76-80
Chương76 Ngươi muốn khuyến khích bản vương mư phản!
"Vương gia sao lại nói những lời chắc chắn như vậy." - Tần Thế Viễn thay một chén nước khác cho Kim Thái Nghiên, sau đó tươi cười ngồi xuống.
"Thật ra Tần gia cũng là một họ lớn, chỉ vì đủ thứ nguyên nhân, gia đạo sa sút, đến thời thế hệ Tần Mỗ này, dường như chỉ còn căn nhà với bốn bức tường trống. Mà nay Tần gia có thể khôi phục danh tiếng, hy vọng lớn nhất của Tần Mỗ, chính là có thể đạt được một chức quan, có thể phục vụ quốc gia. "
Thái Nghiên lạnh lùng cười:
"Thật sự để phuc vu quốc gia? Hay là để củng cố gia nghiệp nhà ngươi?"
Bởi vì thương nhân cũng tên là thương gian, cho nên làm quan trong triều, luôn luôn không cần thương nhân. Ngay cả khoa khảo cũng thiết lập mức ngưỡng rất cao đối với thương nhân, thương nhân không thể đạt quyền lợi chính trị, cho nên bọn họ phải có được chỗ dựa chính trị mới có thể chân chính củng cố gia nghiệp của mình.
Nhưng Tần Thế Viễn này lại muốn tự mình làm quan. Hơn nữa ra thành Ngọc Sơn Thạch xa xôi lại có thể rõ ràng mọi chuyện trong kinh thành, không thể không nói là có động cơ thầm kín.
"Người trong sáng không nói lời mờ ám. Chí hướng cả đời của Tần Mỗ chính là có thể vào triều làm quan. Củng cố gia nghiệp là tất nhiên, Tần Mỗ có thể có tất cả các ngày hôm nay được cũng không dễ dàng. Tần Mỗ hy vọng Tần Gia có thể làm rạng rỡ tổ tông, vĩnh viễn huy hoàng, cũng không phải cái gì sai trái. "
"Hơn nữa Tần Mỗ từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, trong bụng chỉ có trả thù, ngày đó lập nghiệp làm thương nhân cũng bất đắc dĩ. Mà nay, Tần Mỗ cũng chỉ hy vọng có thể đem tất cả những gì mình học, cống hiến cho hậu thế. Nếu như một ngày nào đó Vương gia có thể đạt vị trí lớn nhất, Tần Mỗ chỉ hy vọng có thể mượn miệng vàng của Vương gia, thỏa lòng mong muốn, một bước đi được hai món hời thế này, có gì không thể được? "
Tần Thế Viễn tươi cười, giọng nói đều đều. Tổ tiên của hắn chính bởi vì chọn sai núi dựa, cho nên gia đạo mới sa sút, vì thế hắn phải làm cho mình trở thành núi để dựa vào. Vào triều làm quan, cùng lúc phát triển tham vọng, cũng có thể để Tần Gia không bị người khác thao túng.
Thái Nghiên mỉm cười:
"Lời này của ngươi không phải chỉ nói với một mình ta đấy chứ."
Tần Thế Viễn cũng không trả lời vấn đề này, Chỉ khẻ cười nói:
"Vương gia ngực ôm chí lớn, Tần Mỗ cũng đầy ngập khát vọng, nếu hai người chúng ta hợp tác, có cái gì không làm được chứ?"
Thái Nghiên nheo mắt, hắn không nhìn thấy, nhưng không phải hắn nghe không hiểu.
Tần Thế Viễn đang giao dịch với hắn. Hắn ta giúp hắn làm Hoàng đế, cái giá chính là đợi sau khi hắn làm Hoàng đế, hắn có thể cho thương nhân vào triều làm quan.
Hơn nữa Thái Nghiên tin rằng, những lời này của Tần Thế Viễn, tuyệt đối không chỉ nói với một mình hắn, hắn là một thương nhân, có lợi mới thực hiện kinh doanh.
"Đáng tiếc Người tìm nhầm người rồi." - Trên khuôn mặt tuấn tú của Thái Nghiên hiện lên nụ cười trào phúng.
"nếu bản vương để ý tới ngôi vị Hoàng đế sẽ không cư trú lâu dài tại biên quan Ấp thành."
"Tướng sĩ một lòng, đủ để Mưu sự."
"Người muốn khuyến khích bản vương Mưu phản?"
"Tần Mỗ tuyệt đối không có ý này. Tần Mỗ chỉ bàn việc, trên thực tế ai làm Hoàng đế, đối với Tần mỗ là không quan trọng, quan trọng là, ai có thể cho Tần mỗ thỏa lòng mong muốn. Tần Mỗ hôm nay thành thật với Vương gia là bởi vì Vương gia là nhân trung long phượng. Tần Mỗ tin tưởng Vương gia. Tần Mỗ cũng tin rằng, mắt Tần Mỗ không nhìn sai. Việc hôm nay, Vương gia nếu có tâm, hai người chúng ta có thể tính toán lâu dài, nếu Vương gia vô tình, xem xét tất cả những gì Tần Mỗ nói hôm nay sẽ là nói vui,như không khí, Tần Mỗ coi như kết giao bằng hữu với Vương gia! "
Tần Thế Viễn lấy trà thay rượu, kính Thái Nghiên một ly, tự uống cạn, xoay người ra cửa.
Biết hắn, trong mắt tầng lớp quyền quý, thương nhân chỉ là tảng đá to bọn họa đạt được mục đích , sau khi lợi dụng xong, không phải bị bỏ đi như giày thì là bị giết người diệt khẩu. Tổ tiên của hắn chính là như thế.
vì thế hắn muốn thay đổi điều này,trong tất cả Vương gia, hắn nhìn trúng Thái Nghiên. Người này nắm bắt sâu sắc thời cuộc, gặp biến không sợ hãi. Mặc dù thân ra biên cương, nhưng mọi việc lớn nhỏ trong triều đều nắm rõ trong lòng. Hơn nữa có thể che lấp hào quang dưới mũi nhọn tranh chấp, đẩy lui dòng nước xiết. Hiếm có nhất là, hắn cầm binh, kẻ nào cũng là tử sĩ. Luận tài luận đức luận Mưu lược, Thuận vương gia này, đều là sự lựa chọn tốt nhất. Cho nên hắn mới tốn không ít tâm tư, hy vọng có thể có được sự chắc chắn của hắn. thậm chí đến Úc vương phủ cầu thân, kéo gần quan hệ cùng Thái Nghiên.
nhưng xem xét tình huống trước mắt, con đường này không khả thi.
"Công tử, theo phân phó củacông tử, Thuận vương phi đã đi phố." - Quản gia tiến đến bẩm báo ..
Tần Thế Viễn phát phát tay, nếu con đường Thái Nghiên đi là không thông, có lẽ hắn có thể thử sang Vương phi.
Tần Thế Viễn có lòng tiếp cận Tú Nghiên, cho nên đối với Tú Nghiên cái gì cũng tốt.Tú Nghiên thích thú hết sức vui vẻ.
Tần Thế Viễn còn cố ý lén kêu người đến sòng bạc khiêu khích, sau đó lại mời Tú Nghiên đến sòng bạc ra tay, làm cho Tú Nghiên thích thú một phen.
nhưng mà cũng có người rất mất hứng.
Tâm tình Thái Nghiên rất tệ! Hắn không nhìn thấy, trong căn phòng xa lạ chỉ là khô héo ngồi chờ đợi, hắn chưa bao giờ bị thất bại như vậy!
Nhất là sau khi hắn ném vỡ ba cái bát, bốn cái đĩa, năm chén trà mà vẫn không thể được tìm thấy tiểu nha đầu quay về. Sự kiên nhẫn của Thái Nghiên phải sát vạch mép của sự bùng nổ!
Một ngày không thấy tiếng của nàng, cũng không thấy sự tồn tại của nàng, Thái Nghiên đột nhiên phát hiện ra cuộc sống của mình như thiếu cái gì đó, làm cho hắn đứng ngồi không yên.
cho đến khi giọng nói vui sướng của Tú Nghiên truyền đến, hắn mới đột nhiên cảm thấy có một tia nắng mặt trời chiếu rọi vào thế giới hắc ám của hắn.
Nhưng bên bờ vực của sự bùng phát giận dữ, làm cho hắn lạnh lùng đối mặt với Tú Nghiên. Vì vậy, hắn sợ khi hắn mở miệng sẽ ăn mất tiểu nha đầu tự cho là đúng này.
Tâm tình Tú Nghiên vui vẻ như bình thường, trực tiếp biến sự tức giận của Thái Nghiên thành lực cản không khí, làm như không thấy.
"A Nghiên Ngươi xem ta mang về cho người cái gì!?" - Tú Nghiên bắt đầu di chuyển mấy thứ mang về từ chợ cho Thái Nghiên xem. Sau đó, miêu tả sinh động như thật cho Thái Nghiên nghe.
"Người không biết Tần Thế Viễn kia thú vị nhưthế nào đâu, hắn ......"
"Tần Thế Viễn kia quả thực quá thông minh ......"
"Tần công tử nói ......"
"Tần công tử còn nói ......"
"Nàng nói đủ chưa!" - Thái Nghiên nghe mà bốc hỏa đầu đầy, tức sùi bọt mép. Giọng nói lạnh băng .
Thì ra cả ngày nay nàng đều ở cùng Tần Thế Viễn!
Chương77 Rõ ràng đã trúng mỹ nam kế
Thật ra hôm nay Tần Thế Viễn tới tìm hắn, nói với hắn những lời đó, không phải là hắn hoàn toàn không thể chấp nhận....
Ngoài việc thật sự không có hứng thú gì đối với vương vị, cơ bản từ con người Tần Thế Viễn này mà nói thì thật ra cũng đã thay đổi một số ấn tượng không tốt của Thái Nghiên về hắn trước đó.
Rất nhiều thương nhân đều thấy tiền là sáng mắt, lại chỉ có thể nhìn thấy món lợi trước mắt. Tần Thế Viễn có cái nhìn lâu dài, hy vọng thay đổi địa vị của thương nhân từ gốc rễ, ước nguyện ban đầu này cũng không có gì sai trái. Thậm chí có thể nói, chí hướng của hắn rất rộng lớn, làm cho Thái Nghiên không thể không nhìn một người xuất thân thương nhân như Tần Thế Viễn với một ánh mắt khác xưa.
Nhưng mà nha đầu kia trái Tần Thế Viễn, phải cũng Tần Thế Viễn, làm cho một chút hảo cảm mới nảy sinh với Tần Thế Viễn của hắn lại biến mất gần như sạch sẽ. Hơn nữa càng nghe càng muốn bốc hỏa.
Vì thế, hắn không thể nhịn được nữa cả giận nói:
"Nàng nói đủ chưa vậy !"
Tú Nghiên bị hắn quát cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lãnh lùng của Thái Nghiên, đột nhiên giống như phát hiện ra một đại lục mới hét lên thật to:
"Ahhh....ta biết rồi, ngươi đang ghen tị!"
Cơ thể Thái Nghiên chợt cứng đờ, hắn ghen tị ? Bởi vì nàng và Tần Thế Viễn ở cùng một chỗ ? Có thể như vậy sao ?
Nào ngờ lời nói kế tiếp đủ làm Thái Nghiên tức giận chết thêm một lần nữa:
"Ngươi nhất định nghĩ mình ở nhà nhàm chán cả một ngày, mà ta đi ra ngoài lại có thu hoạch lớn như vậy, cho nên ghen tị, đúng không ? Chi bằng như vậy, ngày mai ta đi với ngươi! Nhất định để ngươi được chơi vui vẻ !"
Nữ nhân ngu ngốc này! Thái Nghiên phát hiện đôi khi nữ nhân ngu ngốc này thật sự làm cho người ta rất muốn bóp chết nàng!
Bàn tay to nắm chặt thành quyền, nhắm mắt lại, hít vào - thở ra - lại hít vào - bình tĩnh.
Chậm rãi mở mắt ra, khóe môi Thái Nghiên cong lên một nụ cười nhẹ. Ánh mắt của hắn mặc dù mất đi thần thái lúc trước, nhưng con ngươi u tối càng thêm thâm trầm, khuôn mặt tuấn tú cũng hiện lên sự dịu dàng hiếm có ngày thường.
Ánh mắt Tú Nghiên đột nhiên hoảng hốt. Thật ra bộ dạng của tên biến thái này cũng rất đẹp mắt.
Thái Nghiên vươn tay, ngoắc ngoắc Tú Nghiên.
Ý gì đây ?
"Lại đây." - giọng nói bình thản, dường như không có gì nguy hiểm.Tú Nghiên do dự tiến đến.
Ngón tay tiếp tục ngoắc ngoắc, lại gần một chút nữa.
Tên biến thái này hiếm khi có được lúc dịu dàng như vậy, không lẽ nghe nói ngày mai nàng sẽ dẫn hắn đi chơi cho nên hắn không tức giận nữa ?
Tú Nghiên rõ ràng đã trúng mỹ nam kế, nghe lời tiến gần một chút.
Hơi thỏ ấm áp càng ngày càng gần,Thái Nghiên đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Tú Nghiên, sau đó, khi Tú Nghiên còn chưa kịp phản ứng, mạnh mẽ cúi đầu hôn đôi môi nàng.
Tú Nghiên rối loạn nhịp tim, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Thái Nghiên
Lại bị lừa rồi !
Tên biến thái này làm sao có thể dịu dàng được ! Hắn chỉ có thể tà ác thôi. Từ cái việc bây giờ hắn đang làm là có thể nhìn ra được rồi....
Bàn tay Thái Nghiên một cái giữ chặt đầu nàng, cái khác nắm chặt thắt lưng nàng, không cho nàng có cơ hội lùi bước.
Nụ hôn của Thái Nghiên, thâm sâu mà bá đạo. Không có chút thương tiếc mà hung hăng xâm nhập, lưỡi của hắn linh hoạt khuấy động trong miệng nàng, không cho nàng có cơ hội hô hấp, khiến cho Tú Nghiên nhiều lần gần như nghẹt thở.
"Thuận vương phi, thứ người thích......" - tay Tần Thế Viễn đang cầm hộp gỗ vui vẻ đẩy cửa vào, thấy được một cảnh nóng như lửa như vậy, không khỏi xấu hổ yên lặng rời đi.
Trong phòng. Cơ thể Tú Nghiên dán chặt trên người Thái Nghiên, đầu óc Tú Nghiên đã thiếu không khí trầm trọng, nửa tỉnh nửa say. Tiếng Tần Thế Viễn truyền đến tai nàng, làm cho nàng thanh tỉnh chốc lát, nhưng Thái nghiên lại tăng cường tấn công, nàng lại tiếp tục không biết năm nay là năm nào.
Thái Nghiên lại tỉnh táo, Tần Thế Viễn nhìn thấy rồi cũng tốt ! Hơn nữa lần đầu tiên hắn phát hiện, cơ thể xinh đẹp của Tú Nghiên ở trong lòng hắn phù hợp như thế nào.
Ý nghĩ này làm cho nụ hôn của hắn cuối cùng cũng từ từ dịu dàng đi.
Còn nha đầu đáng yêu lúc này, cơ thể nhỏ bé dịu dàng ngã vào trong lòng hắn, mặc hắn làm càn. Thân thể của nàng không ngừng run rẩy theo từng cái đụng chạm của hắn. Phản ứng ngây ngô đáng yêu đó, dễ dàng kích động những chuỗi dịu dàng trong lòng Thái Nghiên.
Cuối cùng, Thái Nghiên thoải mái nói:
"Sáng mai lên núi."
Nhưng Tú Nghiên lại không nhúc nhích. Lúc này, không phải nàng sẽ nhảy dựng lên đánh người sao ?
"Nha đầu! Nha đầu!" - Thái Nghiênlắc lắc nữ nhân trong lòng.
Vẫn không nhúc nhích.
Không phải chứ ? Thật sự bị hắn hôn đến mức hôn mê sao ?
Vậy......chỉ có thể miễn cưỡng, làm lại một lần nữa để hô hấp nhân tạo là được rồi.
Tú Nghiên rất tức giận rất tức giận.
"Không đi! Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!" - Thái Nghiên chết tiệt, đồ biến thái!
Thái Nghiên không nói câu nào, tự mình đi trước. Hơn nữa từ chối dùng bất kỳ đồ gì của Tần Thế Viễn.
"Tần Thế Viễn, ta nói rồi, thứ mà ngươi muốn ta vĩnh viễn không có khả năng cho ngươi, cho nên, ngươi không cần ký thác hy vọng gì với ta." - Thái Nghiên rời đi không quay đầu lại.
Tần Thế Viễn biết, không cần biết hắn nói cái gì, Thái Nghiên cũng sẽ không nghe.
Hắn sẽ không thật sự đi một mình đấy chứ! Tú Nghiên nhìn chằm chằm bóng dáng Thái Nghiên.
"Vương phi, người thật sự không đi sao ?" - Tần Thế Viễn hỏi.
"Không đi không đi! Tên mù chết tiệt! Cho ngươi ngã chết luôn ! cho ngươi đông cứng chết luôn ! Không có ta, ta xem ngươi tìm Linh Diên Hủy như thế nào!" - Tú Nghiên mạnh miệng.
"Đúng là có thể bị ngã chết." - Tần Thế Viễn nói tiếp.
"Cái gì...... Có ý gì." - Tú Nghiên muốn mạnh miệng, nhưng lại thiếu tự tin.
Tần Thế Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng phe phẩy đàn hương phiến từ từ nói:
"Dưới Thiên Linh Sơn tuy rằng bốn mùa là mùa xuân, nhưng trên đỉnh núi lạnh lẽo vô cùng, không có đủ mấy vật chống lạnh, người bình thường cơ bản không lên được đỉnh núi, cho dù Vương gia võ công cao cường, có thể dùng nội lực chống chọi với cái lạnh, nhưng sơn đạo gập ghềnh, trên đường đi hái Linh Diên Hủy, sẽ đi qua một con đường núi hẹp, lại có tên là Thiên Khiếm Nhai, nơi đó địa hình hiểm yếu, nhìn ra Hàn Đàm. Hàn Đàm nước sâu ngàn thước, bên trên có hàn băng bao phủ, tiếp nối với mặt đất, khó có thể phân biệt. Vương gia đi như thế này, chỉ sợ......"
"Ta mệt rồi, muốn ngủ!" - Tú Nghiên đột nhiên đứng dậy, quay người trở về phòng.
Tần Thế Viễn khẽ cười lắc đầu, Vương phi này không hề có một chút bộ dáng Vương phi, nhưng thật ra thực sự đáng yêu.
"Truyền lệnh xuống, Vương phi muốn nghỉ ngơi, cho dù là kẻ nào cũng không được đến quấy rầy."
Tiếng Tần Thế Viễn từ rất xa truyền đến tai Tú Nghuên, Tú Nghiên không khỏi lại cảm thán, nam nhân này, rất vừa ý nàng! Rất ý tứ !
Mặc dù lần nào cũng nhìn thấu tâm tư nàng, nhưng từ trước đến giờ không hề làm cho nàng cảm thấy không thoải mái. Đáng giá kết giao!
Chương78 Trên đường cái rất nhiều người đang nhìn, thật là mất mặt!
Giống như là có người cố ý chuẩn bị tốt mọi thứ,Tú Nghiên thành công ra khỏi phủ từ cửa sau mà không gặp một người nào. Đi ra khỏi Tần phủ rẽ vào một khúc cong, Thái Nghiên đang đứng trên một cầu đá nhỏ đợi nàng.
"Ồ, có mấy kẻ không phải nói muốn đi một mình sao ?" - Tú Nghiên lắc lư cái đầu nhỏ, cười tủm tỉm lại gần, giọng điệu chế giễu.
"Cũng có người vừa mới nói nàng nhất định không đi." - Thái Nghiên dựa vào bên cầu đá lười biếng đáp lễ.
"Cho ngươi ngã chết luôn đi!" -Tú Nghiên bị chạm đến điểm yếu, biến sắc, tức giận bỏ lại một câu, quay người muốn đi.
Nào ngờ Thái Nghiên lại có thể chính xác nắm lấy cánh tay nàng, sau đó tiện tay dùng sức kéo, Tú Nghiên liền thành công biến thành cái nạng của hắn.
"Làm gì vậy làm gì vậy! Buông tay ra!" - Trên đường cái, có người đang nhìn!
"Buông tay rồi ai dẫn ta đi."
"Ai thích thì đi! Dù sao ta cũng không đi!"
"Nàng là nương tử của ta, nàng không đi thì ai đi ?"
"Ai là nương tử của ngươi! Mau buông tay ra! Đây là đường cái!" - rất nhiều người đang nhìn, thật là mất mặt !
"Mặc kệ bọn họ." - Dù sao hắn không nhìn thấy. Mắt không thấy tâm không phiền.
......
Phía sau hai người, hai bóng người đi theo bọn họ không xa không gần. Mỗi một dặm đường, lại có người thay phiên theo dõi, kịp thời báo cáo tình hình của Thái Nghiên và Tú Nghiên cho chủ tử.
Thiên Linh Sơn đúng là danh bất hư truyền, dọc đường đi, phong cảnh xinh đẹp, lúc mới bắt đầu, hai người còn có thể cãi nhau ầm ĩ, nhưng theo sơn đạo càng đi càng gập ghềnh, thời tiết quả nhiên cũng càng ngày càng lạnh lẽo, tuyết đọng trên mặt đất cũng càng ngày càng dày.
Thái Nghiên và Tú Nghiên đồng thời vận công ngự khí, nhưng Tú Nghiên vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như cũ. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ Tú Nghiên giúp đỡ Thái Nghiên, trở thành Thái Nghiên ôm lấy Tú Nghiên.
Không còn hơi sức mà cãi nhau, bên trong một không khí băng hàn, hình bóng hai người đang ôm chặt lấy nhau đi lên đỉnh núi.
Thiên Khiếm Nhai, chỉ rộng có vài thước, dốc trượt xuống, trên có tuyết đọng, cực kỳ hiểm trở. Thái Nghiên không nhìn thấy,Tú Nghiên nhìn thấy, lại bị dọa chết khiếp.
Dưới này chính là hồ băng sao ? Nhìn qua trắng xoá một mảnh, nếu không phải Tần Thế Viễn lúc trước có nói qua, nàng thật sự không biết phía dưới là một hồ nước.
Thái Nghiên đột nhiên cầm lấy tay Tú Nghiên:
"Đừng nhìn xuống dưới, nhìn phía trước kìa."
Thái Nghiên hít sâu một hơi, cầm tay Tú Nghiên, cẩn thận đi về phía trước. Đột nhiên, trong một mảng trắng xóa trước mắt có một bụi hoa màu hồng, hết sức bắt mắt!
"Linh Diên Hủy!" -Tú Nghiên vui sướng, giãy tay ra chạy về phía Linh Diên Hủy quý hiếm, cũng không lưu ý nên trượt chân một cái.
"A..." - cơ thể Tú Nghiên rầm một cái, cùng với bông tuyết bay lả tả và nham thạch to to nhỏ nhỏ, lăn xuống dưới vách đá. Nham thạch rơi xuống ở phía trên Hồ băng, phát ra tiếng vang nặng nề, tạo nên vài lỗ hổng lớn sâu thẳm trên hồ băng.
Trên sườn núi, nham thạch sắc nhọn, Tú Nghiên bám lấy chỗ nham thạch hơi nhô ra.
"Nha đầu, nàng sao rồi ?" - trên vách đá truyền đến tiếng kêu lo lắng của Thái Nghiên.
Tú Nghiên rất muốn trả lời, nhưng trên mảnh nham thạch mà nàng đang bám lên tuyết đọng rất sâu, cái chỗ hơi nhô ra đó không thể chịu đựng được sức nặng của nàng, bàn tay nhỏ bé đang trượt dần từng chút từng chút xuống. Nàng sợ nói ra một câu thì sẽ ngã xuống.
Nàng cũng muốn tắm trong hồ băng! Trời ạ, mắt Thái Nghiên lại không nhìn thấy, ai tới cứu nàng với !
"Nha đầu! Tú Nghiên! Nghiên Nhi" - tiếng Thái Nghiên càng ngày càng dồn dập, có thể nghe thấy hắn cũng rất lo lắng.
"Ta......" - Tú Nghiên vừa mở miệng, tay trượt xuống dưới một tấc, Tú Nghiên sợ tới mức lập tức im miệng, chân không ngừng tìm kiếm khắp nơi chỗ có thể đặt chân. Cuối cùng, nàng cũng tìm được một tảng nham thạch nhô ra.
Ngay lúc Tú Nghiên vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên một bóng người từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống hồ băng.
Tú Nghiên trợn mắt há mồm, Thái Nghiên lại tự mình nhảy xuống !
chương79 Cô nam quả nữ ở trong sơn động có thể làm cái gì
Không phải đấy chứ ! Thái Nghiên lại tự mình nhảy xuống ! Cuối cùng là hắn muốn cứu nàng hay là muốn hại nàng vậy !
Tú Nghiên hoàn toàn im lặng..Vừa mới thở nhẹ được một hơi lại một lần nữa lo lắng.
Cái tên ngu ngốc này! Nhiệt độ hồ băng rất thấp, cổ độc củaThái Nghiên lại chí âm chí hàn, hơn nữa hắn còn không nhìn thấy được ! Hắn nhảy xuống đấy thì có ích lợi gì!
Phàn nàn gì cũng vô dụng rồi,Tú Nghiên chấp nhận số phận thả tay ra.
"Bùm" một tiếng, lại một người ngã xuống.
Mặc dù Tú Nghiên quen thuộc với nước, nhưng ở trong hồ băng sâu thẳm lại lạnh lẽo như thế này, một cô nhóc như nàng cũng không chống đỡ được.
Dưới hồ băng là một mảnh tối tăm hỗn loạn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, đột nhiên trong lòng Tú Nghiên nóng lên, người này vì nàng mới nhảy xuống đây.
Cái tên ngu ngốc này! Rõ ràng biết bản thân sau khi nhảy xuống có thể khó giữ được an toàn, thế mà vẫn cứ nhảy xuống.
Thái Nghiên nghe thấy tiếng nước, tay cố gắng dò dẫm trong nước, Tú Nghiên chủ động đưa tay tới.
Hai bàn tay liền nắm chặt lấy nhau.
Trong giây phút này, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, trong lòng bàn tay của Thái Nghiên có một độ ấm mà xưa nay chưa từng có.
"Hô...." - hai cái đầu cuối cùng nhô lên khỏi mặt nước.
Câu đầu tiên Thái Nghiên nói chính là: "Nha đầu, nàng sao rồi ?"
"Sắp chết rồi !" - Tú Nghiên yếu ớt nói.
Thái Nghiên biến sắc, lại nghe Tú Nghiên nói thêm một câu:
"Sắp bị ngươi dọa chết rồi !"
Lạnh, lạnh đến thấu xương. Có nội lực cũng không có cách nào chống lại cái lạnh.
Đôi mắt sắc bén của Tú Nghiên phát hiện trong một mảng trắng xóa này, phía trên bờ, có đặt vài món đồ gì đó. Lại gần thì thấy thì ra là hai cái áo bông lớn và một số đồ chống lạnh, còn có một cái hộp gỗ, là hộp đựng thuốc lúc trước nàng có nhắc qua với Tần Thế Viễn. Bên trong là tất cả những thứ mà nàng đã nhắc đến, dược liệu châm cứu, tất cả đều đầy đủ.
Không cần nói nữa, chắc chắn là kiệt tác của Tần Thế Viễn.
Tên Tần Thế Viễn này đúng là có lòng tốt,Thái Nghiên không nhận sự giúp đỡ của hắn, hắn lại vẫn phái người đi theo bọn họ lên núi. Hơn nữa cũng không ra mặt tranh công, mà là âm thầm tương trợ.
Nhìn khắp nơi trắng xoá một mảnh, hảo cảm của Tú Nghiên với Tần Thế Viễn không khỏi tăng lên vài phần.
Tần Thế Viễn quả nhiên rất cẩn thận, ở bên trong áo bông, nàng còn tìm thấy một tấm bản đồ. Là bản đồ Thiên Linh Sơn.
Dựa vào bản đồ,Tú Nghiên rất dễ dàng tìm được một chỗ trú ẩn.
Bên trong một sơn động không lớn, đã có người nhóm một đống lửa trại, ngay cả củi để thêm vào cũng đã đặt ở bên cạnh.
Tần Thế Viễn đặt một bức thư bên cạnh, trong thư nói, người của hắn đã lui đến một nơi an toàn khác, kêu Thái Nghiên và Tú Nghiên cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nếu bọn họ có yêu cầu gì, Tú Nghiên lúc nào cũng có thể bắn pháo khói, người của hắn tự nhiên sẽ xuất hiện giúp đỡ bọn họ.
Tên Tần Thế Viễn này, làm việc thật là chu toàn. Chi li từng chút, tiến lui có chừng mực.
Tú Nghiên cất thư đi, bắt đầu thêm củi sưởi ấm. Nàng cũng không định nói chuyện này cho Thái Nghiên biết, bởi vì nàng không muốn giờ phút này cả người lạnh lẽo đi ra ngoài đón gió lạnh.
Quần áo ẩm ướt hết cả, lạnh quá!
Thái Nghiên không nói một tiếng nào, im lặng. Hắn không nói gì, không hỏi gì. Nhưng bên trong đôi mắt đen láy tĩnh lặng kia có sự bình tĩnh nhận rõ thế sự, còn có một số cảm xúc làm cho người ta không thể hiểu rõ.
Xung quanh đột nhiên tĩnh lặng, chỉ có củi lửa bốc cháy, phát ra âm thanh tanh tách. Tú Nghiên nhìn qua Thái Nghiên yên lặng không nói gì, lại nhìn bốn phía chung quanh, aiz, thật là nhàm chán! Cô nam quả nữ ở trong sơn động có thể làm cái gì!
"Hắt xì!" - Tú Nghiên không nhịn được hắt xì một cái.
"Lại đây." -Thái Nghiên theo hướng âm thanh truyền đến nhìn sang.
"Làm gì ? Lại muốn hại ta sao ?!" - hắn làm hại nàng còn chưa đủ sao ? Mỗi lần gọi nàng qua, nhất định là không chuyện gì tốt!
"Hai người ở chung sẽ ấm lên một chút, lại đây đi." - giọng Thái Nghiên thật ấm áp.
Tú Nghiên do dự tiến lại gần, Thái Nghiên một tay ôm nàng vào lòng. Ôm được cơ thể nhỏ bé của nàng, trái tim vừa đánh mất của hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Vừa rồi giây phút nghe thấy tiếng nàng rơi xuống vách núi, trái tim của hắn đột nhiên hụt hẫng, giống như người ngã xuống không phải là nàng, mà là hắn. Hắn lo lắng gọi nhưng lại không có được tiếng đáp lại của nàng, chính giây phút đó, hắn không còn quan tâm đến cái gì nữa, hắn chỉ biết rằng, hắn không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì được!
Cho nên, hắn nhảy xuống đây. Có lẽ đây là một việc làm ngu ngốc nhất cả đời hắn, nhưng hắn không hối hận.
Cánh tay siết chặt, Thái Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cũng may, cuối cùng nàng đã quay lại.
"Thả tay thả tay! Ta sắp không thở được rồi !" - Tú Nghiên lớn tiếng phản đối, có vẻ nàng đã quen với việc bị ôm.
"Không được ầm ỹ! Chưa thấy người nào ngốc như vậy, biết rõ vách núi hiểm trở mà cũng không biết cẩn thận một chút!" -Thái Nghiên khẩu khí khó chịu. Lo lắng qua đi lại bắt đầu dạy dỗ người.
"Vậy còn ngươi ? Ngươi không ngu ngốc vậy ngươi nhảy xuống làm cái gì! Rõ ràng biết mắt mình không nhìn được, ngươi cũng không sợ nhảy xuống đụng chết ta sao!"
"Ngậm cái miệng quạ đen của nàng lại!" - cũng là nàng sáng sớm đã rủa hắn "ngã chết", bây giờ linh nghiệm rồi, đúng là ngã thật! Cũng may là hắn may mắn, chết không thành công.
"Ngươi trách ta cái gì chứ ! Là ngươi tự mình nhảy xuống đấy chứ !"
"Nàng thật là ầm ỹ!"
"Ta cứ ầm ỹ đấy! Nếu không phải ngươi, chúng ta làm sao có thể thê thảm như vậy được!"
"Là ai hạ dược gây chuyện trước ?"
"Là ai bắt nạt ai trước ?!"
Vấn đề này, xem ra khó khăn rất lớn.
......
Ngoài động, tuyết trắng chưa khi nào rơi như vậy, từng bông từng bông, vô cùng xinh đẹp, làm cho toàn bộ Thiên Linh Sơn như mộng như ảo. Trong động, lửa trại lập lòe,Tú Nghiên cuối cùng nằm trong lòng Thái Nghiên ngủ say. Lãnh Dịch Hạo không ngủ, suy nghĩ của hắn đang trôi đi rất xa.
Trong lúc ngủ mơ, Tú Nghiên mơ hồ cảm thấy độ ấm xung quanh càng ngày càng lạnh, cơ thể cũng không ngừng run run.
Sao lại thế này ?
Tú Nghiên mở mắt ra, phát hiện người đang run không phải là mình, mà là Thái Nghiên. Tú Nghiên quay người lại sờ, cả người Thái Nghiên lạnh như băng, khuôn mặt tái nhợt như sương.
Không hay rồi! Cổ độc trong người Thái Nghiên lại phát tác!
Chương80 Ăn đậu phụ, sờ mó lung tung.
"Này, Thái Nghiên không cho phép ngươi chết, ngươi chết rồi thì ta làm sao bây giờ! Ngươi có nghe thấy không hả! Ngươi tỉnh lại cho ta!" - Tú Nghiên vỗ vào mặt Thái Nghiên...
Thái Nghiên lại không hề có phản ứng, tiếp tục vỗ, vẫn không có phản ứng, Tú Nghiên bây giờ rất mong có thể nhìn thấy Thái Nghiên bật dậy cãi nhau với nàng, nhưng mà tên này vẫn chết lặng như cũ, không có một chút sức sống.
"Này, mau ngồi dậy cãi nhau!" -Tú Nghiên lay lay Thái Nghiên trong lòng đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như Thái Nghiên chết, nàng nên làm gì bây giờ ?
Đối với nàng mà nói, vai trò của Thái nghiên có lẽ chính là đưa nàng tới Ấp Thành. Đợi sau khi nàng gặp sư phụ, Thái Nghiên coi như là "đã sử dụng xong", từ nay về sau có thể đường ai nấy đi.
Nhưng mà những hoang mang lo lắng trong lòng nàng bây giờ tuyệt đối không chỉ dừng lại tại đây.
Nếu hắn chết, ai cãi nhau với nàng ?
Nếu hắn chết, sau này nàng biết chèn ép ai đây ?
Nếu hắn chết, vậy......vậy không phải cuộc sống của nàng sẽ rất vô vị sao ?
"A Nghiên, ngươi đừng có xảy ra việc gì được không ?" -Tú Nghiên càng nghĩ càng sợ, không khỏi vươn bàn tay vuốt lấy khuôn mặt lạnh như băng của Thái Nghiên. Cái lạnh từ đầu ngón tay truyền thẳng đến trái tim Tú Nghiên.
Một sự ngạc nhiên xảy ra trước mắt, khuôn mặt của Thái Nghiên trong nháy mắt trở nên chói sáng rạng rỡ.
"A ghiên, ngươi tỉnh lại đi, sau này ta sẽ không bắt nạt ngươi nữa!" -Thái Nghiên lay Tú Nghiên
"Sau này ta không làm ngươi tức giận nữa, được không ?"
"A Nghiên! Ngươi ngồi dậy đi, tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại!"
Tú Nghiên dùng hết chiêu thức của bản thân, vừa đấm vừa xoa,Thái Nghiên vẫn không tỉnh lại.
Trong động chỉ còn tiếng củi cháy kêu lép bép, âm thanh ấy vang vọng trong hang động trống rỗng, lại mang theo sự cô đơn lan tỏa khắp thạch động, đâm thẳng vào trái tim Tú Nghiên.
"A Nghiên, ngươi tỉnh lại đi mà! Ta không bắt nạt ngươi còn chưa được sao ?" - Tú Nghiên cúi đầu, dùng khuôn mặt nhỏ áp lên trán Thái Nghiên, lạnh quá, trán của hắn thật là lạnh.
Tú Nghiên không khỏi vươn bàn tay, xoa oa nắn nắn khuôn mặt lạnh như băng của hắn, hy vọng có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm.
Từ khuôn mặt hắn đến tận cổ hắn, cho đến khi chạm vào vạt áo ẩm ướt của hắn.
Vừa mới rơi xuống nước, quần áo của hắn vẫn ẩm ướt, như vậy rất không tốt với thân thể hắn.Tú Nghiên do dự một lúc, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng cho Thái Nghiên.
"Đồ biến thái, mọi người đều nói thời thế xoay vần, lúc trước ngươi cởi quần áo của ta, bây giờ cũng đến lượt ta cởi quần áo của ngươi rồi! Tên nhóc này! Nếu ngươi không tỉnh lại, ta sẽ bóp chết ngươi! Cho ngươi nếm thử cảm giác bị người khác bóp cổ."
Tú Nghiên cằn nhằn liên tục, mơ hồ truyền vào tai Thái Nghiên. Thật ra lúc nàng nói, nàng sẽ không bắt nạt hắn nữa thì hắn đã tỉnh lại rồi.
Chẳng qua là cả người lạnh lẽo không có nổi chút sức lực, cho nên hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, khi bàn tay Tú Nghiên bắt đầu tàn phá khuôn mặt hắn, hắn rất muốn phản kháng, nhưng mà hắn không còn hơi sức đâu mà cãi nhau với nàng. Hơn nữa hắn rất muốn biết kế tiếp Tú Nghiên sẽ làm gì.
Nào ngờ tiểu nha đầu chuẩn bị cởi quần áo cho hắn, vậy hắn cứ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi là được rồi. Thấy nha đầu kia vừa mới đau buồn thảm thiết kêu hắn không được chết, hắn không tin nha đầu này thật sự nỡ bóp chết hắn!
Có điều nha đầu kia thật sự rất ngu ngốc! Cởi quần áo cũng không biết làm, đôi tay nhỏ bé nhẹ có nặng có cọ xát trên người hắn, hắn thật sự rất nghi ngờ có phải nàng đang cố ý sờ mó lung tung không !
Đáp án là: Đúng vậy.
Mong muốn ban đầu của Tú Nghiên là muốn giúp hắn cởi quần áo ra hong cho khô, nhưng lần đầu tiên chạm vào cơ thể nam nhân, hơn nữa lại dưới tình huống như thế này....đối phương không có chút nhận thức nào, có phải nàng có thể muốn làm gì thì làm không ?
Cơ thể Thái Nghiên thật rắn chắc, phàm là người luyện võ đều như thế, nhưng sờ lên cơ thể hắn, trong nhu có cương, kiên nghị mạnh mẽ. Lại trong cương có nhu, không quá cách biệt. Cảm giác cũng không tồi đấy chứ ?
Không đợi cởi áo ngoài, bàn tay Tú Nghiên đã chui vào bên trong.
Oa, cơ thể tên này cứ như một khối băng! Ha ha sờ vào thật là thoải mái, cảm giác không tệ. Trên dưới trái phải, nếu không phải quá lạnh, chắc là cảm giác rất thích!
Trong mơ hồ, dường như nàng nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề. Tú Nghiênt sợ tới mức ngây ra một lúc, rụt đôi tay nhỏ bé đang phạm tội về.
"Thái Nghiên! A Nghiên!" - Tú Nghiên lắc lắc Thái Nghiên, không nhúc nhích.
Tú Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tốt quá! Chưa tỉnh. Nếu không nàng sẽ cực kỳ xấu hổ!
Quên đi, vẫn nên cởi quần áo trước.
Nhưng cơ thểThái Nghiên rất nặng, nàng ôm cổ của hắn, mới có thể miễn cưỡng nâng nửa người hắn lên được. Ngay lúcTú Nghiên di chuyển cổ Thái Nghiên, nàng quá chuyên tâm đến công việc của đôi tay, không để ý có người đang làm công tác nghiên cứu với sự mềm mại trước ngực nàng.
Thật ra trước đây sao lại không chú ý tới cơ thể của nàng nhỏ bé, lại thích mặc quần áo có vẻ rộng rãi thoải mái một chút, cho nên không thể hiện rõ dáng người, nhưng khi bộ ngực của nàng dán lên khuôn mặt của hắn, cảm giác này hoàn toàn khác.
Mềm mại, thơm thơm ngọt ngọt...sau đó hoàn toàn là tưởng tượng. Lần trước chưa kịp ăn đã bị hôn mê, thật là thiệt thòi. Bây giờ chỉ cách một lớp quần áo mà đã mất hồn như thế này, nếu trực tiếp 'ăn' cái đóa anh đào hồng phấn kia vào miệng...nghĩ thôi đã thấy đẹp rồi!
Cho nên hắn không ngại nàng cởi nhiều hơn một chút, cơ thể tiếp tục cúi xuống, ngăn cản Tú Nghiên cởi thành công quần áo của hắn. Như vậy cũng có thể làm tiểu nha đầu phân tâm, tránh được việc nàng sẽ chú ý tới hắn lại bắt đầu có "cây gậy".
Tú Nghiên đang rất cố gắng "làm việc" nếu biết rằng người trong lòng nàng đã hóa thân thành sói, không biết sẽ có phản ứng gì.
Nặng quá, cái tên này sao lại nặng như vậy !
Tú Nghiên đơn giản ngồi lên người Thái Nghiên, ôm lấy cổ của hắn từ chính diện. Vì thế, có người không những được thuận lợi lại quang minh chính đại vùi mặt vào nơi mềm mại của nàng, còn có thể nhân cơ hội hít lấy hương thơm, hương vị nhẹ nhàng ngọt ngào trên người nàng dường như bao phủ lên toàn bộ giác quan của Thái Nghiên.
Được rồi! Cuối cùng cũng lộ ra hai bờ vai rộng lớn mà rắn chắc của hắn, thân hình cái tên biến thái này thật ra cũng rất đẹp ! Sờ nắn thấy cực kỳ dẻo dai!
Gì đây ? Nàng chỉ giúp hắn cởi một ít quần áo mà thôi, cơ thể cái tên này lại bắt đầu ấm áp dần !
Xem ra cái đống quần áo ướt sũng này đúng là không thể mặc được!
Tú Nghiên càng quyết định chắc chắn, phải đem toàn bộ - quần áo - ẩm ướt - của hắn - cởi ra! Có lẽ như vậy hắn sẽ càng thoải mái hơn!
--
Tớ đã trở lại và hẹn ngày ẩn típ: p.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com