Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19

Kể từ lần gặp mặt đó Tiffany và Hong Jeong Tae đã không còn liên lạc với nhau nữa, tính đến hiện tại cũng đã hơn nửa tháng trôi qua. Nàng cho rằng anh ta cuối cùng cũng đã hiểu được và buông tay, cho nên cũng không quan tâm đến nữa, nếu như Hong Jeong Tae thật sự muốn mối quan hệ trở về như lúc ban đầu Tiffany cũng có thể rộng lượng mà xem xét một phen.

Bất quá những thứ đó đối với Tiffany không có quan trọng, hiện tại tâm trí của nàng ngoại trừ công việc thì chính là Kim Taeyeon, nàng còn hận một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng không đủ để phân bổ đồng đều cho cả hai. Lấy đâu ra thời gian nghĩ đến người đàn ông khác.

Trước đây một tuần bảy ngày đối với Tiffany không có phân biệt, nhưng mà kể từ khi yêu đương rồi nàng mới phát hiện hóa ra bản thân cũng cần có ngày chủ nhật, thậm chí là nhiều ngày chủ nhật trong một tuần để có thể cùng Taeyeon hưởng thụ cuộc sống vô lo vô nghĩ của hai người. Xem ra công việc đối với Tiffany chỉ là sự ưu tiên tạm thời khi mà tình yêu chưa lên ngôi mà thôi, hay nói đúng hơn thì là do Kim Taeyeon chưa xuất hiện.

. . .

Hôm nay là chủ nhật, nếu giống như mọi khi thì hai người sẽ ngủ thẳng giấc cho đến chín mười giờ, sau đó mới bàn đến những chuyện khác. Ấy vậy mà hôm nay Tiffany rất kì lạ...

Nàng đột nhiên dậy rất sớm, thậm chí là sớm hơn cả mấy ngày đi làm.

Taeyeon đang mơ mơ màng màng thì bị người yêu mình kéo dậy đánh răng rửa mặt tắm rửa một lượt, sau đó trong lúc khó hiểu lại tiếp tục bị Tiffany nhét vào tay một bộ quần áo bắt đi thay nhanh, cô thì đương nhiên không dám hó hé nửa lời mà răm răm làm theo, bất quá dấu chấm hỏi trong đầu càng ngày càng lớn.

"Ăn xong chưa?"

Taeyeon mém chút nữa thì bị sặc, đây đã là lần thứ ba Tiffany hỏi cô câu này rồi, tất cả đều chỉ trong chưa đầy mười phút. Taeyeon ngơ ngác ngẩng đầu đưa mắt về phía Tiffany, thấy nàng một bên ăn xong rồi và cũng đang nhìn mình chằm chằm thì... thật sự bị sặc.

"Khụ khụ..." Taeyeon khó khăn ho khan, gương mặt bởi vì nghẹn khí mà đỏ như quả cà chua. Trong lòng cô thầm nhủ sống bao năm như vậy rồi chưa bao giờ cô ăn uống khó khăn đến mức này.

Tiffany thấy thế liền nhíu mày lo lắng, tay cũng nhanh chóng rút ra mấy tấm khăn giấy trên bàn đưa đến cho cô, tay còn lại thì vuốt lưng Taeyeon, thật sự chẳng khác gì đang chăm sóc một đứa trẻ.

"Gấp gáp cái gì, ăn chậm thôi, bị sặc rồi thấy không?" Nàng không hài lòng, lên tiếng chỉnh đốn.

Lúc Fany nói câu đó Taeyeon đang uống nước, nghe xong thiếu chút nữa đã phun ra sạch sẽ, nhưng cũng may là mấy dây thần kinh của cô vẫn còn 'cứng' cho nên gồng gánh được.

Taeyeon cẩn thận đặt ly nước trong tay xuống, khàn giọng hỏi: "Rõ ràng người gấp gáp là em mà?!"

"Em gấp gáp khi nào?" Tiffany khó hiểu.

Nhìn vẻ mặt 'ngây thơ' kia của nàng Taeyeon thật nói không nên lời.

Lại qua thêm vài phút dưới ánh mắt như ra-đa của Tiffany, Taeyeon cảm thấy mình ăn cũng  cơ bản rồi cho nên buông dao nĩa xuống, uống một ngụm sữa để dễ tiêu hóa, sau đó ngồi thẳng lưng đan hai tay lại vào nhau, rất thành thật nhìn Fany.

"Được rồi, bây giờ thì tôi ăn xong rồi đó, rốt cuộc là em đang có chuyện gì mau nói đi. Em cứ thế này làm tôi bất an quá..."

Tiffany cũng không trả lời ngay mà nhìn Taeyeon, chần chừ mười mấy giây rốt cuộc cũng lên tiếng kèm theo đó là nụ cười đầy ẩn ý: "Em muốn đến tham quan nhà của Tae."

Taeyeon cảm thấy thật may mắn vì hiện tại bản thân không có đang cho thứ gì vào miệng, nếu không chắc chắn sẽ bị sặc đến mức khó coi. Cô giả vờ như không hiểu nàng nói cái gì, nhíu mày nhanh không thể phát giác, cười cười hỏi: "Tại sao lại đột nhiên như vậy?". Khi không đang yên đang lành nàng lại đòi tới nhà mình, hỏi Taeyeon làm sao tiêu hoá nhanh tình huống này được.

"Đêm qua trước khi ngủ, em mới phát hiện bản thân chưa biết gì về Tae cả, thậm chí là ngay cả tuổi tác... Ừm sẵn nói đến đây rồi thì Tae bao nhiêu tuổi vậy?"

"Hai ngàn bảy trăm hai mươi bảy."

"Hả?!"

Taeyeon bị giọng điệu cùng vẻ mặt khó hiểu của Tiffany làm cho giật mình bừng tỉnh lại, nghĩ đến lời mình vừa nói thật sự muốn tự vã cho mấy cái.

"Ý tôi là... hai mươi bảy tuổi, ừ phải rồi là hai mươi bảy." Taeyeon ấp a ấp úng giải thích, bỏ đi 'một phần nhỏ' tuổi thật của mình.

Tiffany híp mắt quan sát Taeyeon thêm vài giây sau đó mới từ từ buông tha.

"Tốt rồi, ít nhất thì hiện tại em cũng đã biết được thêm một thông tin về Tae, nếu không thì thứ duy nhất em biết được chắc là cái tên ba chữ 'Kim-Tae-Yeon' này thôi quá."

Kì tht đó cũng ch là cái tên gi mà thôi... - Trong đầu Taeyeon bất ngờ nảy ra ý nghĩ đó, bất quá cô cũng không định cho ra khỏi miệng.

Hai người lại quay về vấn đề Tiffany muốn sang nhà cô, lúc đầu Taeyeon vốn không muốn nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt hào hứng của nàng thì biết bản thân chắc chắn không đành lòng tiếp tục từ chối. Vì vậy miễn cưỡng mỉm cười gật đầu.

Thật ra cũng không phải cô không muốn cho nàng đến nhà mình mà là cô sợ rằng 'hai vị bàn hữu' kia của mình cũng đang ở đó, mà Taeyeon thì chưa từng nói với Tiffany về việc bản thân sống chung với họ, bởi vì trước đây nàng đối với Yuri ấn tượng không tốt lắm, cho nên cô cũng không tiện đề cập tới.

Nhưng hiện tại dây cung cũng đã căng rồi đành phải lao tên thôi, dù sao thì Taeyeon thật sự mong hai người kia đang không có ở nhà.

"Sao vậy? Nhìn vẻ mặt Tae hình như không tình nguyện cho lắm, không muốn em vào trong sao?"

Taeyeon vội lắc đầu: "Không có, chỉ là sợ nó quá nhỏ làm em cảm thấy không thoải mái mà thôi." Cô ấy lại tiếp tục nói dối.

Tiffany nghe vậy mày phượng mới giãn ra, cong môi cười động viên cô: "Làm sao có thể không thoải mái được chứ? Đây là nơi của Tae ở mà, em nhất định sẽ thích."

"Ừm... vậy... vậy chúng ta lên trên thôi." Taeyeon cũng không biết nói gì thêm cho nên hất cằm về trước nói.

"Được." Sau đó Tiffany chả thèm để ý hình tượng, cực kì vui vẻ đan lấy tay Taeyeon bước theo cô.

Đứng trước cửa hồi lâu thấy Taeyeon vẫn cứ bất động Tiffany khó hiểu quay sang: "Đây là nhà Tae sao?"

Taeyeon khó khăn gật đầu, chính cô không phát hiện bản thân gấp đến mức đầu đã đầy mồ hôi.

"Vậy thì vào trong thôi, bộ chúng ta còn phải đợi gì nữa à? Hay là Tae bỏ quên chìa khoá rồi?"

Thôi, chết thì chết! Dù sao cũng đã tới đây rồi!

Taeyeon hạ quyết tâm âm thầm cổ vũ bản thân, sau đó đưa bàn tay run rẫy của mình lên nhấn chuông. Mặc dù cô có thể tự mở cửa đi vào, nhưng như vậy thì lỡ cái tên Hắc Nguyệt kia đang trong trạng thái 'không thể nhìn' thì càng dễ lộ hơn.

Đến lúc này thì hai hàng chân mày của Tiffany đã chân chính dính chặt lại với nhau.

"Bên trong còn có người khác sao?" Giọng nàng vô thức trở nên lạnh lẽo làm cho Taeyeon ở bên cạnh cũng lạnh sống lưng theo.

Không thể trách Tiffany vì sao lập tức trở mặt như vậy, bởi vì Taeyeon từng nói với nàng ở đây cô không có bất cứ người thân nào cả. Cho nên trường hợp sống với người thân là không thể nào xảy ra. Vì vậy người ở bên trong là ai? Với bản tính đa nghi của nàng lại còn cộng thêm cả thái độ từ nãy đến giờ của Taeyeon thì bắt buộc Tiffany phải suy nghĩ đến phương diện không tốt.

Cơ thể của Taeyeon lúc này giống như tảng đá, vì sợ hãi quá độ mà căng cứng, ngay cả muốn mở miệng trả lời câu hỏi của Tiffany cô cũng không khống chế được. Việc duy nhất hiện tại cô ấy có thể ý thức là tự hỏi bản thân vì sao lại sợ nàng đến như vậy? So với lúc sắp bị cha mẹ trách phạt còn muốn hơn gấp đôi.

Đúng lúc cơn giận của Tiffany chuẩn bị phát tác thì cánh cửa gỗ trước mặt được mở ra.

Taeyeon cũng trợn to mắt nín thở.

Tiffany cẩn thận đánh giá người con gái cao ráo một thân đồ trắng trước mặt mình. Rất có khí chất và cũng rất lạnh lùng, đó là những ấn tượng đầu tiên của nàng với Bạch Nguyệt.

Vốn dĩ Sooyoung định sẽ hành lễ với Taeyeon nhưng mà ngay lập tức bị cô ra ám hiệu không cần, vì vậy cô ấy cũng chỉ đành nghiêm trang đứng yên mặc cho phu nhân của chủ tử thoải mái quan sát.

"Cô ấy là?..." Nàng vẫn giữ chân mày nhíu chặt, chậm rãi dò hỏi.

Taeyeon giống như chỉ chờ thời khắc này, vừa nghe Tiffany hỏi không đầy một giây sau đã lập tức lên tiếng: "Là...là Bạch Đại Ác Nữ, nhớ không, số điện thoại lần đó tôi cho em xem." Nói mấy lời đó, Taeyeon đâu biết được ở bên cạnh mình sắc mặt Sooyoung thoắt chốc cực kì khó coi.

"Xin chào." Tiffany hơi hơi gật đầu, chủ động đưa tay về phía Sooyoung chào hỏi, dù trong lòng nàng vẫn tràn đầy ngờ vực.

Bất ngờ trước cánh tay của Tiffany, Sooyoung không biết nên làm thế nào, liền đá mắt sang Taeyeon hỏi ý kiến, thấy cô gật đầu mới dám đưa tay ra đáp lại nàng: "Xin chào, tôi là... Sooyoung, bạn của cô ấy."

"Còn tôi là người yêu của cô ấy." Tiffany không chút ngần ngại nói, bàn tay bên dưới cũng nắm chặt tay Taeyeon hơn, giống như đang đánh dấu chủ quyền.

Nhìn hành động có phần ấu trĩ của chủ tử tương lai, Sooyoung chỉ biết cười trừ cho qua, sau đó cung kính tránh đường để hai người vào trong.

Tình trạng của Kim Taeyeon hiện tại chỉ cần dùng bốn chữ là diễn tả được hết thảy: 'Toát mồ hôi hột'.

Tiffany bước vào bên trong, đôi mắt linh hoạt đảo một vòng quan sát đánh giá, không cần mất quá lâu để nàng nhận ra đây là căn nhà không chỉ có một người ở. Bất quá hiện tại, dù trong lòng rất muốn thì Tiffany cũng không thể chất vấn Taeyeon ngay lập tức được.

"Oaa... vừa nghe tiếng chuông cửa, là ai thế? Tôi nhớ mình đã đóng phí tháng này đầy đủ rồi mà, sao lại còn dám đến đòi nợ chứ." Ở đâu đó giọng nói vẫn còn mang theo ngái ngủ truyền tới, đồng thời Yuri cũng từ trong một căn phòng bước ra với bộ dạng xộc xệch.

"Không ai đến đòi nợ hết... Là Thế... Kim Taeyeon, cậu ấy về rồi còn dẫn theo cả người yêu nữa." Sooyoung nhìn Yuri lộ rõ ánh mắt bất mãn, sắc mặt lạnh tanh lên tiếng nhắc nhở.

Lúc đầu Yuri nghe xong cũng không có phản ứng gì, ngủ gà ngủ gật đi đến lấy cốc nước tu một hơi, uống xong mới trợn trừng mắt giống như bộ não mới vừa hoạt động trở lại.

"Cậu vừa mới nói cái gì Sò trắng?"

Sooyoung nhịn lại xúc động bước tới đấm cho người đồng hành của mình một phát, hít một hơi thật sâu đáp lại: "Tôi nói là Taeyeon và người yêu cô ấy đến rồi."

"..."

Vụt một cái Yuri đã không còn ở đó nữa.

Khoảng tầm nửa phút sau, cô ấy mới một lần nữa xuất hiện trước ba người, lúc này trông dễ coi hơn rồi.

"Xin chào, tôi là Yuri..." Yuri cười tươi như hoa, rất trịnh trọng làm động tác cuối chào của hoàng tử đối với Tiffany.

"Chúng ta mặc kệ cô ấy đi." Sooyoung đảo mày ngán ngẩm sau đó bước tới đề xuất với Taeyeon, đương nhiên là cô cũng chỉ đang chờ có nhiêu đó để lập tức gật đầu đồng ý, rồi nắm tay dắt Tiffany đi.

.

"Sao vậy? Có phải là mẹ ta lại kêu ta trở về đúng không?" Taeyeon bước đến giường mình ngã người nằm xuống, cảm giác cực kì thoải mái cho nên khuôn mặt cô cũng giản ra không ít.

Người còn lại cũng chính là người đã kéo cô vào phòng để tiện nói chuyện riêng, Sooyoung nghiêm trang đứng ở bên giường, mặt không đổi sắc: "Thế tử, ngài đã đi hơn một năm rồi."

"Ta biết, ở đây so với nơi của chúng ta càng rõ ràng hơn về ngày tháng, ngươi không cần phải nhắc." Ở Minh giới, thứ thiếu thốn duy nhất chính là ánh sáng, quanh năm đều âm u lạnh lẽo, nó khiến cho Taeyeon luôn cảm thấy bức bối, vì vậy khi còn nhỏ cô đã rất thường xuyên trốn lên Nhân gian để chơi, một phần cũng là vì đỡ ngột ngạt. Có lẽ cũng chính vì thế mà mới có đoạn nhân duyên này với Tiffany, cho nên Taeyeon luôn cảm thấy biết ơn.

"Vương Hậu nói muốn ngài về thăm người."

Taeyeon không hề do dự: "Hiện tại vẫn chưa thể."

"Lần này sợ là ngài không thể tự quyết định được..."

Nghe như vậy, hai hàng chân mày của Taeyeon nhíu chặt lại, cô từ từ ngồi dậy, hướng đôi mắt sắc như dao của mình về phía Sooyoung, trầm giọng hỏi: "Ngươi có ý gì?".

"Vương hậu nói ngài đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng, hiện tại phải về ngay để tiện đường báo lên Thiên gia."

"Ta đã phạm sai lầm gì?" Càng nói Taeyeon càng đanh mặt lại, rõ ràng là cô đang khó hiểu đến tột cùng.

"Việc này ta không rõ, ngài vẫn nên chính mình đi hỏi Vương hậu thì tốt hơn..." Vẻ mặt Sooyoung bắt đầu khó xử.

Dạo gần đây Taeyeon luôn cảm thấy bất an nhưng cô không biết được nguyên nhân bắt nguồn từ đâu, có điều xem ra hiện tại cũng rõ ràng được phần nào rồi.
Điều gì nên đến thì sớm muộn cũng phải đến, cuộc sống đâu thể nào luôn bình yên được, huống hồ... mối nhân duyên này giữa hai người đã định trước phải gặp nhiều trắc trở.

Taeyeon đột nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, đôi mắt sắc xảo trở nên nhu hòa, xen lẫn trong đó là một chút buồn bã.

"Ta theo nàng ấy bao lâu rồi ngươi có biết không?"

"Thứ lỗi. Việc này cũng không nằm trong phạm vi công tác của ta..." Sooyoung lại quay về trạng thái lạnh lùng, trả lời.

Taeyeon nghe xong bật cười trào phúng, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Tính cả kiếp đầu tiên ta cùng nàng ấy gặp nhau, nàng ấy đã chờ ta suốt sáu kiếp người rồi, thêm một đời này nữa là tròn thất kiếp, nếu như ta lại bỏ lỡ nàng ấy lần này nữa, sợi dây tơ hồng kia giữa chúng ta sẽ thật sự bị cắt đứt... Ta không cam tâm!"

"Ta biết, ngươi luôn sống đặt lí trí lên hàng đầu... nhưng có một số việc chỉ có trái tim mới khiến ngươi không phải hối hận mà thoi Bạch Nguyệt." Nói xong mấy lời này Taeyeon cũng đã thu tầm mắt lại dời đến trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Sooyoung.

"Cho nên ta thật sự mong, nếu ngươi không giúp thì cũng đừng lừa gạt ta."

Taeyeon thấy rõ khi mình nói xong mấy lời đó tinh quang trong đáy mắt Sooyoung khẽ chuyển, đó là sự dao động sao?

"Ta không gạt ngài."

"Được."

"Nhưng..." Sooyoung bắt đầu ngập ngừng "Sai lầm kia khiến cho thân phận của ngài ở đây sắp bị lộ rồi... Ta chỉ có thể nói bao nhiêu đó mà thôi, còn lại ngài hãy chuẩn bị tinh thần nghe Vương hậu nói đi, ta ra ngoài trước đây."

Cánh cửa đóng lại, Taeyeon vẫn đứng yên bất động, trong đầu cô lúc này chính là câu nói vừa rồi của Sooyoung. Thân phận của cô làm sao lại sắp bị bại lộ? Cô thật tình nghĩ không ra. Nhưng mà nếu như là thật thì đây không phải là chuyện nhỏ, không nói tới việc sẽ bị đám người Thiên giới trừng phạt mà là Taeyeon vĩnh viễn sẽ không thể trở về Nhân gian nữa...

Vậy còn Tiffany của cô thì phải làm sao?

Cứ như vậy bỏ lỡ nàng một lần nữa sao?

Nhưng mà lần này đã là cơ hội cuối cùng của cô rồi...

.

"Cô muốn biết tôi và người yêu cô có quan hệ như thế nào ư?"

Tiffany gật đầu chắc chắn nhìn người đối diện.

Yuri liền làm ra vẻ suy tư, bộ dáng giống như cụ già có trăm điều trăn trở khó nói: "Việc này thật sự có chút khó mở lời..."

Tính đa nghi của nàng nắm được thời cơ bắt đầu bộc phát: "Rốt cuộc là hai người có gì với nhau?" Giọng điệu Fany thực lạnh lẽo.

"Không có, chúng tôi trong sáng lắm, so với trăng còn muốn sáng hơn."

"Vậy thì mắc gì khó nói?"

"Aishi— Tóm lại là chúng tôi không phải mối quan hệ mà cô nghĩ, Taeyeon cô ấy thật sự chỉ có mình cô mà thôi, chẳng còn người phụ nữ nào động vào được người cô ấy nữa đâu... À không còn có mẹ cô ấy... A! Nói chung là cô và Taeyeon là trời sinh một cặp, không ai có thể xen vào, có hiểu chưa?!" Yuri dài dòng giải thích, cố gắng truyền đạt ý của mình đến 'bà chủ tương lai'. Không thể phủ nhận việc cô ấy hiện tại là đang cố tình lấy lòng nàng, dù sao thì đây sẽ là chỗ dựa tinh thần lâu dài của cô ấy sau này.

"Cô cũng chỉ nói là phụ nữ, nhỡ đâu là đàn ông thì sao?"

"A— Là tôi bói bậy, phải là Không Một Ai động được vào người cô ấy, trừ cô." Yuri vội vàng cười xoà lấp liếm lỗi sai.

Tiffany nghe xong vui vẻ không ít, thái độ với Yuri chuyển biến tích cực hơn trước. Thậm chí sau đó cả hai còn cùng nhau trao đổi về Taeyeon, đương nhiên là cũng nhờ 'công đức' Yuri đã không chút thương tiếc bán đứng chủ tử của mình.

...
Không khí nói chuyện giữa hai căn phòng thật sự là một trời một vực.

...

Gii thích mt chút tránh mi người khó hiu: Taeyeon tên thật là Kim Thái Nghiên, 'Taeyeon' chỉ là cái tên cô dùng trên nhân giới vào kiếp này.

Tóm lại:
Kim Thái Nghiên/ Hoàng Mỹ Anh: Tên quá khứ, cổ đại.
Kim Taeyeon/ Tiffany Hwang Miyoung: Tên hiện tại, hiện đại.

(Hai tên hoàn toàn khác nhau)
...

"Thế t, thế t, không th! Công v hôm nay Đại vương giao cho, ngài còn chưa hoàn thành."

"Đúng vy thế t, phán hình sách* ngài không chu hc thì thôi, nếu ngay c công v Đại vương giao cho ngài cũng không đụng đến..."

*Phán hình sách: Sách v các điu lut x ti. Các Diêm Vương s da vào đó để đưa ra hình pht thích đáng cho linh hn người va mt.

"Đủ ri, đủ ri! Ta ch đi mt chút ri s tr v, ch có phi mt đi không tr li đâu? Các người ngng lãi nhãi đi, phin chết đi được." Kim Thái Nghiên dùng hai tay bt cht ly l tai mình, v mt l rõ mình cc kì khó chu.

"Ngài mun đi cũng được, trước tiên gii quyết xong s v hôm nay đi. Nếu không ta s bm báo cho Đại vương!"

Kim Thái Nghiên nghe xong qu nhiên trn tròn mt quay li, đối din vi vi hai thân cn ca mình, đặc bit là người va nói ra câu va ri.

"Bch... Bch Nguyt!! Chúng ta là bàn hu thân thiết lâu như vy, ngươi có cn nht thiết phi dn ta vào đường cùng hay không?" N nhân mc trên người mt thân hc bào bày ra v ưu su, kĩ năng din kch coi như không t, trong nháy mt cô đã có th khiến người ta thương cm.

Nhưng tiếc là chn sai đối tượng... để ri t ph tm lòng mình, khi mà người kia vn không chút lung lay, vng như thái sơn: "Xin thế t hãy ly đại cuc làm trng!"

Thy người này tht s quá cng rn, v được xưng là thế t lp tc quay sang cu cu thuc h còn li ca mình.

"Bch Nguyt, ta thy hay là để cho thế t gii khuây mt chút cũng tt, biết đâu nh vy mà đầu óc ngài y minh mn hơn, gii quyết được nhiu công v nhanh hơn thì sao?" Quyn Du Li mt bên bt đầu tr tài đàm phán, không ung công Thái Nghiên có gì tt đều tìm cô y đầu tiên để chia s.

Thôi Tú Anh: "Nhưng mà..."

Người mc trên người quan phc đen ghé sát tai người mc quan phc trng nói nh: "Chúng ta cùng đi theo giám sát ngài y, nếu ngài y li làm gì sai thì chúng ta trc tiếp báo cáo cho Vương hu, hơn na... cũng lâu ri chúng ta chưa được thưởng thc món ăn nhân gian ri còn gì."

...

Trên đường ln tp np mt khu ch, bóng dáng ca ba người 'nam nhân' cc kì tun tú xut hin, thu hút ánh nhìn ca biết bao thiếu n.

"Hai người xem, ch mi my ngày không lên chơi lin xut hin biết bao nhiêu đồ vt mi. Cho nên mi nói phi thường xuyên lên đây mi có th không b ti c, còn có th khi sát bá tánh." Kim Thái Nghiên đi đến mt sp hàng bán nhng con ri g cm lên nghiên cu.

Kho sát bá tánh cái gì ch? Đó là vic ca Hoàng đế người ta! Ngài định cướp vic ư?! - Không hn mà cùng mt lúc trong đầu hai người Hc - Bch hin lên ý nghĩ này.

"Thế t... ăn cũng đã ăn ri, do ngài cũng do ri... có phi chúng ta nên tr v ri không? Dù sao cũng không còn sm na." Thôi Tú Anh cũng tc là người xưng Bch Nguyt tiếp tc lên tiếng nhc nh. Cô y chu trách nhim đôn đốc công v ca v Thế t này đây.

Kim Thái Nghiên nghe xong qu nhiên mt hng, cô b xung con ri trên tay không thèm để ý đến Tú Anh mà tiếp tc bước v phía trước.

Du Li bên cnh huých vai Tú Anh nói: "Ngươi gp cái gì? Thế t t biết chng mc."

Tú Anh còn chưa kp lên tiếng thì Thái Nghiên đã quay li v mt đầy tán thưởng nhìn 'nam t' mc hc phc: "Nói hay lm, vn ch có ngươi cùng ta là can đảm."

"Tht s a... Ta cũng đang nghĩ cách để bưng ngài tr v đây..." Quyn Du Li v mt yu xìu không nhn ni li khen va ri.

V thế t nào đó dùng ánh mt 'tiếc rèn st không thành thép' nhìn hai thân cn ca mình.

Đột nhiên ngay lúc này t phía xa truyn đến tiếng vó nga, tiếp theo đó là mt con nga hung hăng chy đến, càn quét hết nhng sp bán bên đường khiến chúng đổ v thm t, hin trường nhìn quá sc hoang tàn. Sc mt tiu thương hay ai ny có mt đây đều oán hn nhưng không mt ai lên tiếng.

"Tránh ra, Lc công t đại giá quang lâm." Tiếng hét cung ngo ca tên đánh nga vang lên càng khiến người người chán ghét.

"Mau th ta ra—"

Cũng cùng lúc đó li thêm mt tiếng la tht thanh đứt đon phát ra t thùng xe khiến mi người chú ý ti. Bt quá chú ý thì chú ý cũng không mt ai có động thái mun tiến lên ngăn cn. Bn h có l đều s t rước ho vào thân.

Ch thy mt thân bch y n t đang giàn da nước mt van xin, c tay nàng y b dây thng siết cht đến tróc da chy đầy máu, trên người cũng đã có vài đạo vết thương d tn nhum đỏ thm c mt mng bch y, nhìn ging như là b roi qut.

Nàng y c như vy b mt tên nam nhân gt gao nm ly mái tóc thô bo khng chế.

T nh Thái Nghiên đã được cha m truyn ging không ít đạo lí thánh hin. Trong lòng luôn sôi sc tình yêu thương chúng sanh, hin ti để cô bt gp được cnh này hi làm sao có th bình tĩnh được, hơn na kia còn là mt n nhân yếu đui.

"Ngươi câm ming cho ta!" Tên nam nhân mang danh Lc công t không chút thương tiếc đánh nàng mt bt tay rt mnh, khoé ming nàng y lp tc r máu.

đánh kia va nhìn đã biết là dùng lc rt ln, nếu không n nhân kia cũng không na mê na tnh, mt hết sc phn kháng.

Vốn đã không vừa mắt hiện tại đã trở thành vô cùng tức giận, Thái Nghiên không chút kiên dè bước đến chặn trước xe ngựa kia.

Hí í  i. . .

Con nga hung hãn kêu lên mt cách to ln vì phi thng gp, sau đó 'm' mt tiếng tên gia nhân thúc nga t bên trên té ngã xung đất.

"Làm sao không chy tiếp?!" Tên nam nhân bên trong thùng xe cũng va b choáng váng bi chn động, hn không th nhìn thy phía trước vì b màn che khut, cho nên bên trong gm thét tc gin.

"Công... Công t có k phá ri chn đường ngài." Tên thúc nga sau khi đứng dy lp tc tr li v trí, gt gao nm ly dây cương cùng roi trong tay, hn tht không hiu bn thân vì sao lúc này nhìn thy người trước mt trong lòng lin ny sinh s hãi, trong khi hn còn định bng s để nga mình đạp chết hn ta. Chng phi ch là mt tên tiu bch kim* yếu t thôi sao?

*Tiu bch kim: Ý ch nam nhân yếu t, o lã, chuyên bám váy ph n.

"Để ta xem rt cuc là k nào có lá gan ln đến...A!" Nam nhân trong thùng xe va nói va vén màn thò đầu ra xem tình hình.

Còn chưa dt li hn lin thy mt cái bóng đen thoát n thoát hin, không biết khi nào đến khi nào đi, sau đó ch cm thy trong bng như có cht lng sôi sc, chưa đầy vài giây hn lp tc phun mt ngm máu tươi.

Tt c mi người chng kiến mt màn va ri không khi kinh hong, mt s li vui mng ra mt. Có ai ở nơi này không biết tên Lc công t kia gia đình giàu có quyn thế luôn thích c hiếp con gái nhà lành, hn chính là mt tên dâm đãng cm thú, không nhng vy còn giết người đốt nhà, ti ác gì cũng không cha. Nhưng mà đây có ai dám chng đối li gia đình hn ch?

Vy mà hôm nay có th tn mt nhìn thy mt màn đặc sc này, hi bn h làm sao không phn khích không h hê cho được , cui cùng cũng có người tr được cái tên ác bá này ri.

Ánh mt dân chúng đồng lot sùng bái nhìn Thái Nghiên.

"Ngài ra tay có phi hơi nng ri không? Nếu l hn chết đi..." Thôi Tú Anh mt bên tiến ti nhc nh.

"Yên tâm, ta không quá sc."

"Vâng!" Tú Anh cũng không tiếp tc nhiu li, dù sao cô y cũng chướng mt loi phàm nhân h tin này. Nếu sau này b cô bt gp Diêm cung thì cô cũng không tiếc lm dng chút quyn mà x ép hn đâu.

Nói đến đon Thái Nghiên quan sát n nhân đang đứng bên cnh mình, người mi va ri được cô cu thoát khi tay cái tên h Lc kia.

Nhìn nàng y mt thân đầy ry thương tích mà không khi dâng lên cm giác đau lòng.

"Cô nên đi đại phu."

"Đa t công t va ri ra tay cu giúp..." Bch y n t nói xong lin mun qu xung nhưng b Thái Nghiên đưa tay ra ngăn cn.

"Không cn thiết nói my li đó làm gì, c xem như ta thun tin nên giúp là được." Thái Nghiên nhìn n nhân trước mt nhàn nht cười đáp.

Bch y n t trong nht thi bt gp n cười ôn nhu kia lin đỏ mt cui đầu.

"Khn kiếp!!!" Cái tên đang không hiu vì sao mình li b trng thương, ln tiếng hét mng: " Tên tiu t kia là ai, dám đot người ca bn công t li còn làm ta b thương, đúng là mun chết mà!" Hn cht vt bước xung c xe nga xa hoa trong khi được bn thuc h đỡ.

Thái Nghiên đến cái liếc mt cũng tiếc phi trao cho hn, ánh mt nhu hoà như cũ nhìn n nhân bên cnh mình. K t khi va nhìn thy nàng, cô đã luôn có cm giác mun cùng nàng tr nên thân thiết. Còn lí do là gì thì tm thi cô chưa nghĩ đến...

"Cô tên gì?"

"Ta tên M Anh. . . h Hoàng." Nàng e thn cui đầu đáp.

"... tên hay." Ý cười trên gương mt Thái Nghiên vn không h thuyên gim.

"Xông lên cho ta!!!" Lc công t kia trước mt mi người b làm nhc, không khi ni trn lôi đình, lin cho toàn b đám tu tùng hu cn xông lên.

"Phàm nhân ai cũng nóng tính như vy sao?" Thái Nghiên nói xong thun tay vòng ly eo n nhân trước mt, kéo nàng cùng mình lui li vài bước. Sau đó nói vi hai người Hc Bch: "Cái kia... nhường cho hai người các ngươi, nhân cơ hi rèn luyn công phu cho tt."

Du Li và Tú Anh nht thi mun hôn mê!

Hóa ra Kim Thái Nghiên là mt k trng sc khinh bn!

.

"Công t... Ngài có th... b tay ra khi người ta không?"

"A... xin li, là ta nht thi không chú ý." Thái Nghiên b m nhân nói như vy đương nhiên là tránh không được xu h.

"Vâng." M Anh nh ging đáp, trên gương mt nàng nét ng hng vn còn đó, hn là nàng vn còn ngi ngùng. Cũng phi dù sao thì nam n th th bt thân mà.

"Đến ri." Đứng trước ca mt y quán Thái Nghiên mi li lên tiếng: "Vào trong đi, cô b thương nhiu quá."

"Không cn...Đa t công t quan tâm." Nói xong nàng lin xoay người mun ri đi.

Nhưng Thái Nghiên làm sao cho nàng cơ hi, nhanh hơn chút bt ly c tay nàng gi li.

"Đau..."

"Nếu đã biết đau vy sao không vào trong cho đại phu cha tr?" Gia hai hàng chân mày Thái Nghiên bt giác nhíu cht li, đồng thi cũng ni lng tay ra vì cô cũng không n để nàng b đau.

"Ta... không có đủ ngân lượng." Nàng biết mình đã hết cách đành nói tht vi người đối din, có l bi vì quá ngượng ngùng mà đầu cui tht thp.

Thái Nghiên nghe vy hiu ra, cũng không t quá nhiu thái độ, nói li: "Ta cũng không nói để cô tr. Mau vào trong đi." Không đợi nàng phn ng Thái Nghiên đã lp tc cm ly bàn tay M Anh kéo nàng đi vào.

Cũng t giây phút đó, mt si dây màu đỏ như n như hin đan vào ngón tay áp út ca c hai. Trói buc hai đường sinh mnh cùng mt ch.

...

Thái Nghiên đối vi M Anh có th coi là nht kiến chung tình, t lúc ri nàng để tr v Minh gii lin luyến tiếc nh nhung không thôi, cho nên qua my ngày sau đã tiếp tc vin c lên nhân gii mt ln na, mun tìm gp xem cuc sng hin ti ca nàng y thế nào ri. Ln đó gp mt vì mun được thân thiết hơn vi m nhân hơn, Thái Nghiên không ngi tiết l bn thân cũng là n vì ch có như vy nàng y mi không câu n l tiết nam n vi mình. Hai người k t đó cũng tr thành t mui tt.

"T , ta đến ri." Còn chưa đến nơi Thái Nghiên đã ln tiếng kêu lên, mc k toàn thân ướt sng cht vt, trên môi vn mang theo n cười rng r.

M Anh lúc này không còn mc y phc ca tiu thư đài các mà ch là mt b đồ dân dã nông ph. Nàng đang đương tay phân chia my th lá nghe âm thanh truyn ti lin quay đầu, thy được thân nh quen thuc t xa không hiu vì sao trái tim bt đầu đập rn, ngay c hơi th cũng l ra hi hp. Mt năm qua nàng cư nhiên đã có thói quen hng ngày gp mt người n, có th nói ngoi tr ban đêm lúc ng ra hu như tt c thi gian đều là cùng cô y. Có l vì thế mà mi ngày ch mong cô y xut hin cũng là mt loi nim vui đối vi nàng.

M Anh nh nhàng mm cười nhưng ánh mt không giu được s lo lng, nàng đặt nm lá trên tay xung gp gáp bước đến ca:

"Mau vào đây, cn thn b cm."

Thái Nghiên thì ging như b nhan khng*, mi ln nhìn thy M Anh đều ngơ ra ht k ngc ln đầu được chiêm ngưỡng m n. B tiếng kêu lo lng ca người trong lòng gi tnh, Thái Nghiên mt thân nam trang tiêu sái bước vào bên trong hiên đình.

*Nhan khng: B nghin sc đẹp, vì sc đẹp làm mi th, yêu người đẹp.

"Đến ri thì vào đi, còn đứng ngoài đó làm gì? Mui không thy mưa à?" M Anh nghiêng đầu nhíu mày hi, tay càng không rãnh ri gì vì phi giúp cô lau đi nước trên y phc.

Thái Nghiên có phn hưởng th s săn sóc này ca nàng nên ch cười tm tm mà không hi đáp.

"Đã là mùa mưa ri, sp ti khi ra khi nhà hãy nh mang theo ô, nếu không li..."

M Anh còn chưa nói hết câu đã b Thái Nghiên ct đứt: "Tng cho t." Ch vn vn ba ch cùng mt nhánh hoa màu tím mà cô y va biến ra đưa ti trước mt nàng.

M Anh b s đột ngt này làm cho bt ng, có chút khng li ngước mt nhìn vào người đối din. Đôi mt Thái Nghiên trong sut không mang theo tp nim luôn khiến nàng an tâm.

M Anh chn ch hi lâu rt cuc vn là đưa tay nhn ly cành hoa kia, dù biết ý nghĩa ca loi hoa này chính là dành cho uyên ương h kết.

Sau mt lúc say mê nhìn bông hoa T Đằng trong tay, M Anh li không nhn được nâng mt nhìn đến n nhân trước mt, thy được cô y hoá ra vn đang nhìn mình mm cười thì tim kh động. Cho dù cùng là phn n nhi nhưng trong y phc nam t Thái Nghiên tht s vô cùng anh tun rt d khiến người khác động tâm.

Bi vì Thái Nghiên bên M Anh luôn là b dáng ca nam nhân cho nên người xung quanh đều cho rng bn h là mt cp. Không ít ln nàng b mi người trêu chc, thúc gic rng phi mau g cho Thái Nghiên, lúc đầu nàng cũng ch giã lã cười ri đánh ý sang ch đề khác không my để tâm đến, mt phn là bi vì Thái Nghiên không mun tiết l thân phn, mt phn khác là vì nàng biết rõ bn h không th nào vì vn cùng là n nhân mà. Thế nhưng do gn đây, càng ngày M Anh càng phát hin ra mình đối vi my li trêu đùa này cũng đã bt đầu để bng, ví d như khi có người nói Thái Nghiên s là mt phu quân tt, M Anh s đột nhiên cm thy bn thân có mt chút t hào. Hay khi có người bàn v vic nếu hai người bn h còn không mau thành hôn Thái Nghiên s b cô gái khác cướp đi, nàng cũng s không t ch dâng lên cm giác ghen t vn không nên có.

Vn đề này không biết t khi nào đã gâm sâu mt vết vào tâm tư ca M Anh, khiến cho nàng gn đây luôn phi nghĩ đến nó.

đôi lúc nàng đã tht s tưởng tượng ra vin cnh mình cùng Thái Nghiên s vĩnh vin sng bên nhau c đời. Và mi ln như thế nàng đều t kinh hãi khiếp vía chính mình mt phen, t hi bn thân sao có th hoang đường đến vy?

Suy cho cùng c hai cùng là n nhân, chuyn đó làm sao có th được...

Nét mt M Anh trong phút chc tr nên tái nht, nàng sa sm ý thc cui thp đầu xung không dám đối din vi Thái Nghiên.

"Làm sao vy, t không thích nó sao?" Thái Nghiên va thy người kia cui đầu, tim đập mnh hi hp, t hi chng l nàng đã biết ý nghĩa ca nhánh hoa này ri?

"Thích. . . rt thích." Ging M Anh có chút run ry, ri hai tay bt cht giơ lên ôm ly người trước mt, nước mt không t ch cũng lin rơi xung.

Bng dưng được nàng ch động gn gũi Thái Nghiên va vui mng va khó hiu kinh ngc, cho nên cô ch đứng bt động không dám làm ra thêm động tác gì.

M Anh xut thân là tiu thư ca mt gia đình giàu có, nhưng mà năm năm gn đây gia đình nàng làm ăn sa sút, li còn b đám quan li triu đình ép thuế tiến cng. Cha nàng vì không vt dy được mà áp lc t t, m nàng sau đó cũng đau lòng sanh bnh nng, không bao lâu thì qua đời. M Anh mt thân mt mình đi khp nơi tha hương tìm vic, cũng không biết bn thân đã chu bao nhiêu cc kh để ri được nhn vào mt tiu lâu làm vic. Sau đó không lâu b tên phá gia chi t Lc Hành Sinh để ý và hn mun bt nàng v làm thiếp. Nàng bi vì chng c nên b người kia uy hiếp đánh đập, đến mc trên người không có ch nào là không b thương tích. Nếu như ngày hôm đó không gp được n nhân trước mt, có phi hay không nàng đã t t để gi gìn trinh tiết. Vì cho dù phi chết đi M Anh cũng tuyt đối không để mình b vũ nhc.

Nếu người trước mt là mt nam nhân nàng chc chn bn thân đời này ch g cho hn, nhưng tr trêu thay . . . cô y cũng ging nàng... là mt n nhân.

"Thế sao đột nhiên t li khóc? Có phi lúc ta không đây có người c hiếp t hay không? Li là cái tên nghit súc h Lc kia phi không? Ta lp tc đi cho hn mt trn." Thái Nghiên va thy nàng khóc trong lòng đã ri bi, nghĩ đến kh năng có liên quan đến tên h Lc la gin phút chc càng b đốt lên d di.

"Không phi, Thái Nghiên, mui bình tĩnh... Không có liên quan gì đến hn." M Anh thy cô tht s tc gin lin vi vàng lên tiếng can ngăn.

"Vy... vy t đừng khóc na." Thái Nghiên lúng ta lúng túng lau nước mt ca nàng, ri du ging d dành.

Càng nghe âm thanh ôn nhu kia, M Anh càng đau lòng đến tê tâm lit phế, ti sao ông tri li trêu đùa nàng như vy ch?

Ti sao người nàng thích li là mt n nhân?

Đây là th tình cm nghch thiên... người đời ai li có th chp nhn cho được?

Hàng lot ý nghĩ tiêu cc đâm sâu vào trái tim nàng khiến cho M Anh càng lúc càng s hãi, cũng càng lúc càng đau lòng.

"Thái Nghiên..." Nàng vn ôm cht ly tht lưng ca người trước mt, c khuôn mt đều vùi vào hc bào ướt sng kia ca cô.

"Có ta đây, đừng khóc đừng khóc na... Ta nhìn không đành lòng chút nào..."

"Ti sao mui không phi là. . . nam nhân?"

"..."

Ch mt câu hi li khiến cho Thái Nghiên đứng hình. Cô biết rõ câu hi đó không phi là vô ý, có l nàng đã ging như cô xác định được tình cm ca chính mình.

Vn nghĩ là tình đơn phương, không ng rng có ngày được hi đáp.

C thi gian và không gian lúc y ging như ngưng động, và thế gii cũng như ch có hai người bn h mà thôi. S m áp ca đối phương làm cho đôi bên đều cm thy có phn không chân thc.

Khong chng my phút sau...

"Câu tr li đó ta không th tr li nàng được, nhưng ta mun nàng hiu rng... cho dù ta cùng nàng đều là n nhân vn có th bên cnh nhau." Thái Nghiên nâng tay kh vut trên mái tóc nàng, ôn nhu du dàng nói tng ch chc nch.

M Anh nghe xong git mình ngước đầu, trong mt rõ rng cha tia hong s.

N nhân cùng n nhân. . .

"Không cn kinh ngc cũng đừng s hãi, ta nói đều là tht, chúng ta không cn để tâm đến cái nhìn ca thế nhân." Đôi tay Thái Nghiên càng siết cht ly người trước mt, có ly s rng nếu buông tay nàng s biến mt.

Thy M Anh im lng không lên tiếng, Thái Nghiên có chút hong s, st rut nói thêm: "Có ta đây ri, nàng đừng s gì c... Có được không?"

Vn ch là s yên tĩnh u ám.

Không biết qua bao lâu, cm nhn được đôi tay kia dn dn th xung, trái tim Thái Nghiên lin đau đớn đến mun chết lng.
Khi nãy đứng dưới tri mưa trng xoá, b hàng ngàn hàng vn git nước lnh lo thm qua, cô cũng chưa cm thy lnh lo như hin ti.

M Anh buông đôi tay xung, vô lc ta vào người kia, đôi mt cha đầy phc tp nhìn vào mt khong không l lm.

"Tht s có th sao?"

Ging nói yếu t mang theo mt ni s vô hình ca M Anh vang lên làm cho Thái Nghiên đau lòng đến tht li. Cô ch biết dùng hết sc lc siết cht người kia vào lòng, hi vng nàng có th cm nhn được trái tim nơi lng ngc ca mình đang vì nàng mà rung động.

"Có th, tt nhiên là có th! Nàng có tin ta không?"

"Được, ta tin nàng..."

.

Li ha hôm y ta cùng nàng c nghĩước hn trăm năm...Nhưng có ai ng nó li vô tình tr thành chp nim không th buông b trong lòng hai k tương tư.

Và ta cùng nàng cũng c nghĩ li ha y s là mt s khi đầu... Nhưng tiếc thay không phi khi đầu mt mi nhân duyên mà là m ra my kiếp li bit...

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Cre: Aries cỏ dại

Mình cm thy nhc và li có chút phù hp nên để đây cho mi người nghe th, biết đâu có th đẩy ph mình cm xúc ca mi người 🤟🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com