Say
Giọng nói của Taesan bên kia đầu dây có phần khàn đục và loạng choạng. Anh đang say, có thể nghe thấy được qua từng câu nói lắp bắp.
"Daon... Anh... Ở quán bar gần đây... Em có thể... đến đón anh không?" Giọng anh vang lên, mơ màng, như thể đang cố gắng tập trung vào từng từ.
Daon khẽ thở dài, cảm giác mệt mỏi từ trước lại ùa về. Em có thể nghe thấy sự say xỉn trong giọng nói của anh, nhưng em cũng không thể phủ nhận một điều gì đó trong lòng mình: em không thể để anh ở đó, một mình trong trạng thái như vậy.
Em ngồi lặng thinh một lúc, rồi chầm chậm đáp lại, giọng trầm tĩnh hơn. "Anh uống say sao? Được rồi, em sẽ đến."
Dù không muốn rời khỏi căn phòng ấm áp và yên tĩnh của mình, nhưng Daon vẫn quyết định mặc bộ đồ khoác ngoài và ra ngoài. Cảm giác mệt mỏi trong cơ thể em vẫn còn, nhưng trong giây phút đó, em nhận ra rằng có một điều gì đó lớn hơn sự mệt mỏi đó – đó là sự lo lắng cho anh. Một cảm giác mà em không thể phủ nhận, dù muốn hay không. Em không thể để anh một mình trong lúc này.
Em vội vàng đi đến cửa, kéo áo khoác lên và bước ra ngoài. Cái lạnh của không khí đêm như xâm nhập vào người em ngay lập tức, nhưng tâm trí Daon lại không chú ý đến điều đó. Em chỉ nghĩ về Taesan, về cuộc gọi vội vã ấy, về giọng nói mà em có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và sự yếu đuối. Anh không phải là người dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối, nhưng lần này, anh đã làm vậy.
Khóa chặt cửa lại, Daon không nói gì thêm. Em chỉ im lặng, đôi tay siết chặt tay lái, ánh đèn đường vụt qua cửa sổ trong màn đêm. Trái tim em cũng loạn nhịp, dù em không muốn thừa nhận. Mỗi lần nghĩ về anh, em lại thấy một thứ cảm giác gì đó lạ lùng và không thể lý giải được.
Khi em đến quán bar, ánh đèn neon sáng rực phản chiếu vào gương mặt mệt mỏi của Taesan. Anh ngồi ở một góc nhỏ, vẻ mặt mơ màng, nhưng khi thấy em, anh lập tức ngẩng lên, đôi mắt mờ đục vì rượu nhưng vẫn chứa đựng một tia hy vọng.
"Em đến rồi..." Anh nói, giọng khàn khàn, như thể đang cố gắng tập trung vào em.
Daon bước lại gần, cố gắng không để ánh mắt mình lộ ra những cảm xúc đang rối bời. Em nhìn anh, một chút lo lắng thoáng qua trong ánh mắt. Em không hỏi anh uống bao nhiêu, chỉ lặng lẽ đưa tay giúp anh đứng dậy.
"Về thôi," Daon nhẹ nhàng nói, cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh.
Taesan không nói gì thêm, chỉ im lặng bước theo em ra ngoài. Mỗi bước đi của anh đều chậm rãi, loạng choạng, nhưng Daon không cảm thấy khó chịu, chỉ thấy thương cảm. Đối với em, những lúc như thế này, em không thể bỏ anh lại một mình. Dù cho em có muốn giữ khoảng cách với anh đến đâu, em vẫn không thể làm ngơ khi thấy anh yếu đuối như vậy.
Daon không nói gì khi cả hai bước ra khỏi quán bar, chỉ nhẹ nhàng giữ Taesan đi theo mình. Anh có vẻ không còn quá say như lúc trước, nhưng vẫn mệt mỏi, đôi mắt nhắm lại và làn da ửng đỏ vì cơn say. Em không vội vã, cũng không cắt đứt sự im lặng giữa họ, mà chỉ cố gắng giúp anh ổn định một chút, dù chỉ là trên con đường ngắn từ quán bar về nhà.
Cảm giác kỳ lạ lại ùa về trong lòng Daon – như một cuộc hành trình mà em không muốn đi, nhưng lại không thể dừng lại. Mỗi lần Taesan bất chợt nghiêng người như muốn dựa vào em, em lại tự nhủ mình phải kiên cường, phải giữ khoảng cách. Nhưng ở bên anh lúc này, em không thể phủ nhận cảm giác của sự quan tâm vô cùng chân thành.
Khi về đến nhà, Daon nhanh chóng dẫn anh vào phòng khách, không nói gì thêm ngoài việc nhẹ nhàng bảo anh ngồi xuống. Taesan ngồi xuống ghế sofa, dựa vào đó một cách mệt mỏi, thở ra một hơi dài như thể mệt mỏi không chỉ vì rượu mà còn vì những gì đang lẩn khuất trong lòng.
Daon rót một cốc nước giải rượu, pha thêm chút đường để giúp anh tỉnh táo hơn. Em không nói gì trong khi làm việc này, nhưng từng động tác của em rất nhẹ nhàng, không muốn làm anh thêm khó chịu. Khi em quay lại, đưa cốc nước cho anh, Taesan nhìn em một cách chăm chú.
"Daon," anh bắt đầu, giọng anh vẫn còn chút khàn đục, nhưng lần này có vẻ rõ ràng hơn. "Anh không biết sao mình lại uống nhiều như vậy... chỉ là... cảm thấy mọi thứ như đang vỡ vụn." Anh nhếch môi một cách mệt mỏi, nhưng ánh mắt anh không rời khỏi Daon.
Daon ngồi xuống cạnh anh, không trả lời ngay. Em chỉ nhìn anh, nhưng trái tim em lại đập nhanh một cách không kiểm soát. Em không biết mình nên nói gì lúc này. Cảm giác lẫn lộn trong lòng khiến em không thể đưa ra một phản ứng nào rõ ràng. Mặc dù vậy, em biết có một điều là không thể chối cãi – lúc này, Taesan cần em. Và không phải chỉ vì anh say.
"Daon..." Giọng anh lại vang lên, lần này có sự kiên quyết trong đó, như thể anh đã quyết định bộc lộ những cảm xúc mà từ lâu anh đã cố giấu kín. "Anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự yếu đuối này, nhưng anh không thể tiếp tục giả vờ được nữa."
Em quay sang nhìn anh, đôi mắt khẽ nheo lại, nhưng không rời mắt. "Taesan, anh đang nói gì vậy?"
Anh lặng lẽ nhìn em, những ngón tay siết chặt lấy chiếc cốc nước trên tay, như thể đó là thứ duy nhất giúp anh giữ lại sự bình tĩnh. Nhưng ngay khi anh mở miệng, lời nói của anh không còn có thể kiềm chế được nữa.
"Anh không thể sống thiếu em," anh nói, giọng anh trầm xuống, nghẹn ngào. "Không phải theo cách em nghĩ đâu. Anh không cần em để dựa dẫm, không phải vậy. Nhưng anh cần em... vì em đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, trong mọi suy nghĩ của anh."
Daon chỉ ngồi im lặng, tim cô như ngừng đập trong giây lát. Những lời này quá đột ngột, quá mạnh mẽ đối với em, và mặc dù em đã tự nhủ mình phải giữ khoảng cách, nhưng giờ đây, những lời thổ lộ này lại như xé toạc đi bức tường mà em đã xây dựng bao lâu nay.
Taesan tiếp tục, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự chân thành. "Anh biết anh không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc. Anh luôn cố gắng giữ mọi thứ trong lòng, nhưng hôm nay, anh không thể giả vờ được nữa. Anh sợ... sợ rằng nếu không nói ra, sẽ quá muộn. Sợ rằng em sẽ không bao giờ biết anh thật sự... cần em đến thế nào."
Cả hai ngồi đó, lặng im. Những lời của anh cứ văng vẳng trong đầu Daon, như một sự thật mà em không thể từ chối. Em không thể phủ nhận rằng bản thân cũng cảm thấy một sự trống vắng mỗi khi anh không ở bên. Nhưng liệu điều đó có đủ để em vượt qua tất cả những lý trí mà em đã xây dựng? Em không biết...
Taesan ngả người ra sau, thở dài một cách mệt mỏi. "Anh không muốn làm em khó xử, không muốn em cảm thấy rằng anh đang làm phiền em. Nhưng nếu em không muốn gần anh nữa, nếu em không muốn để mọi thứ trở nên phức tạp, anh sẽ chấp nhận. Anh chỉ muốn em biết rằng anh không thể thiếu em. Đó là sự thật."
Daon ngồi im, ánh mắt mơ hồ, nhưng đôi tay lại khẽ nắm chặt lại như đang cố gắng giữ vững chính mình. Em không thể trả lời ngay lập tức. Mỗi từ mà Taesan vừa nói đều như một thử thách đối với cảm xúc của em. Liệu em có đủ sức mạnh để đối diện với những gì anh vừa thổ lộ? Em đã từng tự nhủ rằng không nên để cảm xúc chi phối công việc, nhưng giờ đây, mọi thứ lại trở nên quá khó để kiềm chế.
Một cảm giác lạ lùng trỗi dậy trong lòng Daon – một sự xao xuyến, một cảm giác bối rối, nhưng cũng có chút hạnh phúc. Em chưa sẵn sàng để đối diện với tình cảm này, nhưng trái tim em biết rằng, điều gì đó đã thay đổi trong khoảnh khắc này. Có lẽ, lần này, em không thể tránh được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com