10. diez
Thấy Jaehyun im lặng, người kia cười buồn rồi nói tiếp. 'Anh sẽ kể cho em nghe tất cả. Tên anh không phải là Taeyong, nhưng anh đã làm thủ tục đổi tên, mọi người bây giờ đều gọi anh bằng cái tên đó, anh cũng đã tự coi bản thân mình là Taeyong rồi.' Taeyong im lặng nhìn Jaehyun còn cậu cúi đầu lắng nghe. 'Sau khi tốt nghiệp cấp hai thì gia đình anh dự định ra nước ngoài định cư, anh cũng đã nộp hồ sơ vào trường ở nước ngoài. Trước khi đi anh nghĩ mình khó có cơ hội quay về Hàn nên tự mình du lịch thăm thú một số nơi. Khi anh đến đây thì tình gờ gặp hai bác. Chuyện sau đó thì như hai bác đã nói, anh rất ngạc nhiên khi có người lại giống mình đến như vậy, bác gái lúc đó rất ốm yếu, tinh thần và sức khỏe đều kém, anh rất thương bác vì nỗi đau mất con dù thời gian có trôi qua cũng không thể nào nguôi ngoai được, vì thế anh đã ở lại nhà hai bác vài ngày để bác gái ổn định tinh thần, anh đã ở trong phòng này.'
Taeyong đứng dậy, đi về phía giá sách, lôi ra một cuốn sách vở được bao bọc cẩn thận 'và anh đã tìm thấy cái này' anh đưa cho Jaehyun 'nhật ký của Taeyong kia.'
'Nhật ký của anh Taeyong ư ?' Jaehyun ngạc nhiên, cậu không hề biết chuyện Taeyong viết nhật ký.
'Đúng thế, anh ta viết nhật ký và viết rất nhiều' Taeyong quay lại giá sách rút ra một chồng vở được bao bọc như những cuốn vở học bình thường 'theo mốc thời gian trong nhật ký thì đã viết từ lúc học tiểu học'.
Jaehyun lật giở từng trang giấy đã cũ, đúng là chữ của Taeyong, có cụ thể ngày tháng.
'Anh ta viết hầu như mỗi ngày, anh đã đọc kỹ toàn bộ nhật ký và phát hiện ra căn bệnh của anh ta, có thể đó là nguyên nhân khiến anh ta qua đời'.
'Cái gì ?' Jaehyun sững sờ 'anh ấy có bệnh ư ?'
'Bệnh tâm lý, có lẽ anh ta cũng không biết mình có bệnh' Taeyong ngồi xuống nói tiếp 'theo như trong nhật ký anh ta nhận thấy bản thân rất hay lơ đễnh, nhiều lúc không chú ý đến xung quanh, thậm chí có lúc không biết mình đang làm gì. Anh đã tra tài liệu và hỏi bác sỹ thì biết đó là biểu hiện của bệnh lý thiếu tập trung. Anh ta chỉ có biểu hiện nhẹ nên bố mẹ không phát hiện ra. Bản thân anh ta rất giỏi, cảm thấy bản thân có vấn đề đã tìm cách khắc phục và viết nhật ký là một cách rất hiệu quả, nó giúp anh ta tập trung tinh thần, nhớ lại và kiểm tra mọi việc trong một ngày của mình.'
'Vậy thì có liên quan gì đến tai nạn của anh ấy ?' Jaehyun hỏi, hai tay cậu run run.
'Anh đã tìm hiểu tai nạn của anh ta khi đó, anh ta đang băng qua đường thì đột nhiên đứng lại nên mới dẫn đến tai nạn, có lẽ lúc ấy anh ta đã lơ đễnh, chỉ một khoảnh khắc thôi nhưng để lại hậu quả thật đau buồn.'
Jaehyun nhìn xuống những hàng chữ trên cuốn vở đã ngả màu, mắt dần nhòe đi, cậu đưa tay quẹt mặt rồi nghèn nghẹn lên tiếng 'vậy sau đó thì sao, sao lại gạt tôi?'
'Anh quyết định hủy chuyến đi của mình và ở lại đây, suốt hơn một tháng trời anh đã đọc đi đọc lại những cuốn nhật ký này, anh có cảm giác như đã trải qua cả cuộc đời của anh ta, có cùng suy nghĩ và sự đồng cảm của anh ta' Taeyong im lặng một lúc rồi nói tiếp 'em có biết anh ta viết nhiều nhất về điều gì không?'
Jaehyun ngẩng đầu lên nhìn, 'Taeyong' trước mặt cậu nhìn lại cậu bằng một ánh mắt thật lạ, yêu thương nhưng có chút buồn bã 'là về em'. Taeyong đảo mắt nhìn một vòng quanh phòng rồi lại nhìn vào Jaehyun 'ngày nào anh ta cũng viết về em, em mỗi ngày như thế nào, mặc đồ gì, nói gì, đã làm gì đều rất cụ thể và chi tiết đến mức anh hoàn toàn có thể hình dung ra em lúc đó. Từng trang nhật ký giúp anh thấy được em từng ngày, làm anh có cảm giác cùng em trải qua năm tháng, như thể chúng ta đã lớn lên cùng nhau'. Taeyong ngừng lời nhìn Jaehyun 'khi anh ta viết trong nhật ký nói yêu em thì anh biết chắc rằng mình cũng đã yêu em.'
Jaehyun thoáng giật mình khi nghe những lời Taeyong vừa nói, người này yêu cậu chỉ qua những hàng chữ trên tờ giấy thôi sao?.
'Em có thể không tin nhưng anh đã thật sự yêu em. Dù chưa một lần gặp mặt nhưng anh biết rất nhiều thứ về em, anh luôn có cảm giác những gì viết trong nhật ký đều đã thực sự xảy ra với anh, đó đều là những kỷ niệm chung giữa anh và em. Khi nhận ra điều đó anh không đi nước ngoài nữa, anh quyết định ở lại tìm em nhưng anh biết em sẽ không đời nào chấp nhận anh, một thằng nhóc làm sao xứng với em, một người trưởng thành được yêu mến. Nên anh quyết định trở thành Taeyong kia, chỉ có như vậy thì anh mới có thể có được em. Anh làm thủ tục đổi tên, đến bác sỹ để họ tạo nên vết sẹo này, anh chuyển đến trường của em, chuyển đến gần nhà em, tiếp cận em và cuối cùng đã được em chấp nhận. Trong thời gian đó anh cũng thường xuyên về đây thăm hai bác, họ đã trở thành bố mẹ thứ hai của anh, anh dặn hai bác không nói cho em biết'. Taeyong lắc đầu cười buồn 'nhưng bí mật nào cũng có lúc bại lộ, anh biết em đã nghi ngờ anh, anh cũng muốn nói sự thật cho em biết nhưng anh sợ em sẽ bỏ rơi anh vì nhận ra anh không phải là người đó.'
Taeyong ngừng lời, căn phòng rơi vào im lặng. Jaehyun không biết phải nói gì, cậu vẫn còn bị sốc bởi những chuyện vừa xảy ra, đây chính là sự thật mà cậu muốn biết nhưng cậu vẫn chưa thể tiếp nhận quá nhiều thứ cùng một lúc.
'Anh thật sự yêu em, Jaehyun' Taeyong lên tiếng, khuôn mặt buồn rười rượi mà Jaehyun chưa bao giờ thấy 'anh có thể tiếp tục ở bên cạnh em không? Em hãy xem anh là người đó, hãy coi như anh chính là Lee Taeyong của mười sáu năm trước, hãy để anh được yêu thương và chăm sóc em.'
'Không thể' Jaehyun lắc đầu 'anh và Taeyong trước đây là hai người khác nhau, anh không thể là anh ấy'. Jaehyun có cảm giác như người trước mặt sắp rơi nước mắt, cậu đứng dậy, bước về phía trước thì thầm 'em đã yêu người trước đây nhưng em cũng yêu người hiện tại, em yêu anh'.
Taeyong dường như bị xúc động mạnh, vội vã đứng dậy vòng tay ôm chặt Jaehyun, gục đầu vào vai cậu và bật khóc nức nở, như thể bao lo lắng dồn nén bấy lâu đã được giải tỏa.
'Đừng khóc' cậu thì thầm 'những gì anh làm cho em, tình cảm anh dành cho em, em đều cảm nhận được, anh không cần phải giả làm người khác, không phải làm thế thân của ai cả, chỉ cần là chính mình thôi.' Jaehyun thực sự yêu người này, yêu Taeyong đang ôm cậu, người đã tìm mọi cách để tiếp cận cậu, bất chấp tuổi tác mà yêu cậu, người đã cố gắng trưởng thành thật nhanh để quan tâm chăm sóc một người đã trưởng thành, lớn hơn bản thân rất nhiều, làm sao Jaehyun không thể nhận ra được tình cảm thật lòng đó và đáp lại cơ chứ?
Taeyong ngừng khóc, đưa tay lau mặt rồi bật cười, đôi mắt lấp lánh 'anh đã lo sợ nếu em biết được sự thật sẽ bỏ rơi anh, đến lúc đó anh không biết phải làm gì cả, anh chỉ muốn được ở cạnh Jaehyun thôi.'
Jaehyun giúp Taeyong lau những vệt nước trên mặt, chợt nhớ ra điều gì cậu nhăn mặt 'như vậy anh chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, vậy mà luôn bắt nạt người ta bấy lâu.'
'Vì Jaehyun dễ thương quá mà' Taeyong đã lấy lại vẻ ranh mãnh ngày thường, đưa tay bẹo má cậu.
'Chúng ta phải đổi lại mọi thứ' Jaehyun kêu lên, cảm thấy bất công khi bấy lâu cậu đã bị một thằng nhóc nhỏ hơn mình cả nửa tuổi đời đàn áp.
'Đổi cái gì đây' Taeyong nháy mắt 'cách xưng hô hay là vị trí trên giường?' bàn tay hư hỏng kia không biết từ lúc nào đã luồn vào trong áo cậu 'Anh thấy Jaehyun rất hài lòng khi được anh phục vụ cơ mà, đổi làm gì chứ.'
Vừa mới khóc xong đã lại trêu chọc người ta rồi, Jaehyun kêu trời không thấu khi chưa kịp lên tiếng thì môi đã bị chặn lại còn cơ thể thì nóng lên khi bàn tay ai đó đã mò vào trong quần, đùa nghịch với cậu nhỏ của cậu.
Nhưng rồi mọi suy nghĩ của Jaehyun bị quét sạch khi cậu hé miệng, đáp lại nụ hôn, tự cho phép bản thân thả lỏng tận hưởng sự âu yếm của Taeyong. Chuyện mười sáu năm trước đã kết thúc, đã đến lúc cậu để quá khứ ngủ yên và sống hết mình với hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com