1. Ám ảnh
Taeyong là một người nhút nhát, không cần phải người khác nhận xét, tự thân anh thừa nhận điều đó. Trong vô số tính cách bình thường của một con người không nổi bật thì sự nhút nhát của anh là nổi bật nhất, theo một nghĩa tiêu cực. Hai mươi hai năm cuộc đời, Taeyong chưa bao giờ dám thể hiện bản thân mình ra bên ngoài. Anh luôn mặc áo hoodie trùm mũ qua đầu, mặt cúi xuống và mái tóc luộm thuộm che hết tầm mắt. Taeyong cũng không bao giờ xuất hiện ở nơi đông người, luôn né tránh đám đông, ẩn mình vào góc khuất.
Ngày lại ngày của Taeyong là đến trường, vào lớp, hết giờ rồi ra về, cần mẫn và nhàm chán như chính bản thân mình. Nhưng ít ra trong thời khoá biểu nhàm chán, u ám của con người nhạt nhẽo này có một số điểm sáng. Sau giờ học, anh thường đến phòng thí nghiệm hoá của trường, say mê làm một số thí nghiệm hoá học, thích thú ngắm nhìn những hoạt chất đổi màu và thay đổi trạng thái. Theo phân tích tâm lý, điều này phản ánh ước muốn thầm kín của Taeyong, muốn bản thân mình được thay đổi. Nhưng với con người mà ngay cả suy nghĩ muốn thay đổi cũng không có thì làm sao có thể thay đổi? Nhưng ít ra trong căn phòng đầy chai lọ đó, giáo sư kì quặc Seo Youngho cũng đánh giá cao sự cần mẫn của anh.
Một điểm sáng khác là Taeyong ít nhiều cũng có một người bạn, một người bạn tốt nhưng lại tương phản với anh một trời một vực. Doyoung là tất cả những gì Taeyong mơ ước. Cậu bạn học khóa dưới này hội tụ tất cả những ưu điểm có thể tồn tại ở một cậu con trai. Cao ráo, ngoại hình ưa nhìn, thông minh, học giỏi, vui vẻ, hoà đồng và luôn được mọi người yêu mến. Doyoung là một ánh nắng mai dịu dàng, rực rỡ còn Taeyong chỉ là một bóng mờ.
Đối với con người tự hài lòng bản thân thì chỉ cần hai điều trên đã khiến Taeyong thấy cuộc sống không còn gì phải đòi hỏi. Nhưng cuộc đời là một chuỗi bất ngờ, chưa bao giờ Taeyong cảm thấy cuộc đời buồn tẻ nhưng một ngày anh bỗng cảm thấy thật hạnh phúc và bất hạnh cùng một lúc khi người đó xuất hiện.
Không báo trước, không một dấu hiệu, Jaehyun đột nhiên xuất hiện trước và ám ảnh Taeyong. Vẻ mặt hờ hững và nụ cười nhếch mép như không hề quan tâm đến bất kì điều gì xung quanh, Jaehyun xé toang thế giới dù nhám chán nhưng bình yên của Taeyong, xô anh rơi vào sự chông chênh của bất hạnh và hạnh phúc.
Taeyong không phải là gỗ đá, không phải chưa bao giờ biết rung động nhưng chưa bao giờ anh có cảm giác như vậy. Đó là gì? Là miệng khô lưỡi đắng, tay chân run rẩy và tim đập như muốn vỡ tung trong lồng ngực mỗi khi nhìn thấy con người đẹp và lạnh lùng đó. Là tim thót lên và trí não quay cuồng khi hai chữ Jaehyun được nhắc đến. Jaehyun gieo vào anh một sự ám ảnh điên cuồng, sự mê muội không nguôi đến mức Taeyong tưởng mình có thể phát điên lên được.
Tất nhiên Taeyong biết mình là ai. Anh là ai? Một Lee Taeyong không có bất kì ưu điểm nào từ ngoại hình, tính cách đến tài năng. Một con người bình thường đến tầm thường, nhạt nhẽo đến nhàm chán, chỉ thể hiện bản thân trước những chai lọ trong phòng thí nghiệm. Anh là ai mà dám mơ tưởng đến Jung Jaehyun, một ngôi sao trong ngôi trường tập hợp những con người xinh đẹp và ưu tú, con người với tính cách và vẻ đẹp kì lạ của mình hút theo một lượng lớn những kẻ si mê không phân biệt giới tính và tuổi tác. Và trong đó Taeyong xếp hạng chót, omega, tận cùng.
Thất vọng và chán nản khi nhận ra sự thật nhưng điều đó không thể khiến Taeyong ngừng dõi theo con người đó cũng như không thể bắt anh ngừng say mê được. Mỗi ngày, Jung Jaehyun có mặt khắp nơi trong thời khoá biểu của anh. Mỗi sáng, Taeyong đều cố tình đi ngang qua lớp học của Jaehyun để lén nhìn, mỗi trưa anh ngồi trong góc căn tin để thi thoảng liếc con người xinh đẹp ngồi giữa một đám đông cả nam lẫn nữ trầm trồ vây quanh. Thỉnh thoảng anh lại giật mình khi có kẻ nào đó mạnh bạo ngỏ lời với Jaehyun và thở phào khi kẻ đó, dù nam hay nữ đều bị từ chối một cách phũ phàng.
Cứ thế, trong ánh hào quang do chính mình toả ra, Jaehyun sẽ mãi mãi không bao giờ biết đến sự tồn tại của Taeyong.
.
Mọi việc cứ thế diễn ra cho đến khi bí mật của Taeyong bị phát hiện.
'Anh thích Jaehyun à?'
Câu hỏi của Doyoung khiến Taeyong đánh rơi tất cả chai lọ đang cầm trên tay xuống đất tạo nên một loạt âm thanh loảng xoảng và những mảnh vụn tung toé khắp nơi.
'Anh sao thế?' Doyoung kêu lên rồi cúi xuống nhặt những mảnh vỡ trong khi mặt của Taeyong tái mét, anh lắp bắp.
'Làm sao... làm sao cậu biết?'
Doyoung đứng dậy, ngạc nhiên nhìn biểu hiện của Taeyong.
'Anh làm sao vậy, chuyện này đâu có gì nghiêm trọng?'
'Anh... anh...' Taeyong vẫn tiếp tục lắp bắp.
'Em có mù đâu, mà kể có mù cũng thấy, anh lúc nào cũng lén nhìn cậu ta, đi theo cậu ta khắp nơi thế kia.'
Taeyong bất động một lúc rồi cúi xuống nhìn đống mảnh vỡ. Doyoung cẩn thận nhặt từng mảnh bỏ vào khay. 'Anh không định ngỏ lời với cậu ta à?
Những mảnh vỡ trên tay Taeyong lại tiếp tục rơi xuống đất một lần nữa. Taeyong nghệt mặt ra.
'Làm sao anh có thể...'
'Lại còn có với không à? Ngày nào cũng có cả chục người bám theo cậu ta, sớm muộn thì cậu ta cũng nhận lời một ai đó, lúc đó anh tính sao, cứ lén nhìn cậu ta mãi như vậy à?'
Taeyong hốt mớ mảnh vỡ rồi đứng lên. 'Cho dù thế, chỉ cần được nhìn cậu ấy mỗi ngày là anh mãn nguyện rồi.'
Doyoung lắc đầu ngán ngẩm, sao trên đời này lại có con người như Taeyong cơ chứ!
.
Dù những lời của Doyoung khiến Taeyong xao động nhưng anh không nghĩ mình có thể làm gì khác. Quả thật chỉ cần nhìn thấy Jaehyun thì anh đã hạnh phúc lắm rồi. Sớm muộn thì cậu ta cũng nhận lời một ai đó. Lời nói khiến Taeyong nhói lòng, nhưng cho dù vậy anh cũng không thể thay đổi. Con người ta không thể thay đổi một cách dễ dàng được.
Một buổi tối, Doyoung đến và tìm mọi cách lôi Taeyong ra khỏi nhà.
'Anh cứ ở trong nhà mãi như vậy à, đi theo em.'
Mặc kệ sự phản đối của Taeyong, Doyoung lôi anh đến một nơi mà anh chưa bao giờ đặt chân đến: hộp đêm.
Bên trong chật cứng người, ánh đèn nhấp nháy mờ ảo. Những con người cũng mờ ảo dưới ánh đèn quay cuồng trong điệu nhạc. Doyoung kéo Taeyong ngồi xuống một bàn nhỏ trong góc phòng. 'Đã đến nơi rồi thì ngồi đi'.
'Sao anh phải đến đây?' Taeyong hỏi, nơi này không hợp với anh, anh chỉ thích một mình với những chai lọ và dụng cụ thí nghiệm, anh muốn đi về, tiếp tục làm thí nghiệm.
Doyoung hất mặt, Taeyong nhìn theo và ngay lập tức giật thót người. Ngay chính giữa phòng là Jaehyun, ngồi một mình uống rượu và không quan tâm đến mọi chuyện diễn ra xung quanh.
'Anh muốn nhìn cậu ta mà, nhìn cho đã đi, không ai thắc mắc đâu.'
Doyoung nói đúng, tất cả mọi người ở nơi này, dù vô tình hay cố ý, đều liếc nhìn Jaehyun. Cậu ta ăn mặc hợp với không khí xung quanh, chiếc áo sơ mi phanh cổ dưới ánh đèn màu càng làm cậu ta thêm quyến rũ, vẻ mặt hờ hững thường thấy càng thu hút hơn. Nhưng bất kì ai có định đến gần đều bị ánh mắt lạnh lẽo làm tránh xa. Và từ đầu đến cuối, Jaehyun ở giữa vòng tròn do mình tạo ra, mặc kệ mọi thứ, chìm đắm vào thế giới riêng.
Trong lúc Taeyong cũng say mê ngắm nhìn con người kì lạ đó, Doyoung đi đến quầy lấy chút nước. Không thể tin được có một con người như vậy tồn tại trên đời. Doyoung nghĩ và chỉ dứt khỏi suy nghĩ về người bạn của mình khi có một ai đó đứng chắn trước mặt.
'Người đẹp, em chỉ đi một mình à?'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com