6. Một cuộc thử nghiệm
'Giáo sư!'
Doyoung gọi to ngay khi vừa đẩy cửa vào phòng thí nghiệm. Nghe tiếng gọi, Seo Youngho từ từ quay người lại.
'Tối qua thế nào?'
' Anh ấy cuối cùng cũng chủ động rồi!' Doyoung nói sau khi thuật lại chuyện đã xảy ra đêm qua.
'Có tác dụng.' Giáo sư nở một nụ cười hài lòng.
'Nó rất có tác dụng! Dường như Taeyong đã trở thành một người khác.' Doyoung nhớ lại con người tối qua. Phong cách, cử chỉ, hành động, tất cả không phải là của Taeyong mà cậu biết.
'Đến lúc quyết định rồi đây.'
Giáo sư lấy ra một chiếc lọ khác đặt lên bàn. Nó chính là chất lỏng mà Taeyong đã uống 2 ngày nay. Chỉ có điều lần này, chất lỏng đã trở nên đỏ đậm như máu.
'Taeyong sẽ uống tiếp cái này ạ?' Doyoung không hỏi nhiều vì cậu biết với màu sắc đó hẳn đây là một liều cao.
'Không.' Giáo sư nói. 'Chúng ta phải tiêm vào người cậu ta.'
'Tiêm?' Doyoung sững sờ trước câu nói của Seo Youngho. Nếu uống thì không sao nhưng nếu tiêm hẳn đó không phải là một việc bình thường.
'Lần này phải tác động mạnh và lâu, nên ta cần trực tiếp đưa nó vào máu, sẽ hiệu quả hơn hẳn là ngấm qua thành ruột.'
Doyoung vẫn ngây người. Tiêm vào máu một thứ chất lỏng lạ không phải là chuyện giỡn chơi, nó hoàn toàn có thể gây ra những hậu quả tai hại.
'Cậu không tin tôi?' Seo Youngho nhìn xoáy vào Doyoung.
'Vâng, thưa giáo sư, em không tin.'
Dù tin vào tài năng của giáo sư nhưng Doyoung không thể liều lĩnh để ông ta thí nghiệm trên cơ thể Taeyong như thế. Nhưng giáo sư chỉ nói. 'Vậy cậu tính sao?'
Doyoung đưa cánh tay của mình ra, nói trước sự sửng sốt của ông ta.
'Em sẽ thử trước.'
.
Doyoung đột ngột mở mắt. Cậu thấy mình đang nằm trên sàn phòng thí nghiệm, gối đầu lên ba lô. Doyoung bật dậy, đầu óc hơi váng vất, trong phòng thí nghiệm tối om, bên ngoài cửa sổ, bầu trời cũng nhạt dần. Đã gần hết ngày. Doyoung đẩy cửa phòng, nấn ná ở cửa rồi bước lại vào trong. Ở góc phòng có tiếng kêu nho nhỏ. Cậu lại gần, luồn một ngón tay vào trong lồng chuột. Những con vật nhỏ trong lồng chạy xao xác, những bóng trắng nhỏ cố tìm chỗ ẩn nấp. Doyoung khẽ cười, bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Doyoung ra khỏi cổng trường. Lúc này mặt trời đã khuất hẳn, ánh sáng nhập nhoạng bao trùm lên xung quanh. Cậu vẫy một chiếc taxi, nói địa điểm cần đến. Doyoung soi mình vào kính chiếu hậu của tài xế, khẽ mỉm cười nghĩ về chuyện sắp đến. Đằng trước người tài xế nhăn mặt khi một sinh viên đại học lại muốn đến nơi đó. Doyoung xuống xe, một tay khoác ba lô, tay kia luồn vào tóc và làm nó rối tung rồi bước vào trong.
Trời vừa tối, hộp đêm đã chật cứng người. Trong ánh đèn đủ màu nhấp nháy, hiển nhiên chiếc áo trắng của một sinh viên còn huy hiệu của một trường đại học danh tiếng thật nổi bật.
'Xem ai lạc vào đây thế này?' Một người đứng trước Doyoung buông lời cợt nhả và cậu chỉ mỉm cười. 'Em làm gì trong này?'
'Chỉ đến chơi thôi.' Doyoung nở nụ cười ngọt ngào. Người nọ ồ lên, đưa tay chạm vào mặt cậu.
'Vậy em có muốn chơi với anh không?'
'Được.' Doyoung gật đầu. Cậu chưa bao giờ làm việc này. Trước khi dẫn Taeyong đến hộp đêm cậu chưa bao giờ ghé qua nơi này. Cậu cũng không dám có ý nghĩ sẽ bước ra sàn nhảy và nhảy với một người lạ. Nhưng giờ đây mọi suy nghĩ 'không dám' đều hết sức nực cười. Doyoung có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn, tất cả những điều cậu không dám làm đều có thể trải nghiệm. Cảm giác thật tuyệt.
Doyoung cùng người lạ bước ra sàn nhảy, tiếng nhạc khiến cậu cảm thấy thật phấn khích, chưa bao giờ cậu cảm thấy phấn khích như bây giờ, tại sao cậu lại không làm điều này sớm hơn nhỉ? Tuổi trẻ của cậu đã trôi qua một cách nhàm chán trong phòng thí nghiệm rồi. Đây không phải là một hành động bốc đồng, thực tế Doyoung đã muốn làm nó, rất muốn nhưng cậu đã cất giấu và kiềm chế. Đêm nay cậu sẽ tận hưởng.
Người nọ đặt tay lên vai Doyoung, cậu liếc nhìn bàn tay nọ từ từ trượt xuống người, có một cảm giác khó chịu. Doyoung không thích bị đụng chạm thế này. Đột nhiên một bàn tay khác chộp lấy tay người nọ và một giọng nói trầm đầy vẻ đe dọa cất lên. 'Tôi nghĩ là cậu ấy không thích.'
Yuta siết chặt cánh tay khiến người nọ nhăn nhó, lên tiếng xin lỗi rồi bỏ đi. Anh ta quay sang Doyoung, cậu đáp lại anh ta với một nụ cười. Yuta hơi nhíu mày rồi nắm tay Doyoung kéo đi. Cậu để anh lôi đi, tập trung ngắm con người này từ phía sau. Yuta quả là người rất giỏi quan sát, hẳn anh ta nhận ra cậu không giống bình thường.
Yuta kéo cậu ra sau hộp đêm, vào trong một căn phòng như nhà kho nhưng gọn gàng sạch sẽ. Anh ta thả tay cậu ra, chăm chú nhìn biểu hiện của Doyoung.
'Em sao thế?'
'Không sao cả?' Doyoung lùi lại, dựa vào tường nhìn Yuta, cậu phải thừa nhận anh ta rất đẹp trai.
'Em định chọc tức anh nữa à?' Yuta nhếch mép.
'Không, không.' Doyoung đáp, vươn người về phía trước, đảo mắt từ đôi mắt to đến sóng mũi cao của người trước mặt. 'Anh đẹp trai thật.'
Yuta bật cười trước câu nói của Doyoung. 'Bây giờ em mới biết à?'
'Bây giờ em mới công nhận.' Doyoung đáp rồi xích lại, đặt môi lên môi Yuta.
Yuta hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đáp lại. Đầu óc Doyoung quay cuồng khi Yuta đẩy nụ hôn sâu hơn, cậu định chống đỡ nhưng nhanh chóng đầu hàng, để mặc bản thân cuốn theo nụ hôn nồng nàn và cuồng nhiệt. Môi và lưỡi cuốn lấy nhau tranh giành thế chủ động. Một cuộc chiến ngọt ngào cho đến lúc Doyoung đẩy ra, thở hổn hển vì thiếu không khí. Yuta nhìn cậu chăm chú, khi Doyoung đã lấy lại nhịp thở bình thường, anh nâng cằm cậu lên, áp đảo cậu bằng ánh mắt mình.
'Anh không biết có chuyện gì nhưng anh thích em như trước hơn.'
Yuta nói và Doyoung hơi rùng mình. Cậu đã nhớ lại rồi, chất lỏng màu đỏ, ống tiêm. Mọi thứ quay cuồng trong đầu Doyoung, cậu chỉ tiêm nửa liều và bây giờ có vẻ như nó sắp hết tác dụng. Doyoung rên lên vì xấu hổ khi nhớ những việc mình vừa làm nhưng Yuta đã vòng tay ôm cậu.
Thôi được, ít ra thì nó cũng đem lại một kết quả tốt. Doyoung nghĩ khi dựa vào người Yuta, vòng tay ôm lại anh.
.
Taeyong có thể là một kẻ ngốc, nhưng anh không quá ngốc đến nỗi không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Anh biết cậu bạn Doyoung nghĩ gì về anh. Một tên ngốc nghếch, khờ khạo và mù quáng. Đúng! Anh là một người như vậy. Nhưng anh chấp nhận tất cả và vui vẻ với cuộc sống hiện tại của mình. Chỉ cần cuộc sống đó có một cái tên: Jung Jaehyun.
Tất nhiên Taeyong không phải không có mong muốn gì. Anh cũng có những khao khát cháy bỏng, được chạm vào con người đó, được gần gũi, được sở hữu. Nhưng anh không thể làm điều đó. Và nếu có thể thoả được khao khát, Taeyong sẵn sàng đánh cược với quỷ dữ!
Không cần phải quá thông mình để có thể biết được Doyoung và giáo sư đang làm gì. Taeyong không cần biết họ muốn giúp đỡ anh hay chỉ đơn thuần muốn thí nghiệm. Anh sẵn sàng chấp nhận, kể cả phải trả cái giá đắt nhất. Taeyong hoàn toàn yên lặng và tỏ vẻ tin tưởng khi Doyoung lấy lý do phòng bệnh cúm để tiêm vào cơ thể thứ chất lỏng đỏ như máu đó.
Những ngón tay dài mảnh như nghệ sĩ dương cầm của Seo Youngho nhẹ nhàng tiêm vào tĩnh mạch cánh tay trái. Chất lỏng màu đỏ từ từ theo ống tiêm vào trong cơ thể, hoà lẫn và làm sôi sục dòng máu trong anh. Taeyong thấy nhộn nhạo, hình như máu đang chảy ngược.
'Sau khi tiêm anh sẽ hơi buồn ngủ, em đưa anh về nhà ngủ một giấc.'
Taeyong gật đầu khi nghe Doyoung nói. Anh cảm thấy mình lơ mơ trên đường theo cậu về nhà, khi chào giáo sư, anh không thể thấy ánh mắt của ông ta sau cặp kính dầy. Về đến nhà, Taeyong đặt lưng lên giường và nhắm mắt lại. Giấc ngủ đến thật nhanh chóng. Trong cơ thể anh, chất lỏng màu đỏ đang sôi sục. Những phân tử đến từ bên ngoài đang ào ào tác động vào khắp nơi ở bên trong, cưỡng ép theo chiều hướng của nó, tiến dần dần lên hệ thần kinh trung ương.
Taeyong đột ngột tỉnh giấc. Anh có cảm giác mình đã ngủ một giấc rất dài. Nhưng sau khi mở mắt, anh chỉ mất ba giây để xác định mình sẽ làm gì. Anh bật người dậy. Đã đến lúc biến khao khát thành sự thật rồi.
Anh liếc nhìn đồng hồ. Bảy giờ tối, vậy là anh đã ngủ hai tiếng kể từ lúc ở trường về. Đã hai tiếng cho cái thứ chất lỏng ấy ngấm vào cơ thể. Nhưng Taeyong không quan tâm đến nó hay bất kì điều gì khác, anh có việc cần phải làm. Taeyong mở tủ quần áo, đẩy tất cả trang phục thường ngày sang một bên, khoác lên người bộ vét thường mặc trong những dịp đặc biệt nhưng không cài hết cúc áo sơ mi cũng như chỉnh trang áo khoác ngoài, cà vạt đựơc tròng vào cổ như một sợi dây thòng lọng.
Taeyong nhìn vào gương, nghiêng đầu rồi lấy một chiếc kéo nhỏ. Từng túm tóc rơi lả tả xuống sàn. Quẳng chiếc kéo sang bên, Taeyong nở nụ cười hài lòng khi nhìn chính mình trong gương. Những nơ ron thần kinh, tế bào trong cơ thể chuyển động hỗn loạn, sức mạnh từ sự va chạm đó bị nén lại, đang chờ được giải phóng.
Taeyong đưa tay lên môi rồi chạm vào gương nhưng lời nói lại dành cho một người không có ở đây.
Tối nay em sẽ thuộc về anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com