8. Vết sẹo
Chiếc xe dừng trước một ngôi nhà lớn nằm trong khu phố ngoại ô sang trọng. Taeyong theo Jaehyun bước vào, trong nhà không một bóng người và cũng không có dấu hiệu có người sống trong này. Trong phòng khách rộng mênh mông và sang trọng, những tấm vải trắng phủ lên tất cả bàn ghế đồ đạc, dường như cũng rất lâu rồi nó không được mở ra.
Jaehyun không để ý đến xung quanh, bước thẳng lên lầu, mở cửa một căn phòng rồi bước vào trong, ngả người lên chiếc giường trắng toát. Căn phòng rộng nhưng rỗng tuếch, hầu như không có đồ đạc gì ngoài một chiếc tủ nhỏ và những tấm gương lớn treo khắp phòng. Jaehyun hơi ngồi dậy, những tấm gương được bố trí một cách có ý đồ khi bao quanh, phản chiếu nơi cậu đang nằm.
'Có bao nhiêu kẻ hân hạnh được bước vào đây?' Taeyong nhìn quanh hỏi.
Jaehyun giơ một ngón tay chỉ vào Taeyong rồi khẽ ngoắc lại. 'Người đầu tiên, để xem có ấn tượng không.'
Taeyong tháo cà vạt và áo khoác ngoài quẳng xuống đất, tiến lại gần. 'Em sẽ không phải thất vọng đâu.'
Taeyong dừng lại trước mặt Jaehyun. Đây chính là con người đã ám ảnh anh bấy lâu, con người hiện diện khắp nơi trong cuộc sống của anh, chen vào trong giấc ngủ. Nhưng trong những giấc mơ điên rồ nhất anh cũng không thể nghĩ đến tình huống này.
Jaehyun ngồi dậy, nhếch mép nhìn Taeyong với vẻ khiêu khích, mắt cậu dán vào anh khi Taeyong bước lại gần và đẩy cậu xuống giường, nhanh chóng trấn áp cậu bằng một nụ hôn. Jaehyun không chống trả cũng không từ chối mà hưởng ứng nụ hôn của anh một cách cuồng nhiệt. Hai đôi môi cuộn vào nhau, lần này không phải là một cuộc chiến mà là một cuộc phối hợp nhịp nhàng giữa xúc cảm và dục vọng. Taeyong có thể thấy cơ thể mình tan chảy dưới nụ hôn của Jaehyun, khi đầu lưỡi chạm vào vòm họng, khi nụ hôn dần dịch chuyển xuống dưới, khi anh chạm vào bất kì chỗ nào trên cơ thể nóng bỏng đó.
Đột ngột không báo trước, Jaehyun hất anh ra và trong lúc Taeyong còn đang choáng váng, cậu đã xuống khỏi giường, vào nhà tắm đóng cửa lại. Taeyong hơi bất ngờ trước hành động này nhưng anh kiên nhẫn chờ đợi. Vài phút trôi qua, một ý nghĩ loé lên trong đầu, Taeyong lắc đầu xua tan nó, liếc nhìn xung quanh và dừng lại ở chiếc tủ nhỏ cạnh giường. Anh khẽ kéo nó ra, liếc vào trong rồi nhanh chóng bật người dậy vặn cánh cửa phòng tắm. Cửa đã bị chốt chặt bên trong, không ngần ngừ, Taeyong đạp thật mạnh khiến cửa bật mở, làm bản lề lung lay.
Bên trong phòng tắm rộng mênh mông và cũng trắng toát là Jaehyun đang ngồi dựa vào tường, những giọt máu đỏ thẫm rơi từ cánh tay loang lổ trên sàn nhà sũng nước, bên cạnh là con dao rọc giấy nhỏ và sắc. Thấy anh, Jaehyun nở một nụ cười quen thuộc trước đây của mình: bất cần với đôi mắt trống rỗng.
Taeyong nhào tới, dùng tay đè chặt vết thương để ngăn máu chảy. Vết thương không quá sâu, cũng không ngay chỗ hiểm, nhưng máu cứ thấm qua tay anh, rơi xuống bên dưới. Anh kéo tay áo Jaehyun lên cao, trên cánh tay trắng trẻo là rất nhiều vết cắt, mới có cũ có, có vết cắt chưa kịp lên da non. Taeyong lấy một chiếc khăn tắm, xé toạc nó ra buộc chặt vết thương để ngăn máu chảy, anh biết trong căn nhà này chẳng có gì để cầm máu. Sau vài phút, vết cắt đã ngừng chảy máu. Taeyong đỡ Jaehyun lên giường, lấy băng cứu thương trong tủ dán lại. Trong lúc Taeyong chăm sóc vết thương, Jaehyun chỉ im lặng với vẻ mặt thờ ơ.
'Có vẻ như em không thực sự muốn chết, nếu không vết cắt đã sâu và hiểm hơn và trong nhà cũng không có sẵn những thứ này.' Taeyong nói khi đã sơ cứu xong.
'Chỉ muốn biết cảm giác mà thôi.' Jaehyun nhìn vào vết thương đã được băng bó cẩn thận.
'Vậy nó như thế nào?' Taeyong hỏi khi xem xét những vết thương cũ của Jaehyun.
'Đau có nghĩa là không mất cảm giác, máu chảy, tức là còn sống.' Jaehyun đáp, mắt cậu nhìn vào một nơi nào đó rất xa.
Taeyong bật cười thành tiếng. Jung Jaehyun, cậu cô đơn đến mức này sao? Đây chỉ là một cái vỏ rỗng, bên trong hoàn toàn không có gì, trống rỗng đến mức hồ nghi sự tồn tại của bản thân và chứng minh bản thân bằng những cách tiêu cực.
'Anh cười gì?' Jaehyun hỏi bằng giọng khó chịu khiến Taeyong hài lòng. Phải như thế chứ. Hãy giận dữ, hãy la hét, hãy làm tất cả theo cảm xúc của mình.
'Nếu em thích hành hạ bản thân mình đến vậy thì anh sẽ làm việc đó.' Taeyong nói làm Jaehyun nhướng mày nhìn anh.
Taeyong khẽ nhếch mép, anh đưa tay cởi từng nút áo trên người Jaehyun, dù đã biết mình sẽ thấy gì nhưng Taeyong vẫn không khỏi bất ngờ. Trên làn da trắng là những vết sẹo lớn đã lâu, bên mạn sườn trái thậm chí là một vết may khá sâu và dài, dấu vết của một ca phẫu thuật nghiêm trọng.
'Sao em không xóa chúng?' Taeyong chạm vào những vết sẹo, cảm nhận cảm giác sần sùi trên đầu ngón tay.
'Tôi vẫn còn nhớ về nó, nên xóa đi cũng vô ích. Anh thấy thất vọng à? Con người tôi không như bề ngoài đúng không?' Jaehyun cười khẩy, nụ cười không còn vẻ bất cần mà chua chát.
'Không hề.' Taeyong lắc đầu. Bàn tay anh di chuyển trên người cậu, chạm vào vết may.
'Đừng nói dối.' Jaehyun ngả người xuống. 'Tôi tự nhìn mình vào gương cũng thấy thật xấu xí và thảm hại.'
Taeyong nghĩ đến hình ảnh Jaehyun một mình trong căn nhà trống, đứng giữa những cái gương nhìn vào những vết sẹo trên người, gặm nhấm nỗi đau mỗi ngày.
Taeyong chỉ tay vào đầu mình. 'Ở đây!' Anh nhấn mạnh. 'Cũng có những vết sẹo như thế, còn em thì ở trên người, chúng ta không phải quá xứng với nhau sao?'
Jaehyun có vẻ bất ngờ trước câu nói của Taeyong. Lần đầu tiên cậu bật cười, một nụ cười thật sự. Taeyong mỉm cười theo, bước lên giường, tiến lại gần hơn.
'Anh không tắt đèn?' Jaehyun hỏi khi Taeyong tiến lại gần.
'Anh muốn thấy tất cả trên người em.'
'Nhưng tôi không muốn nhìn thấy chúng.' Jaehyun nói, ánh mắt đảo lên những vết sẹo trên người.
Taeyong tắt đèn, lập tức tất cả chìm vào bóng tối. Trong phòng không chút ánh sáng, Taeyong bước từng bước, anh nghĩ về Jaehyun, cậu đã ở trong bóng tối này bao lâu, cô đơn đến mất cảm giác. Không gian yên tĩnh đến mức nghe được tiếng thở của cả hai. Taeyong chầm chậm tiến lại gần, dù không thấy nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Jaehyun đang theo dõi mình. Taeyong đặt tay lên người cậu, bàn tay lướt từ ngực xuống bụng, qua những vết sẹo, cảm nhận mạch đập và cả nhịp tim.
Bàn tay Jaehyun nắm chặt tay anh, giọng cậu vang lên trong bóng tối, lạ lẫm. 'Đừng thương hại tôi.'
Taeyong nhẹ nhàng đẩy cậu xuống, anh nắm cánh tay bị thương của Jaehyun đẩy ra sau, khẽ chạm vào môi cậu. Jaehyun cũng đáp lại một cách từ tốn. Hai đầu lưỡi chạm và bắt đầu vờn đuổi nhau, nhẹ nhàng như một vũ điệu ba lê. Đột nhiên Jaehyun mím môi thật chặt khiến nụ hôn rơi vào khoảng không. Taeyong nhếch mép, kéo nụ hôn xuống dưới, anh đưa lưỡi ra, đặt những nụ hôn ướt át vào cằm, cổ và tiến dần xuống. Khi môi anh chạm vào những vết sẹo trên người, Jaehyun khẽ rùng mình. Taeyong luồn bàn tay xuống dưới, nhẹ nhàng cởi bỏ những trang phục còn lại, tiếp tục khám phá xuống thấp hơn, những ngón tay của anh tiếp tục di chuyển xuống sâu, chạm vào hông và chờn vờn ở những chỗ khác khiến Jaehyun không kiềm được thoát ra những tiếng rên rỉ. Không bỏ lỡ cơ hội, Taeyong chặn tiếng rên đó bằng một nụ hôn sâu. Jaehyun thả lỏng người, khẽ hé môi đón nhận nụ hôn của Taeyong. Hai đôi môi quấn lấy nhau trong một nụ hôn nghẹt thở khiến cổ họng khô khốc và đôi môi sưng tấy lên. Khi dứt ra để lấy hơi, Jaehyun rút cánh tay bị Taeyong nắm chặt, khẽ vuốt ve vào trán, vào cằm rồi dừng ở môi anh. Taeyong hôn nhẹ vào những ngón tay đó cho đến khi cậu bỏ tay ra vươn người về phía Taeyong, chạm môi và hoàn toàn không bất ngờ cắn thật mạnh khiến môi anh bật máu. Taeyong chỉ mỉm cười trước hành động của cậu. Jaehyun lè lưỡi chạm vào môi anh, liếm những giọt máu đọng trên đó. Taeyong vòng tay cậu ra sau lưng, áp sát hai cơ thể vào nhau, hai đôi môi lại quyện vào nhau với vị máu mằn mặn, nồng nàn và kích thích.
Tất cả đã vượt quá giới hạn, mọi lý trí suy nghĩ đã bị đẩy lùi, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau. Những nụ hôn, những cái chạm, những cử động khiến tấm ra giường nhàu nát, những tiếng kêu không thể kiềm chế liên tục thoát ra. Jaehyun luồn chân vào giữa hai chân Taeyong, di chuyển vào phần dưới của anh, một sự khiêu khích không hề dấu diếm. Taeyong kéo chân cậu xuống, nhưng Jaehyun liên tục co người, khiến anh phải dùng chân mình đè lên chân cậu. Sau khi chỉnh tư thế thích hợp, thật chậm rãi, anh tiến vào trong. Jaehyun vặn vẹo cơ thể, chống trả lại sự xâm nhập. Bàn tay cậu đặt trên lưng anh, cào thật mạnh làm lưng Taeyong bỏng rát. Đến khi cảm thấy những vết cào đã bật máu, anh nắm chặt tay cậu thì thầm.
'Em có thể làm cách khác mà.'
Taeyong hôn lên mắt, lên chóp mũi rồi môi cậu, khi Jaehyun đã thả lỏng người anh mới tiếp tục việc dở dang. Lần này Jaehyun đã chịu phối hợp, cơ thể cậu nhịp nhàng nâng lên hạ xuống theo cử động của anh, những ngón tay luồn vào tóc Taeyong làm nó rối tung. Tiếng rên rỉ đầy ma lực vang vọng khắp phòng khiến mọi việc không thể dừng tại đây. Và đêm thì vẫn còn rất dài.
.
Những tia nắng yếu ớt khiến Taeyong mở mắt. Anh nhìn quanh, căn phòng dường như có sức sống hơn dưới ánh nắng. Bên cạnh, Jaehyun đang ngủ, đôi mắt nhằm nghiền, khuôn mặt thanh thản đến kì lạ. Taeyong vuốt nhẹ mái tóc màu nâu nhạt, dưới ánh sáng, những vết sẹo hiện lên rõ nét khiến anh rùng mình. Cho dù chuyện gì đã xảy ra thì vẫn hẳn là rất khủng khiếp, nhưng bây giờ trên cơ thể cậu đã xuất hiện những dấu hôn đỏ ửng.
Taeyong hôn lên trán Jaehyun, kéo chăn cho cậu rồi đứng dậy mặc quần áo. Anh vào phòng tắm, bỏ con dao rọc giấy vào túi và xả nước trôi hết những vết máu đã khô. Khi bước ra đến cửa, Taeyong ngập ngừng, anh biết tất cả chuyện đã xảy ra, liệu sau hôm nay anh có còn là anh như hiện giờ nữa không?
'Chúng ta có thể gặp lại?' Jaehyun cất giọng nói giờ đã không còn hờ hững như hôm qua.
'Nếu em muốn, chúng ta sẽ gặp lại nhau.' Taeyong quay lại đáp, mỉm cười rồi bước ra ngoài, khép cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com