Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Ảo giác

Những tia nắng yếu ớt ló ra khỏi đám mây đang dần sáng màu khi Taeyong trở về nhà. Toàn thân anh rã rời như bị rút hết sức lực và trái tim nặng trĩu. Taeyong ngồi trước cửa nhà, những gì xảy ra đêm qua loáng thoáng trong đầu như một cuốn phim tua nhanh. Taeyong cảm thấy tất cả như một giấc mơ, một giấc mơ có thật, hoàn toàn là thật.

Taeyong chạm lên cánh tay, chỗ sưng do vết tiêm đã xẹp hẳn và những tế bào ngoại lai trong cơ thể anh đã thoái lui, biến mất trong hư vô, trả lại cho cơ thể anh một sự cân bằng. Taeyong miết thật mạnh lên cánh tay, nếu đây là một giấc mơ thì anh không muốn tỉnh dậy nữa, vì anh biết bản thân đã trở lại là một con người khác, một con người hèn nhát.

Chỗ bị miết trên tay đã trở nên đỏ ửng và bắt đầu trầy xước. Taeyong nhìn chằm chằm vào nó, vết đỏ bầm, nó làm anh nhớ đến những vết sẹo của Jaehyun. Sẽ ra sao khi cậu ấy tiếp tục làm như thế? Sẽ ra sao khi anh không gặp lại cậu vì người Jaehyun cần chính là con người hôm qua chứ không phải con người bạc nhược của anh bây giờ. Người đã gặp Jaehyun và có được Jaehyun không phải là anh, là một Taeyong khác, một kẻ khác, còn bản thân anh vẫn không thể nào có được cậu, không thể lại gần cậu dù chỉ là một chút.

.

Taeyong đến trường, anh nửa muốn nửa không muốn gặp giáo Seo Youngho và cậu bạn Doyoung. Anh không muốn nhìn thấy ánh mắt của họ dành cho anh. Anh là con chuột trong trò chơi thí nghiệm của họ. Nhưng tận sâu trong lòng, anh muốn mình lại tiếp tục được thí nghiệm vì cả ngày hôm nay, hình bóng Jaehyun trong đầu anh không phải là nụ cười khinh bạc quyến rũ mà là những vết sẹo không chỉ trên người mà cả trong tâm hồn.

Khi Doyoung gọi anh vào phòng thí nghiệm, Taeyong lưỡng lự, anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhưng khi liếc nhìn vào vết bầm nơi tay, Taeyong quyết định đi theo, vì ai biết được những vết sẹo có tiếp tục xuất hiện trên người Jaehyun hay không.

Giáo sư vẫn không nói lời nào khi tiêm thứ chất lỏng đỏ như máu đó vào tay. Taeyong nhìn chằm chằm khi nó từ từ đi vào tĩnh mạch của anh, ngấm vào mạch máu, trung hoà và điều khiển những tế bào bên trong. Thứ chất ngoại lai đó dường như đã quen thuộc với cơ thể Taeyong, lần này nó tác động vào người anh nhanh chóng, ào ạt tràn đi khắp nơi, nắm bắt và điều khiển hệ thần kinh.

.

Hộp đêm vẫn đông đúc náo nhiệt. Trong cái quay cuồng phấn khích đó, ít ra có một người đang chờ đợi một cái gì đó, một ai đó. Jaehyun vẫn như ngày thường, mặc kệ thiên hạ nhưng ánh mắt dường như đang trông ngóng điều gì. Cánh cửa hộp đêm bật mở, một người bước vào khiến cậu giật mình. Vẫn khuôn mặt và phong thái tự tin một cách phớt đời, Taeyong đứng ngay cửa và nhìn vào trong. Bắt gặp ánh mắt của cậu, anh chỉ mỉm cười vẫy tay. Sau vài giây, trước sự ngạc nhiên của mọi người và ánh mắt hài lòng của Taeyong, Jaehyun đứng dậy bước về phía anh.

'Em đang đợi anh? Taeyong chạm tay vào cằm Jaehyun hỏi khi cậu bước lại gần. Jaehyun hất tay anh rồi bước ra ngoài, Taeyong cũng mỉm cười bước theo, cậu đã thôi giả vờ lạnh lùng rồi.

.

Khác với lần trước, hôm nay Jaehyun chỉ ngồi im, hoàn toàn im lặng. Taeyong liếc sang bên cạnh, khuôn mặt đăm chiêu như suy nghĩ điều gì. Anh lái xe chầm chậm, gió thổi làm mái tóc loà xoà rồi rũ xuống khuôn mặt đẹp như tạc. Xe chạy khá lâu cho đến gần bờ biển. Taeyong tắt máy, trước mặt là sóng biển rì rào hoà với tiếng gió. Jaehyun vẫn im lặng, anh cầm tay cậu, kéo mạnh tay áo, vết sẹo hôm qua đã lành và dường như không có thêm vết sẹo mới. Jaehyun nhếch mép trước hành động của anh. Cậu rút tay lại nhưng Taeyong kiên quyết giữ lấy. Jaehyun nhìn những ngón tay anh nắm chặt tay cậu, một lúc sau cậu lên tiếng.

'Cách đây ba năm tôi bị tai nạn giao thông.' Jaehyun nói và Taeyong im lặng lắng nghe, giọng nói của cậu như đang hoà vào tiếng sóng. 'Lúc đó tôi học trung học, ngồi trên xe cùng bố mẹ. Họ cãi nhau suốt trên đường đi, dù cố không nghe nhưng tôi cũng dần hiểu ra câu chuyện, bố ngoại tình và muốn li hôn, mẹ đồng ý nhưng muốn giành phần lớn tài sản. Họ cãi nhau về chuyện chia tay mà không có một lời nào đề cập đến tôi, đứa con duy nhất của họ.' Jaehyun lại im lặng, Taeyong nắm chặt tay cậu hơn.

Một lúc sau, Jaehyun nói tiếp, giọng hoàn toàn thản nhiên. 'Vì mải tranh cãi nên họ không để ý đường đi, cho đến khi một chiếc xe đi ngược chiều lao tới thì đã muộn, khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, mọi người nói rằng họ đã chết.' Jaehyun nhìn ra ngoài cửa xe, đằng xa biển vẫn rì rào. 'Mọi người thương cảm vì tôi đã mất gia đình sau tai nạn, nhưng thực ra gia đình của tôi đã tan vỡ từ trước rồi.'

Taeyong vẫn nắm chặt tay Jaehyun, cảm nhận mạch đập bằng những đầu ngón tay run rẩy. Cậu quay sang nhìn anh, nở nụ cười châm chọc quyến rũ rồi vòng tay qua cổ, ghé lại gần hơn, phả hơi nóng lên tai.

'Anh thì sao, tối qua có gặp ác mộng không?'

'Sao lại là ác mộng khi được ở cạnh em?' Taeyong cười đáp, vòng tay qua eo kéo cậu lại sát hơn.

'Thật không?'

'Thật.'

Jaehyun nở một nụ cười khó hiểu và áp môi vào Taeyong. Nụ hôn có sự ngây ngất của men say khi đôi môi mềm mại điều khiển anh bằng vũ điệu của gió cùng với âm thanh của biển. Jaehyun lại đột ngột chấm dứt nụ hôn, đẩy anh ra, mở cửa xe chạy về phía bãi cát. Taeyong mất vài giây để thoát khỏi tâm trạng váng vất của nụ hôn rồi đứng dậy đi theo.

Biển đêm đầy bất trắc. Sóng biển trào lên bãi cát rồi rút xuống đều đặn. Jaehyun đứng im nhìn những đợt sóng chồm lên phủ lên chân. Thấy anh, cậu chỉ tay về phía trước.

'Đẹp không?'

'Rất đẹp.'

'Nó chỉ có một màu đen, tại sao lại đẹp?'

'Bí ẩn và rất đẹp.' Taeyong bước lại gần kéo cánh tay của Jaehyun vòng qua người. 'Lúc nhỏ anh rất sợ biển đêm vì anh luôn tưởng tượng có một con quái vật ẩn nấp dưới đó, rất đáng sợ.'

Jaehyun bật cười. 'Nhát gan.'

'Đúng thế, anh là kẻ rất nhát gan.'

'Tôi không thích những kẻ hèn nhát.' Jaehyun giật cánh tay bị Taeyong nắm.

'Nhưng bù lại anh rất lì lợm. Luôn theo đuổi mục đích bất chấp hậu quả.' Taeyong lại nắm chặt cánh tay Jaehyun.

'Thật không?' Trong ánh mắt cậu loé lên một cái giễu cợt.

'Em sẽ biết.'

Jaehyun giật tay thật mạnh rồi chạy về phía trước, từng đợt sóng chồm lên như muốn nuốt chửng thân hình đang lao về nó. 'Có dám ra đây không? Con quái vật rất đáng sợ đang ở dưới này.'

Taeyong đuổi theo, trước mặt anh, Jaeyun xoay lưng về phía biển, màu mắt đen sẫm như màu biển. Những con sóng trào tới văng những hạt cát vào người nhoi nhói đau. Tiếng cười của cậu vẳng đến tai anh giữa tiếng sóng biển rì rào. Cậu đưa tay về phía trước.

'Có dám đến đây không?'

Taeyong nhắm mắt và từ từ bước về phía trước 'Thực ra anh vẫn rất sợ nhưng anh sẽ đến.'

Taeyong bước chầm chậm từng bước. Khi nhắm mắt anh cảm nhận được rõ ràng những âm thanh xung quanh. Tiếng rì rào của sóng đằng xa, tiếng gió ào ào xung quanh và những hạt cát cứa vào người dường như cũng đau hơn. Taeyong bước hụt chân ngã về phía trước nhưng đã được một vòng tay đỡ lại.

'Quá tệ!' Jaehyun lầm bầm khi đỡ anh trên đôi tay mình.

'Nhưng không phải là một kẻ hèn nhát.' Taeyong trả lời, áp hai tay vào mặt cậu. Trong màu đen của bầu trời và biển, hình như anh đã thấy một tia sáng trong ánh mắt của người đối diện?

Biển có vị mặn chát. Những hạt muối li ti trong nước biển hoà vào nụ hôn cùng cái lạo xạo của những vật thể rắn nhỏ bé. Nụ hôn có vị mặn. Cái mặn thấm vào môi, đầu lưỡi, lan dần xuống sâu hơn nhưng đọng lại một vị khác. Không phải là sự ngọt ngào nhưng nồng nàn, đam mê. Cát không mịn mà sắc nhọn, cứa vào da thịt như vết kim châm. Hàng ngàn hàng vạn hạt cát nhỏ cứa vào làn da trần khiến cơ thể tê rần như bị kích thích.

'Tối nay không có trăng sao?' Jaehyun chỉ tay lên bầu trời.

'Bị che khuất rồi.' Taeyong đáp khi vuốt tóc cậu.

'Bị che ư?'

'Ừ.'

Anh đáp rồi trườn lên người cậu, làm ướt đôi môi trước khi cơn sóng kịp ào tới làm ướt đẫm cả hai. Nước biển làm bãi cát bằng phẳng trở lại sau khị bị xáo động để rồi tiếp tục bị in dấu trên đó bởi những cử động của cuộc hoan lạc. Nụ hôn đi kèm những hạt cát được rải đều trên cơ thể, những cử chỉ cùng với bọt biển nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể. Hơi thở át tiếng sóng biển phả ra những âm thanh khêu gợi và nụ hôn chỉ càng làm tăng thêm ham muốn, kéo dài khoái cảm.

Taeyong gối đầu lên cánh tay nhìn lên trời. Không một ngôi sao nào cũng như mặt biển không một tia sáng. Những ngôi sao có thể trốn đi đâu? Bên cạnh, Jaehyun nằm trên ngực anh, xung quanh quần áo đẫm nước nằm vương vãi. Hơi thở đều đặn của cậu phả vào ngực anh nóng hổi. Lúc này Taeyong tỉnh táo hơn bao giờ hết. Anh biết mọi chuyện rồi sẽ phải kết thúc nhưng anh không muốn nó đi vào đường cụt không lối thoát. Anh không muốn ngày mai mọi thứ lại quay về điểm xuất phát.

.

Bình minh dần ló rạng trên mặt biển. Mặt trời từ từ đội lên ban phát vẻ huy hoàng khắp mọi nơi. Biển trong dần, mặt nước long lanh lấp lánh muôn ngàn tia sáng dưới ánh mặt trời. Bãi cát dài uốn lượn vòng quanh, sóng vẫn tung lên những bọt nước trắng xoá, hết lớp này đến lớp khác. Jaehyun nhìn không chớp mắt khi Taeyong vuốt tóc cậu.

'Này!'

Taeyong nhìn vào mắt cậu khi Jaehyun nắm chặt bàn tay anh nói rõ ràng từng chữ một.

'Hãy hứa sẽ gặp lại tôi.'

Taeyong không đáp, anh chăm chú nhìn Jaehyun, đằng sau mặt trời dần ló dạng trên mặt biển, những tia nắng vàng óng ánh trên mặt nước. Anh muốn gặp cậu, anh rất muốn gặp cậu, anh muốn ở cạnh cậu nhưng anh không biết, liệu ngày mai, con người này của anh có tiếp tục tồn tại hay không? Anh không thể cho Jaehyun biết, Lee Taeyong trước mặt cậu hoàn toàn không có thực, chỉ là một ảo giác mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com