Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Quasar

Jaehyun thở hổn hển khi cao trào đi qua. Thế đấy, đến một hành tinh khác, làm tình với người ở đó bên dưới tận hai mặt trăng. Đủ kỳ cục và phấn khích rồi. Trong lúc Jaehyun còn mãi nghĩ ngợi về cuộc đời kỳ lạ của mình thì anh chàng Nr đã lại leo lên người cậu, cúi xuống hôn lên khắp mặt. Jaehyun thoáng giật mình nhìn gương mặt anh ta chắn ngang tầm mắt, một lần nữa, dưới ánh trăng anh ta đẹp đến không có thực. Hay đây chỉ là một giấc mơ và khi tỉnh dậy cậu đang ở nhà, chuẩn bị cho một ngày mới, một cuộc sống bình lặng đến nhàm chán?

Nụ hôn kéo đến môi và Jaehyun quyết định mặc kệ, nếu đây là giấc mơ thì cậu sẽ tận hưởng cho đến khi tỉnh giấc. Jaehyun vòng tay qua lưng anh ta, siết chặt, làn da ánh bạc và ấm nóng cọ sát lên người cậu, hai đôi môi lại quấn quýt lấy nhau. Tâm trí Jaehyun lơ lửng ở đâu đó ngoài không gian, lướt qua những ngôi sao lùn trắng, đến những siêu tân tinh dữ dội rồi lạc trong những tinh vân hành tinh muôn màu sắc. Anh chàng người Nr phát ra tiếng động khi mút môi cậu thật mạnh, anh ta day day môi dưới của cậu như đùa giỡn rồi môi cả hai lại quấn vào nhau, triền miên cho đến khi tâm trí của Jaehyun thật sự lạc mất và cậu chìm vào giấc ngủ với hơi ấm bên cạnh.

.

Chẳng biết ngủ bao lâu nhưng khi Jaehyun mở mắt trời vẫn tối. Hành tinh này có thời gian và ngày đêm y như trái đất vậy mà rõ ràng từ lúc Jaehyun xuống đây tới giờ phải khá lâu rồi mà trời vẫn cứ tối như thế, hai mặt trăng vẫn tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.

Anh chàng Nr nằm ngay bên cạnh, vòng tay qua người cậu, khuôn mặt anh ta như đang tỏa sáng dưới ánh trăng. Gương mặt sắc sảo nhưng nét mặt thật hiền hòa, Jaehyun đưa tay định chạm vào nhưng rụt lại. Cậu nhẹ nhàng gỡ tay anh ta ra, cố gắng đứng dậy về chỗ vòi nước, tắm táp lau rửa bản thân rồi lại chỗ túi đồ, mặc quần áo.

'Em đây rồi.'

Jaehyun giật bắn người quay lại, anh chàng Nr không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu, anh ta mặc cái áo choàng lúc nãy, gương mặt lo lắng chợt giãn ra.

'Không thấy em anh lo quá.' Anh ta tiếp tục và Jaehyun hoàn toàn hiểu anh ta nói gì, tại sao thế? Ánh sáng nhấp nháy ở túi đồ làm cậu hiểu ra, máy phiên dịch của cậu ở ngay đây và đang hoạt động. Cậu cúi xuống cầm nó lên, cái máy chỉ to bằng hộp quẹt zippo đã ngừng nhấp nháy.

'Anh...' Jaehyun không biết phải nói sao. Khi cậu vừa lên tiếng, cái máy lại nhấp nháy, có lẽ nó phiên dịch hai chiều.

'Em đừng đi xa anh' anh ta bước lại gần làm Jaehyun nhét cái máy vào túi, lúng túng lùi lại.

'Anh... tôi...' cậu lùi thêm một bước, hít một hơi 'anh là ai?'

Anh ta nhướn hàng lông mày rậm lên nhìn cậu như không tin cậu lại hỏi như thế nhưng cũng nhẹ nhàng đáp 'anh là Taeyong, xin lỗi, anh vẫn chưa biết tên em, em đừng trách anh.'

Đè người ta xuống làm tới bến rồi còn bảo đừng trách là đừng trách thế nào? Jaehyun nghĩ nhưng vẫn trả lời 'Jaehyun.'

'Jaehyun, cái tên thật đẹp, em là người ở đâu hở Jaehyun.'

'Tôi...' Jaehyun ấp úng 'không phải người ở đây.'

'Chắc em vẫn trách anh không biết gì về em đúng không? Anh xin lỗi, mẹ và quan cận thần không nói gì với anh cả, họ cũng không cho anh biết lần này em lại có mặt, anh cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ tìm ra nửa kia của mình.' Taeyong nói một tràng mà Jaehyun dù nghe rõ nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả. 'Nhưng em đã ở đây rồi, chắc họ đã tìm được em vào phút cuối, dù sao đi nữa anh vẫn rất hạnh phúc vì đã gặp em.' Taeyong bước lại gần hơn làm Jaehyun tiếp tục lùi cho đến khi chạm lưng vào bức tường phủ dây leo. 'Mùi hương của em đã đánh thức anh trong giấc ngủ, anh lập tức đi theo và thấy em, có thể lúc đó anh không tỉnh táo vì vẫn đang trong thời kỳ phát tình nhưng anh vẫn nhớ đã rung động khi nhìn thấy em, anh muốn ân ái với em ngay lập tức nên đã không kịp hỏi han trò chuyện với em, anh xin lỗi vì đã làm em buồn nhưng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra trước đây, trong các thời kỳ phát tình trước anh không hề hứng thú với bất kỳ ai cả.'

Chuyện này là sao? Jaehyun lùng bùng lỗ tai khi Taeyong nói một tràng. Gì mà một nửa, gì mà rung động và muốn làm tình với cậu ngay khi gặp mặt lần đầu chứ? Anh ta có bị sao không đó?

'Tôi phải đi' Jaehyun nói và anh chàng Nr tên Taeyong lại nhướn mày.

'Em định đi đâu? Hãy ở lại đây đi, người của hoàng gia sắp đến và đưa chúng ta về hoàng cung.'

Hoàng gia? Hoàng cung? Jaehyun gạt mớ thắc mắc trong đầu ra. 'Tôi có việc phải đi và... việc đó không liên quan đến anh.'

Cậu nói, cố lách người sang một bên nhưng Taeyong đã chặn lại 'em muốn đi thì hãy đợi người tới, nơi này khá xa trung tâm.'

'Không cần, tôi đi bộ được.' chuyện quái gì thế này? Jaehyun kêu lên trong đầu, người Ome một tháng nữa mới quay lại và cậu không muốn dính vào mớ lộn xộn này.

'Anh xin lỗi Jaehyun, em đừng đi.' Taeyong vòng tay qua lưng giữ cậu lại, anh ta rất khỏe nên Jaehyun vùng vẫy chẳng ăn thua. 'Anh xin lỗi' Taeyong lặp lại, úp mặt vào vai cậu van nài 'anh biết mình đã thô lỗ, lần đầu gặp đáng lẽ chúng ta nên nói chuyện, tìm hiểu nhau chứ không phải ép em làm chuyện đó với anh, anh hứa sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa, chúng ta hãy dành thời gian để nói chuyện với nhau.'

'Được rồi, buông tôi ra đã.' Jaehyun chịu thua, cậu chỉ còn nước bó tay.

'Em sẽ không đi chứ?' Taeyong ngẩng đầu hỏi, đôi mắt long lanh lấp lánh dưới ánh trăng làm Jaehyun mềm lòng.

Cậu chưa kịp lên tiếng thì có tiếng động ngoài xa khiến cả hai ngoái nhìn, tiếng động cơ rồi tiếng người xôn xao mỗi lúc một gần hơn.

'Chắc là người của hoàng gia.' Taeyong kéo Jaehyun về phía trước.

Người Ome dặn Jaehyun không nên tiếp xúc với người Nr, giờ thì cậu sắp gặp cả hoàng gia cơ. Jaehyun nhớ lại Ome nữ từng kể cho cậu biết hành tinh Nr theo chế độ quân chủ, có cơ cấu không khác mấy so với các nước vẫn còn tồn tại chế độ này ở trái đất.

Chẳng mấy chốc Jaehyun đã gặp những người Nr khác, họ ăn mặc cũng không quá khác người trái đất với những bộ quân phục kiểu cách gọn gàng. Thấy Taeyong, họ đồng loạt lên tiếng 'hoàng tử.'

Hoàng tử. Đầu óc Jaehyun lại lùng bùng. Hoàng tử cơ đấy. Taeyong vẫn nắm chặt tay Jaehyun hỏi 'mẹ ta có đến không?'.

Những người kia chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ, trông cực kỳ sang trọng và quý phái trong chiếc váy dài tóc bới cao xuất hiện. Taeyong mừng rỡ kêu lên 'mẹ' và chạy lại gần, vẫn nắm chặt tay Jaehyun.

'Con khỏe rồi à?' người phụ nữ vui mừng nói, sau đó đảo mắt sang Jaehyun.

'Mẹ, đây là...'

'Đây là ai vậy Taeyong?'

Và Jaehyun ngay lập tức chỉ muốn về trái đất cho xong.

.

Dù vẫn còn nhiều bất ngờ và hàng trăm câu hỏi bùng nổ trong đầu nhưng Jaehyun vẫn không thể dời mắt khỏi vật thể đang chở mình. Nó giống máy bay ở trái đất nhưng có hình quả trứng, lớn bằng máy bay cỡ vừa ở trái đất, bên trong bài trí cực kỳ lộng lẫy, chắc là máy bay chuyên dụng của hoàng gia. Jaehyun ngồi một mình giữa khoang trống nhưng cậu vẫn có thể nghe được tiếng nói ở khoang bên cạnh, vì cách xa và khá nhỏ nên máy phiên dịch không hoạt động được, những âm thanh cứ líu ríu qua tai.

Từ trên cao khu rừng bên dưới bí ẩn huyền ảo dưới ánh trăng, nếu lại gặp người Nr, Jaehyun phải hỏi họ tại sao đến giờ mà trời vẫn chưa sáng, dù bầu trời đêm thật đẹp nhưng cứ tối hoài như vậy làm cậu cảm thấy bất an. Mãi nghĩ bâng quơ nên Jaehyun giật mình khi có người đứng bên cạnh, là người phụ nữ lúc nãy, mẹ của Taeyong, hẳn là hoàng hậu của hành tinh Nr. Cậu lùi lại, không biết có nên hành lễ không thì bà ta giơ tay lên như ngăn lại, nhìn cậu từ đầu đến chân làm Jaehyun nóng gáy.

'Cậu không phải người Nr, cậu từ đâu đến ?' giọng nói uy quyền của bà ta khiến người khác bất giác có cảm giác nhún nhường.

'Tôi đến từ hành tinh Ome.' Jaehyun đáp,

'Người Ome ?' hoàng hậu nhướn mày 'ta từng gặp họ, cậu không giống.'

'Tôi là người của bộ tộc thiểu số sống trên vệ tinh thứ 47 của hành tinh Ome' Jaehyun lặp lại những gì Ome nữ dặn nếu cậu gặp phải người Nr. Hành tinh Ome có hơn năm mươi vệ tinh nhỏ xoay quanh, phần lớn trong số đó đều có người sinh sống, có ngoại hình, tiếng nói và phong tục tương đối khác với người sống trên hành tinh chủ, giống như các dân tộc thiểu số của một đất nước. Dĩ nhiên không có dân tộc nào có ngoại hình giống người trái đất nhưng những người ở hành tinh khác sẽ không biết hết được các bộ tộc này. Quả nhiên hoàng hậu không thắc mắc gì thêm.

'Tại sao cậu lại đến đây ?'

'Tàu của chúng tôi đang trên đường đi đến một hành tinh khác làm nhiệm vụ thì tôi bị ốm, không thể tiếp tục nên tôi xuống đây dưỡng bệnh đợi đồng đội hoàn thành nhiệm vụ quay lại đón, tôi xin lỗi vì đã đến đây khi chưa được cho phép nhưng tình huống lúc đó rất nguy cấp.' Jaehyun nói với vẻ thành khẩn. Tuy hành vi xâm nhập mà không được phép khá nghiêm trọng nhưng người Ome nổi tiếng khắp ngân hà là dân tộc hiền lành, trung thực, giữ chữ tín nên không mấy ai nghi ngờ lời nói của họ. Hoàng hậu cũng có vẻ tin những lời Jaehyun nói, hơn nữa trước khi lên tàu quân lính đã quét qua cơ thể và túi đồ của cậu, ngoài quần áo, thực phẩm và máy phiên dịch thì không có bất kỳ máy móc nào khác, trên người cậu vẫn còn những vết sẹo mờ mờ của vụ tai nạn nên càng đáng tin.

'Vậy thì...' hoàng hậu ngập ngừng một lúc 'cậu gặp con trai ta như thế nào ?'

Jaehyun kể lại tình huống lúc nãy, mặt thoáng đỏ lên 'khi nhìn thấy anh ấy tôi đã đi ra ngoài nhưng sau đó...' cậu không dám nói tiếp nhưng hoàng hậu có cũng có vẻ hiểu, bà thở dài.

'Cũng là chuyện ngoài ý muốn, thôi được tạm thời cậu hãy ở lại hoàng cung cho đến khi người của cậu đến đón.' Hoàng hậu nói và lập tức đi khỏi, để lại Jaehyun vẫn còn hoang mang.

Ở trong hoàng cung ư ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com