Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

9. Before Big Bang

Cuối cùng thì Jaehyun cũng ra khỏi thủ đô, đi đến một nơi khá xa của hành tinh Nr. Lần này cậu ngồi trong một cái xe bay cỡ lớn, bên trong rộng rãi thoải mái như xe dùng để đi cắm trại, có đầy đủ đồ đạc như một căn hộ thu nhỏ.

Doyoung cho biết hành trình đến sa mạc phía tây khá xa, phải đi hơn nửa ngày với tới dù đi với tốc độ rất cao. Dân cư trên hành tinh Nr không quá đông, bên ngoài thủ đô là một vài khu đô thị nhỏ hơn rồi đến những vùng đồng bằng trống trải thưa thớt người. Jaehyun nghĩ nếu cậu nói cho Doyoung biết mình đến từ nơi có tới hơn 7 tỉ người thì không biết anh ta sốc đến chừng nào vì toàn bộ dân số của hành tinh Nr chỉ hơn dân số nước Mỹ có chút ít.

Sa mạc ở tận cùng phía tây rộng gấp mấy lần sa mạc Sahara, chiếc xe hạ cánh xuống một trung tâm thiên văn khá nhỏ vào lúc nhập nhoạng tối. Trong lúc Doyoung xem xét lắp đặt thiết bị thì Jaehyun đi xung quanh để nhìn ngắm. Cậu chưa từng đến sa mạc, chỉ mới nhìn chúng qua hình ảnh. Sa mạc trước mắt mênh mông đến mức không thấy đường chân trời, từng đụn cát ẩn hiện trong ánh sáng nhập nhoạng. Đứng trước sa mạc mênh mông con người cô độc đến chừng nào.

'Nhiệt độ buổi tối xuống rất thấp.' Doyoung xuất hiện phía sau, đưa cho cậu một cái áo khoác dày.

'Cảm ơn anh.' Cả hai đứng cạnh nhau, nhìn những tia sáng cuối cùng biến mất trên biển cát, cảnh tượng đẹp đến nao lòng. 'Ở sa mạc có động vật nguy hiểm không?' Jaehyun chợt nhớ tới những con rắn đuôi chuông ở trái đất.

'Bên rìa sa mạc thì có một ít sinh vật nhưng ở trung tâm như chỗ này thì hầu như không có, chênh lệch nhiệt độ rất khủng khiếp, bão cát lại hay xảy ra nên dường như không có gì sống nổi.' Doyoung từ tốn trả lời. 'Cũng may đây là thời điểm ít xảy ra bão nhất trong năm.'

Tia nắng cuối cùng cũng tắt, sa mạc chìm vào bóng đen khổng lồ, nhiệt độ đột ngột xuống thấp. Cả hai quay lại xe, trong xe được thiết kế đầy đủ dụng cụ làm việc, trần xe được kéo ra, hiện lên một lớp kính trong suốt làm trong xe như ở dưới bầu trời huyền ảo. Lúc Doyoung bận rộn làm việc thì Jaehyun học ngôn ngữ Nr, đọc sách vở của người Nr và thỉnh thoảng được Doyoung cho quan sát bầu trời bằng kính viễn vọng. Cả hai bận rộn được vài ngày cho đến một buổi sáng, Jaehyun giật mình khỏi giấc ngủ vì bị rung lắc dữ dội. Cậu mở mắt nhìn quanh, đồ đạc trên giường rơi xuống sàn nhà, tường xe rung bần bật và vô số cát quật vào thành xe.

'Có chuyện gì vậy?' Jaehyun rời khỏi giường chạy về phía đầu xe.

'Bão cát.' Doyoung mặt mũi tái nhợt. Đằng trước kính xe là cơn cuồng phong thịnh nộ, mọi thứ xám xịt, cát như từng sóng đợt khổng lồ đập mạnh vào cửa kính xe. Doyoung vội vàng bật một lô nút, kính xe và trần xe được che lại, cảnh tượng trước mặt biến mất nhưng xe vẫn rung lắc mạnh cùng tiếng rào rào ồn khủng khiếp.

'Xe khá bền, chắc sẽ không sao đâu.' Doyoung trấn an Jaehyun. 'Trong xe có bộ phận cảnh báo bão, nhưng nó không hề báo gì về cơn bão này, đây là một cơn bão hiếm xuất hiện đột ngột nên bộ phận cảnh báo không kịp nhận ra.' Doyoung lắc đầu. 'Hi vọng nó sẽ sớm qua.'

Jaehyun lại chẳng lo lắng lắm trước tình hình hiện tại, họ đang ở trong một cái xe vô cùng chắc chắn, đồ ăn nước uống có sẵn, có thể cầm cự được đến khi bão cát đi qua. Ngược lại Doyoung lại vô cùng lo lắng, anh ta cứ đi qua đi lại kiểm tra chỗ này chỗ kia, để thật chắc chắn là cái xe có thể chống cự được với cơn bão.

Không có việc gì làm, đèn cũng tắt để tiết kiệm năng lượng nên ngày trôi qua thật dài. Cả hai dọn dẹp hết đồ đạc ở chính giữa xe vào khoang con để tránh rơi vỡ gây thương tích rồi nằm dài ra giữa xe đợi thời gian trôi. Trong xe khá tối, tiếng cát quất vào xe vẫn rào rào, Jaehyun nhìn lên trần xe, đầu óc bâng quơ nghĩ không biết Taeyong đang làm gì.

'Anh Taeyong thật sự rất yêu cậu.' Doyoung đột ngột lên tiếng phá vỡ im lặng. 'Tôi quen biết anh ấy nhiều năm, chưa bao giờ thấy anh ấy dành tình cảm cho ai nhiều như cậu.' Anh ta im lặng một lúc rồi nói tiếp. 'Thật sự thì Taeyong thờ ơ với hầu hết cả với mọi người nên lúc nghe Jungwoo nói về cậu tôi tò mò muốn biết người có thể làm tan chảy anh ấy là người như thế nào.'

Jaehyun không biết phải đáp thế nào đành im lặng, may mắn bóng tối cũng che khuất sự bối rối của cậu. Một lúc sau cậu mới nói. 'Còn anh thì sao? Jungwoo đối với anh thế nào anh cũng biết mà.'

Doyoung trầm ngâm một lúc lâu mới đáp. 'Tôi không biết nữa, trước đây tôi luôn để ý chuyện cả hai chúng tôi đều là alpha, địa vị hoàng tử của Jungwoo nên tạo khoảng cách với cậu ấy, nhưng gần đây tôi thấy những chuyện đó không còn quan trọng nữa.'

'Jungwoo mà nghe được sẽ mừng lắm đấy, cậu ấy là một đứa trẻ đáng yêu.' Jaehyun mừng thầm cho Jungwoo, công sức của hoàng tử nhỏ bấy lâu cuối cùng cũng có kết quả rồi.

'Xong dự án hiện tại tôi có một dự án đến các hành tinh xa để thu thập dữ liệu về sự hình thành của vũ trụ, lúc đó chúng ta có thể đến hành tinh Ome và ghé qua quê hương của cậu, tôi nghĩ Jungwoo sẽ đòi đi cùng.'

Jaehyun nghe tiếng cười khe khẽ của Doyoung nhưng cậu không thể đáp lại. Doyoung và Jungwoo đều rất tốt với cậu, sẽ ra sao nếu họ phát hiện cậu nói dối?

Tiếng động mạnh va vào thành xe cắt ngang suy nghĩ của Jaehyun. Cậu và Doyoung đứng bật dậy, có tiếng va chạm của kim loại và tiếng cạch cạch bên ngoài. Doyoung ngần ngừ một lát rồi bấm nút kéo rèm để lộ ô cửa sổ kính, bên ngoài là một cái xe nhỏ hình trụ nối với cửa xe của họ bằng một khung sắt nhỏ giống như ống dẫn lên máy bay ở trái đất, Jungwoo đứng ở cuối ống, mặt cậu áp lên cửa sổ. Doyoung vội vã mở cửa xe, Jungwoo ào vào trong mang theo một mớ cát vương vãi lên sàn.

'Sao cậu lại ở đây?' Sắc mặt Doyoung lo lắng xen với thoáng chút vui mừng.

'Em nghe tin bão cát bất ngờ, không liên lạc được với anh nên đến đây, dự báo là bão sẽ còn mạnh lên và kéo dài, mau đi thôi.'

'Đây là xe cứu hộ hai người?' Doyoung ngập ngừng nhìn cái xe bên ngoài.

'Bão cát rất lớn, phạm vi ảnh hưởng vừa cao vừa rộng, chỉ có xe nhỏ mới tới được.'

'Vậy cậu đi trước đi.' Doyoung ngoảnh đầu về phía Jaehyun nói. 'Tôi sẽ đi sau.'

Jungwoo chần chừ, Jaehyun biết quan tâm lớn nhất của cậu ta là Doyoung, cậu ta liều lĩnh đến đây là muốn cứu anh ta và chính cậu cũng muốn Doyoung là người đi trước. Nếu có chuyện gì xảy ra, sẽ có rất nhiều người thương tiếc, đau lòng vì Doyoung hơn là cậu.

'Anh đi trước đi, tôi đi sau cũng được.'

'Không được.' Doyoung nghiêm mặt. 'Tôi đã hứa với Taeyong chăm sóc cậu, không thể cậu lại một mình ở đây. Tôi đã quen với máy móc trong xe, ở lại tiện hơn.'

'Cái tên ngốc này.' Jungwoo tức giận dậm chân. 'Lúc này còn nhường gì nữa, bão cát sắp mạnh lên đấy.'

'Anh đã hứa với anh trai em rồi.' Doyoung kiên quyết. 'Phải đảm bảo an toàn cho Jaehyun.'

Jungwoo tức giận đến tím mặt, không nói được lời nào. Jaehyun nhìn ra ngoài ô cửa, trời đất quay cuồng trong cơn bão cát khủng khiếp, tiếng quất vào thành xe mỗi lúc một mạnh hơn, không thể dây dưa nữa.

'Được rồi tôi sẽ đi trước.' Jaehyun lên tiếng, kín đáo nháy mắt ra hiệu với Jungwoo, cậu ta quả nhiên thông minh, ngay lập tức hiểu và phối hợp.

'Đành vậy.' Jungwoo giả vờ tỏ vẻ chán nản bước vào trong ống. 'Anh ra đây trông chừng, em và anh Jaehyun bước vào trong xe thì liền đóng cửa lại để gỡ kết nối.

Doyoung hoàn toàn tin lời của Jaehyun và Jungwoo mà lại gần đường ống để chuẩn bị gỡ kết nối. Nhanh như cắt Jaehyun đẩy Doyoung vào trong đường ống rồi lập tức bấm nút đóng cửa xe lại. Doyoung chưa hết bàng hoàng thì cửa xe đã đóng kín. Jaehyun có thể thấy gương mặt hốt hoảng của Doyoung, khẩu hình miệng của anh ta ra hiệu mở cửa nhưng Jungwoo đã nhanh chóng lôi anh ta vào trong xe cứu hộ, sập cửa, gỡ kết nối rồi chiếc xe biến mất trong cơn bão cát bay mù mịt.

Jaehyun thở phào, nằm lăn xuống sàn, xung quanh cậu lại chìm trong bóng tối và tiếng cát rào rào. Jaehyun nhìn lên trần nhà, chỉ còn cậu một mình trong hoàn cảnh nguy hiểm ở một hành tinh xa lạ. Tâm trí bình tĩnh trở lại, Jaehyun lại nhớ đến những chuyện ở trái đất xa xôi, nhớ về hành trình lưu lạc ra ngoài vụ trũ và nhớ đến Taeyong, đến những chuyện không tưởng xảy ra với họ. Tiếng hú của gió đột ngột vang lên làm Jaehyun giật mình, tiếng cát đập vào xe dồn dập và đột nhiên Jaehyun thấy mình chao đảo, đứng không vững, xe lộn nhào làm cậu té lăn, đập đầu vào thành xe. Cậu cố gắng vịn vào vách tường bấm nút kéo rèm và há hốc miệng. Cơn bão cát đã nhấc bổng xe lên không trung, xoáy vào vòng xoáy của vòi rồng lớn khủng khiếp, cát đập mạnh đến mức thành xe kêu lên cành cạch, không biết có thể chống đỡ được đến bao giờ. Một cơn gió mạnh thổi tốc tới ném chiếc xe văng xa khỏi vòng xoáy, chao đảo trên không trung rồi rớt xuống thật mạnh. Dù cố giữ vững nhưng Jaehyun vẫn bị văng lông lốc trong xe và va đập mạnh, đầu va vào thành xe làm cậu ngất đi. Chẳng biết đã bất tỉnh bao lâu, Jaehyun ôm đầu lồm cồm bò dậy, xe đã ngừng di chuyển, bão cát dịu đi. Cậu cố gắng đứng dậy nhìn ra ngoài ô cửa sổ, chiếc xe đã bị mắc kẹt vào khe nứt của mép vực, không cách nào thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com