Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 11

Taeyong huyên thuyên suốt trên đường về nhà. Jaehyun cười nhìn anh nắm chặt tay cậu kể hết chuyện này đến chuyện kia, có vẻ như anh đang cực kỳ phấn khích.

'Anh đang học tiếng Anh, chữ của nó khác chữ của mình, đơn giản dễ viết hơn, nhưng phát âm thì khó quá.' Taeyong nói khi cả hai bước vào căn hộ của Jaehyun. 'Bác Kim mua cho anh điện thoại rồi, anh vẫn đang tập sử dụng, điện thoại hay thật.' Taeyong thò tay vào túi quần lấy ra một cái điện giơ cho Jaehyun xem khi cả hai vào thang máy. 'Anh thích chơi trò chơi trong điện thoại, bác Kim cứ la anh hoài, bảo chơi ít thôi.' Taeyong cười xòa làm Jaehyun cũng bật cười thành tiếng, hình nền điện thoại là cánh rừng nhìn từ cổng của ngôi nhà bên bìa rừng, tim Jaehyun chợt thắt lại khi nghĩ đến cảnh Taeyong hay đến đó đợi cậu dù biết cậu sẽ không đến.

'Anh chơi đến đâu rồi?' Jaehyun mở điện thoại của Taeyong ra xem, danh bạ chỉ có tên vài người, cậu, vợ chồng bác Kim, số điện thoại của thầy giáo và vài bạn học. Trò chơi mà Taeyong đang chơi là trò xếp gạch cùng vài trò đơn giản khác.

'Mấy cậu nhóc cùng lớp đang bày anh chơi mấy trò mới.' Taeyong hớn hở khoe khi cả hai bước ra khỏi thang máy, mắt anh sáng lên khi kể cho Jaehyun nghe về mấy cậu nhóc cùng lớp, tùy nhỏ tuổi hơn nhưng rất thích chơi với anh, còn rủ rê anh lập team chơi game trực tuyến. Jaehyun nghĩ chẳng mấy chốc Taeyong sẽ mê game hệt như thanh niên thời bây giờ, trông anh chẳng còn gì giống với người sống một mình trong rừng suốt tám năm nữa.

Taeyong háo hức bước vào trong nhà, đảo mắt nhìn quanh rồi cẩn thận đến chỗ này chỗ kia xem xét. 'Nhà của Jaehyun đẹp quá.' Taeyong nhấc cái gối dựa ở sô pha lên, ôm thật chặt rồi đặt xuống.

'Làm gì có.' Jaehyun cởi áo khoác, treo lên trong khi Taeyong lại tò mò xem xét chậu cây, vật trang trí ở phòng khách.

'Anh thích lắm' Taeyong quay lại nói. 'Vì đây là nhà của Jaehyun mà, tất cả mọi thứ đều là của em.'

Jaehyun sững người vì ánh mắt của Taeyong nhìn cậu, ánh mắt anh dành cho cậu luôn luôn dịu dàng và tràn đầy yêu thương. Taeyong bước về phía Jaehyun, còn cậu chỉ đứng yên, đây là nhà cậu và Taeyong đang ở trước mặt, có phải là một giấc mơ không khi mọi thứ có vẻ rất thật với mùi lá thông non vò nát và mái tóc trắng bạc của Taeyong sáng bừng dưới ánh đèn.

Taeyong đến trước mặt Jaehyun, hai bàn tay anh ôm mặt cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa khắp người. Taeyong ở trước mặt cậu là thật. Jaehyun đặt tay lên tay anh, hơi ấm từ mu bàn tay anh cũng lan lên tay cậu, thật ấm áp, anh thật tốt bụng, ngây thơ và nồng nhiệt.

'Anh biết em có cuộc sống của mình ở đây, anh cũng sẽ cố gắng để làm quen với cuộc sống bên ngoài, em không cần phải lo nghĩ gì hết, bất cứ khi nào em cần anh sẽ có mặt.' Taeyong áp chặt tay hơn, bàn tay anh đã không còn nhiều nốt chai như trước, Taeyong đã dần có lại cuộc sống anh nên có.

'Cảm ơn anh.' Jaehyun thì thầm.

Taeyong mỉm cười lắc đầu, anh khẽ chạm trán vào cậu rồi chậm rãi tiến sát hơn, để đôi môi nóng ấm chạm vào môi cậu. Jaehyun nhắm hờ mắt, tận hưởng hơi ấm từ môi lan tỏa vào bên trong khi cậu hé miệng để nụ hôn được sâu hơn. Bàn tay Taeyong tụt xuống, vòng qua cổ cậu, những ngón tay của anh luồn vào gáy, lùa vào mớ tóc nơi đó, nhồn nhột. Môi Taeyong miết lên môi Jaehyun, nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn làm Jaehyun nhớ đến khu rừng, khi Taeyong nắm tay cậu đi qua con đường mòn giữa khoảng không tĩnh lặng. Bàn tay của Taeyong trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt khắp lưng. Jaehyun cắn nhẹ lên môi Taeyong, mở mắt nhìn anh. 'Trễ rồi, đi ngủ thôi, ngày mai em được nghỉ, chúng ta sẽ cùng chơi điện tử.'

Nụ cười của Taeyong rạng rỡ đến mức mắt anh cong lên, đuôi mắt kéo thật dài. 'Chỉ cho anh phòng ngủ của em.' Jaehyun chưa kịp trả lời anh đã khụy chân, bế xốc cậu lên.

'Này, anh làm gì vậy.' Jaehyun đập vào người Taeyong, cậu ngượng khi được anh bế như thế này dù chỉ có hai người bọn họ.

'Để anh đưa em về phòng, Jaehyun nhẹ mà.' Taeyong nói, hai cánh tay anh ôm chặt người cậu.

'Không phải chuyện đó...' Jaehyun đành vòng tay qua cổ Taeyong để anh bế cậu về phòng. Taeyong quỳ gối, cẩn thận đặt cậu nằm xuống giường rồi trườn người xuống bên cạnh. Jaehyun nghiêng người về phía anh, đèn trong phòng ngủ chưa bật, chỉ có ánh đèn từ hành lang hắt đến đuôi giường, khuôn mặt cả hai chìm vào bóng tối.

Taeyong đưa chạm vào mặt Jaehyun, khẽ vuốt ve từ sống mũi đến khóe môi. Anh thì thầm, như lo lắng trước những điều mình nói ra. 'Em có nghĩ đến anh không?'

'Có.' Jaehyun đưa tay Taeyong lên môi, hôn khẽ lên đầu ngón tay.  'Em nghĩ về anh mỗi ngày.'

Nụ cười của Taeyong rõ ràng đến mức Jaehyun có thể cảm nhận được, ngón tay anh lướt qua môi cậu và anh xích lại gần hơn, tóc của anh chạm vào tóc cậu. 'Anh rất nhớ em, mỗi ngày mỗi giờ.' Taeyong dịch sát hơn nữa, anh đưa tay vuốt tóc Jaehyun, đặt một nụ hôn ấm áp lên trán. 'Anh mừng vì em cũng vậy.'

'Làm sao em không nhớ anh đươc.' Jaehyun khẽ cười, dịch sát lại dựa hẳn vào người Taeyong. 'Anh là con sói đẹp nhất mà em từng thấy.'

Tiếng cười khe khẽ của Taeyong vang lên, bàn tay anh lại chạm vào lưng Jaehyun, nhẹ nhàng vỗ về cậu và Jaehyun thiếp đi với hơi ấm và mùi lá thông non vò nát.

.

Taeyong ở lại chỗ Jaehyun hai ngày cuối tuần và cậu có khoảng thời gian vui vẻ nhất suốt hơn một tháng qua. Taeyong đã biết thêm nhiều về cuộc sống bên ngoài và anh rụt rè hỏi có được phép lên thăm cậu vào mỗi cuối tuần không? Khi Jaehyun đồng ý anh suýt nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Taeyong cho biết anh vẫn còn chưa quen việc sử dụng tàu điện nhưng có nhiều người tốt nhiệt tình giúp đỡ.

Jaehyun và Taeyong dành hai ngày cạnh nhau để cùng làm việc nhà, nấu ăn, xem phim hay trò chuyện. Chỉ là những việc đơn giản mà Jaehyun làm mỗi ngày nhưng hoàn toàn khác hẳn với Taeyong bên cạnh. Nhìn nụ cười trên mặt Taeyong, cậu biết cả hai cùng một cảm giác khi ở cạnh nhau và Jaehyun tiếc bản thân đã bỏ phí nhiều thời gian để băn khoăn và do dự.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái Jaehyun đã phải tiễn Taeyong đến trạm tàu. Jaehyun phì cười nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Taeyong như cún con bị lấy mất đồ chơi.

'Anh có thể lên thăm em vào cuối tuần cơ mà.' Jaehyun vỗ nhẹ vào má anh. 'Hoặc gọi điện thoại, mau đi đi.' Jaehyun giục khi Taeyong cứ lần lữa mãi.

Taeyong cuối cùng cũng chịu đi, Jaehyun vẫy tay, đợi Taeyong lên tàu mới đi quay người, đi bộ về. Nhà của cậu không cách xa trạm tàu lắm, rẽ qua một con đường, băng qua công viên là đến.

Trời đã sụp tối, thời tiết lạnh lẽo nên người qua đường thưa thớt, công viên chẳng có mấy người, Jaehyun kéo áo măng tô dài thật sát, bước nhanh hơn cho đến khi cậu nhận ra có ai đó ở phía sau.

Jaehyun chột dạ, cậu chợt nhớ chu kỳ của mình hoàn toàn chưa kết thúc hẳn, hai ngày ở cạnh Taeyong làm cậu quên bẵng việc cần phải uống thuốc. Jaehyun nhớ lại đêm hôm trước, mùi từ omega đến chu kỳ hẳn đã thu hút những kẻ xấu xa. Jaehyun bước nhanh hơn nhưng tiếng bước chân sau lưng dồn dập hơn, không phải chỉ có một người. Khi cậu định chạy thì có bóng người vụt qua và hai kẻ đứng chắn trước mặt. Dù không nhìn rõ nhưng Jaehyun vẫn biết chính là những kẻ của hai ngày trước.  

'Em tính chạy đi đâu?' một kẻ nhăn nhở cười.

'Bọn anh là alpha đấy, để bọn anh giúp đỡ em nào.' Tên còn lại bước về phía Jaehyun.

Jaehyun hít một hơi, đảo mắt nhìn quanh, chỉ cần ra khỏi đoạn đường này, đến đường lớn là có người và bọn chúng sẽ không dám làm càn. Cậu co chân chạy nhưng bọn chúng lập tức tuổi theo, tim Jaehyun đập thình thịch, mồ hôi túa ra. Cậu sợ, lần đầu tiên trong đời cậu cảm hoảng sợ thật sự. Một tên lao tới chụp tay cậu kéo lại, Jaehyun giằng co và tên kia cũng xông tới, mạnh tay đánh vào mặt. Jaehyun choáng váng, xây xẩm mặt mày đứng không vững. Hai kẻ kia phá lên cười đắc ý, một tên xô cậu ngã xuống đất, tên kia lôi áo khoác của Jaehyun ra ngoài, cậu co người sẵn sàng chống trả thì đúng lúc đó, tiếng gầm gừ vang lên.

Một con sói, con sói lông bạc to lớn mờ ảo dưới ánh đèn công viên đứng sừng sững ở cuối đường. Liệu đây có phải là ảo giác? Jaehyun nhìn chăm chú vào mớ lông mềm mại khẽ xao động và mùi lá thông non vò nát bay trong không khí, làm nhịp tim cậu chậm lại.

'Mày có thấy gì không?' Một tên hỏi.

'Sói, làm gì có sói ở thành phố chứ?' gã kia đáp, nhìn chằm chằm như không tin vào mắt mình. Tại sao giữa Seoul lại xuất hiện một con sói? Ngay ở vùng núi còn hiếm khi thấy nữa.

Con sói đứng sừng sững, đôi mắt xanh của nó sáng rực và lạnh lẽo đến rùng mình, như thể cơn bão tuyết vừa lướt qua. Nó vẫn gầm gừ, âm thanh không lớn nhưng trầm đục, khô khan và đầy giận dữ. Đôi mắt xanh biếc của con sói lông bạc quét qua hai kẻ kia, làm chúng không tự chủ run lên và chỉ trong chớp mắt, tia chớp bạc lao đến, tiếng gầm gừ lớn hơn đi cùng với tiếng gào thét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com