Chapter 9
Khả năng hồi phục của Taeyong thật đáng kinh ngạc, ông Kim cho biết chưa bao giờ chứng kiến trường hợp nào như vậy, có lẽ là do anh có khả năng hóa sói và sức mạnh vượt trội. Dù ở tình trạng nguy kịch nhưng chỉ sau một ngày Taeyong đã vượt qua nguy hiểm và dần dần ổn định, các vết thương cũng lành rất nhanh, sau vài ngày thì Taeyong tỉnh táo trở lại. Ban đầu anh hốt hoảng khi thấy một người lạ ở bên cạnh nhưng đã nhanh chóng nhận ra chính là người ở trong tấm ảnh với bố mình.
'Em đã kể cho ông Kim nghe về anh' Jaehyun nói khi giúp Taeyong thay băng vết thương. 'Ông ấy rất thương anh, ông ấy muốn nhận anh làm con nuôi, từ giờ anh sẽ có một gia đình, không phải cô độc một mình trong rừng nữa.'
'Nhưng em sẽ ở cạnh anh chứ ?' Taeyong níu tay Jaehyun, mắt anh mở to nhìn cậu. 'Em sẽ ở lại chứ ?'
Jaehyun bối rối, cậu không dám nói thật cậu đã nhẹ nhõm biết bao khi biết về thân thế của Taeyong và việc ông Kim sẽ chăm sóc anh. Vợ chồng ông Kim không có con cái, họ sẽ yêu thương anh. Nhưng ánh mắt của Taeyong quá tha thiết, như mắt của một con cún van xin chủ đừng bỏ rơi khiến cậu không dám đối mặt. Taeyong có lẽ hiểu sự im lặng của Jaehyun, anh không nói nữa, mắt cụp xuống. Jaehyun cảm nhận được sự thất vọng của anh nhưng cậu đâu thể làm gì khác, cậu không thể cho anh một gia đình, sự quan tâm chăm sóc mà anh cần, cậu chỉ là một kẻ khiếm khuyết mà thôi.
.
Tối khuya cơn động tình đột ngột xuất hiện lôi Jaehyun khỏi giấc ngủ, đây có lẽ là lần cuối cùng trong chu kỳ. Jaehyun lăn người xuống nền nhà, co gập người vì cơn đau. Cậu kiềm chế tiếng kêu, không cần đến sự trợ giúp hay bất kỳ cái gì, Jaehyun cắn răng tự mình vượt qua cơn đau. Cánh cửa phòng bật mở và Taeyong một tay ôm bụng, khập khiễng đi vào, mùi lá thông non vò nát xuất hiện như liều thuốc giảm đau tác động lên người Jaehyun.
'Em không sao chứ ?' Taeyong lo lắng hỏi, cố gắng bước nhanh vào trong. Anh không còn vẻ mạnh mẽ, nhanh nhẹn của ngày thường mà đang nhấc từng bước khó nhọc .
'Không có gì, sao anh lại ở đây ?' Jaehyun hít một hơi, mùi của một alpha tác động rất lớn đến omega, giúp cậu giảm đau nhưng lại trồi lên ham muốn mãnh liệt.
'Anh ngửi thấy mùi của em, anh nghĩ là em cần giúp đỡ.' Taeyong ngồi sụp xuống trước mặt Jaehyun, khuôn mặt tràn đầy lo lắng, tay anh chạm vào người, cố nâng cậu lên. 'Để anh giúp em.'
'Không, không cần.' Jaehyun cố gượng người đứng dậy 'anh đang bị thương thế kia.'
'Nhưng mà...'
'Không.'
Jaehyun nói to làm Taeyong đột ngột im bặt, ánh sáng lờ mờ của đèn hành lang hắt vào phòng, rọi lên mặt Taeyong khiến Jaehyun muốn khóc. Tại sao anh lại tốt với cậu như vậy? Tại sao lại lo lắng cho cậu hơn chính bản thân mình? Jaehyun đâu có xứng đáng với tình cảm đó. Taeyong mím môi, vòng tay qua người Jaehyun, kéo cậu vào lòng.
'Để anh giúp em, anh không chịu được khi thấy em phải đau đớn.'
Jaehyun phải dùng nỗ lực khổng lồ để ngăn những giọt nước mắt rơi ra. Mùi lá thông non tràn ngập khắp nơi, làm đầu óc của Jaehyun mụ đi, nhưng cậu vẫn cố trấn tĩnh. Jaehyun có thể cảm nhận được Taeyong hơi run rẩy, vết thương của anh vẫn chưa hoàn toàn khép miệng, cậu không thể để Taeyong vì giúp mình mà bị thương tiếp được.
'Anh chỉ cần ở cạnh em thôi, không cần làm gì cả.' Jaehyun thì thầm, cơn đau vẫn cuộn trào trong người nhưng nó chẳng thể khiến cậu thay đổi quyết định.
'Thật chứ ?' Taeyong hỏi.
Jaehyun khẽ gật đầu 'anh lên giường nằm đi, đừng để vết thương rách ra.'
Taeyong do dự một lúc rồi đứng lên, bước về phía giường. Jaehyun cũng khom người đứng dậy, cậu cầm theo thuốc, một vài thứ khác, khẽ mỉm cười với Taeyong trước khi bước vào phòng tắm. Lúc Jaehyun trở lại phòng, Taeyong vẫn đang ngồi trên giường, anh lo lắng miết các ngón tay vào nhau, trán nhăn tít lại, khóe miệng rũ xuống trông vừa trẻ con vừa đáng yêu.
'Em ổn chứ?' Taeyong vội hỏi khi Jaehyun leo lên giường 'có cần anh giúp...'
'Không sao rồi, chúng ta ngủ thôi' dù cơn đau vẫn còn âm ỉ nhưng nó đã không thể làm khó cậu được nữa. 'Em thích mùi của anh' Jaehyun hít mạnh, mùi hương từ Taeyong thật sự như một liều thuốc giảm đau hiệu nghiệm nhất. Taeyong nghiêng đầu, mắt mở to như ngạc nhiên làm Jaehyun bật cười, cậu nhận ra Taeyong càng lúc càng có nhiều biểu cảm hành động thật thà, đáng yêu như một đứa trẻ vậy. 'Nó giúp em bớt đau, nên chỉ cần anh ở đây là được rồi.' Jaehyun thì thầm, đưa tay vuốt lên mặt Taeyong. Anh sững người nhìn cậu một lúc và khi Jaehyun định lên tiếng đôi mắt của Taeyong sáng lên, hóa thành một màu xanh biếc.
Dù đã nhiều lần nhìn Taeyong biến thân nhưng Jaehyun vẫn chưa hết sững sờ trước con sói lông bạc to lớn ở trước mặt mình. Bộ lông của nó đẹp lộng lẫy trong ánh đèn mờ mờ, đôi mắt xanh biếc xuyên thấu tâm hồn của Jaehyun.
'Anh làm gì vậy?' Jaehyun trấn tĩnh lại sau giấy phút bất ngờ 'miếng băng bị rách ra rồi kìa.' Cậu nhăn mặt lầu bầu nhưng con sói – Taeyong duỗi hai chân sau vòng qua người Jaehyun, đẩy cậu nằm xuống và nhanh chóng cuộn thân quanh người cậu. 'Anh...' Jaehyun chưa kịp hiểu chuyện gì thì cậu đã nằm hoàn toàn trong lòng con sói, cái đuôi dài của nó phủ lên người, đầu của cậu tựa ngay ngực, vị trí trái tim. Con sói kề sát mặt vào người cậu, thè lưỡi liếm mặt làm Jaehyun bật cười. 'Nhột, dừng lại đi.' Con sói dừng lại, ủi cái mõm nhọn vào sau gáy Jaehyun, cuộn người chặt, cái đuôi ve vẫy bên trên người cậu và mùi lá thông non vò nát mỗi lúc một nồng, đậm đặc đến mức tưởng như có thể sờ được trong không khí. Jaehyun chợt nhận ra việc Taeyong vừa làm, trong lốt sói, mùi hương của anh nồng hơn, hơi ấm từ người anh bao phủ toàn thân đẩy lui cơn đau trong người cậu.
'Cảm ơn anh, Taeyong'. Jaehyun đưa tay vuốt ve cái mõm dài, lướt qua đôi mắt xanh biếc. 'Ngủ ngon.'
Jaehyun từ từ rơi vào giấc ngủ, ngay sát bên, con sói cũng nhắm mắt lại. Jaehyun chìm vào giấc ngủ sâu với mùi lá thông non vò nát vây quanh và tiếng tim sói đập trong lồng ngực.
.
Mỗi ngày ông Kim đều ghé qua, thay băng, xem xét vết thương của Taeyong và mang cho anh cả đống đồ ăn, thuốc bổ. Jaehyun bất giác mỉm cười khi nhìn người đàn ông lớn tuổi hiền hậu tỉ mỉ tháo băng, quấn băng, hỏi han Taeyong về những chuyện trước đây. Taeyong cũng dần trở nên cởi mở với ông Kim, anh biết đây chính là bạn thân của bố mình và đón nhận sự quan tâm chăm sóc của ông. Ông Kim đã nói chuyện với vợ, bà Kim hiện đang ở quê nhà, khi bà trở lại cả hai sẽ đón Taeyong về sống cùng.
'Sau khi Lee mất, ông ấy có để lại một số tài sản gồm đất đai, nhà cửa và tiền gửi tiết kiệm trong ngân hàng. Vì Lee chỉ có một mình nên bác tạm thời quản lý số tài sản đó, giờ đã đến lúc trả lại cho Taeyong.' Ông Kim rút một điếu thuốc châm lửa 'bác dự định sẽ đưa Taeyong đi làm giấy tờ rồi đến trường, cậu ta không nên quay về rừng nữa mà cần phải sống như một người bình thường.'
Jaehyun nhìn ra xa, trời mỗi lúc mỗi lạnh, cây cối héo úa, bầu trời xám xịt nặng nề, mùa đông đã đến gần lắm rồi. 'Có bác chăm sóc anh Taeyong sẽ ổn thôi.'
'Bác coi Taeyong như con của mình, bác sẽ cố hết sức để giúp đỡ nó, nhưng cháu cũng biết mà, người Taeyong cần là cháu, vợ chồng bác già rồi, cháu mới là tương lai của nó.'
Jaehyun im lặng, cậu rụt người khi một cơn gió lạnh thổi qua, cậu là kẻ chẳng có tương lai thì làm sao có thể mang đến tương lai cho Taeyong?
.
Jaehyun thông báo mình phải rời đi vào buổi sáng, lúc Taeyong vừa ăn và uống thuốc xong.
'Em... phải đi sao?' Taeyong tròn mắt nhìn cậu, bàn tay anh run rẩy làm nước trong ly sóng sánh.
Jaehyun lấy cái ly trên tay Taeyong đặt xuống bàn, tránh nhìn vào mắt anh 'ngày nghỉ đã hết rồi, em phải về để đi làm.'
'Nhưng...' Taeyong không thốt nên lời, Jaehyun tiếp tục né ánh mắt của anh, cậu sợ mình sẽ khóc mất khi nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này. Chu kỳ của cậu đã kết thúc, ngày nghỉ cũng không còn, cậu phải về tiếp tục cuộc sống trước đây dù nó không bao giờ như trước được nữa. Nhưng Jaehyun không có sự lựa chọn nào khác, cậu không thể ở lại, cậu cũng không muốn ở lại, càng ở lại sẽ càng khó rời đi, đằng nào mọi chuyện cũng chấm dứt thì hãy kết thúc thật sớm.
'Bác Kim sẽ chăm sóc cho anh, anh không cần lo lắng đâu.' Jaehyun cố nhếch miệng thành một nụ cười nhưng cơ mặt cậu đông cứng khi gặp ánh mắt Taeyong. Tim cậu nhói lên, cổ họng đắng nghét nhưng Taeyong còn hơn thế, môi anh run rẩy không nói thành lời, khóe mắt đỏ ửng, anh cứ đứng đó nhìn cậu, ngạc nhiên, sững sờ và gần như là tuyệt vọng. Jaehyun đảo mắt về khu rừng phía xa, cậu nên làm như thế, nên như thế. 'Một lát nữa em sẽ đi, anh nhớ cẩn thận đừng để vết thương bị rách.'
'Em... sẽ quay lại chứ? Sẽ sớm quay lại chứ?' Taeyong nói một cách yếu ớt.
'Em không biết.' Jaehyun không thể nhẫn tâm thốt ra một lời nói phũ phàng nhưng cậu không muốn lừa dối Taeyong. Cậu chỉ là người đầu tiên mà anh gặp, anh sẽ quên cậu và gặp người tốt hơn, cho anh một cuộc sống hạnh phúc, một gia đình mà anh nên có.
Cả hai im lặng suốt quãng thời gian còn lại, cho đến khi ông Kim lái xe đến, Jaehyun thu dọn đồ đạc của mình cho vào xe còn Taeyong luôn dán mắt vào cậu, anh muốn nói nhưng dường như không thể tìm được lời thích hợp.
'Em phải đi đây, tạm biệt.' Jaehyun lúng túng nói, cậu vẫn né tránh ánh mắt của Taeyong, bước vào trong xe, thở một hơi dài nhưng lồng ngực vẫn nặng trĩu.
Ông Kim nổ máy, chiếc xe chậm rãi rời đi, Jaehyun nhắm nghiền mắt rồi mở ra, ở bên cạnh ông Kim nhăn mặt nhìn vào kính chiếu hậu làm Jaehyun không kiềm lòng quay đầu lại.
Taeyong đang chạy theo phía sau, anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, những bước chân cố hết sức nhưng vẫn hụt hơi. Anh thật nhỏ bé và lạc lõng trên con đường dài vắng vẻ. Tiếng cát sỏi lạo xạo dưới chân, Taeyong bỗng vấp té, ngã lăn xuống đường làm tim Jaehyun thắt lại, anh lồm cồm bò dậy, tiếp tục chạy theo mặc kệ tay chân xây xát rướm máu. Toàn thân Jaehyun nóng bừng, hai mắt mờ đi, yết hầu nghẹn đắng.
'Cái thằng bé này.' Ông Kim lắc đầu, bàn chân đặt trên sàn xe do dự, không biết nên tăng tốc hay dừng lại.
Taeyong vẫn tiếp tục chạy theo xe, hơi thở mệt nhọc, mặt anh đỏ bừng, mồ hôi túa ra. 'Bác chạy nhanh lên' Jaehyun nói, dù tầm nhìn của cậu đã nhòa đi. Ông Kim nhướn mày rồi nhấn ga tăng tốc. Taeyong vẫn chạy nhưng thân hình anh mỗi lúc một nhỏ dần và mờ nhạt, chẳng bao lâu sau hoàn toàn khuất dạng. Jaehyun quay đầu lại, úp mặt vào hai bàn tay, cậu cố kiềm chế nhưng tiếng nấc nhẹ vẫn vang lên trong không gian yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com