Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

Nabi sốt.
Sau ba ngày không ăn, không ngủ, lại hít quá nhiều hóa chất khi bị ép chứng kiến cảnh Taeyong tiêu hủy hai cái xác, cơ thể cô gục ngã.

Taeyong không hoảng loạn.
Hắn điềm tĩnh chăm sóc như đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này từ lâu.

Nến thơm dịu nhẹ lan ra khắp nơi. Hắn lau mồ hôi cho cô bằng khăn ấm, đút từng thìa cháo. Chốc chốc lại thay nước, băng lại vết thương nhỏ Nabi bị cứa khi ngã trong tầng hầm.

"Em yếu lắm."
Giọng hắn dịu dàng.

Hắn hôn nhẹ lên trán cô, như một cử chỉ của người yêu chân thành. Nhưng tay còn lại siết nhẹ cổ tay cô, nhắc nhở:

"Trên thế giới này, chỉ có một người sẽ giết vì em, chết vì em, và biến tất cả những kẻ đụng vào em thành tro bụi."

"Anh."

Cô rùng mình.
Phải rồi... hắn điên. Nhưng... cô cũng đang dần điên.

Taeyong thay áo cho cô.
Là một chiếc váy trắng dài đến gối, bằng chất liệu mỏng nhẹ, không hề giống thứ đồ cô từng mặc.

"Anh muốn em mặc cái này. Dễ thương, thuần khiết... như trước khi bị thế giới làm tổn thương."

Cô nhìn mình trong gương — nhợt nhạt, mệt mỏi, và lạc lõng trong thứ váy lạ lẫm như xác chết bọc vải lụa.

Và Taeyong, đứng phía sau, ôm lấy cô từ sau lưng.

"Nếu em còn ở ngoài kia... chắc đã bị cưỡng hiếp, bị dìm xuống bồn tắm, bị xé xác rồi chôn chung với rác."
"Nhưng ở đây, chỉ có anh."
"Anh yêu em... yêu đến mức có thể giết cả thế giới để giữ em lại."

Phòng ngủ im ắng. Cả thế giới như thu nhỏ vào chiếc giường bọc nhung đen, nơi Nabi nằm bất động, thân thể mỏi mệt, còn tâm trí thì hỗn loạn giữa sợ hãi và cảm giác... yên ổn một cách quái dị.

Taeyong ngồi dưới sàn, dựa lưng vào cạnh giường, lưng trần đầy vết trầy xước, tay cầm điếu thuốc đang tàn.
Ánh sáng đỏ cuối cùng lóe lên khi hắn cất tiếng:

"Anh chưa bao giờ kể cho ai về chuyện đó."

Nabi khẽ xoay người, gối đầu lên cánh tay, nhìn xuống gáy hắn.

"Chuyện gì?"

"Lúc anh mười sáu tuổi. Mẹ anh vừa đánh anh bằng dây điện, vừa khóc. Mùi rượu bốc lên từ tóc bà ấy, ướt đẫm vai anh. Bà luôn nói anh là lý do khiến cuộc đời bà hỏng bét."

Giọng hắn chậm rãi, không cảm xúc, như đang đọc lại một đoạn nhật ký đã cháy xém.
"Đêm đó, anh lấy con dao gọt trái cây trong bếp. Không có kế hoạch. Không có suy nghĩ gì. Chỉ là... tay anh tự động cầm lấy."

Nabi cứng người. Cổ họng khô lại.

"Anh đâm bà một lần."
"Bà nhìn anh, ngạc nhiên... rồi cười."
"Anh đâm tiếp. Lần thứ hai, lần thứ ba..."

"Tay anh run, nhưng không thể dừng lại."

Hắn ngẩng đầu, tựa nhẹ vào thành giường.
"Sau đó, anh ngồi bên xác bà đến sáng. Rồi bọc xác lại trong chăn, giấu dưới sàn gỗ."

"Ba ngày sau, không ai phát hiện. Anh đi học như bình thường."

Nabi nín thở. Lồng ngực như thắt lại.
Hắn không khóc. Cũng không hối hận.
Hắn kể như thể đang nói về một buổi chiều mưa, khi cậu bé mười sáu tuổi quyết định trốn học.

Taeyong quay đầu lại, nhìn cô:
"Em thấy anh là quái vật à?"

Nabi không trả lời.

Trong đầu cô hiện lên cảnh hắn vuốt tóc cô nhẹ nhàng khi cô đau bụng, cảnh hắn tự tay nấu cháo, bón từng muỗng cho cô... Và rồi — hình ảnh bàn tay ấy, đâm dao vào ngực mẹ mình trong cơn im lặng tuyệt đối.

Cô thở gấp.

Trái tim đập nhanh không kiểm soát.
Không phải vì yêu.
Vì sợ.

Nhưng cũng vì... tim cô đang run lên vì một thứ gì đó khác. Một sự kết nối kỳ lạ.

Taeyong ngồi dậy, đến gần, ngồi đối diện.
"Em sợ à?"

Nabi gật khẽ.

Hắn chạm tay lên má cô, giọng trầm trầm:
"Anh sẽ không giết em, Nabi. Trừ khi... em rời bỏ anh."

Nabi nhìn vào mắt hắn.

Lạnh. Nhưng có gì đó khẩn thiết. Cầu xin. Mong manh.
Như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Không khí giữa hai người bỗng nặng nề. Taeyong nhẹ nhàng nhấc Nabi lên, đặt cô nằm xuống giường. Ánh đèn nhảy múa trên bờ vai trần và vết thương cũ. Từng cử động của hắn vừa dịu dàng vừa quyết liệt, như muốn viết lên da thịt Nabi lời khẳng định "Em là của anh."

Hắn vuốt tóc cô, thì thầm:
"Cho anh chạm vào em."

Cô đáp bằng một nụ hôn—không phải để cự tuyệt, mà để tìm hơi ấm trong vết thương của chính mình.

Âm thanh vải xé rách, da thịt chạm da thịt.
Hắn không chỉ chiếm hữu thể xác, mà còn đánh thức nơi khóe sâu tâm hồn cô—nơi đã đóng băng từ lâu.

Cả hai hoà quyện trong hơi thở gấp gáp. Tiếng rên, tiếng va chạm của cơ thể vào khung giường, tiếng thì thầm xen lẫn:
"Em là của anh... chỉ của anh..."
Và cô, giữa những cơn giận dữ của bản năng và nhu cầu được người nhìn thấy, đáp trả bằng hơi ấm và sự mềm yếu.

Taeyong lặng lẽ chuyển nhịp, chậm lại, dặn dò:
"Nếu em sợ, thì nói anh dừng. Nhưng nếu em không nói, anh sẽ nghĩ em đồng ý."

Nabi – với giọng run run – thì thầm:
"Em... không dừng."

Hắn rút ra, rồi đẩy vào lần nữa. Mạnh hơn. Sâu hơn.

Nabi cong người, siết lấy hắn, và thốt ra tiếng rên không còn phân biệt được là đau đớn hay hoan lạc.

Họ kết thúc như hai sinh vật hoang dại.
Quần áo rách nát, da thịt thâm tím, và môi thì đầy máu.

Nhưng khi mọi thứ lắng xuống — Taeyong ôm cô từ sau lưng, thì thầm.

"Đừng bao giờ rời khỏi anh nữa, Nabi."

Cô không nói gì.
Chỉ nằm im trong vòng tay hắn, lòng trống rỗng nhưng... kỳ lạ thay, lại thấy yên ổn.

Nabi cắn môi. Tâm trí vẫn còn sợ, nhưng sâu trong đáy lòng – một cảm giác tội lỗi khác dâng lên.

Cô biết nếu bỏ chạy, Taeyong sẽ giết cô. Nhưng kỳ lạ... là một phần trong cô lại muốn ở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com