82 50% hiện diện (2)
23. 50% hiện diện (2)
Phòng của Joo Soohyuk.
Nằm trên giường, Joo Soohyuk thô lỗ đóng cửa sổ ảnh ba chiều có lịch trình mà cậu phải kiểm tra.
Cậu thở dài với vẻ mặt chán nản.
'Tôi nghĩ tôi biết ông mình đang nghĩ gì.'
Gần đây, các yêu cầu tham dự tiệc vẫn tiếp tục.
Đó không phải là lời mời tham dự tiệc đơn giản.
Người lớn, với đủ mọi lý do, đã thúc đẩy cậu luôn phải đi cùng một người, Chủ tịch Nhóm lãnh đạo năm ba, Oh Hyeji.
Đến lúc này, ngay cả Joo Soohyuk cũng không thể không chú ý tới nó.
Bằng chứng quyết định chính là thông tin vừa được gửi đến.
[Hyeji noona] Họ nói lần này chị sẽ đi cùng em tham dự buổi tiệc trên thuyền sao?
[Tôi] Cái được chuẩn bị cùng với TC ạ?
[Hyeji noona] Ừ. Lần này là tuxedo của em và váy của chị. Chị nghĩ họ muốn chúng ta ở cùng nhau và mặc cùng một kiểu trang phục.
(Tuxedo, một bộ vest với cổ áo bằng satin và quần dài cùng màu, là trang phục bán chính thức cho nam giới trưởng thành với tông màu đen truyền thống, thường kèm theo nơ thắt màu đen và được khuyến nghị sử dụng tại các buổi lễ)
[Tôi] Cái gì cơ?!
Joo Soohyuk, người không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến vậy, đã vô cùng kinh ngạc.
'Giống như đang thông báo rằng chúng ta có một mối quan hệ chính thức tại một sự kiện công khai vậy!'
Cậu luôn để mọi thứ như quần áo cho Kim Cheol, người vừa là thư ký vừa là vệ sĩ của cậu.
'Euishin và Hyodon cũng sẽ đến vào ngày hôm đó!'
Nếu mọi chuyện không ổn, cậu có thể bị bạn bè ở trường hiểu lầm.
Joo Soohyuk cảm thấy đau đầu.
[Hyeji noona] Ngày hôm đó chị sẽ cố tình làm đổ rượu sâm banh và mặc chiếc váy dự phòng. Nhưng sẽ không ổn nếu có một player sở hữu năng lực khôi phục. Em cũng nên chuẩn bị một bộ tuxedo khác để đề phòng.
[Tôi] Vâng!
[Hyeji noona] Chị cũng muốn bỏ trốn.
[Tôi] Em xin lỗi, Hyeji noona.
[Hyeji noona] Soohyuk, em không làm gì sai cả? Chỉ là mấy lão già kia bị lú lẫn thôi ^^!
'Hyeji noona cũng ghét bị ép phải đính hôn rồi kết hôn.'
Chị gái của Oh Hyeji, Oh Hyejeong đã bỏ trốn sau khi bị ép phải công bố lễ đính hôn của mình với anh họ của Joo Soohyuk.
Oh Hyejeong dù không mạnh bằng Oh Hyeji, nhưng cô là người có đủ ý chí và khả năng để đánh bay vệ sĩ của mình và bỏ trốn.
Tại phòng chờ của hội trường, nơi lễ đính hôn của cô được sắp xếp diễn ra, cô đã viết một dòng chữ 'Fuck you' thật to và dữ dội bằng bộ dao dĩa rồi biến mất.
(Fuck you = Địt mẹ mày/chúng mày)
'Lúc đó tôi vô cùng ngạc nhiên.'
Oh Hyejeong là người thường tránh xa báo chí và không thường xuyên tham gia các sự kiện chính thức.
Vào thời điểm đó, có rất nhiều tin đồn lan truyền về hành động của cô và cho rằng cô được sinh ra với năng lực siêu nhiên nhưng lại ốm yếu, nhút nhát, e thẹn, v.v.
Tuy nhiên, khi nhớ lại hai chữ "Fuck you" mà cô ấy để lại trong lễ đính hôn, tất cả những tin đồn đó rõ ràng là giả.
Lý do gia đình Oh không cho Oh Hyujeong xuất hiện trước công chúng có lẽ là để che giấu tính cách nóng nảy của cô.
'Tôi đoán là Hyeji noona vẫn chưa tìm thấy cô ấy.'
Vì động cơ bỏ trốn của Oh Hyejeong rất rõ ràng nên không thể tiến hành tìm kiếm công khai và khuôn mặt của cô cũng không được nhiều người biết đến, rất khó để mong đợi bất kỳ manh mối nào.
Thực ra, Joo Soohyuk đang ủng hộ Oh Hyejeong trong lòng.
'Hai người họ dường như đều không quan tâm đến nhau. Họ không thể hẹn hò và kết hôn với người họ thích sao?'
Ngay khi suy nghĩ này kết thúc, khuôn mặt của An Dain lại hiện lên trong tâm trí Joo Soohyuk.
Trái tim cậu ấm áp, nhưng cùng lúc đó, Joo Soohyuk nhớ lại hoàn cảnh của mình và khuôn mặt trở nên u ám.
Cậu cảm thấy ngột ngạt trong lòng nên muốn đi chệch hướng một chút, nếu không muốn nói là bỏ chạy.
-------
Học sinh trốn học, Min Geunrin.
Tôi biết một số thông tin nhất định liên quan đến Min Geurin, một nhân vật có thể chơi được trong trò chơi.
'Tuy nhiên, vẫn còn nhiều sự thật mà tôi không biết.'
Trong số nhiều nhân vật có thể chơi được, tầm quan trọng của Min Geurin không lớn.
Hơn nữa, cô chưa bao giờ xuất hiện bên trong trường Ngân Quang.
'Tôi nghĩ cô ấy làm như vậy vì ghét đi học, nhưng xét đến những hành động tôi thấy cho đến giờ thì có vẻ như không phải vậy.'
Bởi vì nếu Min Geurin thực sự ghét đi học, cô ấy sẽ không xuất hiện trong kỳ thi giữa kỳ.
Min Geurin, người luôn di chuyển cùng với người bạn thời thơ ấu của mình là Song Daeseok trong trò chơi.
Lần Min Geurin đến trường vào ngày đầu tiên của kỳ thi giữa kỳ khiến tôi bận tâm.
'Vì sự cố trong quá khứ, Min Geurin được mô tả là mắc chứng 'Rối loạn căng thẳng sau chấn thương', hay nói cách khác là PTSD. Mặc dù vậy, cô ấy vẫn đến trường. Cô ấy đang cố gắng vượt qua nó bằng chính nỗ lực của mình!'
(PTSD = Post-Traumatic Stress Disorder)
Nhưng cô ấy có vẻ muốn bỏ trốn nếu có nhiều người ở đó.
[(Không xác định)] Nó được đánh dấu là đã đọc
[(Không xác định)] Tại sao lại không có phản hồi
[(Không xác định)] Đây là thiết bị của lớp phó lớp 0 năm nhất đúng không?
Thậm chí chưa đến một phút trôi qua kể từ khi tôi đắm chìm trong suy nghĩ, những tin nhắn thúc giục tôi trả lời đã liên tục đổ về.
'Cô ấy có vẻ tích cực gửi tin nhắn, lúc trước, khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng trả lời ngay. Có lẽ không có vấn đề gì nếu cô ấy đối mặt với ai đó 1-1, hoặc với số lượng người ít.'
Cô ấy có ý chí vượt qua nó và không có vấn đề gì trong giao tiếp.
'Không còn cách nào để Min Geurin tiếp tục đi học sau Ngày Nhà giáo sao?'
Tôi biết thông tin về Min Geurin thông qua trò chơi.
Chấn thương của Min Geurin.
Lớp 0 năm nhất.
.
Tôi nhớ lại những thông tin mình có và những nguồn lực mình có thể sử dụng.
'...Tôi không thể đưa ra giải pháp nào khác ngoài một cái rất đơn giản và thiếu nhận thức.'
Mặc dù vậy, thà cố gắng thử còn hơn không làm gì.
Nếu tôi không nắm bắt cơ hội hiện tại, không biết khi nào Min Geurin mới lại đến trường nữa.
[Tôi] Vâng, lớp phó lớp 0 năm nhất đây. Xin lỗi vì đã trả lời trễ.
[Tôi] Như tôi đã đề nghị trước đó, nếu ngày mai cậu đến trường, tôi sẽ tặng cậu 'Giọt nước mang Hơi thở của Nàng tiên cá'.
[(Không xác định)] Tôi biết. Khi nào tôi có thể rời đi?
[Tôi] Chúng tôi dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc đơn giản trong giờ điều lễ. Có thể rời đi sau đó.
[(Không xác định)] ...Tôi không thể về ngay được sao?
Tôi đoán là cô ấy đang nghĩ đến việc cắn một cái và bỏ chạy nếu cần.
[Tôi] Không được. Cậu phải ở lại ít nhất cho đến khi giờ điều lễ kết thúc. Tôi sẽ đưa cho cậu thẻ vật phẩm sau khi giờ điều lễ kết thúc.
Không có câu trả lời trong giây lát.
[(Không xác định)] Aaa, không được... Quá nhiều người ㅜ_ㅜ...
[Tôi] Cậu không có dự định tiếp tục đến trường kể cả trong tương lai sao?
[(Không xác định)] Aaa, tôi không thể vì có quá nhiều người!
Không phải là "Tôi ghét nó" vì có quá nhiều người, mà là "Tôi không thể" vì có quá nhiều người.
Vậy nếu tôi giải quyết được vấn đề "không thể vì có quá nhiều người" thì Min Geurin có thể tiếp tục đến trường.
[Tôi] Nếu cậu chấp nhận thêm một đề nghị nữa của tôi, tôi sẽ để cậu rời đi trước khi giờ điều lễ kết thúc.
[(Không xác định)] ...Đó là gì?
Sau khi tôi nói về đề nghị, mặc dù Min Geurin nghi ngờ, nhưng cô ấy vẫn trả lời 'Được thôi'.
Tôi vẫn không biết liệu Min Geurin có ở lại lớp học cho đến cuối Ngày Nhà giáo hay không, nhưng cơ hội đã đến.
'Giờ thì hơi muộn, nhưng tôi phải đi mua đồ thôi.'
Tôi nhảy ra khỏi ghế sô pha và đi mua sắm ngay trong đêm.
May mắn thay, các cửa hàng ở quận Eungwang bán những thứ tôi cần, vẫn còn hoạt động, nên không phải đi xa.
-------
Buổi sáng, Ngày Nhà giáo.
Tôi, Sawol Seeum, Han Yi và Hwang Jiho, những người phụ trách chuẩn bị đồ ăn, đã gặp nhau trước cổng phía tây vào sáng sớm.
"Đây là lần đầu tiên tôi đích thân ghé thăm nơi này."
Khi nghe Hwang Jiho nói trong lúc chúng tôi đang chọn thực đơn trong lớp, có vẻ như cậu ta là khách hàng thân thiết của tiệm bánh trước cổng phía tây.
Cho đến bây giờ anh ta chắc hẵn vẫn sử dụng dịch vụ giao hàng hoặc ra lệnh cho cấp dưới, nên đây có lẽ thật sự là lần đầu tiên anh ta đích thân đến.
"Tôi đến đây ít nhất hai ngày một lần!"
"Tôi cũng vậy."
"Lần sau chúng ta đi cùng nhau nhé? Có những chiếc bánh ngọt quá lớn không thể ăn một mình, nên... Tôi nghĩ chia đôi cũng được."
"Được!"
Sawol Seeum và Han Yi mỉm cười rạng rỡ khi đưa ra lời hẹn.
Họ đến đây hai ngày một lần sao? Tôi không ngờ họ lại đến đây thường xuyên như vậy.
"Có rất nhiều khách."
"Có vẻ như hầu hết mọi người ở đây đều là học sinh trường chúng ta."
"Tôi rất mừng vì chúng tađã đặt trước."
Những người vào bên trong tiệm bánh hoặc chờ bên ngoài được chia thành hàng đặt trước và hàng đợi chung.
Một trong những địa điểm ẩm thực nổi tiếng ở quận Eungwang, tiệm bánh thủ công nằm trước cổng Tây, 'MITRON'.
Tên của tiệm bánh trong tiếng Pháp có nghĩa là 'trợ lý thợ làm bánh'.
'So với hương vị và danh tiếng của nó, cái tên này thực sự rất khiêm tốn.'
Bốn chúng tôi đứng xếp hàng bên nhóm đặt trước.
Không giống như hàng đợi thông thường, hàng đặt trước của chúng tôi di chuyển rất nhanh khi mọi người lấy bánh ngọt và bánh nướng mà họ đã đặt trước.
Sau khi chúng tôi bước vào tiệm bánh, mùi thơm ngọt ngào của bánh mì nướng và bánh quy thoang thoảng quanh chúng tôi.
"Mời vào. Học sinh lớp 0 năm nhất trường Ngân Quang đúng không?"
"Xin chào!"
"Xin chào."
Một người đàn ông mặc trang phục phù hợp với nghề làm bánh ngọt, mỉm cười nhẹ nhàng khi đưa một hộp bánh được gói lại về phía chúng tôi.
Như thể anh ấy thân quen với những khách hàng quen thuộc như Sawol Seeum và Han Yi, họ trao đổi những lời xã giao đơn giản với nhau.
'Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy thợ làm bánh của MITRON.'
Thỉnh thoảng khi tôi đến mua bánh mì, và những người duy nhất ở quầy đều là nhân viên bán thời gian.
Có lẽ do không đúng thời điểm?
"Hừm...."
"Có chuyện gì thế?"
Hwang Jiho nhìn chằm chằm vào người làm bánh với đôi mắt lấp lánh đầy đáng ngại.
"Có vẻ như anh ấy đã nhận được một 'gaho' mạnh mẽ từ Chân Tộc. Đó là ai nhỉ?"
Người thợ làm bánh ngọt của tiệm bánh thủ công 'MITRON' là một player nổi tiếng.
Vậy nên không có gì lạ khi anh ấy nhận được 'gaho' mạnh mẽ từ một Chân Tộc.
"Chúng tôi xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu! Đi thôi!"
"Được rồi. Chúng ta đi chuẩn bị thôi."
Sawol Seeum và Han Yi trả tiền xong rồi đi về phía chúng tôi.
Tôi thấy Hwang Jiho muốn quan sát người thợ làm bánh, người nhận được 'gaho' mạnh mẽ từ Chân Tộc thêm một chút.
Trước khi Hwang Jiho kịp phát ra bất kỳ âm thanh kỳ lạ nào, tôi đã kéo mạnh anh ta ra ngoài và hướng về phía lớp 0 năm nhất.
-------
Lớp học của học sinh lớp 0 năm nhất.
Đội phụ trách hoa cẩm chướng đã chuẩn bị hoa để gắn vào quần áo của Ham Geunhyung và một giỏ hoa.
Tôi nhìn thấy một chiếc giỏ màu trắng tinh khiết chứa đầy hoa cẩm chướng đỏ với xung quang là hoa chấm bi và nhánh hinoki.
Giỏ hoa được buộc bằng ruy băng nhung và trên một bên có gắn những đồ trang trí màu xanh hình cung và mũi tên.
'Gwanglim của thầy Ham Geunhyung là 'Tầm nhìn và Quang cung của Xạ thần' và bí danh của thầy là Thương Thiên Danh Cung, vậy nên những vật trang trí này được chọn vì lý do đó, đúng không?'
Ngay từ đầu, không ai bán một giỏ hoa có trang trí cung tên nên họ phải mua riêng.
"Chúng tôi đã mua những đồ trang trí đó ở cửa hàng phụ kiện ở Namdaemun!"
Vì tôi đang nhìn chằm chằm vào những vật trang trí hình cung tên nên Kim Yuri giải thích với một nụ cười.
"Chợ Namdaemun không phải ở xa chợ hoa Yangjae sao?"
"Nếu đi taxi thì không mất quá 40 phút đâu."
Có vẻ như phải mất khá nhiều thời gian.
"Đi tham quan quanh chợ Namdaemun cũng thật thú vị."
"Vâng! Có rất nhiều thứ tuyệt vời. Tôi đã mua rất nhiều thứ mà tôi thậm chí còn không cần, và..."
"Lena chỉ mua hơn mười miếng dán và đồ trang trí hình cây vĩ cầm. Nhưng tôi cũng mua một vài miếng hình hoa mộc lan."
"Ư... Tôi mua hơi nhiều một chút, nhưng dù vậy, tôi không hối hận!"
Maeng Hyodon và Lee Lena, những người đang di chuyển bàn, cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Mất nhiều thời gian hơn so với đội chuẩn bị đồ ăn, nhưng may mắn là cả ba đều có vẻ vui vẻ khi đi chơi.
Khi chúng tôi sắp xếp xong bàn ghế và lấy bánh ra, thời gian hẹn với Min Geurin đã đến gần.
Tôi phải nhờ bọn trẻ một việc trước khi Min Geurin đến.
Khi tôi đang nghĩ nên bắt đầu như thế nào.
"Lớp phó lại cười một cách đáng ngờ."
Trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, Maeng Hyodon đã tập trung ánh nhìn của bọn trẻ trong lớp.
"Ha ha ha ha!" (cha nội Jiho cười chứ ai =))))
"Có vẻ như Euishin có điều gì muốn nói."
Tôi hơi buồn vì không ai phản bác lại từ "đáng ngờ" đó, nhưng tôi vẫn lên tiếng.
"Tôi có một đề nghị."
Tôi mang ra những thứ tôi đã mua ngày hôm qua cho bọn trẻ lớp 0 năm nhất.
-------
Lối vào tòa nhà dành cho học sinh năm nhất ở phía lớp 0 khá yên tĩnh.
Min Geurin, người đang ẩn mình dưới bóng của cầu thang, nhìn thấy tôi đến và bước ra sau khi kiểm tra xung quanh.
Cho đến hôm nay, đó vẫn là vẻ ngoài được bao bọc bằng cặp kính gọng sừng không có độ và chiếc áo khoác có mũ trùm đầu.
'Túi giấy kia... Có phải là quà tặng cho Ham Geunhyung không?'
Min Geurin đang ôm một chiếc túi giấy cỡ giấy A4.
"Tôi đã đến. Tôi sẽ cố gắng làm như cậu nói và nếu không được thì tôi sẽ về nhà ngay. Sau đó, cậu phải gửi thẻ vật phẩm qua thư dành riêng cho player."
Có vẻ như Min Geurin đã suy nghĩ kỹ rồi mới đến.
Tôi gật đầu ngay.
"Được thôi."
"...Thật sự? Nếu cậu không đưa, tôi sẽ méc với thầy Ham Geunhyung!"
Tôi đoán Min Geurin có mối quan hệ tốt với Ham Geunhyung hơn tôi nghĩ.
Nếu vậy thì khả năng thành công của kế hoạch đơn giản và thiếu nhận thức của tôi sẽ lớn hơn.
"Tôi sẽ tặng cậu thẻ vật phẩm ngay khi cậu chỉ ghé qua lớp học của chúng ta một lần."
Tôi nhớ lại những đứa trẻ lớp 0 năm nhất đã không thắc mắc nhiều về lời đề nghị đột ngột của tôi và chấp nhận ngay lập tức.
"Sẽ ổn thôi, chỉ cần cậu đi gặp những đứa trẻ trong lớp."
Tôi đưa cho Min Geurin, món đồ tôi đã mua tối qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com