Mở đầu
Reeng, reeng, reeng,...
Tiếng đồng hồ vàng lên ầm ĩ. Tôi thức dậy, đưa tay tắt và rồi nhìn vào nó. Bây giờ đang là 5h sáng.Tôi bắt đầu vệ sinh cá nhân. Sau đó, tôi chuẩn bị quần áo và bỏ vào cái balo. Trường tôi có tổ chức một chuyến đi chơi ngoài đảo Phú Quốc và hôm nay sẽ xuất phát. À quên chưa giới thiệu, tôi tên là Vũ Hoàng Minh, 15 tuổi, một học sinh lớp 10. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tôi xem đồng hồ. Bây giờ là 5h30.
- Haizz. Dậy sớm quá rồi.
{Giờ xuất phát là 7h30. Còn 2 tiếng nữa mới tới giờ. Trừ đi thời gian ăn sáng rồi tới trường thì vẫn còn 1 tiếng rưỡi nữa. Biết làm gì đây.}
- Thôi chơi game vậy.
Tôi đưa tay lên đầu giường, với lấy cái kính thực tế ảo và đeo vào.
- Monster Age. Bắt đầu.
Tôi đọc lệnh khởi động trò chơi. Monster Age là một trò chơi sẽ đưa người chơi vào một thế giới fantasy như trong các bộ light novel. Trò chơi có rất nhiều tính năng thú vị cho phép người chơi trải nghiệm cảm giác giống như là một cuộc sống mới. Một trong những tính năng mà tôi thích đó là Thú nuôi. Tính năng này cho phép người chơi thuần hoá bất cứ quái vật nào, miễn là người chơi đủ kiên trì. Hiện giờ tôi đã thuần hoá được hơn 500 quái vật. Từ boss bản đồ đến boss thế giới. Ngoài ra, tôi còn là thợ thủ công hàng đầu game với những công thức độc quyền.
___________________________
7 giờ sáng
Tôi thoát game và ra khỏi phòng. Sau đó, tôi ăn sáng một cách nhanh chóng và ra khỏi nhà. Cha mẹ tôi đều đã đi làm từ sớm, thế nên giờ nhà không còn ai khác ngoài tôi. Tôi khoá cửa, xách balo và đi tới trường.
Tôi đang thong thả tới trường, bỗng một bàn tay chạm vào vai tôi. Tôi quay lại nhìn thì thấy một người con gái bằng tuổi tôi, sau đó giọng nói của cô ấy vang lên.
- Xin chào, Minh.
Đó là Mỹ Anh. Cô ấy là bạn thưở nhỏ của tôi. Cô ấy có một mái tóc đen nhánh dài tới hông, khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi cao và đôi mắt long lanh.
- Chào cậu. Cậu đang đi đâu thế?
Tôi lên tiếng chào lại cô ấy. Cô ấy trả lời:
- Tớ đang tới trường để tham dự chuyến đi chơi đây. Cậu cũng vậy à? (Anh)
- Tớ cũng vậy. Mà đi nhanh thôi kẻo trễ mất. (Minh)
- Ừ! Mình đi thôi! (Anh)
Cô ấy nói vậy rồi nắm tay tôi kéo đi. Thiệt tình! Lớn rồi mà cứ như con nít ấy.
Sau 10 phút thì chúng tôi cũng đã đến trường. Khi đến trường, đám con trai nhìn vào bọn tôi với cặp mắt ghen tị. Ừ thì cũng đúng thôi. Mỹ Anh đây là hoa khôi của trường, người được biết bao nhiêu đứa con trai hâm mộ mà. Trong lúc đang nghĩ như thế thì một đứa đến khoác vai tôi.
- Ái chà! Nắm tay hoa khôi của trường như thế này. Bộ mày muốn chọc lũ FA trong trường tức ói máu chết hết à?
Đó là Đức Duy. Nó, Mỹ Anh và tôi, ba đứa là bạn thuở nhỏ của nhau, đã chơi chung với nhau từ hồi còn bé xíu. Nó là một đứa lolicon đích thực, được cái không dám làm bậy thôi. Nó với tôi là hai thằng chiến hữu chơi game chung và cũng nghiện novel như nhau. Nói thế với tôi rồi nó quay sang Mỹ Anh nói:
- Xin chào, Mỹ Anh.
- Chào cậu, Duy.
Tới đây thì xe đã tới, thế nên ba người bọn tôi lên xe.
Suốt thời gian trên xe, tôi trò chuyện cùng Duy và Anh. Khi lên tàu, tôi liền chui vào phòng của tôi, lấy kính thực tế ảo ra và nằm chơi game.
___________________________
(Góc nhìn của Mỹ Anh)
Tôi là Phạm Mỹ Anh, một học sinh lớp 10. Hôm nay, trường tôi tổ chức một chuyến đi chơi ở đảo Phú Quốc. Khi tôi lên tàu thì trời đã chiều. Vào bữa tối trên tàu, tất cả mọi người đều tập hợp ở phòng ăn lớn trên tàu. Tôi nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy Minh đâu cả. Cậu ấy ở đâu được nhỉ? Mọi người đều tập hợp đông đủ cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi cậu ấy thôi. Nghĩ tới đây thì bữa ăn đã bắt đầu.
{Chắc lát nữa cậu ấy sẽ xuống đây thôi.}
Tôi nghĩ vậy rồi bắt đầu bữa ăn. Đang giữa bữa ăn thì bỗng từ đâu một người đàn ông xuất hiện hét lớn:
- Tất cả đứng yên!
Tôi dừng lại quay sang nhìn ở ta. Mọi người cũng thế, tất cả đều dừng lại bữa ăn của mình quay sang phía ông ta. Đó là một người đàn ông đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, trên người ông ta mắc bộ quần áo màu xám từ đầu đến chân. Trên tay ông ta là một cái hộp nhỏ vừa lòng bàn tay, trên cái hộp đó là một nút màu đỏ. Ông ta tiếp tục hét lên:
- Cả con tàu này đã bị cài bom. Nếu ai dám đi chuyển tao sẽ nhấn cái nút này và tất cả sẽ chết.
Cái gì!? Hắn ta nói chiếc tàu này đã bị cài bom sao!? Tôi quay sang nhìn mọi người, tất cả đều mang một vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ. Rồi một giáo viên lên tiếng:
- Tại sao ông lại làm như vậy? Chúng tôi đâu có thù oán gì với ông!
Hắn ta nghe thế thì cười lớn rồi nói:
- Ta là thành viên trong Dark Justice. Trong nhà tù của các ngươi có người của nhóm chúng ta, thế nên nhóm chúng ta đã bắt các ngươi làm con tin, nếu chính phủ thả người của chúng ta ra thì các ngươi sẽ sống, bằng không thì các ngươi sẽ chết.
Nghe thấy hắn nói thế, tôi bỗng nhớ ra một bản tin thời sự trên TV, nội dung của bản tin đó là: Có một tổ chức khủng bố tên là Dark Justice, chúng liên tục gây ra các vụ đánh bom trên khắp thế giới. Mới đây cảnh sát đã bắt được vài người trong tổ chức đó. Thật không ngờ tôi lại gặp một trong số chúng, hơn nữa còn bị chúng bắt làm con tin. Tôi nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang hoảng sợ tột độ. Tôi cũng thế, tay chân tôi đang run lẩy bẩy, tưởng như sẽ ngất bất cứ lúc nào vậy.
Tôi nhìn chằm chằm về phía hắn, bỗng tôi thấy trên cầu thang phía sau lưng hắn, có một bóng người đang đứng đó nhìn về phía chúng tôi. Người đó chính là Minh, người bạn thuở nhỏ của tôi. Cậu ấy biết rằng chúng tôi đã nhìn thấy cậu ấy. Thế nên cậu ấy ra dấu rằng đừng nhìn về phía đó như thế, nếu không tên khủng bố kia sẽ phát hiện ra. Tôi hiểu cậu ấy đang muốn nói gì. Thế nên tôi không nhìn về phía đó nữa. Nhưng cậu ấy đang định làm gì chứ? Tim tôi đập thình thịch, tôi thầm cầu mong cậu ấy sẽ không làm gì nguy hiểm.
___________________________
(Góc nhìn của Minh)
Tôi nhìn lên cửa sổ thời gian trong trò chơi. Đã hơn 6h rồi.
{Dậy nhanh không muộn giờ ăn mất.}
Nghĩ thế, tôi vội vàng thoát game rồi ra khỏi phòng. Khi tới cầu thang phòng ăn, tôi chợt nghe thấy tiếng một người đàn ông hét lên
- Tất cả đứng yên!
Khi nghe thấy tiếng đó, tôi quyết định đứng lại nghe xem chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe xong, tôi đã xác nhận mục tiêu của mình. Tôi nhìn xuống mọi người, và thấy Mỹ Anh đã phát hiện ra tôi. Tôi ra hiệu cho cô ấy đừng chú ý tới mình thêm nữa. Cô ấy hiểu được và nhìn đi chỗ khác. Tôi bắt đầu cúi thấp người xuống và bước đi mà không tạo ra tiếng động. Cách đi chuyển này tôi đã tập luyện rất nhiều lần nên chắc chắn là tên khủng bố kia sẽ khi nghe thấy được. Giờ nhớ lại lí do tôi tập nó thì tôi lại muốn chui luôn xuống đất trốn. Tôi tập cách đi chuyển không tiếng động này là vì tôi xem phim và anime thấy khá hay, thế nên tôi bắt chước theo và tập mấy tháng trời, không ngờ vì cái lí do quái đản đó mà giờ tôi lại có thể dùng nó để cứu mọi người thế này.
Tôi cứ thế đi đến gần hắn. Giờ tôi đã ở ngay sau lưng hắn rồi mà hắn vẫn chưa biết. Tôi liền nhanh chóng đứng dậy thật nhanh và giật lấy cái hộp đó. Tôi định xô hắn ngã xuống nhưng lại thôi vì trông cách đứng của hắn tôi đoán là mình không thể làm hắn ngã được. Sau khi cái hộp bị tôi giật lấy, hắn nhìn quanh với khuôn mặt ngạc nhiên và sau khi thấy tôi đang cầm cái hộp, khuôn mặt hắn chuyển sang bực tức. Hắn quay sang tôi và rống lên:
- Thằng nhãi này ở đâu ra vậy! Mày, nhanh đưa cái hộp dạy cho tao rồi xuống đứng với lũ kia nhanh. (Tên khủng bố)
- Mày nghĩ tao ngu hay sao mà đưa nó cho mày.
Tôi đáp lời hắn và sau đó quay lưng về phía hắn, kế đó tôi dùng hết sức ném cái hộp qua cửa sổ trong phòng ăn. Cái hộp bị ném thì bay đi với tốc độ khá cao, bay qua cửa sổ và cuối cùng là rơi xuống biển. Tôi nở một nụ cười đắc ý khi thấy cái hộp rơi xuống nước. Tôi nghe thấy tiếng hắn gào lên:
- Khônggggg! Thằng chó, sao mày dám ném nó đi! (Tên khủng bố)
Vẫn đứng nguyên tại chỗ, tôi nói:
- Giờ thì mày không còn gì để uy hiếp mọi người nữa rồi nhé. Mau đầu hà...
Đang nói dở câu, tôi cảm thấy ngực trái của mình đau kinh khủng. Tôi nhìn xuống thì thấy ở đó, máu đang chảy ra xối xả. Tôi ngã xuống, ôm lấy vết thương đó và quay mặt nhìn về phía tên khủng bố. Trên tay hắn đang cầm một con dao dính đầy máu.
- Aaaaaaaaaa! (Minh)
Không chịu nổi cơn đau, tôi hét ầm lên. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh.
{Phải rồi nhỉ, làm gì có tên khủng bố nào chỉ mang mỗi dụng cụ kích nổ thôi đâu.}
Tôi cảm thấy sức lực đang rời khỏi mình. Giờ tôi chỉ còn có thể quan sát mọi chuyện mà thôi. Một số giáo viên đang khống chế tên khủng bố. Có vẻ họ đều rất giỏi võ thì phải. Những người còn lại thì chạy đến chỗ tôi, dẫn đầu là hai người bạn thuở nhỏ của tôi, Mỹ Anh và Đức Duy. Họ chạy lại chỗ tôi rất nhanh. Tôi thấy nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt họ. Trên mặt của Mỹ Anh còn có nước mắt giàn giụa. Họ đến và quỳ xuống cạnh tôi.
- Tại sao? Tại sao cậu lại làm vậy? Cậu không biết quý trọng mạng sống mình à? Cậu đừng chết, đừng bỏ mình mà! Huhuhu (Mỹ Anh)
- Ê thằng này, mày hẹn mày sẽ chơi game với tao mà! Đến lúc thực hiện được lời hứa thì mày đừng có hòng mà chết nghe chưa! (Đức Duy)
- Thôi... cậu đừng... khóc mà Mỹ Anh... Cậu mà khóc... là xấu đấy... Còn tớ không phải... là không... biết quý mạng sống... chẳng phải tớ đã cứu... được mọi người... rồi đó sao. (Minh)
Nói tới đó, tôi họ sặc sụa và nhổ ra một ngụm máu.
- Còn mày, Duy... chắc lần này... tao không chơi chung... với mày được rồi. Bỏ qua... lần này nhá... Lần sau tao sẽ... săn quái chúng... với mày. (Minh)
- Bảo vệ học sinh là trách nhiệm của giáo viên. Tại sao em lại mạo hiểm mà làm việc đó cơ chứ ? (Cô giáo)
Người vừa lên tiếng là cô giáo chủ nhiệm lớp tôi. Cô ấy tên là Diệu Linh, là một giáo viên mới ra trường. Cô ấy là một người giáo viên hiền lành và có tính thần trách nhiệm rất cao. Tôi trả lời câu hỏi của cô:
- Bởi vì... việc đó chỉ... có em mới... làm được.
Nói xong câu đó, tôi nở một nụ cười mỉm. Tôi bắt đầu cảm thấy kiệt sức và buồn ngủ. Thằng chiến hữu của tôi nhìn thấy tôi như vậy, có lẽ nó cũng biết là tôi không thể cứu được nữa, thế nên nó nói với tôi một câu nói đùa:
- Nếu mày có được tái sinh quá thế giới khác, thì khi tao được triệu hồi qua đó phải giúp tao đó nhá. (Duy)
- Ha...haha...tất nhiên rồi... Tao hứa đấy.
Tôi nở một nụ cười tươi. Cơn buồn ngủ xâm chiếm lấy tôi. Và tôi ý thức của tôi chìm vào bóng tối.
______________________________________
Góc tác giả:
Mọi người thấy sao? Đây là truyện đầu tay của mình, vì thế nên mọi người hãy góp ý cho mình nhé.
Nếu thấy hay thì xin hãy chia sẻ với người khác và bình chọn cho mình nhé.
Cảm ơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com