8
một lần nữa thức giấc trên chiếc giường quen thuộc tại nhà tuấn tài, từ cảm giác lạ lẫm giờ đây thành an dường như cảm thấy nó bỗng lâng lâng khó tả, nhưng lại cực kỳ thoải mái. cảm giác như ở đây, bé có thể làm bất cứ điều gì bé muốn, phá cũng được, nghịch cũng được, tất cả đều được tuấn tài ở phía sau dung túng, việc của thành an cần làm chỉ là làm đúng chính mình, miễn là an, tài đều lo được.
" đừng đọc mấy cái đó, ảnh hưởng tâm trạng của bé đấy. "
lời nói nhẹ nhàng cùng ly sữa nóng được đặt trên bàn bởi tuấn tài như kéo thành an dời sự chú ý của mình ra khỏi màn hình điện thoại ngay lúc này. từ khi quay show đến khi phát sóng cho đến giờ, lượng fan của thành an tăng lên rất nhiều nhưng kéo theo đó là antifan cùng nhưng cmt toxic cũng tăng lên đáng kể. đọc được những lời lẽ đó, nói bé không buồn thì chắc chắn là nói dối, nghe người ta chửi mình, bới móc để hạ bệ mình, mấy ai mà vui vẻ đâu ? chỉ là họ dần quen với điều đó rồi coi như nó chẳng có gì mà thôi. tuấn tài vào nghề đã lâu, va vấp cũng gọi là nhiều nên mấy chuyện như này anh hiểu lắm.
" do em làm chưa tốt nên mọi người mới không thích em đúng không ? "
thành an thở dài hỏi tuấn tài, thật sự từ sau chặng đường hành trình rực rỡ đó, thành an nhận được nhiều nhưng cũng đã mất nhiều, có lẽ cái bé lãi nhất chính là tình cảm với các anh chị đồng nghiệp có tên tuổi trong nghề và một bộ phận khán giả bắt đầu để ý đến tên của bé. còn lại, hầu như thành an cảm thấy bản thân không có gì quá nổi bật để được mọi người nhớ tới.
bé ăn nói không khéo lại hạt nhài, con đường âm nhạc cũng hơi bấp bênh, đến một bài hit của riêng mình đến giờ bé cũng chưa có. nhớ lại hồi đi quay pick phòng, thật buồn cười khi bản thân mình cũng đồng sáng tác nhưng lại không mấy ai biết, gắn hit với cái tên negav, không muốn phải thừa thận nhưng có lẽ nó lại là ngủ một mình feat chung với người anh mà bé luôn tôn trọng, yêu thương và ngưỡng mộ là hiếu thứ hai. đôi lúc thành an cũng chạnh lòng lắm, bé yêu âm nhạc và muốn làm nhạc, muốn khẳng định tên tuổi bằng âm nhạc chứ không phải chỉ nổi lên với cái mác gia thế hay làm hề như mọi người hay bàn về bé.
đa phần vì điều đó, nên các bài nhạc thành an làm ở anh trai say hi được khán giả đón nhận làm bé cảm thấy cực kỳ hạnh phúc và vui vẻ dẫu rằng cũng một phần nào đó đọc được những lời lẽ không hay.
well, chín người thì mười ý mà, right ? nên mình cứ chill với cái mình đang làm thôi, chủ cần có một người thích thôi, đó cũng đã là thành công rồi.
nhìn ra cái thở dài thườn thượt trong lòng an, tuấn tài chỉ nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm, mỉm cười nhẹ và an ủi bé với những lời ấm áp.
" phải có người yêu, người ghét mới là bình thường, anh hay bé đều là con người, làm tốt đến mấy cũng không làm hài lòng được tất cả đúng không nào ? "
" nhưng mà.. "
" không có nhưng, bé an của anh đã làm rất tốt rồi, ai ghét thì ghét, anh luôn tự hào về bé, bé là giỏi nhất. "
nghe được lời động viên, lòng bé cũng dịu đi phần nào và cũng dễ tính hơn nữa, hôm này chịu ngồi vào lòng anh mà ủy khuất rồi. ôm người đẹp trong tay mà tuấn tài không khỏi đau lòng, thấy tâm trạng buồn rầu của bé là lòng anh cực kì khó chịu, với anh, thành an vẫn chỉ là một đứa con nít, mà con nít thì nên được sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ, mới thực sự là con nít. dù sao thì, con nít cũng không nên quá hiểu chuyện đúng không ?
" em đói "
" đợi chút, anh đi nấu đồ ăn sáng cho bé. "
" không muốn, muốn anh ôm "
" ngoan, để bụng đói là không tốt đâu. "
đặng thành an nhõng nhẽo là một điều gì đấy khiến vạn vật đều phải thua, không ngoài trừ tuấn tài. anh không muốn để an đói nhưng an một mực không buông anh ra, cuối cùng anh chỉ đành vừa bế bé lên ôm vào người vừa đi vào bếp nấu bữa sáng. tuy có hơi vất vả nhưng anh tình nguyện chịu vất vả.
" ai anh cũng chăm sóc chu đáo như vậy hết hả ? "
" ừ, nhưng bé là chăm sóc đặc biệt. "
anh tài vẫn luôn nổi tiếng là người tinh tế, chu đáo và ân cần mà, nên không ai là anh không chăm sóc tốt nhất trong khả năng của mình và tùy vào mối quan hệ quen biết hết nhưng đối với thành an, sự chăm sóc đó, nó đặc biệt hơn nhiều.
" è, không tin. "
chụt.
...
thành an luôn bị tuấn tài tấn công bất ngờ như thế, nhưng mười lần như một, bé hoàn toàn không có một chút phòng bị nào. có thể là muốn trêu anh, cũng có thể là muốn thử anh, sau lần chạm môi này, bé không đánh anh cũng không mắng anh như mọi khi nữa mà bé chỉ im lặng, cúi mặt xuống một hồi lâu.
tuấn tài thấy bé như thế đăm ra lại hoảng, vội nắm lấy tay bé mà hối lỗi, mà dỗ dành. lần này an vội quá, lí ra anh phải từ tốn hơn, phải biết đợi an và phải cho an không gian để suy nghĩ mới đúng. dường như anh đang khiến cho bé an bị ngợp rồi.
" bé giận à ? "
tuấn tài xoa nắn đôi tay nhỏ, cẩn trọng an ủi thành an bằng hành động nhẹ nhàng nhất. đứa trẻ hoạt bát trước mặt, đôi khi nhỏ im lặng là lòng anh bỗng dậy sóng, thực đứng ngồi không yên.
" đừng tức giận.. "
tiểu tâm can cứ im lặng trong lòng anh nhưng lại không chịu nhìn anh, cái cảm giác đó nó khó chịu vô cùng, còn hơn cả bị người khác mắng chửi nữa kìa. nhưng anh không dám áp dụng cách mạnh bạo ngay lúc này, anh hiểu đứa trẻ trước mặt, nếu bé còn ồn thì cách đó mới hữu dụng còn bây giờ mà áp dụng thì lại là cách chết.
thành an giờ đây cứ phải nhịn cười mãi, đâu ai được thấy tuấn tài làm nũng dỗ dành bao giờ, chỉ có bé mới được thấy hình ảnh anh dùng hai ngón tay nắm lấy vạt áo bé giật lên, giật xuống, giật qua, giật lại mà tuyệt nhiên không dám giật quá mạnh. trông.. đáng yêu cực !
" anh xin lỗi, do anh bị vội quá. anh dẫn bé đi ăn bánh để chuộc lỗi nha, đừng giận anh nữa. "
" em không giận anh, cũng không muốn ăn bánh. "
thành an thấy dọa anh chưa đủ liền gạt tay anh ra, hờ hững nói.
" rồi xong, hiểu gòi, hiểu gòi. "
lớp phòng bị cuối cùng của bé thành công bị anh phá rồi, nụ cười xinh nơi ánh nắng tỏa rạng chợt xuất hiện để rồi một lần nữa, trái tim anh lại bị lấy đi mất, một trái tim giờ đây đã thuộc về thành an.
" đừng có bắt chước em, thấy gớm "
" đẹp trai thế này mà nói người ta thấy gớm, dỗi thật sự "
" nè nha nè nha, em chưa dỗi anh cái vụ suốt ngày hôn em không xin phép thì thôi còn dám dỗi ngược em. "
thành an là vậy đấy, chỉ cần bé nói nhiều hơn một câu tức là bé không hề giận dỗi gì ai cả, khi đó, có người tự tin nói chuyện hẳn ra.
" vậy thì anh xin phép hôn bé được không ? "
tuấn tài nhìn thẳng vào mắt thành an, từ từ hạ người mình xuống, kéo theo bé cũng phải ngả người, lưng chạm chiếc giường mềm mại dù cho sự chú ý luôn bị giữ lại nơi ánh mắt anh.
" anh chịu nổi trách nhiệm không ? "
" anh nói rồi, anh nuôi bé "
anh khẽ cười và đáp lại lời thành an, anh đã sẵn sàng chịu trách nhiệm từ rất lâu rồi, anh chỉ chờ bé đồng ý mà thôi.
lần này thành an không đáp lại nữa, trực tiếp vòng tay qua sau gáy rồi kéo anh vào một nụ hôn sâu, bé sẵn sàng rồi, đằng nào cũng phải thử, chi bằng cứ thử, hối hận hay không cũng mặc kệ, yêu trước rồi mình tính sau.
" em ăn nhiều, phá nhiều, anh nuôi nổi không ? "
" nổi, vì bé còn hai cái tài nữa, làm sao phải lo ? "
thành an đôi chút khó hiểu, tài gì mà tận hai cái nhỉ ? ít thế, bé nhiều tài lắm mà ?
" hả ? "
" đầu tiên là tài chính, anh mà nuôi không nổi, có bé gánh cho anh. "
miệng anh nói nhưng tay anh thì luồn sâu vào lớp áo mỏng, ra sức làm càn, đó là biểu hiện của việc sắp được ăn thịt sau những tháng ngày nhịn nhục ăn chay của anh.
" vậy mà anh đòi nuôi tui hơ "
" chúng ta nuôi nhau "
khi chiếc áo mỏng manh trên người thành an đã không còn, tuấn tài chỉ ghé sát tai bé, khẽ thủ thỉ.
" và có cả tài phạm tuấn lưu. "
phát súng này, thành an đỡ không được, một đường đưa bé đi vào cửa quỷ, bị anh dẫn dụ trong sự yêu chiều, cứ thế mà bị anh ăn sạch sẽ suốt mấy tiếng đồng hồ, quên luôn cả lịch họp team đã hẹn từ trước đó.
_________________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com