Chương 36: Ngày thứ 36 không làm người
Một lần ở hình thái ấu tể được hôn lên trán, Taiju lợi dụng di chuyển không gian để rời đi, ẩn mình trốn trong bóng tối, chờ Takemichi ngủ say mới xuất hiện hôn lên đầu ngón tay đối phương.
Sở dĩ phải lén làm như thế, ngoài cảm thấy xấu hổ với Takemichi, còn bởi vì Taiju tự mình biết rõ.
Luôn không khống chế được bản thân ở trong trùng tộc cũng là dị loại, Taiju biết rõ Takemichi đồng ý hôn hắn là bởi vì hắn ở trong hình thái ấu tể vô hại.
Nếu quay trở về hình thái trưởng thành mà hôn, Taiju cảm thấy hắn như vậy sẽ bị từ chối, cho nên hắn không làm như vậy khi Takemichi tỉnh táo.
Lại bởi vì nụ hôn này cũng không quang minh chính đại, nên Taiju chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Takemichi.
Mình là dị loại hay mất đi lý trí, vốn nên tránh xa đối phương, nhưng Taiju thủy chung bị Takemichi hấp dẫn.
Ánh mắt của hắn sẽ không tự chủ đuổi theo thân ảnh của Takemichi, đến thân thể cũng không nghe theo khống chế mà tự mình đi theo.
Mà lúc nãy bị Takemichi nhẹ nhàng hôn lên đuôi, Taiju khó có thể khống chế được mà quay về hình dạng ban đầu.
Trong lòng hắn bỗng nhiên có một tình cảm tràn ra khiến hắn không sao hiểu nổi, trái tim bỗng nhiên đập liên hồi, nếu không hôn lên má thanh niên như vậy, Taiju thậm chí sẽ cảm thấy bởi vì tình cảm này tràn ra quá mãnh liệt mà cảm thấy đau đớn.
Má bị hôn, Takemichi không kịp trở tay rơi vào trạng thái ngơ ngác, khi hoàn hồn liền phản xạ nâng tay che lên chỗ bị hôn trên khuôn mặt.
"Sẽ yêu cầu tôi rời khỏi sao?" Taiju nhỏ giọng dò hỏi, thanh âm lạnh nhạt càng trở nên nổi bật.
Takemichi cũng không biết nên phản ứng như thế nào, liền nghe đôi phương nói: "Không muốn rời khỏi, yêu cầu tôi đi làm chuyện khác?"
Còn hơn bị hôn má cùng với bị đè nằm trên ghế sô pha, Takemichi cảm thấy hoang mang trước những câu hỏi của Taiju: "Tôi vì sao phải yêu cầu anh rời khỏi.....?"
"Bởi vì tôi vừa mới làm chuyện khiến cậu chán ghét." Taiju trả lời.
Không giống như ôm, hôn ở trùng tộc có ý nghĩa đặc biệt, Taiju biết hành vi này không thể tùy tiện làm.
So với hỏi đối phương vì sao lại cảm thấy như thế, lúc này Takemichi không cần nghĩ ngợi thốt ra: "Nhưng mà tôi không cảm thấy ghét."
Nói xong Takemichi hơi muốn cắn đầu lưỡi của mình, câu này của hắn mặc dù không phải nói dối, hắn thật sự không cảm thấy ghét, nhưng trong hoàn cảnh này nghe sẽ cảm thấy lạ, nhưng hắn đồng ý bị Taiju hôn như vậy.
Takemichi đang định nói thêm một câu để cứu giúp mình, hắn nhìn thấy Taiju đang tự hỏi, hạ mắt với hắn, hỏi một câu: "Không đáng ghét sao?"
Takemichi bị nghẹn, sau một giây liền bỏ cuộc gật đầu: ".... Không ghét."
Mà Takemichi trả lời như vậy, sau một phút, má hắn lại bị Taiju hôn một cái.
Không biết vì cái gì, vừa rồi bất ngờ bị hôn má, Takemichi chính là sửng sốt, mà lần này lỗ tai hắn hơi hồng.
"Chờ, không phải.... không ghét cũng không được làm như thế." Takemichi khó có được hơi mất tự nhiên, nói năng lộn xộn, biểu hiện bối rối khác với lúc tự nhiên bình thường.
Takemichi thỉnh thoảng đối với một số chuyện tình cảm không có sự lựa chọn, nhưng hắn vẫn có thể chấp nhận được, chỉ có lần này là không trong khuôn phép mà thôi.
Taiju khi nghe Takemichi nói "không đáng ghét" thì vô ý thức giật giật cái đuôi của hắn, hiện giờ nhìn chằm chằm Takemichi, hơn nữa lại thoáng nghiêng đầu, chuyển động môi chuẩn bị lên tiếng--
"Không thể hỏi cái gì." Trước khi đối phương lên tiếng, Takemichi nhanh chóng lên tiếng ngắt lời.
Takemichi nói xong liền cảm thấy mình hơi không nói lý lẽ, lúc này con mèo lớn màu xanh bạc trước mặt hắn cũng thực nghe lời.
"A." Vẻ mặt Taiju không thay đổi, thực nhẹ phát ra một đơn âm.
Takemichi không áy náy nữa thở ra một hơi, đẩy đầu vai Taiju, thử để mình thoát khỏi trạng thái bị áp chế.
Dựa vào sức của Takemichi, Taiju không hề bị đẩy lùi, nhưng hắn vẫn thuận theo sức đẩy của Takemichi mà đứng dậy.
Cũng là nhìn chằm chằm, lúc trước Takemichi không cảm thấy Taiju nhìn chằm chằm có gì đặc biệt, hiện giờ lại hơi thấy mất tự nhiên.
Ánh mắt của Taiju lạnh nhạt, nhưng ở bên dưới sự lạnh nhạt này, vẫn như cũ là ánh mắt theo đuổi.
Hơn nữa theo đuổi rất nhiệt liệt, mặc dù ngay cả chủ nhân của ánh mắt cũng không nhận ra.
Lỗ tai của Takemichi còn chưa hết nóng, hiện tại hắn không thể không cố ý lảng tránh ánh mắt của Taiju, đành phải tùy tiện tìm một chủ để để che dấu sự mất tự nhiên: "Cánh là bởi vì quá nhỏ không bay nổi, cho nên đến thời kì trưởng thành liền biến mất sao?"
Trong quá trình tiến hóa sinh vật sẽ đào thải những bộ phận không cần, Takemichi cảm thấy hai cánh nhỏ ở thời kì ấu tể của Taiju không thể bay được, nếu làm không tốt chỉ bay lên được một chút liền ngã xuống.
Nói vậy, khi Taiju còn nhỏ thật sự hơi giống.... Pa, Patamon?
Trong đầu đột nhiên nhoáng lên một hình ảnh, Takemichi đột nhiên nhớ tới một sinh vật ảo tưởng trong một tác phẩm kinh điển, người trừ lông tơ cùng màu mắt không giống nhau, còn cái đuôi màu xám bạc và ngoại hình thì rất giống.
Taiju không trả lời như lần trước, ánh mắt hắn dừng thật lâu trên khuôn mặt của Takemichi, rồi ở giây tiếp theo, hắn mở rộng hai cánh màu bạc thật lớn ở phía sau cho Takemichi biết đáp án.
Hai cánh màu bạc này giống như đuôi của đối phương, có cảm giác lạnh lẽo như kim loại, thế nhưng khi đặt ở trên người của Taiju không hề cảm thấy không hài hòa, ngược lại có lại cảm giác rất đẹp.
Nếu thời kì ấu tể.
Cánh nhỏ không bị đào thải, vậy ở thời kì trưởng thành nhất định là dáng vẻ như vậy.
"Nhìn đẹp lắm." Takemichi khen một câu từ nội tâm.
Takemichi rất tò mò và mong mỏi được chạm vào đôi cánh bạc xinh đẹp này, hắn cố nhẫn nhịn, một phút không nhịn được liền hỏi: "Có thể cho tôi chạm vào không?"
Taiju không nói một lời đem hai cánh của mình tới gần Takemichi, hai cánh màu bạc lạnh như băng gần như bao lấy thanh niên, tạo thành một không gian nhỏ ở bên trong.
Nếu Taiju muốn, kỳ thật hắn có thể dùng hai cánh này vây Takemichi ở bên trong.
Takemichi hoàn toàn không cảm giác được mình bị hai cánh này bao lấy có gì không đúng, hắn tiếp nhận sự tùy ý đụng chạm mà đối phương cho hắn, hiện giờ rất hứng thú nghiên cứu đôi cánh màu bạc xinh đẹp này.
"Khi chiến đấu có dùng tới không?" Takemichi nhìn cánh màu bạc hỏi.
"Rất ít." Taiju nhẹ nhàng giật mí mắt, "Đối thủ quá yếu, không có dịp dùng."
Lúc này mặt Taiju không có biểu tình gì, cũng không cố ý thể hiện sự ngạo mạn về bản thân mạnh mẽ, mà chính là bình thản trần thuật.
Nói là nghiên cứu, kỳ thật chính là Takemichi tự mình sờ sờ trên hai cánh, sờ chỗ này một ít, sờ chỗ kia một tẹo, Takemichi liền nghe thấy đối phương hừ nhẹ một tiếng.
Đôi cánh thực mẫm cẩm, đối với Taiju mà nói, bình thường hắn không lộ ra đôi cánh cũng bởi vì nó mẫn cảm hơn đuôi.
Trong chiến đấu, bộ phận nào càng linh hoạt thì càng tốt, nhưng đây là ngoài chiến đấu, đây là lần đầu tiên Taiju được người khác vuốt ve hai cánh như vậy.
Động tác cẩn thận mà ôn nhu, hai cánh bị Takemichi chạm vào như vậy, Taiju bị động cảm nhận được một dòng điện nho nhỏ chạy khắp toàn thân.
Tê tê, hơi khó nhẫn nhịn, nhưng Taiju không hề di chuyển hai cánh của mình khi Takemichi đang chạm vào.
"Ngứa sao?" Takemichi nâng mắt, nói xong còn hơi ngượng ngùng chuẩn bị thu lại hai tay đang sờ loạn.
Taiju hơi kéo căng hàm dưới, khóe môi cũng mím lại, nhưng lúc này hắn lại đem hai cánh của mình tới gần tay của Takemichi hơn.
Được đồng ý trong im lặng, tiếp theo Takemichi sờ đông lại sờ tây một lát.
Taiju bị vuốt ve hai cánh cũng không vì cảm giác cổ quái mà hừ ra một tiếng nào, vẻ mặt của hắn coi như là hoàn toàn lãnh đạm, thế là Takemichi không hề tự cảm giác được mình đang đùa giỡn lưu manh.
Ngoại trừ trong một số trường hợp cần chiền đấu, Taiju không đồng ý lộ ra hai cánh trước mặt người khác, nhưng Takemichi là đặc biệt đối với Taiju, không giống với người khác.
Mãi cho tới khi sờ đã buông tay, mặt Taiju mới không thay đổi gì mà thu hồi cánh của hắn.
"Hôm nào lại cho tôi xem cánh của anh một lần nữa nhé." Đôi tai màu hồng của Takemichi đã khôi phục bình thường, hắn đã bình tĩnh lại, lúc này dưới ánh mắt chăm chú của Taiju mà ma xui quỷ khiến đưa ra yêu cầu này.
Trong tiềm thức của Takemichi hiểu được Taiju sẽ không từ chối hắn, bởi vậy hắn cũng không dùng giọng dò hỏi.
"Được." Taiju đồng ý, thanh âm trầm thấp hơi khàn khàn khó phát hiện.
Đối phương đồng ý thật nhẹ nhàng, Takemichi không tự giác muốn lấn lướt thêm: "lần sau cũng muốn chạm vào như vậy cũng được sao?"
Taiju gật đầu: "Ừ."
Mặc quân trang, trùng tộc tóc xanh bạc ở trước mặt Takemichi nhìn cao lớn lạnh lùng lại tuấn tú, Taiju dễ bảo so với khuôn mặt lạnh lùng của hắn thật trái ngược nhau, Takemichi không chỉ một lần cảm thấy cảm giác tương phản này thực phạm quy.
Con mèo lớn này thật ngoan, ngoan đến mức khiến Takemichi cảm thấy thật đáng yêu.
« Anh nghe lời như vậy sẽ bị người khác ức hiếp. » nhìn Taiju, Takemichi bị biểu hiện nghe lời của con mèo lớn màu xanh bạc trước mắt mà che lại hai mắt, lúc này lại giáo dục nói, « Anh xem câu tôi vừa hỏi lúc này cũng không khác nhau mấy là đang ức hiếp anh, như vậy mà anh còn đồng ý. »
Takemichi là thật lòng cảm thấy như vậy, nhưng nếu người khác nghe thấy câu nói này của Takemichi, lúc này nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt cổ quái phức tạp.
Bởi vì cho dù là « nghe lời » hay là « bị người khác khi dễ » đều là hoàn toàn không có khả năng dính tới trên người Taiju, chắc là cho tới bây giờ chỉ có một mình Takemichi mới có thể nhìn thấy một mặt khác của Taiju.
Trùng tộc tóc xanh bạc vừa nhận được giáo dục lúc này chớp chớp mắt, không hề có chút đăm chiêu nào, Taiju dùng giọng nói bình tĩnh thong thả nói: « Ừ, cậu có thể khi dễ tôi. »
Taiju là thấy mình sẽ không đổi ý nên mới đồng ý chuyện này, mà Takemichi hơi chịu không nổi nâng tay nhéo má đối phương: « Anh là cố ý. »
Không phải cố ý, cũng chỉ có thể là ăn nhiều kem Cornetto mà lớn lên.
Bị Takemichi dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy hai má Taiju không dám động, hoàn toàn không hề vùng vẫy, cũng không lên tiếng chăm chú nhìn Takemichi.
Ánh mắt quá đơn thuần cũng khiến người khác không ngừng được, Takemichi liền buông tay khỏi má Taiju, sửa thành che mắt đối phương.
Vừa rồi bị nhéo má cũng không phản kháng, nhưng lúc này Taiju lại kéo tay Takemichi đang che mắt hắn: « Tôi muốn nhìn thấy cậu. »
Takemichi: « ... »
Lần đầu tiên Takemichi ý thức được mình không có cách nào trốn tránh ánh mắt truy đuổi của Taiju, bởi vì hắn cũng không nhẫn tâm đem con mèo lớn ngoan ngoãn này đuổi đi.
« Vừa rồi tôi nói gì anh nghe không rõ sao. » vừa mới nói không bao lâu, Takemichi dùng vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng nói vừa rồi giáo dục lại, « Ý của tôi là nói, anh không thể nghe lời như vậy, nêu không.... »
Không chờ Takemichi nói xong, Taiju giật giật cái đuôi của hắn, hơi thấp đầu.
« Tôi chỉ nghe lời cậu nói. » Đây là câu trần thuật.
❀
21:30
24/7/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com