Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Đa Diện

Bị trói vào giường bệnh, tên "Đầm Lầy" ánh mắt đầy điên cuồng nhìn về bóng hình đang dần đi lại gần hắn

Phòng bệnh ở đây được bố trí khá đặc biệt, không cửa sổ, không máy móc thông dụng xuất hiện nhiều, tựa như một loại phòng bệnh dạng "cách ly"

Takagi chậm rãi đi về phía đối phương, anh mặc một chiếc quần tây cùng áo len tối màu phổ thông, nếu không phải hai tay anh đang xoay tròn chuôi dao, cũng chả ai nghĩ anh tới đây tra khảo

K - Tên "Đầm Lầy" yếu ớt phun ra một cái tên

Ngươi biết ta?- Takagi có chút giật mình, anh kéo ghế ra, quy củ mà ngồi xuống, hai chân vắt chéo, một bộ lười biếng tản mạn

Dao - hắn yếu ớt đáp, tựa hồ đã chuẩn bị sẵn cái chết, hắn di chuyển khớp hàm, định bụng cắn lưỡi tự tử

Ồ khoan - Takagi cười khẽ - cơ hàm của ngươi bị chúng ta can thiệp tê liệt một nửa, bây giờ ngoài đối thoại ra, ngươi không đủ lực cắn lưỡi tự tử được đâu

.....- đáy mắt đối phương lập tức trầm xuống nặng nề, hắn cảnh giác nhìn Takagi, như muốn băm vằm anh ra trăm mảnh nhỏ

Đừng nhìn tôi như vậy - Takagi dừng lưỡi dao xoay tròn trong tay, cười khẽ

Nếu ngươi không muốn ta móc bẳn 2 con mắt đấy ra.....-

Ta sẽ không nói gì - Tên "Đầm Lầy"
Cộc cằn đáp

Ta không ở đây đây hỏi đáp - Takagi dường như đã quá quen thuộc với kiểu trả lời này, anh nhún vai

Con dao xoay tròn trong tay, thỉnh thoảng hắt lại ánh sáng đèn phòng, loé lên những vệt sáng vào trong mắt Takagi, khuôn mặt anh toát lên bộ dáng người sống chớ gần

Tên "Đầm Lầy" nọ cũng không có ý định mở lờ, hắn rũ mắt, cũng bắt đầu tập trung nhìn về con dao đang xoay tròn trong tay Takagi

Khoé môi anh khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh hạ xuống, vẫn khuôn mặt trầm lặng như vậy

1 giây... rồi 10 giây trôi qua

Dừng - Đột ngột Takagi ngưng xoay con dao, anh giơ 2 ngón tay lên trước mặt đối phương, từ dưới lòng bàn tay xoè ra một chiếc đồng hồ kim loại cầm tay nhỏ

"Tách" chỉ nghe sợi dây đồng nối chiếc đồng hồ với ngón tay Takagi rơi xuống, vang lên thanh âm tinh tế, tên "Đầm Lầy" hai mắt vô thần, cả người tựa hồ bị rút cạn đi linh hồn, hắn hờ hững nhìn vào hư không

Từ giờ, cậu sẽ phải trả lời mọi câu hỏi của tôi... - Takagi môi mỏng khẽ mở, thanh âm trầm hơn so với mọi khi
.
.
.
Phòng bệnh lần nữa được mở ra, người đàn ông mặt sẹo đã đứng ở bên ngoài từ khi nào không rõ, thấy Takagi bước ra, ông ta đi lại gần, nhưng vì sợ Camera sẽ ghi hình vào, ông ta chỉ có thể đứng ở một góc khuất tầm nhìn

Thế nào?- Người đàn ông hỏi

Tạm thời rời khỏi nơi này - Takagi trả lời, giọng anh có chút mệt mỏi

.....-

Lần này Takagi chọn ngồi ở một bàn gỗ bên ngoài cửa hàng tiện lợi dưới khuôn viên chung cư, giữa trưa nên không có người nào lui tới, Takagi ngồi một bàn, còn người đàn ông ngồi bàn khác ở phía sau lưng anh, cả hai ngồi đối lưng vào nhau

Cồng kềnh thật đấy - Người đàn ông khẽ cười, lấy một cây thuốc lá, sảng khoái mà hít một hơi

Có thu hoạch gì?- ông ta tiếp tục

Không nhiều - Takagi nhàn nhạt trả lời, mở lấy một bịch cơm nắm vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, cắn nhẹ một miếng

Sử dụng thuật thôi miên sâu nhiều sẽ không tốt cho cậu - Ông ta nói, lại rót một ly rượu ra, uống cạn nó, cả hai người tựa như ai cũng đang làm việc của mình, nếu là từ ngoài nhìn vào, sẽ không ai nghĩ bọn họ đang có giao tiếp

Ngoài "Head" ra, chắc hẳn cậu cũng thường xuyên gặp "hắn" - ông ta thở dài, lại nhả khói

Takagi yên lặng, anh không phủ nhận

Về tổ chức, ở đó cậu sẽ được "bảo vệ tuyệt đối"- Ông ta không biết lần thứ bao nhiêu nói câu này - 6 năm trước, cậu bảo sẽ đi vài năm rồi về...

Bảo vệ hay không, chẳng phải ông biết rõ hơn sao?- Takagi cười khẽ, đầy châm chọc, cắn thêm một ngụm cơm nắm

....-

Tôi đã đánh cược - Anh nói tiếp, sau khi nhai xong

Lúc đối đầu với "Head" tôi đã làm giao dịch tới "hắn" -

Lần này "Head" trở lại, còn kéo theo cả "Đầu Lâu"....-

Ý cậu là cậu sẽ lại giao dịch với "hắn"? Cậu điên rồi?- Ông ta giận run người, bóp nát tàn thuốc cháy dở trong tay

Bọn chúng đã giết quá nhiều người rồi, Barun à - Takagi nỉ non, anh thở dài ra một hơi, tựa lưng vào ghế - Đồng đội, thầy, người thân,... tất cả những gì tôi trân quý...

Nếu biết như vậy tôi sẽ không bao giờ thay mặt xin giùm cậu đi gặp cái tên "Đa Diện" chết tiệt đó - Người đàn ông tức giận, vò nát ly giấy trong tay
.
.
.
[ Trong giới tâm lý học, những lĩnh vực khó phân tích nhất, trong đó có "Đa nhân cách". Vì quá đặc thù, những tên phạm tội có bệnh án như vậy đều được "đặc xá" theo từng mức độ....

15 năm trước, có một vị giáo sư thiên tài đứng đầu về Tâm Lý Học, Giáo Sư Halm, người từng có thể triệt để "chữa" và đưa ra hơn 200 bài luận về chứng "đa nhân cách" này, bằng việc ông ta tự tạo ra "nhân cách phụ" từ chính ông ta. Ông ta sử dụng nhân cách này để tiêu diệt "nhân cách phạm tội" của bệnh nhân, và sau đó, ông ta cũng có thể toàn quyền "điều khiển" nhân cách phụ do ông ta tạo nên, điều mà không ai làm được.

Người ta gọi ông ta là I.S " Hoán Diện"

Nhưng có trắng thì cũng có đen, trong những tên tội phạm tâm lý khét tiếng, có một tên là đầu sỏ của hơn 40 vụ án giết người lớn nhỏ, một kẻ "đa nhân cách" bẩm sinh, là ác mộng của bất kì vị tâm lý học nào muốn nghiên cứu hay khai thác gì từ hắn, nghiêm trọng tới nỗi, không một quốc gia nào dám chấp chứa hắn, cuối cùng "tổ chức" đứng ra, đem hắn giam ở một hòn đảo tư nhân, để hắn không chạy trốn, nhốt hắn dưới căn cứ đặc chế giữa lòng biển, khuôn mặt hắn đều bị khoá chặt dưới lớp mặt nạ, mọi thông tin đều bị niêm phong tuyệt đối.... Hắn tự xưng là "Đa Diện"

Hoán diện, là Thầy của Takagi trước đây.... Sau đó ông ta mất tích không rõ tăm hơn... mà "Đa Diện" là kẻ mà Takagi đã tới nghiên cứu ngay trước sự kiện 2013... ]

Người đàn ông, hay bây giờ có thể gọi là Barun mở mắt, cắt đứt dòng hồi tưởng của mình

Cậu sẽ chết ...- ông ta run rẩy nói - hơn 40 năm trong cái nghề giết chóc này, tôi nhạy cảm về điều này hơn ai hết

Cậu sẽ chết... Takagi, nếu cậu không dừng lại - Barun cười khổ

Chúng ta không phải được huấn luyện để đối mặt với tử vong sao?- Takagi ăn xong miếng cơm cuối cùng, vò nát vỏ bọc, vứt vào một sọt rác gần đó

Cậu có thể chọn cắt đứt tất cả, làm một người bình thường sống cùng người cậu yêu, tôi nghĩ "tổ chức" sẽ chấp nhận - Barun từ bỏ ý định khuyên anh trở về

Hoa anh đào thưa thớt rơi, có vài cây đã nở trước mùa hoa anh đào, những phiến lá theo cơn gió mà khẽ đậu lên vai Takagi, đôi mắt anh rũ xuống, dường như lại nhớ về kí ức xa xôi nào đó.

Vậy nên, tôi có một thỉnh cầu mong ông sẽ giúp.... - Takagi chậm chạm mở miệng, bàn tay khẽ nâng lên, chạm nhẹ vào cánh hoa anh đào hồng nhạt, dường như sợ nó bị thương tổn

Nếu thực sự ngày đó xảy ra....-

Không có nếu! - Barun đứng phắt dậy, cắt ngang, giọng ồm ồm lập tức đi khỏi cửa hàng tiện lợi

.....-

Này Barun - Takagi nâng mắt, nhìn về bóng hình cao lớn dần rời xa khỏi mình, anh cất giọng - nếu ngày đó tới, hãy xoá sạch mọi dấu vết của tôi đi hết sức có thể

"Hãy làm như rằng, tôi không ở Nhật Bản này nữa....

Ông hiểu ý tôi mà phải không? Bạn già..."
.
.
.

______
Hì hì nói là ngưng viết chứ tui cũng ham viết lắm

P/S: chuyện là tui thi sụm nụ lắm nên chap này cũng sụm nụ luôn =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com