Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 - Nó tên là Cửu Cửu

Diệp Cẩn Ngôn chưa bao giờ nghĩ tới, sự tình phát triển sẽ là hướng đi như vậy.

Một trong những nguyên nhân ban đầu từ chối Chu Tỏa Tỏa, chính là Mẫn Nhi.

Không thể cho cô một gia đình hoàn chỉnh, anh vốn vô cùng áy náy, sau khi cô qua đời, càng khiến anh đem tất cả sai lầm đều đổ lỗi cho mình. Thế cho nên sau khi Tỏa Tỏa xuất hiện, cho dù là anh động tâm trước, nhưng vẫn không qua được cửa ải trong lòng mình.

Đêm nay là khoảnh khắc thân mật hiếm hoi giữa hai cha con, bọn họ nói chuyện giống như bạn cũ nhiều năm không gặp. Cô nói với anh về cuộc sống gần đây, kế hoạch tương lai, cùng với người mẹ mười mấy năm cũng không xuất hiện kia, cô khát vọng tình thương của mẹ, cũng rất may mắn mẹ có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô lần nữa.

Sau đó, họ nói về Chu Tỏa Tỏa, và Mẫn Nhi hỏi anh, nếu một ngày cô gặp một người tốt hơn, anh sẽ làm gì. Anh chỉ cười cười, cũng không đáp lại.

Anh nói chuyện điện thoại với Tỏa Tỏa,, trước tiên nói cho cô biết tất cả đều ổn. Mà sau khi Chu Tỏa Tỏa trở lại nơi ở, vẫn đứng ngồi không yên, cho đến khi nhận được điện thoại của anh.

Cô ăn cơm tối xong, liền một mình lấy sách ra ôn tập, không thể không nói, dưới ảnh hưởng của Diệp Cẩn Ngôn, gần đây cô càng cố gắng hơn, cũng bắt đầu có kế hoạch mới cho tương lai.

Đưa Mẫn Nhi về nhà mẹ, đã gần mười giờ tối. Anh cảm thấy thoải mái, tảng đá đè nặng lên anh nhiều năm cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Khoảng thời gian chờ đèn đỏ, anh nhìn thấy vợ chồng đi trên vạch kẻ qua đường, anh cũng muốn nắm tay cô như vậy cho đến già, nhưng nhất định không thể thực hiện, vậy thì thừa dịp còn sống, thừa dịp cô còn yêu anh......

Giờ phút này lại khẩn cấp muốn gặp cô, muốn nói một câu xin lỗi với Chu Tỏa Tỏa khi đó, muốn bù đắp tất cả tình yêu của mình cho cô.

Anh về đến Tư Nam, liền tự mình mở cửa đi vào, lúc này dì cũng đã ngủ.

Anh nhìn thấy căn phòng Tỏa Tỏa còn sáng đèn, đến gần phát hiện cô nằm sấp trên bàn ngủ, anh lặng lẽ tới gần, ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận nhìn cô, cô bé dưới đèn bàn ngủ ngon lành, lông mày giãn ra.

Muốn đánh thức cô, cô ấy vẫn chưa khỏi bệnh cảm lạnh và cần phải nghỉ ngơi thật tốt. Anh nhẹ nhàng nhéo nhéo trên mặt cô, cô mơ hồ nhìn anh, "Sao anh lại tới đây..." Giọng cô mềm mại, giống như khuôn mặt đỏ bừng lúc này khiến người ta yêu thương.

"Muốn gặp em... "Anh đứng dậy ngồi xuống bên giường cạnh bàn cô.

"Mẫn Nhi ổn không?" Cô quan tâm anh từ tận đáy lòng, bởi vì Diệp Cẩn Ngôn có lẽ là người duy nhất ngoài Nam Tôn thực sự quan tâm đến cô.

"Tất cả đều tốt, cô gái..." Anh cười nói.

"Thân thể không thoải mái phải nghỉ ngơi thật tốt..." Anh đứng dậy giúp cô thu dọn sách vở, "Nhưng gần đây em rất chăm chỉ, đáng khen ngợi..." Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt cô.

Cô nắm lấy cánh tay anh, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng lắc lắc, "Diệp Cẩn Ngôn, anh có thể ở lại với em không..."

Tiểu cô nương làm nũng thật làm cho người ta chịu không nổi, Diệp Cẩn Ngôn ở trong lòng sách một tiếng, cúi đầu nhìn nàng cười cười.

"Nha đầu, anh ở lại đây không thích hợp, ngoan... Trưa mai anh không ăn ở công ty, trở về với em, được không?"

Cô liếc mắt nhìn anh, "Vậy anh theo em một lát rồi đi..." Cô nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.

Anh ngồi cùng cô trên sô pha, cô tựa vào trong lòng anh, giống như một con mèo nhỏ dịu dàng, con mèo nhỏ này sẽ đột nhiên vui vẻ, điều này quả thực khiến Diệp Cẩn Ngôn có chút chịu không nổi.

"Nha đầu, năm mới em muốn quà gì? " Ngón tay xoa xoa tóc cô.

"Đừng... anh đừng tặng quà cho em nữa. "Cô quay đầu nhìn anh.

Kỳ thật anh cũng chưa từng tặng qua lễ vật quý giá gì, chỉ sợ nàng sẽ cảm thấy có gánh nặng.

"Diệp Cẩn Ngôn, gần đây có một con mèo hoang, ta có thể ôm nó về nhà không?" Chu Tỏa Tỏa đột nhiên thoát khỏi vòng tay của anh, hưng phấn hỏi.

Anh bị động tác này của cô làm cho hoảng sợ, "Nha đầu này, giật mình......"

"Em thích mèo, anh mua cho em, mèo hoang không sạch sẽ..." Anh khoác cánh tay lên vai cô.

"Không cần, nó không có nhà, em ôm nó về nó sẽ có nhà! " Cô bướng bỉnh nói.

Diệp Cẩn Ngôn đau lòng cô, cô nói cái gì, anh đều có thể liên tưởng đến thiếu sót của cô về gia đình, cho nên không chút do dự đáp ứng, nhưng cũng đưa ra yêu cầu, phải mang theo mèo đi kiểm tra, cũng tiêm vắc xin phòng bệnh xong mới có thể cho cô tiếp xúc.

Chu Tỏa Tỏa tự nhiên là vui vẻ, ôm cổ anh, ở trên mặt anh hung hăng hôn vài cái. Mặt Diệp Cẩn Ngôn trong nháy mắt liền đỏ lên, từ lỗ tai đến cổ, không một chỗ may mắn thoát khỏi.

Họ trò chuyện trên ghế sofa cho đến gần 1 giờ sáng, cho đến khi cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, nghe thấy tiếng thở đều đặn của cô, sau khi bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Nào nghĩ tới mới vừa đem nàng buông xuống, tiểu cô nương liền bĩu môi cười trộm, đem đầu giấu vào trong chăn, Diệp Cẩn Ngôn hai tay bóp eo lắc đầu cười, "Em giả bộ ngủ, Chu Tỏa Tỏa..."

Anh cgủ ngon với cô, rồi lái xe về nhà.

Sau đó, anh mang theo mèo con đi bệnh viện thú cưng làm kiểm tra, tiêm vắc - xin phòng bệnh xong, liền mang về nhà đưa cho cô. Anh hỏi cô đặt tên cho nó là gì, cô nói gọi là Ngôn Ngôn đi, lúc anh không có ở đây, có Ngôn Ngôn vẫn ở bên cô, nhưng sau đó đột nhiên đổi ý, cô nói mèo nhỏ sống không được nhiều năm như vậy, điềm xấu như vậy, cô hy vọng Diệp Cẩn Ngôn có thể ở bên cô mãi cho đến già.

Diệp Cẩn Ngôn kéo tay nàng, "Cho dù anh không thể cùng em đến già, em ..." Đề tài đột nhiên thương cảm, Chu Tỏa sửng sốt hồi lâu, biết mình nói sai rồi.

Cuối cùng bọn họ quyết định gọi nó là "Cửu Cửu", ngụ ý làm bạn thật lâu thật lâu.

Mấy ngày trước tết âm lịch, Diệp Cẩn Ngôn mang theo rất nhiều đồ ăn vặt cùng quần áo mới mua đến Tư Nam, Tỏa Tỏa đưa cho anh ba nghìn tệ, số tiền này là chi phí sinh hoạt mà cha cô gửi cho cô. Bố đưa cho cô bốn nghìn, Cô giữ lại một nghìn cho mình và muốn đưa phần còn lại cho Diệp Cẩn Ngôn, cô sẽ không thất hứa như đã đồng ý.

"Những thứ này còn chưa đủ, về sau em có tiền còn có thể cho anh..." Nàng cười đem tiền đặt ở trong tay anh.

Diệp Cẩn Ngôn nhất thời nghẹn lời, không biết từ chối như thế nào, "Tỏa Tỏa... Sau này chờ em làm việc kiếm tiền lại cho anh số tiền này em giữ lại tự mình tiêu... Được không?"

"Diệp Cẩn Ngôn, anh đừng dông dài... " Cô đưa tiền cho anh, quay đầu đi đến sô pha.

Diệp Cẩn Ngôn không có cách nào cự tuyệt nàng nữa, nàng muốn quan hệ bình đẳng, anh cũng không thể tước đoạt quyền lợi của nàng, như vậy cũng tốt, ít nhất nàng an tâm, Diệp Cẩn Ngôn nghĩ như vậy.

"Tết âm lịch muốn ăn cái gì, dì ăn tết cũng phải về nhà, anh nấu cơm..." Diệp Cẩn Ngôn gắp cho cô miếng sườn.

"Đêm giao thừa em đến nhà cậu... "Cô nuốt miếng cơm trong miệng xuống nói.

"Tại sao lại đến đó, em ở đó đã rất không vui rồi, Tỏa Tỏa..." Anh buông đũa xuống.

"Cậu gọi điện thoại cho em... Sống cùng nhau nhiều năm như vậy, cũng có lúc tốt..." Cô cười nói.

"Nha đầu, đừng có chuyện gì cũng lo lắng cho người khác! "Anh đau lòng nhìn cô, giọng nói có chút trách cứ.

Anh cũng không miễn cưỡng cô, cho nên chuyện tết âm lịch, cũng tùy cô. Nhưng nghĩ đêm giao thừa nhất định sẽ đón cô về nhà, cùng cô đón năm mới.

Kỳ thật trở về nhà cậu đón năm mới, cũng không phải hoàn toàn bởi vì bận tâm tình cảm quá khứ, phần nhiều là bởi vì không muốn làm cho Diệp Cẩn Ngôn khó xử, dù sao anh có cha mẹ cùng con gái, tết âm lịch truyền thống như vậy, luôn phải cùng người thân trải qua, cô biết Diệp Cẩn Ngôn nhất định cũng muốn cùng cô, thay vì để anh ấy khó xử, không bằng để cho mình lựa chọn.

Lúc bọn họ ăn cơm, Cửu Cửu ngồi dưới chân Tỏa Tỏa, ngẩng đầu cọ chân của nàng, nàng buông đũa ôm nó vào trong ngực, ở trên mặt cọ lại cọ "Thật lâu, Cửu Cửu xem ba..." Nàng đem thật lâu tiến đến trước mặt Diệp Cẩn Ngôn, "Ba cũng có chút đen,giống như con...." Nàng cười xấu xa.

"Ba mẹ" xưng hô như vậy làm cho đáy lòng Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy trong lòng có chút dịu dàng, anh đưa tay chạm vào đầu Cửu Cửu, "Chu Tỏa Tỏa, anh bây giờ còn chưa tính là đen..." Nghĩ tới bộ dáng lúc trước mình đen thành than đá, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com