Chương 18 - Thuận lợi trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông
Chu Tỏa Tỏa say rượu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau ngày mùng 5 Tết, Tinh Ngôn lại tiếp tục làm việc.
Dì của Tư Nam cũng quay lại làm việc.
Học sinh cấp ba Chu Tỏa Tỏa cũng đi học lại sau tết nguyên tiêu.
Tất cả mọi người đang bận rộn, vì công việc, vì việc học, càng vì tương lai.
Chu Tỏa Tỏa cùng Diệp Cẩn Ngôn đang trải qua cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc. Bình thường cô thuận miệng nói một câu muốn ăn gì, anh đều yên lặng ghi nhớ, ngày hôm sau đi làm về, liền mua cho cô.
Gần tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, anh tận lực nén thời gian làm việc của mình, về đến nhà sớm, tự mình xuống bếp làm xong cơm nước cô thích ăn, chờ cô về nhà.
Nhưng anh rất ít ngủ lại, mỗi đêm đều đợi đến khi Tỏa Tỏa đi vào giấc ngủ, anh lại lái xe về nhà.
Ngày thi tốt nghiệp trung học phổ thông, Diệp Cẩn Ngôn so với cô còn khẩn trương hơn, lại mặc âu phục đưa cô đến trường thi. Tiểu cô nương ngồi ở ghế phụ, cảm thấy anh như vậy có chút đáng yêu, đưa tay nhéo nhéo má của anh, "Diệp Cẩn Ngôn, sao anh còn căng thẳng hơn em..." Dù anh lớn hơn cô rất nhiều tuổi, nhưng đôi khi Diệp Cẩn Ngôn cũng giống như một đứa trẻ khiến người ta đau lòng.
Diệp Cẩn Ngôn đương nhiên sẽ không phớt lờ Mẫn Nhi, nhưng Tôn Hi Mân đề xuất phụ trách đưa đón trong kỳ thi đại học.
Sau khi môn cuối cùng kết thúc, Diệp Cẩn Ngôn tay cầm một bó hoa hướng dương đứng ở cửa trường thi, ở trong đám người, anh liếc nhìn đã nhìn thấy cô, trước khi cô nhìn thấy anh, anh đã nhìn thấy cô, thái dương cô hơi ướt, cô nhìn xung quanh. . .
"Chu Tỏa Tỏa!" , anh vẫy tay khi anh đi về phía trước, cho đến khi cô chen qua đám đông nhộn nhịp về phía anh.
"Oa... Diệp Cẩn Ngôn!" Sau khi nàng nhận lấy hoa, có chút cảm động, từ nhỏ đến lớn, cảm giác được người ta yêu thương, toàn bộ đều là hắn cho.
Hai tay Diệp Cẩn Ngôn che chở nàng đi về phía xe.
"Chu Tỏa Tỏa! " Phía sau một nam hài tử gọi nàng.
Nàng quay đầu lại, cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, cho Diệp Cẩn Ngôn một ánh mắt, hai người tiếp tục đi. Anh cũng thấy nhưng không thể trách, cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Đi tới trên xe, Diệp Cẩn Ngôn lấy ra trà sữa vừa mới mua đưa cho cô, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cho cô, về cuộc thi như thế nào, anh một chữ cũng không đề cập tới.
Anh đặt tay lên tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, ánh mặt trời chạng vạng chiếu vào cửa sổ xe, hình dạng lá cây cứ như vậy làm nổi bật trên mặt cô, trán cô bé có mồ hôi mịn màng, cực kỳ giống trẻ con sau khi vui đùa ầm ĩ.
Cô gái của anh lớn lên, và anh nhìn cô trong trạng thái xuất thần.
"Nha đầu, có đói bụng không?" anh nhìn cô, cô đang cúi đầu uống trà sữa, thỏa mãn tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ừ, đói quá đói quá..." Cô điên cuồng gật đầu, đặt trà sữa sang một bên.
Cầm lấy bó hoa đó, nhìn đi nhìn lại......
Anh đạp chân ga, "Vậy ăn nhiều một chút!"
Anh dẫn cô đi ăn cơm Tây, là tiền thân của nhà hàng nổi tiếng trên mạng kia.
Hai người ngồi nhìn nhau, ánh mắt Diệp Cẩn Ngôn vẫn không rời khỏi cô, anh thấy cô có chút mệt mỏi, chắc hẳn cô đã rất vất vả trong kỳ thi.
Trong lúc chờ đồ ăn, cô chỉ vào bên cạnh anh và nói muốn ngồi ở đó. Cô vẫn luôn như vậy, Diệp Cẩn Ngôn cũng đi theo cô, đứng dậy kéo ghế sang bên cạnh anh cho cô ngồi xuống..
Anh hỏi cô cảm thấy thế nào sau kỳ thi tuyển sinh đại học. Cô nói tất nhiên là vui: "Thật tuyệt, em không cần phải học nữa." Anh mỉm cười vỗ về cô, nhắc nhở cô bé nên nói chuyện văn minh.
Anh cắt thịt bò bít tết cho cô, cô gái nhỏ nhìn ly rượu trên bàn ăn xa xa, liền hỏi anh có thể uống chút rượu vang đỏ hay không, anh vốn định cự tuyệt, nhưng vẫn cười đáp ứng.
Họ cùng nâng cốc chúc mừng cuộc đời cô bước sang một chương mới.
Cô nói cô thi rất tốt, hẳn là sẽ không làm anh thất vọng. Lúc nói lời này, hốc mắt cô có chút đỏ.
Nàng hôm nay nói rất nhiều, hoặc là không thắng tửu lượng, tựa vào trên vai của anh, có chút say.
"Diệp Cẩn Ngôn, cám ơn anh, đã làm cho em hạnh phúc như vậy!" nàng nói lời này thời điểm có chút nghẹn ngào, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lập tức một ngụm cạn ly rượu đỏ.
Một ngụm này, để Chu Tỏa Tỏa hoàn toàn choáng váng, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ. Diệp Cẩn Ngôn cũng uống rượu, liền gọi điện thoại cho tài xế, đón bọn họ về nhà.
Lúc từ nhà hàng đi ra cô vẫn khỏe, nhưng vừa thấy gió, cô liền say dữ dội.
Dọc theo đường đi, nàng đều không thành thật, xoa mặt của anh, nhéo lỗ tai của anh, anh đều ôn nhu dỗ dành nàng, nếu nàng có chút quá phận, Diệp Cẩn Ngôn nhiều nhất bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, khóe miệng cưng chiều dọc theo đường đi cũng không biến mất qua.
Tài xế ở phía trước sợ hãi trong lòng, không dám nhìn vào gương chiếu hậu lần nữa, nhưng anh ta không khỏi tò mò, nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta bị sốc, Diệp Cẩn Ngôn bình thường làm cho người ta nghe tin đã sợ hãi, lại có thể dịu dàng như vậy
Đến Tư Nam, anh ôm cô xuống xe.
Người uống say rất khác nhau, có người sẽ khóc, có người sẽ cười, mà Chu Tỏa Tỏa thì giống như bạn nhỏ bị chứng tăng động, không có lúc nào yên tĩnh, Diệp Cẩn Ngôn mất rất nhiều sức lực mới dàn xếp ổn thỏa cho cô, thở hồng hộc ngồi ở bên giường.
"Diệp Cẩn Ngôn đẹp trai quá..." Cô đột nhiên đứng dậy, nhào vào trong ngực anh, đôi tay nhỏ bé không thành thật mà túm lấy quần áo của anh.
Tay trái anh bắt lấy tay cô, tay phải vuốt ve lưng cô từ trên xuống dưới trấn an cô, "Tỏa Tỏa, em thành thật một chút......" Anh khẽ cắn môi dưới, lắc đầu nói.
"Em muốn hôn anh..." Cô vừa nói vừa hôn lên môi anh, Diệp Cẩn Ngôn hoảng sợ trốn tránh, nghiêng mặt tránh đi, "Chu Tỏa Tỏa, nha đầu em uống say sao lại như vậy..." anh nghĩ, Anh nhất định không được để cô tương lai sẽ uống rượu bên ngoài, anh ôm chặt cô trong tay và cố gắng giúp cô bình tĩnh lại.
"Em ai cũng không thích... chỉ thích anh" Cô rời khỏi vòng tay anh, ngước nhìn anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh.
Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cô, "Anh cũng thích em, em đừng náo loạn, ngoan ngoãn nằm được không?" Anh nhẹ nhàng nói.
Cô náo loạn một hồi lâu, rốt cục an tĩnh lại, anh vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, đứng dậy đi lấy nước cho cô.
Anh vào bếp rót một cốc nước rồi nhờ dì giúp Chu Tỏa Tỏa thay bộ đồ ngủ. Diệp Cẩn Ngôn đang đợi ở bên ngoài.
Cô vùi trong chăn nhỏ giọng nói thầm gì đó, " Tỏa Tỏa, thay đồ ngủ đi." Dì nhấc chăn lên nói.
"Đừng chạm vào tôi... đồ lưu manh!!!" cô hét lên, nắm chặt quần áo trong sợ hãi.
"Tỏa Tỏa, là ta a, đứa nhỏ này..." Dì dở khóc dở cười, Diệp Cẩn Ngôn ở ngoài cửa cũng cười ra tiếng, ghé vào khe cửa nghe.
"Dì..." Chu Tỏa Tỏa thật sự là say, híp mắt nói, "Diệp Cẩn Ngôn cũng không dám cởi tôi..."
Cuối cùng hai chữ "quần áo" còn chưa nói ra khỏi miệng, Diệp Cẩn Ngôn rốt cuộc nghe không nổi nữa, đẩy cửa đi vào, vẻ mặt xấu hổ nhìn hai người.
"Dì ơi, cháu chăm sóc cô ấy nhé, cô ấy say rồi..." Anh vừa đến gần vừa nói, giơ tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên má.
"Diệp Cẩn Ngôn... Ôm một cái!" Cô tựa vào trong ngực anh như một chú mèo con ngoan ngoãn, anh vuốt tóc cô, cô dần dần bình tĩnh lại.
Chu Tỏa Tỏa nói không sai, anh mới không cởi quần áo của cô.
Anh ôm cô vào lòng, cách một lát đút cô uống chút nước, đáp lại lời nói của cô.
Cho đến khi cô không náo loạn nữa, ngủ ngon giấc, anh đứng dậy đi lấy khăn mặt giúp cô lau mặt, lại bưng chậu nước tới rửa chân cho cô.
Buổi tối, anh vào bếp nấu món súp giúp giải rượu.
Đêm đó, không có rời đi, mà là trắng đêm canh giữ bên cạnh cô, giống như đêm đó Tân Thành.
Đêm đó anh không phải Diệp tổng, mà là Diệp Cẩn Ngôn.
"Cô gái bé bỏng của anh đã trưởng thành!" anh vuốt trán cô và thầm nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com