Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3 - Lần đầu gặp gỡ Chu Tỏa Tỏa

Đêm hôm đó, anh cuộn mình trong góc sofa, đêm yên tĩnh làm cho người ta hoảng sợ. Trong thoáng chốc phảng phất nghe thấy tiếng gõ cửa, tựa như đêm cô thổ lộ tâm ý với anh, anh đứng dậy, mở cửa phòng, bên ngoài sơn đen kịt, đơn giản, liền mở cửa đi, miễn cho cô đến tìm không thấy anh. Anh trở lại thư phòng, lấy giấy bút ra, viết một phần di chúc, đem tội ác của Tạ gia công bố cho mọi người, lại đem biệt thự Tạ gia qua đời quyên tặng cho tổ chức từ thiện, đem tặng ba căn hộ trên cho Phạm Kim Cương, còn lại hết thảy tài sản cùng bất động sản, đều tặng cho con gái Tiểu Tỏa của Chu Tỏa Tỏa, cũng kèm theo điều kiện: Trước khi Tiểu Tỏa trưởng thành tất cả tài sản cùng bất động sản do Tưởng Nam Tôn quản lý. Về phần biệt thự Tư Nam, anh còn tồn tại một ít tư tâm, không nỡ tặng cho bất luận kẻ nào, bởi vì nơi này là niệm tưởng duy nhất của anh và cô, cho dù sau hôm nay anh cũng sẽ rời đi, anh cũng muốn ích kỷ giữ lại phần niệm tưởng này.

Đi ra thư phòng, bên ngoài đã tờ mờ sáng, anh đứng ở trước gương sửa sang lại bản thân một chút, một đêm này hắn lại hoàn toàn tóc bạc trắng, thần tình sa sút, da thịt trên mặt cũng thần kỳ biến mất, gầy trơ xương, giống như một đêm già đi mười mấy tuổi, trong miệng anh lẩm bẩm điều gì đó, nhét lá thư vào túi áo vest, đặt bản di chúc lên bàn trong phòng khách rồi cầm điện thoại di động bước ra khỏi Tư Nam.

Tang lễ được tổ chức theo đúng kế hoạch, Phạm Phạm đỡ lão Diệp, mỗi một bước anh đi đều rất gian nan, trên mặt Phạm Kim Cương mang theo nước mắt, rõ ràng nam nhân mấy ngày trước còn phong độ nhẹ nhàng, hôm nay lại thành bộ dáng như vậy. "Phạm Nhi, sau tang lễ, cậu trở về Tư Nam một chuyến", Diệp Cẩn Ngôn thấp giọng nói. Phạm Phạm đồng ý: "Em đưa anh trở về, em cùng anh ở vài ngày", Diệp Cẩn Ngôn yếu ớt nói: " được" . Tưởng Nam Tôn ở một bên đã khóc đến hai mắt sưng phù, một mực gọi điện thoại cho Tạ Hoành Tổ, nhưng không thể liên lạc được, cuối cùng tức giận lên tiếng mắng hắn không có lương tâm.

Trước khi tang lễ bắt đầu, Diệp Cẩn Ngôn bảo Phạm Phạm đi lấy chai nước, nói tim không thoải mái, muốn uống chút thuốc. Anh nhìn tiểu cô nương trên bia mộ, đem thuốc độc bỏ vào trong miệng, uống ngụm nước đưa xuống.

Anh nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, dần dần, giống như mây đen che khuất bầu trời, bầu trời trước mắt càng lúc càng nhỏ, giống như có một đám chim nhạn xếp thành hình chữ nhật chậm rãi bay qua, bầu trời biến thành một khe hở hẹp, cuối cùng hắn không nhìn thấy gì nữa... "Tạm biệt, Toả Tỏa,chúng ta có còn gặp lại không? Lần sau anh sẽ không phụ lòng em, không bao giờ làm em thất vọng."

----------------------------------------

Lần đầu gặp Toả Tỏa

​ Khi Diệp Cẩn Ngôn tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một mảnh đất hoang. Anh nhớ rõ một giây trước anh còn đang khóc trước mộ Toả Tỏa, cô gái trên bia mộ buộc tóc đuôi ngựa cười tươi như hoa, anh nhìn cô, kể ra áy náy cùng tình yêu của anh.

Vậy giờ anh đang ở đâu? Anh cứng đờ tại chỗ, giống như mộng cảnh giống nhau bắt đầu tìm kiếm, sâu xa bên trong có một ý nghĩ nói cho anh biết, anh có thể tìm được cô. Anh không nhìn thấy cô, lại có thể cảm nhận được, giờ phút này cô tồn tại là thật. Anh chạy và chạy, đuổi và đuổi, chạy qua núi xanh nhấp nhô liên miên, xuyên qua hoang mạc ít ai lui tới, chạy mệt mỏi, anh bước đi trong ánh hoàng hôn, giải thích tình yêu bằng lòng bàn chân và mỗi bước đi đều nặng nề. Nội tạng càng đi xa, sự thiếu hụt càng lộ rõ, thấm sâu vào xương tủy.

Không biết chạy được bao lâu, anh nhìn thấy những ngôi nhà xuất hiện ở ranh giới giữa buổi sáng và hoàng hôn, bên con hẻm nhỏ có người cầm quạt tận hưởng không khí mát mẻ, và trẻ em đang chơi bóng đá.... Đột nhiên, tim anh mất đi nhịp đập, anh trông thấy hai tiểu cô nương thoạt nhìn mười ba mười bốn tuổi, đang ngồi ở bên cửa sổ lầu hai bện bím tóc cho nhau, cô nương kia mắt ngọc mày ngài, ánh mắt cười rộ lên tựa như trăng sáng mùng bảy mùng tám, nàng nâng khuôn mặt đáng yêu lên, miệng di chuyển lên xuống, mặc dù anh không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể nghĩ ra được, thanh âm của cô nhất định rất êm tai.

Nhìn như vậy, nước mắt của anh liền theo gò má chảy xuống. Trong lòng anh yên lặng cảm tạ trời cao, để cho anh nhìn thấy Tỏa Tỏa khi còn bé. Đột nhiên ngực đau nhói một trận, anh dùng tay phải che ngực, cúi đầu trong nháy mắt thấy bàn tay vốn già nua ngăm đen trở nên trắng nõn non nớt, trong lúc thất kinh, một trận gió lốc chợt nổi lên, anh nghĩ thầm, thấy tiểu cô nương anh yêu mến, cũng quên đi không tiếc nuối, là thời điểm nên đi, nhắm hai mắt lại, chờ cơn bão này đưa hắn đến một thế giới không biết khác.

"Con trai, ăn sáng xong rồi đến công ty, nghe lời mẹ", một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi đứng ở cửa thò đầu nói. Diệp Cẩn Ngôn ở trên giường trong nháy mắt bừng tỉnh, người gọi mình ngoài cửa là mẹ anh sao? Căn phòng này bố trí rất quen thuộc, trên bàn còn có vẽ một nửa bản vẽ, trên tủ đầu giường bày ảnh chụp một cô bé mười mấy tuổi... Diệp Cẩn Ngôn đi ra khỏi phòng, anh phát hiện mình cực kỳ giống anh ở độ 60 tuổi, mẹ anh thắt tạp dề buộc bím tóc cho tiểu cô nương, nước mắt mơ hồ hai mắt, anh ngồi xổm xuống kêu một tiếng "Mẫn Nhi", tiểu cô nương không thích nói chuyện, nhăn nhó nói một tiếng: "Ba ba, con đã 14 tuổi, cũng không phải trẻ con".

Mẹ đưa Mẫn Nhi về với anh một ngày, bởi vì bình thường bận rộn công việc, đều là mẹ giúp trông con. Anh nhìn mẹ và đột nhiên ôm lấy bà, anh không thể phân biệt được đây có phải là một giấc mơ hay không.

Nhưng giờ phút này suy nghĩ duy nhất của anh, là muốn đi tìm Chu Tỏa Tỏa.

Anh trở lại phòng ngủ cẩn thận suy nghĩ suy nghĩ của mình, rất có thể anh là trọng sinh, hoặc là sau khi chết có một giấc mơ... Bây giờ là năm 2005, năm nay anh 38 tuổi, còn Chu Tỏa Tỏa tuổi, Mẫn Nhi năm đó 14 tuổi... Trong lòng anh đột nhiên tối sầm, nghĩ tới rất nhiều chuyện không thể không nghĩ tới.

Anh vội vàng ăn sáng, trở về phòng ngủ thay quần áo nhẹ nhàng thoải mái, liền lái xe đến dưới lầu nhà Tưởng Nam Tôn. Diệp Cẩn Ngôn 38 tuổi, bộ dạng rất tuấn tú, khi đó cả ngày bận rộn với sự nghiệp, còn không có thời gian đi chơi golf, cho nên làn da còn rất trắng nõn, anh mặc áo gió màu đen, đeo kính gọng vàng, nhã nhặn, nhưng lại lưu manh mười phần, khuôn mặt này thật sự quá mức đẹp trai đến mức thu hút được nhiều cô gái thích. Nhưng để cho anh động tâm, từ đầu đến cuối, đều chỉ có một Chu Tỏa Tỏa.

Anh không biết Tỏa Tỏa ở đâu, nhưng nhớ rõ nàng từng nói, Nam Tôn gia từ nhỏ coi nàng là người nhà, liền đạp chân ga tới nhà cũ của gia đình Nam Tôn. Anh đem xe dừng ở dưới lầu, nhất thời cảm thấy, chính mình quá đường đột, cũng không dám lên lầu hỏi xem có tiểu cô nương có ở nhà hay không, cho dù trông anh như một thanh niên đôi mươi cũng sẽ bị người ta xem là biến thái đuổi ra. Đang nghĩ ngợi, nghe thấy một trận líu ríu, hai tiểu cô nương nắm tay trở về. Diệp Cẩn Ngôn ngồi trong xe, lại không dám xuống xe, anh nghĩ thầm, cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, cũng thấy đủ rồi. Tỏa Tỏa 14 tuổi, mặc váy màu trắng, giống như một tiểu yêu tinh, cái miệng nhỏ nhắn lộp bộp liên tục nói chuyện, anh kéo cửa sổ xe xuống, nghe thấy cô nói: "Anh Giai Minh...... cậu bé khác" các loại. Khóe miệng anh bật cười, lắc đầu, mím môi nghiêng người nhìn nha đầu kia. Tiểu cô nương ngoài cửa sổ giống như cảm nhận được ánh mắt cực nóng trong xe, liếc xéo qua, Diệp Cẩn Ngôn hoảng sợ cúi đầu, vội vàng muốn kéo cửa sổ lên, không ngờ xe chết máy, cửa sổ đóng không được, anh đỏ mặt nhìn trái nhìn phải, hận không thể tìm một khe hở chui vào. Tiểu cô nương thấy bộ dáng anh như vậy, mặt lộ vẻ phòng thủ rồi lại nhịn không được cười ra tiếng, lôi kéo Nam Tôn chạy vào cửa lầu. Cảnh tượng này khiến anh nhớ tới lần đó khi cô nói muốn nói chuyện yêu đương với anh, bóng lưng cô gái nhỏ cũng thẹn thùng như vậy, chạy khỏi tầm mắt anh.

Ở trong xe cười ngây ngô trong chốc lát, điện thoại đột nhiên vang lên, anh tiếp điện thoại,ghe thấy một giọng nói quen thuộc ở đầu bên kia: "Diệp tổng anh ở đâu? Sáng nay chúng ta có cuộc họp!" Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên nghĩ đến mình vẫn là ông chủ của Tinh Ngôn. Anh miễn cưỡng nói chuyện điện thoại và hứa sẽ đến ngay, trong khi bất đắc dĩ nhìn cửa sổ tầng hai, tự hỏi liệu cô gái này có về nhà vào buổi tối không.

Lái xe trở lại công ty, một người đàn ông gầy gò chạy tới kéo anh ta lại: "Diệp tổng, bên đầu tư đều chờ nóng nảy, anh nhanh lên một chút đi tổ tông." Diệp Cẩn Ngôn ha ha cười, "Thư ký Phạm, anh quên mất trước đây em gầy quá, ơ, ngày mai đem cái này màu hồng nhạt cà vạt thay đi!" Phạm Kim Cương nhìn anh như một con quái vật, đen mặt hỏi anh: "Diệp tổng, hôm qua anh uống bao nhiêu rồi!" Diệp Cẩn Ngôn mỉm cười cởi áo gió ra, ném nó cho Phạm Kim Cương và bước vào phòng họp.

Đàm phán coi như thuận lợi, sau khi từ phòng họp đi ra Diệp Cẩn Ngôn mặc áo khoác vào muốn đi, một người phụ nữ ăn mặc gợi cảm đi tới trước mặt anh, thấp giọng nói: " Diệp tổng, tài liệu đã chuẩn bị xong". Diệp Cẩn Ngôn bị thanh âm này dọa cho giật mình, lui về phía sau một bước, hai tay để trên bàn, lớn tiếng hô Phạm Kim Cương và bảo cô: "Ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với thư ký Phạm". Phạm Kim Cương chạy vào văn phòng. Cho rằng Diệp tổng của anh có chuyện gì chỉ nghe Diệp Cẩn Ngôn nói:"Cậu bảo Tiểu Văn đổi bộ phận khác đi, nói với bộ phận nhân sự một tiếng", Phạm Kim Cương vẻ mặt bất đắc dĩ: "Diệp tổng, thư ký này của anh đổi quá thường xuyên, không thể ỷ vào mình có vài phần nhan sắc cứ như vậy đùa giỡn cô nương người ta......"

Diệp Cẩn Ngôn bị những lời này dọa sợ, đột nhiên hồi tưởng lại, mình trước bốn mươi mấy tuổi quả thật có chút hoang đường, cho nên mới có Mẫn Nhi. Nghĩ vậy, anh hơi có vẻ xấu hổ cắn môi, anh càng kiên định để Phạm Nhi từ chức Tiểu Văn, cầm lấy chìa khóa xe rời khỏi văn phòng. Tiểu Văn ngoài cửa đã nghe được cuộc nói chuyện bên trong, ở bên ngoài khóc, lúc Diệp Cẩn Ngôn đi ngang qua bên cạnh cô, cô muốn kéo Diệp Cẩn Ngôn, nhưng anh nhanh chóng né đi, cúi đầu nói xin lỗi, rồi rời đi. Không nhìn lại.

Anh nghĩ đến năm đó cùng Tiểu Văn quả thật không rõ ràng một hồi, nhưng hoàn toàn xuất phát từ theo nhu cầu, vào chuyện tình cảm này, quả thật không có.

Nhưng vào lúc này, anh một lòng muốn trước khi trời tối chạy tới dưới lầu Tưởng gia, muốn cùng nha đầu kia nói một câu: "Xin chào, Chu Tỏa Tỏa, tôi là Diệp Cẩn Ngôn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com