Chương 4
Xin chào, tôi tên là Diệp Cẩn Ngôn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Cẩn Ngôn nhớ lại bộ váy trắng của Tỏa Tỏa, đột nhiên cảm thấy mình mặc hơi lỗi thời, liền về đến nhà bắt đầu lục lọi, tìm được một bộ đồ thể thao Nike màu đen, thuận tay cầm một cái mũ bóng chày màu trắng đội lên, tự kỷ soi gương, hài lòng chạy xuống lầu.
Lúc này đã gần năm giờ tối, anh hùng hùng hổ hổ lái xe đến dưới lầu Tưởng gia, nhưng không muốn quá nổi bật, anh dừng xe cách đó không xa. Sau khi xuống xe, hai tay đút túi, làm bộ thờ ơ đi dưới lầu. Đột nhiên đèn đường bên đường sáng lên, anh nhìn thấy trên đường lộ ra bóng dáng của mình, đột nhiên cảm thấy gió đêm hôm nay tựa hồ đều hiểu được tâm ý của anh, ngọt ngào, thổi qua trái tim của anh.
Cửa lầu truyền đến thanh âm quen thuộc, "Nam Tôn tớ tự mình về nhà, ngày mai gặp." Chu Tỏa Tỏa vừa quay đầu lại khoát tay vừa đi về phía trước. Diệp Cẩn Ngôn nhát gan trốn ở phía sau đại thụ. Nhìn cô bé ba bước hai bước quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với Tưởng Nam Tôn, và hôn gió tạm biệt Nam Tôn, anh cảm thấy cô cực kỳ đáng yêu, thì ra nha đầu này từ nhỏ đã tinh quái như vậy.
Diệp Cẩn Ngôn ở phía sau chậm rãi đi tới, cẩn thận từng li từng tí duy trì khoảng cách, hắn muốn tiến lên chào hỏi, lại sợ mình quá mức đường đột, dọa đến tiểu cô nương.
Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên nghĩ đến thư ký Phạm nhắc nhở anh, đêm nay sẽ có mưa nhẹ, anh bước nhanh chạy đến trong xe lấy ô, tiếp tục duy trì khoảng cách đi theo cô, anh không biết mình có thể lấy thân phận gì xuất hiện ở bên cạnh cô, anh thậm chí không biết Tỏa Tỏa ở độ tuổi này có còn thích anh không chút do dự hay không, nhưng anh muốn vĩnh viễn ở phía sau cô bảo vệ cô, để cho cônhìn thấy tất cả vẻ đẹp trên thế giới, cho dù cuối cùng anh chẳng có gì.
Cơn mưa kéo đến rất nhanh, đúng lúc Diệp Cẩn Ngôn đang nhìn theo bóng lưng cô với tâm tư tràn ngập suy tư thì cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi, Diệp Cẩn Ngôn hoảng sợ muốn chạy về phía trước đưa ô cho cô, rồi lại không muốn lần đầu tiên gặp mặt liền chật vật lỗ mãng như vậy, chính mình đang đối với phụ nữ khác, hiện tại làm sao cũng không được gì, anh nhìn Chu Tỏa Tỏa cách đó không xa dừng bước đứng ở dưới mái hiên tránh mưa. Liền rốt cuộc anh không thể kiềm chế được nữa, thôi thúc muốn bảo vệ cô.
Diệp Cẩn Ngôn trẻ tuổi tràn ngập sức sống, toàn thân có sức mạnh dùng không hết, hơn nữa đối mặt với Tỏa Tỏa, anh càng giống một cậu bé, không thể kiềm chế được tình yêu của mình, đột nhiên cầm ô chạy về phía đầu hẻm nhỏ. Mưa đang trút xuống, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt anh, trái tim anh dâng trào và anh chạy càng lúc càng nhanh. Đến đầu con hẻm tiếp theo, anh rẽ trái và bỏ chạy. Anh dựa vào tường và nhìn về phía con hẻm. Cô bé cách đó không xa, tóc ướt, bước nhanh chạy trong mưa, anh lặng lẽ ném chiếc ô tới ven đường, cố gắng gây chú ý nhất có thể, sau đó trốn ở góc tường, ngóng trông nha đầu này có thể lấy ô đi. Không có thất vọng, tiểu cô nương nhặt ô lên, lẩm bẩm: "Ai nha, mình cũng quá may mắn đi..." Diệp Cận Ngôn nhịn không được mỉm cười, sau khi cô đi được một đoạn đường, lại chậm rãi đi theo phía sau nàng. Nha đầu này mặc rất ít, trên người lại ướt, sợ là sẽ bị cảm, nghĩ đến Diệp Cẩn Ngôn khẽ nhíu mày.
Trước mặt cách đó không xa có một chàng trai đi tới, vóc dáng không cao, che ô đi về phía Tỏa Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn khẩn trương thiếu chút nữa xông lên, liền nghe thấy Tỏa Tỏa gọi: "Anh Giai Minh". Diệp Cẩn Ngôn trong lòng trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ đây không phải là bạn trai chứ, tuổi còn nhỏ, đã yêu đương rồi sao? Thật kỳ cục. Nghĩ vậy, anh nghiến răng nghiến lợi, giận dỗi tháo mũ xuống, lấy tay bổ nhào mái tóc ướt sũng, giống như quả bóng cao su trút giận, kéo bước chân mệt mỏi đi theo phía sau, nhìn cậu bé cùng Tỏa Tỏa cùng nhau đi vào một tòa nhà dân cư.
Diệp Cẩn Ngôn cũng không có tâm tình trở về lấy xe, tức giận bắt taxi, bĩu môi về đến nhà.
Sau khi về đến nhà Diệp Cẩn Ngôn ngay cả tâm tình tắm rửa cũng không có, đi qua đi lại trong phòng, nghĩ đến tiểu nam sinh kia cùng Tỏa Tỏa đi cùng một chỗ, anh lật bình dấm chua, soi gương nhìn mình, nhìn vào gương ra dấu tay nổ súng, nghiêng cái miệng nhỏ nhắn nói một câu "Diệp Cẩn Ngôn, anh đẹp trai nhất"...... Ngày mai nhất định phải chào hỏi, anh oán hận lẩm bẩm, tuy rằng còn chưa nghĩ ra mở màn như thế nào.
Đêm hôm đó Diệp Cẩn Ngôn mơ thấy Tỏa Tỏa, anh không phân biệt được cô mười bốn tuổi và cô hai mươi mấy tuổi, nhưng trong mộng, cô gái kia hình như vẫn luôn sống không vui không hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Cẩn Ngôn rời giường rửa mặt xong, mở tủ quần áo ra bắt đầu chọn quần áo, ừm... Muốn trẻ tuổi một chút, anh lấy ra bộ quần đùi cùng áo màu trắng kia, bên trong đáp một kiện áo T - shirt cổ tròn màu lam, mặc chiến bào vào đi lấy xe.
Đến nơi, liền nhìn thấy tiểu cô nương cách đó không xa vui vẻ đi tới, trong miệng còn ngâm nga ca khúc, nghĩ đến năm ấy trên đường từ Tân Thành trở về nàng hát ca khúc kia, Diệp Cẩn Ngôn không khỏi cười trộm.
Có thể là anh cười lớn, hoặc là động cơ của anh quá mức rõ ràng, tiểu cô nương cảnh giác quay đầu lại, thấy được Diệp Cẩn Ngôn hé miệng cười trộm, nàng cắn môi, ánh mắt sắc bén nhìn anh, anh nhất thời luống cuống, nhưng luôn luôn nhắc nhở mình nhất định phải bảo trì đẹp trai, liền hai tay đút túi, giả vờ như không có việc gì tiếp tục đi tới. Chu Tỏa Tỏa chậm rãi đi tới, híp mắt, hất cằm chất vấn: "Ta đều gặp chú ba lần, vị đại thúc này, nếu chú theo dõi ta, ta sẽ nói cho cậu ta cùng Tưởng thúc thúc, để cho cảnh sát bắt chú đi." Diệp Cẩn Ngôn không nghĩ tới nha đầu này khi còn bé liền to gan như vậy, dám chủ động cùng người nghi ngờ theo dõi anh (nghi ngờ biến thái) nói chuyện, anh khẩn trương nhất thời nghẹn lời, lại không nói ra lời, trong nháy mắt từ lỗ tai đỏ đến mặt. Chu Tỏa Tỏa phì cười ra tiếng: "Tối qua cảm ơn chiếc ô, chú biến thái......" Diệp Cẩn Ngôn hận mình, cái miệng này sao lại không chịu thua kém như vậy, nha đầu kia lại gọi mình là chú, cái này không kém bối phận? Còn gọi là chú biến thái? Anh cố lấy dũng khí chạy đến phía trước nàng, "Xin chào, tôi tên là Diệp Cẩn Ngôn." Tiểu cô nương nhìn đôi tai tinh linh đỏ rực dưới ánh mặt trời của nam nhân trước mắt, có chút ngoài ý muốn trốn tránh anh, rốt cục sợ hãi, không dám trả lời, vòng qua anh bước nhanh qua. Diệp Cẩn Ngôn phía sau nàng hô một tiếng: "Tạm biệt tiểu cô nương, không nên tùy tiện cùng người xa lạ nói chuyện." Chu Tỏa Tỏa vẻ mặt hồ nghi nhìn nàng, bĩu môi nhỏ nhắn lầm bầm chạy.
Diệp Cẩn Ngôn nhìn bóng lưng nàng chạy mất, nghĩ thầm "Hoàn hảo, không sao, không sao, còn biết sợ người xa lạ, không đến mức chịu thiệt bị lừa".
Trở lại xe, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh cười nửa ngày. Mở nhạc bài vừa rồi mà Tỏa Tỏa ngâm nga << Thất Lý Hương >>, " Mưa cả đêm, tình yêu của anh tràn ra tựa như mưa, bệ cửa sổ bươm bướm, giống như chương xinh đẹp bay tán loạn trong thơ, anh tiếp tục viết, đem vĩnh viễn yêu em viết vào cuối thơ, em xuất hiện ở mỗi một trang thơ của anh....... " Diệp Cẩn Ngôn giờ phút này tựa như mối tình đầu thiếu niên, lại ngâm nga theo âm nhạc, trong ngữ điệu tràn đầy nhu tình mật ý, Diệp Cẩn Ngôn năm mươi tuổi cũng sẽ không như vậy, tuyệt đối không bao giờ, tên nhát gan kia chỉ biết tự mình uống rượu giải sầu.
Hôm nay đi làm không có muộn, thư ký Phạm đã sớm ở công ty chờ anh, ông chủ đã đến lúc tám giờ, bảy giờ anh đã có mặt ở văn phòng. Thấy Diệp Cẩn Ngôn đi vào văn phòng, Phạm Kim Cương cầm bữa sáng theo vào, "Diệp tổng, mặt mày rạng rỡ, tâm tình không tệ nha......" Phạm Kim Cương thấy tâm tình anh rất tốt liền trêu chọc nói. Diệp Cẩn Ngôn cười cười, còn không đợi mở miệng, liền nhìn thấy ngoài cửa có một thân ảnh ủy khuất, "Không phải ta để cậu xử lý sao? Tại sao cậu lại đến đây nữa?" Diệp Cẩn Ngôn không dám thở mạnh hỏi: "Cậu đi xử lý, ta từ nay về sau tôi không cần nữ trợ lý nữa, xử lý không tốt cậu liền đến bộ phận nhân sự báo cáo!!"
Diệp Cẩn Ngôn mặc dù trong đầu đều là bộ dáng đáng yêu của Chu Tỏa Tỏa sáng nay, nhưng anh vẫn cố gắng hết sức bình tĩnh và làm tốt công việc của mình, sau khi trải qua Thiên Phàm anh biết rõ, muốn bảo vệ người mình yêu, nhất định anh phải tăng cường sức mạnh cho bản thân.
Sau khi khóa Chu Tỏa bên kia đến trường học, mắt nhìn đồng hồ học, cô bất đắc dĩ thở dài, không có một tiết nào cô thích, cô thật sự không thích học tập, không thích đọc sách, ngồi ở lớp nhìn chằm chằm bảng đen, suy nghĩ lại sớm bay tới chân trời. Cô nghĩ tới ba, lần trước gặp ông vẫn là một năm trước đây, không biết năm nay ông có thể trở về thăm cô hay không, nghĩ tới những thứ này, mũi cô đột nhiên chua xót, nhưng một trận gió thổi qua, cô dùng sức lắc đầu, để cho mình trong sạch, cô là một cô gái kiên cường, cũng không ở trước mặt bất luận kẻ nào bày ra sự yếu đuối của mình, ngay cả ở trước mặt ba, cô cũng giống như vậy, ba trở về thăm cô, mặc dù cô chưa bao giờ vui lòng biểu đạt tình cảm, nhưng mỗi lần rời đi, cô cũng sẽ không giữ lại.
Đột nhiên nghĩ đến người đàn ông tự xưng là Diệp Cẩn Ngôn, lại nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng kìm nén lúc sáng của anh ta, Chu Tỏa Tỏa thậm chí cảm thấy có chút đáng yêu. Chiếc ô tối hôm qua, đối với cô mà nói, là sự ấm áp đã lâu không thấy. Từ nhỏ đến lớn người thích cô rất nhiều, nhưng thật lòng thật dạ đối tốt với cô, ngoại trừ Nam Tôn và ba cô,cô không thể nghĩ ra ai thực sự tốt với mình. Cô có chút tò mò, lại có chút sợ hãi, nhưng cô luôn cảm thấy anh không phải là người xấu. Nhưng Tỏa Tỏa có trí tưởng tượng phong phú tự hỏi nếu anh là một tên biến thái, có thể cá mập, hoặc là anh ta sẽ giết cô hoặc là đem cô đi bán? Ngẫm lại gần đây xem mấy bộ phim truyền hình, cô nghĩ đến rất nhiều kẻ cặn bã hiền lành, bề ngoài đẹp trai nhưng nham hiểm và độc ác...Chu Tỏa Tỏa không khỏi rùng mình, "A, thật đáng sợ, người không thể nhìn bề ngoài mà đoán được người ta".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com