Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Tất cả đàn ông ngoại trừ tôi đều có thể là người xấu

Cô bé, bất cứ người đàn ông nào ngoài anh cũng có thể là người xấu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chỉ chớp mắt đã qua hai tuần, mỗi ngày anh lặng lẽ đi cùng Tỏa Tỏa trên con đường tới lui mỗi ngày của cô, nghĩ thầm, nếu có thể nhìn cô chậm rãi lớn lên như vậy, cũng là một chuyện may mắn.

Thời học sinh Tỏa Tỏa, giống như người bên ngoài khô khan hời hợt, nhưng tuyệt đối không thiếu người theo đuổi.

Cô ấy là loại cô gái xinh đẹp, có khí chất đặc biệt, mặc đồng phục học sinh mang giày vải bạt vào, khuôn mặt không trang điểm, ranh mãnh và dễ thương như tiểu hồ ly.

Trong lúc vô tình hay cố ý, cô cũng chú ý tới người đàn ông tên Diệp Cẩn Ngôn kia, thời gian dài sẽ xuất hiện xung quanh cô.

Thỉnh thoảng anh bởi vì công việc mà không xuất hiện, cô còn nhìn xung quanh tìm anh. Nhưng khi anh ở đây, cô phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Về sau nhắc lại chuyện này, Diệp Cẩn Ngôn luôn nhéo mũi, gọi cô là tiểu hồ ly.

Ngày hôm nay, anh mở vài cuộc họp, mà khi không gặp được cô, anh vẫn luôn nghĩ về cô, anh không khỏi cảm thấy khó chịu, dù sao anh cũng là một người đàn ông đã sống được 50 năm,anh làm sao có thể không chịu nổi tương tư như vậy.

Đi tới dưới lầu nhà Tỏa Tỏa, liền nhìn thấy nha đầu kia kéo cánh tay một người đàn ông trung niên, làm nũng gọi ba, Diệp Cẩn Ngôn chưa từng thấy qua Chu Tỏa Tỏa như vậy.

Anh gọi một phần xíu mại ở nhà hàng nhỏ gần nhà cô, chậm rãi ăn.

Sau khi cắn một miếng xíu mại xuống bụng,vị giác của anh bị kích thích, anh không khỏi nhớ lại quá khứ, nghĩ đến miệng cô gái dễ thương đang phồng lên với xíu mại. Ngồi trên ghế, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại hồi tưởng lại lúc trước ở Tinh Ngôn hội đồng quản trị, những lời buộc tội của những kẻ có lòng bẩn thỉu đối với cô, anh lập tức lạnh sống lưng, anh yêu cô đến nhường nào, trân trọng cô không dám bước lên, nhưng có người vẫn tạt nước bẩn vào người cô.

Nhưng bây giờ, chưa kể cô vẫn còn là thiếu nữ, anh sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm gián đoạn thời gian của cô. Nhưng từ bỏ? Sẽ không bao giờ.

Lúc trước ở trước mộ Tỏa Tỏa, anh đã hứa hẹn: "Gặp lại, quyết không phụ em."

Tình yêu của anh đối với cô, ở trong lòng kéo lưới, dệt thành tấm vải trong trái tim anh, phức tạp đến mức anh không thể buông bỏ.

Bóng dáng ngoài cửa sổ cắt đứt suy nghĩ của anh, tiểu cô nương vẫn ôm cánh tay của người đàn ông, nhưng vẻ mặt không còn sống động như trước. Diệp Cẩn Ngôn gọi nhân viên phục vụ trả tiền xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Dưới ánh đèn đường cách đó không xa, cô bé ôm cha, rồi một tay chắp sau lưng, tay kia vẫy tay chào bố. Người đàn ông đi rồi, Tỏa Tỏa đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích một bước.

Tỏa Tỏa đương nhiên rất khổ sở, cha cô, người mà cô đã không gặp trong một năm, lại chỉ cùng nàng ăn một bữa cơm tối, liền muốn rời đi. Sau khi từ biệt cha, ủy khuất cùng lưu luyến của nàng trong nháy mắt xông lên đầu, mà những thứ này đều là không muốn để cho gia đình cậu nhìn thấy.

Tỏa Tỏa đi tới dưới mái hiên, ngồi trên thềm đá ven đường, nhặt một viên đá vẽ lung tung trên mặt đất.

Diệp Cẩn Ngôn ma xui quỷ khiến chạy tới, Tỏa Tỏa nhìn thấy giày da màu đen trước mắt, nâng khuôn mặt đáng yêu lên nhìn anh. " Diệp Cẩn Ngôn ? Tại sao chú lại theo dõi tôi?" Giọng điệu của cô gái nhỏ không giống như một câu hỏi mà đầy sự phàn nàn.

Nghe cô gọi tên mình, anh không ý thức được, hai mắt anh đỏ bừng, nhưng khoảnh khắc này bị cô bắt được.

Diệp Cẩn Ngôn thuận thế ngồi ở bên cạnh nàng, giống như một thiếu niên chưa trải qua thế sự, không dám quay đầu lại nhìn cô. Thấy anh không trả lời, Chu Tỏa Tỏa vẫn im lặng.

"Cô bé sao không lên lầu, tiểu cô nương buổi tối ở bên ngoài rất nguy hiểm..." Diệp Cẩn Ngôn hỏi.

Tỏa Tỏa tựa đầu vào đầu gối của anh, nghiêng mặt nhìn anh, bĩu môi nói, "Sẽ gặp phải... sát thủ cá mập sao?... người xấu sao? Giống như chú?"

Diệp Cẩn Ngôn không nhịn được cười ra tiếng.

"Muốn bắt cóc tôi thì không có cơ hội đâu... Không ai chịu bỏ tiền chuộc tôi đâu." Cô bé tự giễu cười nói.

"Nha đầu trí tưởng tượng thật phong phú...... Nhưng như vậy là tốt, không thể không đề phòng người khác."

Đôi tình nhân nhỏ đi ngang qua em anh anh, anh lẳng lặng ngồi bên cạnh cô. Không khí sau cơn mưa tràn ngập mùi đất, vài chiếc lá từ trên cây rơi xuống vai anh.

Tỏa Tỏa ngơ ngác nhìn anh, có chút xuất thần.

Anh ta tiếp tục nói: "Nhưng anh không phải là người xấu, tất cả đàn ông ngoại trừ anh đều có thể là người xấu." Diệp Cẩn Ngôn lúc nói lời này hất cằm, nghiêng đầu, ngữ khí muốn bao nhiêu ấu trĩ có bấy nhiêu ấu trĩ.

Chu Tỏa Tỏa rõ ràng là rất ngạc nhiên và có chút ấm áp sau khi nghe lời nói của người đàn ông này.

Diệp Cẩn Ngôn muốn hỏi cô đang nghĩ gì, đang suy nghĩ nên nói thế nào, nhưng chưa kịp hỏi thì cô đã thấp giọng nói: "Tôi đã không gặp bố tôi một năm rồi, ông ấy vừa ăn tối với tôi xong, liền muốn đi."..." Giọng cô bé nức nở, mũi đỏ bừng nương mang theo tiếng khóc nức nở, đỏ mũi, ngay sau đó, nước mắt như xâu chuỗi hạt châu rơi xuống.

Diệp Cẩn Ngôn luống cuống tay chân lật túi, lại không thể lấy ra một tờ khăn giấy, nhìn mái tóc lông mao của cô bé, mũi hồng hồng, không biết tại sao, nhất thời một dòng nước ấm tràn vào trong lòng, cúi người muốn lấy tay giúp cô lau khô nước mắt.

Chu Tỏa Tỏa thấy anh như vậy, phát giác trong lúc vô tình bại lộ sự yếu đuối cẩn thận che giấu của mình, liền giống như đứa trẻ bị ủy khuất sau khi đánh nhau với người khác, quật cường dùng ống tay áo lau nước mắt, đứng lên.

Tay Diệp Cẩn Ngôn rơi vào không trung, dừng lại trước mặt nàng một chút, liền vội vàng thu lại. Anh biết mình đã mất bình tĩnh nên mím môi, ngượng ngùng cúi đầu.

"Dù sao, ông ấy có đi cùng tôi hay không, tôi cũng không cần. "Cô làm bộ thoải mái nói, nhưng cô gái nhỏ ngụy trang non nớt, sao có thể lừa được anh chứ.

Diệp Cẩn Ngôn cũng đứng dậy theo, ôn nhu hỏi nàng vì sao.

"Tôi không cần, từ nhỏ ông ấy chưa bao giờ ở bên cạnh tôi. Bây giờ tôi đã lớn rồi, không cần nữa, sau này tôi sẽ có nhà riêng, sẽ được yêu thương và được người khác quan tâm." Tỏa Tỏa nói với đôi mắt khao khát.

Diệp Cẩn Ngôn lúc này cảm giác như bị sét đánh, trong lòng vừa đau khổ vừa áy náy, anh sợ trên thế giới này bọn họ sẽ không thể thoát khỏi vận mệnh của mình.

Cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của anh, cô không khỏi giật mình, vội vàng cúi đầu.

Diệp Cẩn Ngôn cố gắng hết sức bình tĩnh lại cảm xúc, chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nói: "Cô gái, cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô."

Bây giờ Chu Tỏa Tỏa vẫn đang lớn lên, chiều cao vừa chạm tới ngực Diệp Cẩn Ngôn, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vui vẻ nói: "Xin chào Diệp Cẩn Ngôn, tôi tên là Chu Tỏa Tỏa."

Diệp Cẩn Ngôn nhất thời hoảng hốt, nghĩ đến cô gái lần đầu tiên xin anh 80.000 tệ, sau đó nhìn cô bé trước mặt, à, đúng rồi, cô ấy thực sự vẫn còn nhỏ... Anh lập tức cảm thấy có chút xấu hổ về cảm xúc của mình lúc này.

Diệp Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, ý cười tràn ra, không đợi anh mở miệng, nha đầu kia liền xoay người chạy mất, Diệp Cẩn Ngôn hướng về phía nàng ôn nhu hỏi: "Tỏa Tỏa... em muốn cuộc sống như thế nào?"

Tỏa Tỏa đứng tại chỗ, dịu dàng nhìn anh, trong lúc bàng hoàng, anh dường như nhìn thấy cô gái đã chỉ cho anh ngôi nhà trong ngôi nhà cũ của gia đình Tưởng gia kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com