Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 52 - Em An Phận Một Chút, Anh Liền Không Khó Chịu Nữa Đâu!

Sức khỏe của Chu Tỏa Tỏa cũng đang dần hồi phục, anh không dám làm cô quá mệt mỏi, mỗi ngày chỉ cho cô đi dạo một chút, Nam Tôn vừa có thời gian liền đến Tư Nam nói chuyện với cô, Diệp Cẩn Ngôn thì ở phòng bếp bận trước bận sau vì cô làm một ngày ba bữa.

Tình trạng của cô thực sự đã có chuyển biến tốt đẹp, mắt thường có thể thấy được béo lên một chút, Diệp Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ ăn cơm cô mê hoặc.

"Tỏa Tỏa, ăn nhiều một chút......" Giọng điệu của anh vô cùng yêu chiều. Chu Tỏa Tỏa ngước lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, không hiểu sao mặt cô bỗng dưng lại đỏ lên.

"Lúc ăn nhìn em... đặc biệt ngoan......" Diệp Cẩn Ngôn đưa tay sờ đầu của cô, lòng bàn tay ấm áp khiến cô gật đầu, đôi mắt cong lên thành một vòng cung đẹp đẽ, cô nhặt một miếng dưa chuột lên miệng của anh ấy.

Diệp Cẩn Ngôn trân trọng vẻ đẹp này. Anh thực sự rất đau khổ. Không ai biết anh đã trải qua những gì để có được ngày hôm nay, ngay cả cô cũng không biết toàn bộ câu chuyện.

"Bố..." Chu Tỏa Tỏa muốn nói lại thôi, cúi đầu nhìn bát cơm trước mắt, "Anh không liên lạc được với ba sao?"

Diệp Cẩn Ngôn ngẩn người, giương mắt nhìn cô. Cô cắn nhẹ môi dưới, mân mđưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày của anh, mỉm cười hôn lên đôi môi mát lạnh của anh.ê đôi đũa trong bát. Vẻ mặt khiến anh cảm thấy rất đau lòng.

"Cô gái..." Anh đặt đũa xuống, kéo ghế sang bên cô, nhẹ nhàng choàng tay qua vai cô, "Ông ấy đang ở trên biển, tín hiệu chắc chắn rất kém, ông ấy sẽ đến gặp em sớm thôi, cô gái..." Diệp Cẩn Ngôn nói như vậy, cau mày, trong ánh mắt tràn đầy vội vàng, lại có chút nói năng lộn xộn.

Nhìn thấy anh như vậy, Chu Tỏa Tỏa đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày của anh, mỉm cười hôn lên đôi môi mát lạnh của anh.

Diệp Cẩn Ngôn cúi mặt, liền trông thấy chóp mũi nàng ửng đỏ, anh không từ chối,thuận theo hôn nàng.

Cô bé rời khỏi môi anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa khóe miệng anh. "Em không nên tham lam như vậy, em hài lòng với anh!" Cô mỉm cười nói, giả vờ thở phào nhẹ nhõm.

"Em biết không, không phải thế này...Bố em cũng yêu em..." Anh vẫn cố an ủi cô, anh nghĩ cô muốn cô được hạnh phúc và dành cho cô tình yêu tốt nhất trên đời.

Cô tựa vào vòng tay anh, cô bé tựa cằm vào ngực anh, ngước đôi mắt to ngấn nước lên và im lặng nhìn anh.

Hô hấp của Diệp Cẩn Ngôn bắt đầu trở nên gấp gáp, đôi tay nhỏ nhắn không ngừng mò mẫm trên ngực anh, sau khi mở một hai cúc áo, cô mỉm cười như một con cáo nhỏ xảo quyệt.

"Ngoan nào... Anh sẽ lấy cho em một ít nước tắm..." Hơi thở của họ nóng lên, giọng anh trở nên khàn khàn, nhưng lại trầm đến mức cơ thể cô bắt đầu nóng lên.

"Diệp Cẩn Ngôn......" Cô làm nũng, cọ cọ vào ngực dụi dụi vào ngực anh, cô muốn anh vì tình yêu và sự khao khát phát triển quá nhanh khiến cô đã muốn anh từ lâu.

"Anh không còn yêu em nữa..." cô cố tình nói.

"Đồ ngốc...anh chờ em khỏe lại....." Diệp Cẩn Ngôn đem mái tóc nhỏ của nàng nhét sau tai, đầu ngón tay nóng lên, chọc cho nàng trong nháy mắt lại đỏ mặt.

Chu Tỏa Tỏa bĩu môi phản đối, nhích lên một chút và hôn lên môi anh, lợi dụng anh, đưa đầu lưỡi mềm mại và ẩm ướt của mình vào anh. Anh nhìn cô với đôi mắt mở to. Cô cười khúc khích, rồi hôn. Nhìn anh có chút xa lạ.

Diệp Cẩn Ngôn không thể cưỡng lại sự quấn quýt của cô, ôn ôn nhu dây dưa, anh thuận theo đáp lại, cho đến khi cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên sự cứng rắn nóng bỏng của anh, lý trí của anh lập tức chiếm lĩnh, anh không khỏi thì thầm vào tai cô, "Em không chịu nổi...... Tỏa Tỏa... Ngoan một chút, được không......" Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cố gắng kìm nén ham muốn đang dần dâng trào của mình.

Chu Tỏa Tỏa tựa vào trong lòng anh chậm rãi thở ra, bàn tay nhỏ bé không an phận bị anh vùi ở lòng bàn tay, cô liền không thể tùy ý làm bậy nữa, tức giận nhìn anh, môi anh khép chặt, yết hầu khó có thể tự mình lăn lên lăn xuống.

"Anh có thấy khó chịu không..." Cô thấy anh như vậy, thấp giọng hỏi anh.

Diệp Cẩn Ngôn bật cười. Anh có chút xấu hổ khi cô hỏi anh điều này.

"Em an phận một chút, anh sẽ không khó chịu!" Anh hôn lên trán cô.

"Em giúp anh......" Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.

"Nha đầu này...... Đừng làm bậy........." Anh thẹn thùng.

"Diệp Cẩn Ngôn... đừng khách khí với em..." Cô vùng ra khỏi tay anh, kéo quần anh lên, định đưa tay vào trong.

Diệp Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt, lần nữa bắt được nàng, nhanh chóng đứng dậy, buộc chặt dây quần.

"Chu Tỏa Tỏa, em an phận một chút..." Anh lùi lại một bước, giữ chặt quần không dám buông ra, như thể sắp bị cưỡng hiếp, trên người không giấu được nụ cười và sự xấu hổ. đôi môi của anh ấy.

Chu Tỏa Tỏa nhìn bộ dáng này của anh, cười đến cúi người xuống, lại ngồi xổm xuống.

Diệp Cẩn Ngôn thấy cô như vậy, anh tưởng cô lại đau bụng nên vội vàng ngồi xổm dưới chân cô, nâng đầu cô lên.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô đỏ bừng, anh mới yên tâm, "Em... sao em lại nghịch ngợm như vậy..." Anh chọc chọc vào giữa lông mày cô, giọng điệu rất trìu mến.

"Diệp Cẩn Ngôn.....anh sợ tôi ép anh làm điều đó à?" Cô mỉm cười hỏi.

"Anh sợ anh không nhịn được..." Diệp Cẩn Ngôn hắng giọng nhỏ giọng nói: "Em không biết bây giờ anh muốn em đến nhường nào..."

Anh rất dịu dàng, khi những lời như vậy ra khỏi miệng anh, chúng không hề bị dục vọng nhuốm màu, giống như tình yêu của anh.

"Ôi Diệp Cẩn Ngôn......" Anh rất ít khi nói đến tình yêu, nhưng mỗi lần nhắc đến tình yêu, trái tim cô lại rung động.

Diệp Cẩn Ngôn cuối cùng cũng dỗ được cô ngủ sau khi thấy cô ngủ say, anh mới yên tâm đi vào thư phòng xử lý chuyện khác.

Thứ nhất là cao tăng anh vẫn nhớ ở trong lòng, thứ hai chính là cha của Tỏa Tỏa luôn lo lắng.

Người trong chùa nói rằng đại tăng đã rời khỏi nơi này mà không hề nhắc tới nơi mình đi, cũng không biết ngày trở về Diệp Cẩn Ngôn muốn báo đápnhưng bất lực, trong lòng luôn có một tảng đá đè nặng lên trái tim anh, và anh không bao giờ có thể cảm thấy an tâm.

Về phần Chu Tử Phong, anh lại năm lần bảy lượt nhờ người liên lạc, nhưng nhiều lần vẫn không có kết quả. Bộ dáng Tỏa Tỏa vừa rồi, khiến anh cảm thấy rất buồn. Làm sao một đứa trẻ lại không yêu cha mình? Hơn nữa, cô vẫn là một đứa trẻ nhạy cảm, nhưng trong lòng chắc hẳn đang vô cùng buồn bã.

Anh đang sắp xếp tài liệu trong phòng làm việc, sức khỏe của Tỏa Tỏa dần dần được cải thiện. Anh cũng bắt đầu lên kế hoạch cho bước công việc tiếp theo, sau một thời gian sẽ thu xếp để Tỏa Tỏa quay lại trường học.

Lúc anh trở lại phòng ngủ, cô còn đang ngoan ngoãn ngủ, Diệp Cẩn Ngôn rón rén bò lên giường, anh thậm chí không dám xoay người, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, nhìn dáng vẻ ngủ say của cô. Anh, anh bất lực thở dài, buộc mình phải kìm nén ham muốn của cơ thể, dần dần chìm vào giấc ngủ với hơi thở đều đặn của cô.

Diệp Cẩn Ngôn cũng không ngoài ý muốn, giấc mơ kia quá quen thuộc, chỉ cảm thấy dưới thân khô nóng, chân ngứa ngáy khó nhịn, trong lòng anh áy náy không thôi, cho dù là mơ, anh cũng sợ tổn thương đến cơ thể suy yếu của cô.

"Chú..." cô bé gọi anh, nhưng cô đang ngậm dương vật của anh trong miệng nên không rõ lắm, nhưng giọng cô lại cực kỳ dễ thương.

Diệp Cẩn Ngôn chợt tỉnh lại, nhìn thấy chăn bông trước mặt đang bị thứ gì đó giữ lại, thân thể to lớn dưới thân bị hơi ấm và hơi ẩm bao bọc, anh còn chưa kịp phản ứng, cũng không dám cử động mạnh. Anh chỉ nghe thấy giọng nói như mèo con của cô gọi tên anh.

Anh mở chăn ra, nhìn thấy cô đang quỳ giữa hai chân, dùng sức ngậm trong miệng, "Chu Tỏa Tỏa....." Anh giả vờ tức giận gọi cô như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tỏa Tỏa phiếm hồng, khóe miệng dính mấy sợi lông của anh, cô nghịch ngợm le lưỡi, lập tức xấu hổ kéo chăn che mình lại.

Cô trông đáng yêu như một đứa trẻ vừa làm điều gì đó xấu xa. Anh không nhận ra rằng lúc này bàn tay nhỏ bé của cô đã ôm lấy nó và vô thức siết chặt.

Diệp Cẩn Ngôn toàn thân nóng bừng, dục vọng của anh sắp bị kích động, trong lúc nhất thời, anh thậm chí còn muốn đè cô xuống giường...

Kỹ thuật Chu Tỏa Tỏa cũng không thành thạo cho lắm, cô dùng đầu lưỡi liếm anh, sau đó cầm chúng trong tay và xoa liên tục. Diệp Cẩn Ngôn không khỏi thở dài, anh biết mình không thể từ chối cô nữa, liền nhấc chăn lên, để cô ra ngoài hít thở không khí.

Chu Tỏa Tỏa ngước mắt nhìn anh, cô sợ anh lại đẩy cô ra, nên trong mắt cô đầy vẻ cầu xin như vậy. Diệp Cẩn Ngôn làm sao chịu được bộ dáng này của cô, thoáng ngồi dậy, đem cô kéo gần mình, nhẹ xoa mái tóc rối tung của cô, đây chính là ngầm đồng ý với cô. Cô mỉm cười và vòng đôi tay nhỏ bé của mình quanh nó và bắt đầu di chuyển nó lên xuống.

Động tác của Chu Tỏa Tỏa ngày càng nhanh hơn, cô đang quan sát phản ứng của Diệp Cẩn Ngôn. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, sau đó anh đứng dậy, lật cô lại, nằm trên người cô, anh không dám dùng quá nhiều sức lực. Ôm chặt lấy cô, anh dùng khuỷu tay đỡ mình, cẩn thận hôn lên đôi môi mềm mại của cô, Chu Tỏa Tỏa có chút hoảng sợ, nhìn thấy bàn tay to lớn của Diệp Cẩn Ngôn ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo cô đến che đậy thân thể cô.

"Tỏa Tỏa...Bảo bối..." Anh gọi tên cô và thả mình ra khỏi tay cô.

Diệp Cẩn Ngôn nằm trên giường, ôm cô vào lòng, thở dốc.

Cô ghé vào ngực anh, nhìn gương mặt anh ửng đỏ sau khi kích tình qua đi, nhịn không được cười xấu xa ra tiếng.

"Nha đầu này... về sau không thể như vậy nữa......" Anh xoa tóc cô, nhẹ giọng mắng cô.

"Diệp Cẩn Ngôn.... em tỉnh dậy và nhìn thấy bộ dạng phía dưới của anh... em chỉ đang giúp anh thôi..." Cô giả vờ ủy khuất.

Sắc mặt Diệp Cẩn Ngôn càng đỏ hơn. Anh chưa bị cô trêu chọc trước khi đi ngủ nên nhẹ nhàng bịt miệng cô lại, ngăn cô nói chuyện.

"Chu Tỏa Tỏa... em đừng nói nữa....." anh nói với một nụ cười bất lực.

"Này Diệp Cẩn Ngôn, anh đang mơ về những cô gái khác à..." Chu Tỏa Tỏa đột nhiên ngồi dậy, ôm cánh tay, bộ dáng tức giận.

Cô đang tức giận, Diệp Cẩn Ngôn nhìn cô không khỏi bật cười, sau đó ngồi dậy, nhéo má cô cười nói: "Ha ha ha, Chu Tỏa Tỏa trong đầu em đang nghĩ gì vậy..."

Tỏa Tỏa chỉ là đang nói ra thôi, cô không nên nghi ngờ sự chân thành của anh đối với cô, nên cô lập tức nhận ra mình vừa nói những điều nực cười gì.

"Anh chỉ muốn em khỏe mạnh và bình an... Anh không thể sống thiếu em..."

Hai người chơi đùa một lúc, sau khi nhìn bầu trời bên ngoài hơi sáng, anh ôm cô ngủ thiếp đi.

Đêm đó Chu Tỏa Tỏa đã có một giấc mơ, cô mơ thấy cha mình, và cảnh tượng lần đầu tiên cô mơ thấy lúc nhỏ bị chia cắt với ông ấy, khi tỉnh lại nước mắt thấm ướt bên gối, cũng may, Diệp Cẩn Ngôn ở bên cạnh cô, cô hướng trong ngực anh cọ cọ, ạnh theo bản năng ôm chặt, trong miệng lầm bầm cái gì, cô chăm chú lắng nghe thì anh nói "Ngoan Tỏa Tỏa...... Anh ở đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com