Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TAM ĐỘC

Tài liệu tham khảo: "Muôn kiếp nhân sinh" – Nguyên Phong. Những đặc tính của ba tộc Arya, Og, Poseida được ghi chép lại cẩn thận trong tác phẩm nổi tiếng của Nguyên Phong. Trong "tam độc" có những hình ảnh xấu xa và man rợ, khuyến cáo nên cân nhắc khi đọc. Tác phẩm không dành cho tất cả độ tuổi.

Kar bị đánh thức bởi sự xóc nảy trong xe ngựa. Gã mơ màng hé mắt, nhìn thấy cha mình đang ngồi thiền tọa bên rèm. Ông là một trưởng y, vô cùng tinh thông nghề chữa bệnh.

Xứ Atlantis bấy giờ chia làm ba chủng tộc, tộc Arya là thuần Atlantis, vô cùng khác biệt với hai chủng tộc còn lại, đó là Og và Poseida. Og là tộc tàn bạo nhất, hung hãn nhất, cũng chính vì vậy nên lực lượng quân lính vô cùng hùng hậu. Họ không phải là những người bình thường đi nghênh trận, mà đều được lai giống giữa người và một giống quái thai "nửa người nửa thú". Đám quái thai này vốn dĩ giữ đặc tính của loài heo, sói, sư tử thế nên rất hung hãn, và hơn thế nữa là dục tính mạnh mẽ. Điều này tương đồng với tộc Poseida, không bao giờ ban hành lệnh giữ giới, mà để mặc cho tính dục lan tràn bừa bãi, mở những thú vui hoan lạc bất kể ngày đêm.

Cũng bởi vì một phần là xã hội quá tân tiến. Con người xứ Atlantis sống theo một châm ngôn "thắng làm vua thua làm giặc". Kẻ mạnh được đứng trên đỉnh cao, kẻ yếu trở thành nô lệ, tay sai, hoặc thậm chí là trở thành thú vui xác thịt cho các binh lính.

Cha của Kar là một trưởng y, cũng có quyền năng khá đặc biệt. Ông biết tận dụng những nguồn năng lượng từ thiên địa, chuyển dời nó vào thân thể loài người, chữa được bách bệnh.

Lần này cả nhà hắn đi là để cùng chiến đấu với tộc Og, đóng đô ở vùng biên giới, lập căn cứ và chực sẵn ở đó, sẵn sàng nghênh trận với lũ "nửa người nửa thú" bất cứ lúc nào.

Gã vừa chồm dậy thì bỗng nhiên phát hiện ra có kẻ ngồi phía sau lưng mình, bụm chặt miệng gã. Gã trừng mắt nhìn về phía cha, cha gã bấy giờ cũng không nhìn gã lấy một cái. Vậy là gã vừa tỉnh lại bị ngất đi tiếp vì hít phải một liều thuốc mê.

Kẻ đó đỡ lấy Kar, lúc này mới mở miệng nói với cha của gã: "Ông chắc chắn với quyết định của mình chứ?"

Cha gã mở mắt, nhìn đứa con còn nhỏ tuổi đang không biết trời trăng gì, gật đầu một cái: "Lần này thật sự nhờ cậy vào ngài, xin ngài hãy cưu mang cho đứa trẻ này, nó rất ngang tàng, chỉ mong ngài niệm tình, phạt nó nhẹ tay một chút."

Loir – chính là kẻ vừa gây mê Kar, người Arya, là giáo sĩ cực kỳ cẩn trọng, hắn nghiêm túc nói: "Ta nợ ông một mạng, bây giờ cứu con trai của ông cũng là chuyện nên làm. Chắc hẳn đức vua xứ Poseida các ông đã tính kế từ lâu. Lần này để gia đình ông đi chiến đấu với lũ Og man rợ mà lại chỉ đem theo một ngàn quân lính, chẳng khác gì cố tình đẩy ông vào chỗ chết."

Ông ta thở dài: "Đức vua nghi ngờ ta có ý định tạo phản, làm như vậy cũng là muốn ta chết một cách oanh liệt, hy sinh trên sa trường. Chỉ tiếc cho một ngàn sinh mạng kia, chết thật oan uổng. Ngài Loir à, đến đây là dừng bước được rồi, ngài hãy trở về đi."

Loir nhìn ông lão, hắn mím môi, vẻ can trường khí phách hiện rõ trên đầu lông mày, hắn gật đầu chào ông một cái, rồi vác thiếu niên kia lên vai, nhảy khỏi xe ngựa.

Trên con đường thênh thang đầy sỏi đá, hàng cây rợp trời che phủ ánh trăng. Trong đêm tối, ánh mắt của lão già trưởng y ấy lại sáng một cách lạ thường. Lão chỉ còn một mình, phía trước một ngàn quân lính chờ chực, lúc này lão bỗng nhiên nhớ tới Kar. Lão là một trưởng y quá mức nhân hậu, cũng chẳng biết dạy con, vợ lão thì đã chết thẳng cẳng từ lâu. Vậy nên rèn luyện ra một thằng con trai ngang tàng bướng bỉnh, suốt ngày ăn chơi đàng điếm. Chỗ ở của hai cha con lão trong điện chẳng thiếu thứ gì, của cải có thừa, muốn gì có nấy. Xứ Poseida vốn dĩ ưa thích nhục dục, con trai lão may sao mới mười tám, thế nhưng cái thói ăn chơi ấy cũng có ngày đẩy ngã gã. Lão chẳng nhờ cậy được ai, xung quanh lão toàn là những kẻ mưu thâm hiểm độc, bởi vậy nên hoài nghi cái lòng nhân từ quá mức của lão. Lão vốn là một lương y, chuyên chữa bệnh cho dân chúng, nếu không nhân hậu, dân chúng cũng chết nhăn răng sắp hết rồi.

Lão từng cứu Loir một mạng, bây giờ gửi con trai lão cho hắn, âu cũng là phúc.

Lúc này xe bỗng nhiên dừng lại, ngựa hí vang trời. Lão cũng chờ giây phút này từ lâu rồi, ngồi vững chãi như thái sơn, lão khép mắt, dáng vẻ có chút đơn bạc. Cho đến khi cảm giác lành lạnh ở cổ qua đi, đầu lão mới lăn xuống, trên môi vẫn nở một nụ cười nhè nhẹ.

Mấy tháng sau, ở điện các tại xứ Arya, Kar được sắp xếp ở cạnh điện của Loir. Người hầu mang cơm vào cho gã, bị gã hất văng ra.

"Mau đưa ta trở về, các người bắt cha ta đi đâu rồi?" Kar gào lên, gương mặt thiếu niên còn non trẻ, dáng người không phổng phao cho lắm, thế nhưng ánh mắt cực kỳ hung hãn, không hề hợp với gương mặt gã chút nào.

Người hầu không trả lời, chỉ lui ra. Loir bước vào, nhìn phần cơm ở trên đất, hắn cũng không nổi giận, chỉ bước tới nói: "Trẻ con nên biết chấp nhận, hiện tại cha ngươi đã hy sinh trên chiến trường, ngươi không chịu ăn thì cũng không thay đổi được gì."

Trên tay hắn là một cây trượng cao hơn đầu, màu vàng óng, có lẽ được đúc bằng vàng ròng thật. Trên đỉnh được gắn bảy viên đá quý, đủ màu sắc khác nhau. Kar hơi e dè trước cây trượng đó, gã đã được chứng kiến cây trượng này làm một kẻ Og tan xương nát thịt.

Lời mà Loir nói, gã đã nghe cả trăm lần, lần nào hắn cũng đáp như vậy, không hề mất kiên nhẫn. Vì thế nên Kar mới càng ngày càng ghét cay ghét đắng hắn, chẳng biết vì sao, Kar luôn cảm thấy sự nghiêm trang của hắn giống với cha mình, có lẽ vì vậy nên gã cũng phần nào kính sợ. Nhưng người Poseida cao quý không bao giờ dám thừa nhận bản thân sợ hãi trước kẻ nào, nhất là với người Arya trước mặt.

Vốn dĩ người Poseida và Arya cũng có mối thù không nhỏ, đám người Poseida thường bắt cóc dân nữ ở xứ Arya về làm thú vui xác thịt, bởi giống người thuần Atlantis vốn cũng chỉ còn mỗi Arya. Bù lại ở Poseida lại có lợi về linh khí dồi dào, được trời đất ưu ái, đá quý ở đó nhiều không đếm xuể. Đá thiên nhiên cũng rất nhiều, với cả bọn họ có nền y dược cực kỳ lớn mạnh.

"Ta muốn thấy cha ta." Kar cố chấp la lên, "Nếu không thì để ta trở về xứ của ta, ta không muốn chung chạ với ngươi!"

Loir trầm giọng nói: "Cha ngươi đã hy sinh, ngươi đánh không lại quân Og đó, thất bại nặng nề, ngươi tưởng dẫn xác về là được yên thân ư? Đức vua của các ngươi không phán tội ngươi là may mắn rồi, còn không biết trời cao đất dày! Cha ngươi không dạy ngươi về quyền binh trong chốn điện các ấy sao?

Quân Og hung bạo mạnh mẽ, thú tính tàn ác, xé xác hơn ngàn quân lính các ngươi, một mình ngươi trở về, không còn cha ngươi dẫn dắt, ngươi tưởng đám quan thần bên ấy sẽ ngồi yên sao? Ngươi về cũng được, ngươi nói đi, ngươi sẽ làm gì để xây dựng lực lượng hùng hậu để nghênh đón trận chiến tiếp theo với quân Og?"

Kar lần đầu bị một kẻ lạ mặt dạy dỗ, sự không cam lòng thi nhau ngóc đầu dậy, gã cũng không được học sự kiềm chế, mở miệng cãi bướng: "Thế thì đã sao? Ta không quan tâm. Ta muốn trở về nhà."

Loir nghĩ thầm: "Lão già này đúng là không có đầu óc, dạy con chẳng nên nết gì cả."

Hắn biết mình không nên nói thêm lời nào nữa, bèn dùng cây trượng chế ngự gã, không cho phép gã cử động. Loir mặc kệ gã chửi bới, gọi người hầu mang tới một suất cơm.

"Ngươi đừng tưởng có sức mạnh là có quyền muốn làm gì thì làm! Khốn nạn! Ngụy quân tử! Ta biết cái mặt như ngươi chắc chắn không phải hạng tốt lành gì! Không khéo trước mặt dân chúng ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại mua nô lệ về làm ấm giường, ưm..."

Loir nhét một thìa cơm vào miệng gã. Sau đó bóp miệng gã lại, không cho phép phun ra.

Ăn xong một thìa, Kar lại mở miệng: "Đừng tưởng ta không biết ngươi ăn ở thất đức, mau mau thả ta về nhà, sau này ta còn khoan nhượng, không bắt vợ ngươi về làm vợ của ta, á..."

Cứ nhét xong một thìa cơm là Kar không để cho mồm mép được nghỉ ngơi. Loir cũng rất kiên nhẫn, xem gã như một đứa trẻ, không chấp nhặt với gã. Nhưng nghe đến câu "bắt vợ ngươi về làm vợ ta", hắn bỗng nhiên cảm thấy thắc mắc vô cùng. Thiên hạ này sao có thể bất công đến mức gửi cho ông lão trưởng y nhân hậu kia một thứ có thể nói được ngôn ngữ loài người nhưng lại khuyết thiếu về đầu óc thế này?

Loir nói: "Nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ thả ngươi về."

Quả nhiên Kar không phụ lòng Loir, thật sự làm một kẻ khuyết thiếu về đầu óc, tin răm rắp: "Thật sao? Khi nào ta được về?"

"Ba tháng tới sẽ xảy ra một trận động đất, tạm thời ta chưa đưa ngươi về được, ở lại đây một thời gian cho an toàn. Đợi trận động đất kia đi qua, ta cho người đến nghe ngóng tin tức, nếu xứ Poseida các ngươi còn nguyên vẹn, ngươi sẽ được tự do." Loir nghiêm nghị nói, không hề có cảm giác mình bắt nạt trẻ con.

"Trận động đất gì?" Kar trợn mắt.

"Không tin ngươi có thể tới hỏi nhà tiên tri Hop, ông ta sẽ giải đáp cho ngươi. Trục trái đất thay đổi, tinh tú cũng có xuất hiện dị tượng, vì vậy thiên tai chắc chắn sẽ xảy ra. Không thể trốn chạy." Loir nói dối không hề chớp mắt, "Ngươi cũng có thể tự chứng thực, ngày mai ta sẽ dạy ngươi về các dị tượng, chiêm tinh học, ngươi tìm hiểu xong rồi có thể trở về."

Sở dĩ Loir muốn gã được học bài bản, bù lại những ngày tháng ăn chơi trác táng ở xứ Poseida. Hắn cũng không biết mình giấu nhẹm chuyện hắn giữ một người Poseida ở trong điện các đến bao giờ, đành phải để cho thiếu niên tự học lấy, sau này xảy ra bất trắc gì, hắn cũng không phụ cái ơn cứu mạng của Bayka – cha của Kar.

Kar quả nhiên có đầu óc của đứa trẻ mười tuổi, ngoan ngoãn tin lời Loir, gác lại chữ "hiếu" qua một bên, ngay ngày hôm sau đã ăn uống đầy đủ, hừng hực khí thế học hỏi về những hiện tượng và năng lực siêu nhiên. Nhưng Loir đã nhầm lẫn một cách tai hại, hắn cũng tưởng rằng khí thế của gã cực kỳ đáng tin. Loir dạy gã về cách điều khiển gió, nâng được vật nặng từ đằng xa. Vốn dĩ hắn là người rất kỹ càng, dạy không hề sai sót chi tiết nào, thế nhưng chẳng hiểu sao vào tay Kar là hỏng bét.

Học hết một tháng trời, Kar không dùng gió để nâng vật nặng nữa, gã hớn hở chạy đi đến thần điện – nơi ở của các thánh nữ, nơi đấy cấm đàn ông trưởng thành đi vào, nếu là trẻ con đi lạc sẽ được châm chước, thế nên Kar cậy mình còn là trẻ con, len lén dùng gió thốc váy áo các thánh nữ lên.

Loir bị bà trưởng nữ mắng té tát một trận. Bà trưởng nữ là một người khá bảo thủ, già rồi nhưng vẫn rất yêu động vật, trên vai bà luôn có một con vẹt đỏ đuôi dài. Loir đành phải kéo thằng nhóc đó đi cúi đầu nhận lỗi. Nào ngờ lúc ấy Kar thật sự bộc lộ tài năng, cái thứ trên cổ gã cuối cùng cũng chỉ để mọc tóc, gã len lén nâng cái kéo, cắt trụi lông đuôi vật cưng của bà trưởng nữ.

Lúc ấy Loir đã nghĩ: "Thằng nhóc này đúng là ngang bướng, nam nhân mà quá bạo như vậy, nếu không trở thành hiền nhân, tất thành đại họa."

Tộc người Poseida bản tính là nhục dục chiếm hữu, Kar cũng đã mười tám tuổi, thứ nên biết cũng đã biết. Tuy hằng ngày ở nhà lén cha bỏ đi chơi, chưa thật sự tham gia vào hoan ái nhục dục, nhưng không phải là không biết gì cả. Gã cũng sợ nể Loir phần nào, thế nên không dám nghịch bậy nữa. Có lẽ lần đầu tiên học hành bài bản, kiếm được một người thầy chân chính, liêm trinh nên tự động xem Loir là người có vẻ tin tưởng được, gã nghĩ rằng, sau khi trở về quê nhà rồi là được quậy thỏa thích, lúc ấy kiếm bạn tình cũng không sao.

Từ sau lần chọc giận bà trưởng nữ ấy, gã cũng không bén mảng tới thần điện nữa. Thật sự chăm chú học được cách điều khiển gió. Thế nhưng tâm tính trẻ con thì vẫn là trẻ con, gã tò mò muốn biết thêm về những năng lực khác. Gã từng hỏi Loir dạy thêm, thế nhưng Loir nghiêm cấm gã, không cho phép gã nhắc lại điều này lần thứ hai.

Vào một đêm nọ, gã nghe lỏm được hai tên lính canh nói nhỏ với nhau: "Lần đó ta đã nghi rồi, không ngờ điều này lại là sự thật. Tên nhãi đó là con của Bayka, lão ấy bị chính đức vua của mình giết hại. Ngài Loir mang tên nhãi đó về mà không sợ bị liên lụy sao?"

Tên khác nói: "Vốn dĩ làm gì có chuyện thả tên nhãi ranh ấy về, với cả nếu hắn về, thể nào cũng bị đem đi cho đám sư tử."

"Suỵt, khẽ chứ, ngài Loir nói không được tùy tiện bàn luận ra ngoài mà."

"Có ai đâu mà sợ."

"Xùy, thôi mau đi đi."

Chỉ nghe được vài câu, bỗng nhiên Kar có cảm giác như bị dộng một cây trượng vào đầu. Gã chạy trở về phòng, đóng sầm cửa lại.

Vậy là cha gã đã ngã xuống thật sao? Bây giờ gã mới bàng hoàng nhận ra, bản thân mình đã giấu nhẹm đi một sự thật. Dòng dung nham lặng lẽ âm thầm chảy bên dưới đáy lòng hắn, cảm giác nóng rát đột ngột xông vào lục phủ ngũ tạng, chia năm xẻ bảy cái tấm lòng còn non trẻ của gã. Gã đè xuống hình ảnh cuối cùng nhìn thấy cha gã xuống, gã cắn môi, đè nghiến nó, đè bẹp nó, ép buộc nó cuộn tròn lại, nhàu nát thành một cục, ném vào dung nham đang nhấn chìm gã.

Kar tự bức ép mình tới mức mặt đỏ như gà chọi, hai mắt gã đỏ ngầu. Thì ra đêm nào gã cũng mượn thứ gọi là chiêm tinh học, điều khiển gió làm một tấm khiên. Dựng lên thành vách tường vững chãi, nội bất xuất ngoại bất nhập. Tự nhốt mình trong cái ảo tưởng hão huyền. Gã sợ. Nếu đưa một ngón tay chạm vào sự thật ấy, gã sẽ chết thẳng cẳng. Gã bỗng cảm thấy cô đơn. Trên đời này có ai vẫn một lòng ôn hòa với gã khi gã làm càn? Bao nhiêu năm trèo lên lưng của một lão già mà sống, đã trở nên quá quen thuộc với cái sự vững chãi ấy, bây giờ tấm lưng ấy không còn, gã như trở thành một con cừu bị vứt giữa bầy sói.

Kar đứng bật dậy, ánh mắt đổi khác, lạnh lùng như băng sương. Nhìn kỹ còn có cảm giác quái dị. Gã đạp cửa phòng Loir, xông vào.

Loir ngồi đọc sách bên cửa sổ, thấy gã hùng hổ cũng không tức giận. Một tên lính canh chạy vào tính xách cổ Kar ra, nhưng đã được Loir ngăn lại. Hắn phất tay, tên lính hiểu ý, lui ra và nhẹ nhàng đóng cửa.

"Ngươi lừa ta!" Kar la lên.

Loir nhìn hai bàn tay xiết thành nắm đấm của gã, hắn cất cuốn sách đang đọc, đi tới trước mặt gã.

"Ta không lừa ngươi, là ngươi không muốn tin." Loir điềm tĩnh nói.

"Ngươi nói sẽ cho ta được tự do!" Kar tiến lên một bước, đối mắt với Loir.

"Ngươi sẽ tự do khi hoàn toàn trưởng thành!"

"Ta không tin!" Kar cố chấp, gã gân cổ gào lên, "Làm sao ta tin ngươi sẽ không giết ta?"

Sự sợ hãi sẽ khiến cho người ta giận dữ. Đôi khi không phải là vì kẻ đó giận một ai khác, mà là giận bản thân mình không đủ năng lực, không thể tự mình vượt qua đống bùn lầy có chứa những miểng chai mang tên sự thật.

Loir thở dài: "Nếu ta giết ngươi, thì tại sao phải nuôi ngươi cho mập mạp trắng trẻo, béo khỏe béo tốt rồi mới giết? Ngươi nghĩ ta là con nít như ngươi à?"

Kar nghẹn họng. Gã cảm thấy mình bị sỉ nhục, vội cãi lại: "Ta không phải trẻ con!"

Loir gật đầu, hắn ngồi xuống, thong thả nói: "Ngày nào ngươi còn ở đây thì ngươi còn là trẻ con."

"Ta sẽ trả thù cho cha ta!" Kar ngắt lời hắn.

Lúc này Loir mới nhíu mày: "Ngươi nghe từ ai nói lung tung rồi? Ngươi đấu lại lũ Og man rợ đó sao?"

"Ta sẽ san phẳng xứ Poseida!" Kar lạnh lùng nói, "Những kẻ đó mới đáng chết, chúng không xứng đáng được cha ta cứu mạng!"

Loir trầm giọng, cực kỳ nghiêm túc: "Ăn nói bậy bạ!"

Kar thấy hắn không tin mình, tiến lại gần hắn, đứng thẳng, nhìn từ trên cao xuống. Từ trước tới nay không có kẻ nào dám có hành động như vậy đối với Loir, Kar dám làm vậy, có lẽ là bởi vì từ trước đến nay Loir không nổi giận với gã, gã nói: "Nếu ngươi không giết ta, vậy thì sau này ta cũng sẽ không giết ngươi."

Nói xong, Kar trở về phòng. Loir bỗng nhiên có một cảm giác khó tả. Hắn không phải hạng người chính nhân quân tử gì, chỉ là thấy những chuyện nên làm thì sẽ làm. Hắn càng không muốn nợ bất kỳ ai trên cuộc đời này. Thế nhưng có những chuyện không phải gã muốn một tay che trời mà che được. Gã có che, có chăng cũng chỉ là những ngày tháng non trẻ của Kar. Xứ Poseida ham thích nhục dục, cũng đồng nghĩa với sự tham vọng và quyết đoán không kém là bao. Dục mạnh, thì bất kì những mong muốn của kẻ đó sẽ phải làm cho kỳ được. Bởi vậy, đó cũng là lí do vì sao Loir đã xa rời sắc dục từ lâu.

Nam nhi, nếu muốn tung hoành, không thể vì một chữ "dục" mà ghì chân lại. Cầu càng nhiều, có thể sẽ đạt được như ngươi vừa ý, thế nhưng cõi lòng ngươi không bao giờ thanh thản, ngươi sẽ bị chính những cầu mong nhấn chìm. Mà càng chìm, kẻ có dục vọng mạnh càng vùng vẫy, càng nghĩ ra những mưu hèn kế bẩn hòng giữ lại cái mạng cho mình. Sợ chết, cũng là một loại dục vọng.

Những ngày tháng sau đó, Kar vẫn học đều đặn, thế nhưng gã không còn tinh nghịch như ngày trước nữa, trong ánh mắt gã đã in hằn lên những dấu vết của sự thôi thúc u ám.

Đúng như suy đoán của Loir, Kar cũng không phải ngoại lệ, không biết cách tiết chế bản thân. Tuy rằng từ sáng đến tối học hành không ngơi nghỉ, thế nhưng đêm về lại mơ những giấc mơ kỳ lạ, trong đó có nhìn thấy Loir. Nửa đêm thức giấc, Kar bỗng nhiên nghĩ rằng, Loir không giết gã, còn nuôi gã, cha gã cũng yêu thương gã, trên đời này liệu có kẻ nào khác nữa không.

Kar trèo lên cửa sổ phòng Loir, lén lút đi đến bên cạnh giường của hắn. Gã nhìn gương mặt hắn, cảm thấy kẻ này khi ngủ vẫn giữ một nét cương nghị trang nghiêm. Gã nghĩ đến tương lai của xứ Poseida sẽ tan nát ra sao, chắc chắn sẽ không có kẻ nào còn nhớ mong gã. Vậy thì tìm cách bắt Loir về, âm thầm giấu trong nhà gã cũng được. Hoặc hạ thuốc mê, trói gô hắn lại, đưa hắn bỏ trốn đến một nơi nào đó sau khi kết thúc cuộc chinh phạt ấy.

Nghĩ vậy, gã bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn hưng phấn lạ lùng. Chúng như cơn nghiện, kéo gã bước từng bước một đi vào, làm cho những suy nghĩ ban nãy của gã trở thành một tảng đá nặng trịch, không thể xê dịch. Gã như được cơn khoái cảm tiếp thêm động lực, cúi đầu nhìn mặt người ta chằm chằm. Kar nghiêng đầu, lúc ấy gã đã nghĩ: "Người này đẹp quá."

Và thật sự động lực ấy đã dẫn đường cho gã. Hơn nửa năm sau, trong một lần đi lang thang dọc bờ biển, gã thấy một tên Og bị thương, trốn ở bìa rừng. Gã đã luyện được khả năng điều khiển gió thành thục, cũng có cả khả năng chữa thương từ cha gã, thế nên cũng dễ dàng tra hỏi tên Og đó. Gã không hề nói cho bất kỳ ai biết, trong mấy tháng qua, gã cũng tìm hiểu được ở xứ Og vốn dĩ man rợ, thế nhưng bù lại có sức mạnh khiến kẻ khác phải dè chừng. Nhất là những tà thuật, tế thần, những nghi thức giết thú vật để hiến tế, đem lại cho mình những khả năng vô cùng đặc biệt, thậm chí có thể sai khiến cả kẻ khác. Kar quyết định cứu tên Og đó.

Đúng là ông trời cũng khá ưa gã, kẻ mà gã cứu chính là một vị tướng quân ở xứ Og. Hắn là Magie, tên đó thấy được Kar có ý cứu mình, cũng thật sự thấy được gã là một kẻ thông minh, thậm chí còn có một tấm lòng muốn học tà đạo. Vậy là hai kẻ này lén lút qua lại với nhau, trong đầu Kar luôn có những vọng tưởng cực kỳ đáng sợ. Gã được Og bí mật dẫn đến nơi thực hiện nghi thức tế thần, chứng kiến cảnh trâu bò, sư tử, heo kêu lên thảm thiết khi bị đem dâng cho thần linh. Gã giống như tìm thấy về đất mẹ, cảm giác thân thương quen thuộc trỗi dậy, vui sướng như một đứa con nít được kẹo. Magie thấy thế, cực kỳ hài lòng.

Sau đó, gã còn được bí mật dẫn đến xứ Og. Gã tận mắt nhìn thấy cảnh con người bị bắt mang đi lai giống với đám quái thai "nửa người nửa thú", sinh ra một loài dị hợm được gọi là "con của thần linh", đám dị hợm ấy khỏe như voi, thảo nào binh lính ở đây lại mạnh mẽ như thế. Trong lòng gã mong ước một điều cực kỳ hoang đường, đó là nắm trong tay quyền sinh sát vạn vật trên thế gian. Gã thầm nghĩ: "Ta muốn được mạnh mẽ! Ta muốn những kẻ phản bội cha ta phải phục tùng dưới chân ta!"

Cho đến một hôm, Kar đưa cho Magie một tấm bản đồ, gã thật sự có khả năng học đến đâu nhớ đến đó, sau này còn có thể nhớ lại toàn bộ xứ Poseida của hắn – nơi mà hắn từng vui đùa, từng sinh ra. Tấm bản đồ ấy thật sự chính là báu vật của đám người xứ Og. Đức vua xứ Og là Bari, cũng phải mời gã đến để thương lượng.

Gã đã thông thạo khả năng điều khiển gió, có thể điều khiển được bốn tên Og to lớn cùng một lúc, thế nên đức vua cũng phải dè chừng gã. Bởi vậy, gã tới xứ Og với một tư cách là vị khách quý.

Loir cũng không ngờ rằng lời của một thằng nhóc lúc tức giận lại thật sự trở thành một mục tiêu cho nó. Hắn gần đây cũng thường xuyên phải đến điện các của nhà vua, bàn bạc những chuyện xây dựng thêm cho binh lính. Phòng ngừa lũ người man rợ Og hoặc người Poseida bất ngờ tấn công. Nhà tiên tri Hop thật sự đã có một điềm báo, sắp tới, thiên hạ sẽ loạn. Không phải vì thiên tai, mà là có Quỷ vương tới quậy phá.

Không biết lời tiên tri ấy có thật hay không, Loir cũng khá mù mờ về chiêm tinh học, thế nên hắn chỉ có thể dạy cho Kar về khả năng điều khiển gió, còn phần chiêm tinh, tinh tú thì mời thầy về dạy cho gã.

Có một hôm Loir được về sớm, hắn ngồi chờ ở vườn hoa trong điện, thong thả đọc sách. Bỗng nhiên có kẻ từ đằng sau bịt mắt hắn, giọng nói của thiếu niên không còn thường xuyên nóng nảy như xưa, bây giờ còn mang một vẻ nam tính dễ nghe.

"Đoán xem ta là ai nào?"

Loir bừa bực vừa buồn cười, gỡ ngón tay Kar ra: "Đường đường là đấng nam nhi mà làm cái trò khỉ gì vậy? Hôm nay ngươi học được gì rồi?"

Kar chạy tới ngồi bên cạnh hắn: "Vẫn như mọi hôm. Ngươi đang đọc gì vậy?"

"Không có gì." Loir đóng cuốn sách lại, "Về chiêm tinh học thôi... Mới một năm mà cũng trưởng thành lên rồi đấy, ngươi sắp được tự do rồi đấy."

Ánh mắt Kar có nét kỳ lạ, song lại biến mất ngay, đến Loir cũng không phát hiện ra, Kar cười nói: "Ta không muốn tự do nữa, ta muốn ở với ngươi."

Loir cảm thấy lời này hơi kỳ lạ: "Ngươi ở với ta làm gì? Không phải lúc trước nằng nặc đòi đi sao?"

"Bây giờ không muốn nữa." Kar thản nhiên nói, gã nhìn thẳng vào mắt Loir, "Ta thích ngươi, muốn ở với ngươi."

Loir: "..."

Ban đầu hắn chỉ thấy thằng nhóc này thật sự đã thay đổi, cũng nghĩ rằng "thích" mà gã nói chỉ đơn thuần là một đứa trẻ thích kẹo. Hắn cảm thấy mình như một người cha đức độ, ôn tồn nói: "Ngươi cũng lớn rồi, ta không phải cha ngươi, sắp tới ngươi còn phải lấy vợ, sinh con đẻ cái. Ta không thể ở cạnh ngươi mãi được, ngươi cũng là một nam nhi chí lớn, lâu nay đã học hỏi rất nhiều, sau này ra ngoài kia không phải sợ ai nữa."

Kar mất kiên nhẫn, gắt lên: "Ta nói thích ngươi là thích ngươi mà! Ta không muốn lấy vợ sinh con, ta muốn lấy ngươi!"

Loir: "..."

Cái khỉ gì thế này?

"Ngươi không tin ta?" Thấy Loir kinh ngạc nhìn mình, Kar bỗng cảm thấy mình chẳng cần gì phải giấu diếm nữa cả, sớm muộn gì hắn cũng biết, sớm muộn gì gã cũng đưa hắn về, bèn chủ động hôn người ta một cái.

Những lời nói của thiếu niên mới lớn khiến hắn rơi vào một cái hố to. Hắn cảm giác chính cái hố ấy là hắn tự tay đào. Cảm giác mềm mại trên môi cũng không kéo dài, chỉ sượt nhẹ một cái rồi thôi. Loir nghiêm mặt xách cổ áo thằng nhóc lên, nghiêm khắc nói: "Ngươi có biết mình vừa làm gì không hả?"

Kar rưng rưng: "Ta thích ngươi cũng không được sao? Ta làm gì sai?"

Loir đột ngột bị Kar tỏ tình, nhất thời không khống chế được cơn giận, nói hơi lớn tiếng. Nhìn thấy Kar nép mình lại, hắn mới hạ giọng, thả gã ra: "Ngươi tự xem lại bản thân đi."

Dứt lời, hắn lạnh lùng trở về phòng.

Kar cũng không buồn lâu, đúng là cảm giác bị từ chối tấm chân tình không hề dễ chịu gì. Thế nhưng cũng chính bởi vì vậy mà sự chiếm hữu trong lòng càng lúc càng lớn lên, còn lớn hơn cả thân hình của gã.

Một tháng sau, Og chinh phạt xứ Poseida. Đám quân "nửa người nửa thú" ập tới đột ngột, đám Poseida không kịp trở tay. Quân lính Og đi đến đâu, ruột gan máu thịt của dân chúng vô tội văng rải rác đến đó. Lúc ấy ở trong điện các, Loir tìm không thấy Kar đâu.

Vừa nghe tin quân Og tràn vào, Loir lập tức dẫn quân đuổi theo nghênh chiến. Trong lòng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ một lòng muốn những người dân mà Bayka đã xả thân cứu mạng không bị chết oan uổng. Thế nhưng khi đến nơi, xứ Poseida nhỏ bé cũng đã đổ nát hoàn toàn. Đám Og ăn thịt người xong thì sức lực tăng mạnh, đánh cho quân của Loir tan đàn ngã ngựa. May mắn Loir không bị thương nặng, cũng bởi vì trong tay hắn có cây trượng bằng vàng đó. Quân Og cũng phải dè chừng hắn.

Mà từ đằng xa, Loir nhìn thấy Kar đang đứng ngang hàng với tướng lính bên ấy. Trong lòng hắn không biết có tư vị gì, môi hắn mím lại, không thốt một lời nào.

Kar nhảy xuống ngựa, chạy tới bên hắn: "Ngươi có sao không?"

Gã vẫn vậy, vẫn hồn nhiên như đứa trẻ. Loir cuối cùng cũng nhận ra gương mặt trẻ con của gã cực kỳ hợp với tính tình gã. Gã vốn dĩ phải thế này mới đúng.

Loir bỗng nhiên tự ghét chính bản thân mình.

Hắn gạt bàn tay muốn đỡ hắn của Kar. Kar sững sờ hỏi: "Ngươi giận ta sao?"

Thật lòng, Loir không hề muốn nhìn thấy gã chút nào, hắn nhắm mắt, bị thương cũng phải đứng cho thật thẳng, quyết không lung lay. Trong tiếng khóc than của dân chúng, tan trong cơn gió còn kéo theo cả tiếng vỡ nát của lòng tin. Âm thanh quỷ khóc sói gào chui vào màng nhĩ hắn, làm giọng nói của thiếu niên kia trở nên lạnh buốt.

Loir nhìn thẳng vào mắt Kar, giống như hắn chưa bao giờ quên đi vẻ bất khuất: "Ta thà tự sát, cũng không muốn chết trong tay ngươi!"

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, tự cắn lưỡi mình.

Kar vội điều khiển gió, nâng một cây gậy lên, đánh vào ót hắn, Loir cuối cùng cũng ngã xuống, trong tay vẫn nắm chặt chiếc quyền trượng, như thể nắm chặt lòng tự tôn của một bậc quân tử.

Lúc Loir tỉnh dậy, bản thân đang bị trói lại, cây trượng không biết đã để ở chốn nào rồi. Gương mặt Loir vẫn như vậy, điềm nhiên, còn có vẻ lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng này không mang tính sát phạt. Hắn quan sát xung quanh, biết rằng mình đang ở trong một gian phòng khá rộng, nhưng nhìn cách trang hoàng cũng thừa biết là hắn đang ở xứ Og. Trên tường treo những bức tranh đang thực hiện nghi thức tế thần, hắn không hiểu lắm, nhưng cũng biết nó man rợ thế nào. Bên cạnh đó còn treo một chiếc đầu dê, sừng rất dài, trông hơi quỷ dị.

Kar đi vào, trên tay bưng một bát cháo, khói bay nghi ngút. Đôi mắt gã trong sáng, hồn nhiên như ngày nào, gã tới trước mặt Loir, nói: "Ngươi còn đau ở đâu không?"

Loir nhất quyết không mở miệng, hắn nhắm mắt lại.

Kar nói: "Ngươi còn cắn lưỡi thì ta sẽ hôn ngươi."

Loir: "..."

Lời uy hiếp hữu hiệu.

Kar vẫn cười vui vẻ. Lúc này Loir mới nhận ra trên người mình không còn vết thương nào nữa, hắn biết người chữa thương cho hắn là ai. Thế nhưng ngay bây giờ, hắn không thể nào nhìn thẳng vào mắt gã. Hắn căm ghét bản thân mình vì không thể ngăn chặn được ngày này xảy ra.

"Nào, há miệng đi. A..." Kar há miệng, giọng điệu của gã hồn nhiên tới mức Loir cũng phải kinh sợ.

Thấy Loir không động đậy, còn quay mặt đi hướng khác, gã cũng không cáu gắt, thản nhiên nói: "Ngươi không há miệng thì ta mớm cho ngươi vậy."

Loir: "..."

Thật sự là dẫn sói vào nhà mà!

"Một là ngươi giết ta." Loir cuối cùng cũng lên tiếng, "Hai là thả ta trở về, ta cũng không bắt ngươi nữa, ngươi thật sự được tự do rồi."

Kar nhíu mày: "Sao ngươi cứ mở miệng ra là giết chóc thế?"

Loir thầm kinh ngạc, kẻ này có tư cách hỏi vậy ư?

Kar thở dài: "Ta đã từng nói rồi mà. Ta sẽ san phẳng xứ Poseida, san phẳng lũ phản bội ấy. Ta cũng muốn cả ngươi nữa, ngươi không đi theo ta thì ta đi theo ngươi, ngươi ở đâu ta ở đó. Nếu ngươi cứ muốn chết, ta cũng sẽ tìm cách ướp xác ngươi, ngày nào cũng ôm ngươi ngủ."

Loir thật sự tin rằng gã sẽ thật sự làm thế. Lời gã thốt ra đến đâu, trong đầu hắn mường tượng ra hình ảnh ăn khớp đến đó, cực kỳ chân thực. Nghĩ vậy, cả người hắn bỗng cảm thấy ngứa ngáy.

"Há miệng nào." Kar đưa một muỗng cháo tới.

Cả đời này, Loir cũng không quên cái lần bị sỉ nhục ấy, hắn cảm thấy một gã đàn ông bị một gã đàn ông khác trói gô lại, bắt về làm vợ là một chuyện cực kỳ hoang đường. Tuy rằng chuyện này không phải là không có. Nhưng mấy năm nay hắn đã âm thầm đoạn trừ bớt những dục vọng.

Tính tình hắn cũng quá cứng rắn, mà cứng quá thì dễ gãy.

Hai tai Loir đỏ lên, tấm lòng trai tráng đã bị lột bỏ đi làm dẻ lau, thật sự cảm thấy chuyện bị một gã đàn ông hôn là chuyện rất đáng sợ, đành nhắm mắt lại mà há miệng ra.

Kar bật cười, trong lòng khoái chí: "Ngươi nhắm mắt làm gì?"

Loir không chịu nổi sự dày vò này, đành hạ giọng: "Ngươi thả ta ra, để ta tự ăn."

Kar đâu dễ mắc lừa nữa: "Rồi ngươi sẽ đánh ta và bỏ trốn chứ gì?"

Loir không ngờ mình đã bị một tên nhóc nắm thóp, tuy vậy nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh, ôn tồn nói: "Hiện tại ta có thể chạy đi đâu được? Bên ngoài có nhiều lính canh, thân thể ta cũng mới được chữa thương, ngoài da thì đã lành, nhưng nội công đã cạn kiệt rồi."

Kar cười hiền hòa, nhìn thấy nụ cười này, Loir bỗng có suy nghĩ thà nhìn thấy gã la làng còn hơn: "Ôi, ngài giáo sĩ đáng kính, nếu ngài âu sầu thêm chút nữa thì ta sẽ bị ngài thuyết phục đó."

Loir thở dài, tên nhóc này đã mất trí đến mức nào rồi.

Đêm ấy, Kar không nằm trên giường, cũng cứ để mặc cho Loir bị trói gô ngồi bệt trên đất. Kar ôm gối tới, Loir nghĩ gã muốn nằm cạnh hắn, nào ngờ gối thật sự chỉ để ôm, còn gã thì gối đầu lên chân Loir. Tự nhiên như ruồi. Kar chúc hắn ngủ ngon, hắn biết mình không làm gì được, cũng chẳng thèm tức giận nữa, hắn chỉ cảm thấy bất lực.

Hắn không ngủ, còn Kar thì thật sự ngủ được một đêm ngon lành. Trước đây, không đêm nào là Kar không mộng mị, khi thì mơ thấy cha cười với mình, sau đó từ miệng cha ộc ra máu tươi, lăn đùng ra đất. Khi thì mơ thấy Loir dịu dàng với gã, mãi mãi không đuổi gã đi, gã có quậy phá chừng nào thì Loir cũng dung túng cho gã.

Loir nhìn gương mặt thiếu niên, chợt cảm thấy cõi lòng nặng trĩu. Hắn chợt hỏi, nếu ta là thằng nhóc này, ta sẽ làm gì? Có phải ta sẽ khôn ngoan hơn hắn, không làm ra chuyện tày trời này? Ta sẽ không thù hận kẻ đã giết cha mình? Nuốt hận mà sống đến cuối đời được sao?

Một đứa trẻ không còn mẹ, cha lo cứu độ dân làng, để mặc cho thằng nhóc tự tung tự tác, thì thật sự lớn lên sẽ trở thành kẻ như thế nào? Sau đó, khi chỗ dựa vững chắc nhất cũng biến mất, gã chẳng còn ai ở bên để khỏa lấp nỗi cô đơn nữa cả. Thật ra nam nhi phải độc lập đi lên mới có thể đầu đội trời chân đạp đất, tùy ý tung hoành ngang dọc, thấu đáo hơn, mà có thể cũng tâm cơ hơn. Thằng nhóc này không hề thấu đáo, cũng chẳng tâm cơ, gã chỉ là một kẻ đơn thuần bị dục vọng dẫn dắt.

Gã không hề khôn lên tí nào, mặt mũi còn vắt ra sữa, nét hồn nhiên còn chưa biến mất. Nam tử, mà lại thịnh âm, thế thì thích nam nhân cũng không có gì lạ. Âm dương bổ trợ, một kẻ thuần dương và một kẻ thuần âm sẽ tự động kéo gần với nhau, không kể là mặc váy hay cầm kiếm. Loir thở dài, hắn thật sự không muốn chấp nhận điều này. Thế nhưng thật ra tận sâu đáy lòng hắn, cũng có một mong mỏi, đó là không muốn thằng nhóc này phải nhíu mày suy tư.

Loir suy nghĩ miên man, thằng nhóc trở mình, vùi mặt vào bụng hắn.

Loir: "..."

Loir nhắm mắt, lầm bầm niệm một bài kệ gì đó, lặp đi lặp lại mấy chục lần.

Hơn một tuần ở chung, Kar cũng không trói gô hắn, mà nghĩ ra cách khác là dùng xích sắt nối hai chân Loir lại, vậy là Loir của gã không đi đâu được hết. Không ngờ Loir kiên nhẫn tới mức không hề nổi giận với gã, cùng lắm là nhẫn nhịn nuốt xuống, hạ thấp lòng tự tôn của mình. Ban đầu hạ tới ngực, sau đó dần dần chẳng hiểu sao không còn một miếng nào để chùi chân nữa.

Kar thích gối đầu trên chân hắn, ép hắn đọc sách cho gã nghe. Loir nhanh trí tìm những cuốn dạy đạo đức cho gã, gã chẳng những không cảm thấy khó chịu mà còn rất tán thành những gì trong cuốn sách đã viết.

Cho đến một hôm, Loir vẫn phải nói rằng: "Ngươi cùng ta về đi."

Kar sáng mắt lên: "Ngươi đưa ta về sao? Không đuổi ta đi nữa?"

Loir quay mặt đi, gật đầu một cái.

Ánh sáng trong mắt Kar bỗng chốc biến mất, gã thấu hiểu Loir tới mức biết rằng những lần nói dối nào khiến người khác đau lòng sẽ không dám nhìn mặt đối phương. Thà hắn lừa gã để gã vui vẻ một chút, nhưng hắn lừa gã lần này, không chỉ làm gã vui mà còn mang một niềm hy vọng lớn lao đến cho gã. Niềm hy vọng đó như một chiếc thuyền duy nhất mà Kar có khi ở lênh đênh trên biển vắng, gã không có gì cả. Gã có gì nữa đâu?

Loir cũng biết mình giấu không được, hắn nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng đám Og này tôn sùng ngươi sao?"

Kar thản nhiên đáp: "Tất nhiên, bây giờ ta cũng đã có sức mạnh, ta không sợ bọn chúng."

Loir ngắt lời: "Bản tính của chúng là hám lợi, ưa dục vọng, ngươi yên bề ở một chỗ mà mong bình an vô sự với bọn chúng? Ngươi thả ta ra, đi đâu cũng được, chỉ là đừng ở xứ Og này."

"Ngươi nói xem ta đi đâu được?" Kar nghiêng đầu hỏi.

Xứ Poseida đã tan nát.

Xứ Og thì không thể ở.

Xứ Arya thì ở cùng với ai?

Còn nơi nào nữa đâu?

Loir sững sờ, hắn im lặng không nói gì nữa.

Đêm ấy, Kar nghe trộm được đám tướng lính bàn bạc bới nhau, hai hôm nữa sẽ mở tiệc rượu, nhân lúc đó chuốc say Kar và Loir, đem đến cho đám "nửa người nửa thú" xơi.

Kar lặng lẽ trở về phòng, tháo hết toàn bộ xích sắt trên người Loir. Hắn kinh ngạc. Kar mệt mỏi nói: "Ngươi đi về đi, ta chán rồi."

Bỗng nhiên trong lòng Loir như bị ai nhéo mạnh một cái, hắn ngập ngừng hỏi: "Còn ngươi thì sao?"

Lúc Kar trả lời hắn, ánh mắt gã trong trẻo, còn mang nét vui tươi tinh nghịch, gã nhìn ra cửa sổ, đáp: "Ta ấy à, ta đi đâu cũng được, có lẽ ta sẽ đến gặp cha ta. Hì hì."

Sau khi chinh phạt thành công xứ Poseida, hắn cũng đã được thoả mãn cái khát khao, thù hận nung nấu ở bên trong. Thế nhưng cảm giác thoả mãn ấy không kéo dài lâu. Ban đầu, hắn còn có mục đích để sống, là trả thù, là đưa người yêu đi trốn. Bây giờ xứ Poseida không còn, gã mất đi một bên cánh. Người gã yêu cũng chẳng muốn chung đường với gã, một bên cánh còn lại cũng gãy làm đôi. Thì ra không có bất cứ thứ gì trái lại quy luật vô thường. Những suy tư giành giật khoái cảm cũng theo cuộc tàn sát kia mà bay đi hết. Điên đảo quá lâu, tỉnh lại thấy vô nghĩa.

Có lẽ trong lòng thiếu niên ngày nào đã bén rễ một chút của sự trưởng thành. Gã thích Loir, ban đầu muốn tìm cách chiếm được hắn, thế nhưng một tuần nay ở cạnh người ta, thân xác người ở đây nhưng trái tim người không dành cho gã. Gã đành phải lôi cái mớ rung động loằng ngoằng như đống dây dợ ấy trở về, lặng lẽ gặm nhấm một mình cho đỡ tủi thân. Gã đột nhiên có một suy nghĩ, nếu người gã thương không cười được, thì gã ở bên cạnh người ta được cái tích sự gì.

Có thể trong suốt cuộc đời gã, suy nghĩ này có một chút khí phách của nam nhân trưởng thành.

Người ta yêu không được vui, vậy ta tự nhổ đi miếng thịt đỏ hỏn ở trong lồng ngực ta ra là được. Ta trả lại tự do cho người.

Kar trả lại cây trượng cho Loir, không níu kéo hắn nữa, để mặc cho hắn ra đi. Loir không nói gì, cầm cây trượng, cũng chẳng nói lời từ biệt, cứ vậy chia ly mà không cần chào nhau. Một cái vẫy tay cũng chẳng có.

Loir bị quân Og chặn lại, hắn đứng giữa vòng vây, bỗng nhiên nhớ tới cái lần tỏ tình ngây ngô của Kar. Loir thở dài, tự chửi mình một câu rồi chấp nhận bị quân lính áp giải trở về. Kar ngạc nhiên, hắn còn tưởng mình nhìn lầm.

Đức vua và gã tướng quân Magie cũng chạy tới. Loir nhìn Kar, chẳng nói gì với gã cả. Chỉ lặng lẽ thu hồi nét mặt của thiếu niên nơi đáy mắt.

Loir chống cây trượng xuống đất, dộng một cái thật mạnh. Hắn cầm con dao chẳng biết lấy từ đâu ra, tự rạch vào lòng bàn tay mình.

Đức vua la lên: "Mau bắt hắn dừng lại, hắn đang làm huyết tế!"

Đám lính xông tới, Kar lập tức mượn gió quật ngã chúng.

Lấy cây trượng làm trung tâm, ở dưới chân Loir hiện ra một pháp trận, sáng chói lấp lánh như ánh dương. Hàng chữ li ti chạy quanh pháp trận, máu của Loir từ lòng bàn tay xuôi theo cây trượng, chảy từ trên cao xuống. Máu đọng lại tâm pháp trận, đặc quánh.

Hắn tuyên thệ: "Ta, thân là một giáo sĩ, có trách nhiệm với chuyện mình đã gây ra. Xin trời cao chứng giám, nhận lấy máu của kẻ này, san bằng xứ Og man rợ, giết người không ghê tay. Kar, kẻ đầu sỏ tạo ác nghiệp, tất bị trời phạt, mãi mãi bị nhốt ở hang Ross suốt đời, thề tọa thủ ở đó, bảo vệ dân làng."

Dứt lời, ba trăm đạo thiên lôi giáng xuống, suốt cả một đêm, trời đất rúng động. Tia chớp sáng cả bầu trời, chẻ thế gian ra làm trăm ngàn mảnh. Tiếng than khóc khắp nơi, tử địa hình thành, sinh cơ cạn kiệt.

Về sau, nhân gian đồn rằng Kar mãi mãi ở núi Ross tọa thủ như lời thệ, nếu làm trái sẽ bị thiên lôi đánh chết. Còn Loir vẫn trở lại làm giáo sĩ một phương, ban hành lệnh cấm không cho phép bất kỳ ai tự ý đến núi Ross, ngoại trừ hắn ra.

"Nhân gian còn đồn gì nữa?" Kar cười hồn nhiên, "Có kể vị giáo sĩ cấm dục nhiều năm bị sắc dụ dỗ không?"

Gã không bị trói, vẫn tự do đi lại bình thường. Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà chạy tới ôm lấy vị giáo sĩ cấm dục kia.

Hang động này may sao vẫn có giường, có bàn có ghế, gọn gàng không kém gì ở điện các.

Loir mang y phục đến cho gã, nghe câu hỏi nhăng cuội của Kar, từ tai tới cổ ửng đỏ. Hắn ho khan một tiếng: "Nói bậy nói bạ."

Kar không đáp lời hắn, chỉ cười tủm tỉm. Ít ra thì ngay bây giờ, sự u ám thù hận cũng không còn trong đôi mắt thiếu niên này nữa. Loir nhìn Kar, thầm thở dài, cuối cùng thì mớ thất tình lục dục mà hắn giấu nhẹm đi cũng bị một tên nhóc ngỗ ngược thò tay vào tim hắn lôi ra hết. Hắn kéo gã vào lòng, bao nhiêu lời lẽ không đứng đắn của thiếu niên kia chưa kịp tuôn ra đã bị hắn hung hăng cướp lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #dammy