Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Mặt nạ

67.

Mùa hạ năm nay quả là oi ả lạ thường. Ta dù đã uống mấy bát nước ô mai mát lạnh và được con hầu quạt cho liên tục nhưng chỉ ngồi thôi cũng thấy mệt mỏi nóng nực, mồ hôi lấm tấm trên trán. May là ta đã đổi dược hương, bây giờ mùi hương này vừa nhẹ nhàng tao nhã, lại tươi mát lạnh lẽo, chứ nếu là hương hoa thơm ngọt lúc trước thì chắc đã phải đi tắm vài lần rồi.

Ta gõ bàn hai cái, ra hiệu cho mấy Trường Tam đang nhảy múa dừng lại. Có lẽ vì trời nóng, hôm nay ai cũng uể oải, múa mãi mà chẳng thấy ra hình ra dạng gì cả.

"Các ngươi vất vả rồi. Hôm nay đến đây thôi, mọi người đi luyện chữ đi."

Nghe thế, các Trường Tam vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, ríu rít cảm ơn. Đương lúc bọn họ còn đang vui mừng vì hôm nay được nghỉ sớm, cánh cửa đột nhiên mở ra, Chỉ Nương thong thả bước vào. Thấy các Trường Tam hớn hở như vậy, nàng khẽ mỉm cười. Thong thả lại gần rồi thả mình xuống ghế nhỏ ngay cạnh ta, nàng vẫy con hầu lại gần, bấy giờ chúng ta mới thấy trên khay khỏ con hầu bưng là một tấm thiếp vàng quý giá. Đám Trường Tam thấy thế lại ríu rít lên: "Ấy ấy, thiếp vàng! Chẳng phải là của hoàng tộc đấy ư? Ma ma, trong đó viết gì vậy?"

Chỉ Nương đưa thiếp vàng cho ta rồi hỏi trêu: "Thiếp vàng này không phải vật phàm, các con đoán xem nó đến từ đâu?

Nghe đã thấy thú vị, các Trường Tam hào hứng hẳn lên, không ngừng tranh luận.Chỉ Nương vui vẻ nhìn bọn họ vò đầu bứt tóc một hồi mới vui vẻ đáp:: "Các con đều đoán trật rồi, là thánh chỉ đấy!

"Thánh chỉ?!" Mấy Trường Tam kêu lên hoảng hốt.

Chỉ Nương gật đầu: "Ừ, hai tháng nữa có sứ đoàn từ bên Đại Mạc sang dự thọ yến của thánh thượng. Bệ hạ nhân dịp này vời chúng ta vào cung ca múa. Này! Đây là cơ hội trời cho, ngàn năm có một đấy! Các con liệu mà chuẩn bị đi. Múa cho đẹp, hát cho hay, biết đâu lọt vào mắt xanh giới quyền quý? Nghe đâu người Đại Mạc sống phóng khoáng, ca kỹ hay gì chỉ cần vừa mắt là bọn họ sẽ rước về. Các con nghĩ mà xem, đấy chẳng phải là một bước lên mây ư?"

Đám Trường Tam lặng đi một lát, dù cố nén kích động nhưng hơi thở vẫn không tự chủ được mà gấp gáp hẳn lên. Đúng như lời Chỉ Nương nói, đây chính là cơ hội ngàn vàng! Bọn họ đương độ xuân sắc, nếu không phải số phận đưa đẩy, ai lại cam tâm làm kỹ? Người trong sứ đoàn toàn là người quyền thế cả, nếu được bọn họ chuộc thân, đưa về Đại Mạc thì dù cho có làm thiếp, ấy vẫn là đổi đời!

Một thiếu niên hỏi ta: "Hồ Vân ca ca, thánh chỉ có nói bao nhiêu người được vào cung không?"

Ta mỉm cười, vuốt ve hoa văn nổi trên tấm thiếp vàng: "Không."

Nghe ta đáp, đám Trường Tam kích động đỏ cả mắt.

"Nhưng mà," ta dừng một chút, gõ gõ mặt bàn, "ta sẽ chọn. Dù sao cũng là thọ yến của thánh thượng, chúng ta phải cẩn thận hết sức, khéo rước phải họa diệt thân."

Ta bưng chén trà lạnh lên, không rõ ý vị mà cười khẽ: "Cố gắng lên. Múa cho đẹp, hát cho hay, sẽ có người nguyện ý rước các ngươi về."

68.

Đúng giờ Tuất, trời vừa đổ đêm đen mà con phố lớn trước cửa Hồng Nguyên Lâu đã đông vui như trẩy hội. Các tiểu quan, kỹ nữ của hai thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành mà được mời đi hội ai cũng trang điểm kĩ càng, ăn vận rực rỡ đứng ở lề đường nói chuyện rôm rả, chờ khách nhân tới đón. Đúng là giáo dưỡng con nhà võ tướng có khác, trong khi các công tử khác thong dong đến muộn, vừa đi vừa dạo chơi, xe ngựa của Quân Tử Lan đã chờ sẵn, Hồ Vân vừa mới bước ra khỏi Hồng Nguyên lâu là đã có hạ nhân ra mời lên đàng hoàng. Trên xe, Quân nhị đã đợi được một lúc. Thấy Hồ Vân tiến vào, hắn ngước mắt lên khỏi quyển thoại bản trên tay, vốn định trêu đùa vài câu, ai ngờ lời còn chưa nói đã nghẹn lại. Trong ánh nến vàng cam ấm áp trên xe, Hồ Vân mặc trường bào nhạt màu thêu chim hạc, da trắng như sứ, mày đẹp như tranh, một gương mặt diễm lệ rực rỡ như minh châu dưới trăng, chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Ánh nến trong xe theo gió mà bập bùng, cứ như ve vuốt y, khiến môi y thêm đỏ, khiến má y thêm hồng, khiến ai nhớ ai say vấn vương chẳng dứt. Rõ ràng là một nam nhân, chẳng hiểu sao lại xinh đẹp như thế, lại mỹ lệ như này. Đẹp đẽ đến mức khiến Quân Tử Lan ngỡ ngàng, vừa hoài nghi vừa cảnh giác. Qua phút ngạc nhiên ban đầu, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, nói:

"Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Gặp được một người như Hồ Vân ngươi, đến thánh nhân cũng phả ngã xuống khỏi thần đàn thôi."

Trước sự ngạc nhiên của Quân Tử Lan, Hồ Vân không uyển chuyển khéo léo đáp lại lời hắn như mọi khi. Y nhìn hắn như soi xét, suy tư, tùy ý trả lời:

"Công tử có biết vì sao không? Là vì trên đầu chữ sắc có con dao đấy."

69.

Nghe y đáp, bấy giờ Quân Tử Lan mới nhận ra y có điều khác lạ. Từ lúc gặp hắn đêm nay, y chưa cười lần nào, cũng không chủ động hành lễ trước. Dưới ánh nến bập bùng trong khoang xe chật hẹp, hình như y cho phép lớp mặt nạ tươi cười ngoan ngoãn bên ngoài của mình được nứt ra, nứt ra một chút. Đầu mày cuối mắt y chẳng còn chút tình ý mà giờ đây thấu triệt phân minh, dẫu cho đôi môi y vẫn đỏ hồng. Quân Tử Lan thấy cũng phải, cả ngày tươi cười giả lả, nói năng dịu ngọt như thế, là người bình thường thì ai mà chịu nổi. Lúc nào cũng phải khoác lên mình vô số lớp mặt nạ như thế, khác gì hắn bị vây khốn trong chốn kinh thành giả dối này đâu?

Nghĩ đến đây, Quân Tử Lan tùy ý vứt quyển thoại bản trong tay qua một bên, hứng thú hỏi, đôi mắt mang theo tò mò vui thích không hề che giấu:

"Nhị công tử tuy không đọc nhiều sách nhưng cũng biết sắc đẹp nguy hiểm lắm, có thể hại chết người đấy. Hồ Vân, ngươi xinh đẹp như này, ngươi có định dùng nó vào âm mưu bất chính không, hửm?"

Hồ Vân lười biếng chớp mắt, cười như không cười mà nhìn hắn, vừa kiêu kì vừa thơ ngây hỏi:

"Công tử thấy thế nào là âm mưu bất chính?"

Nghe y hỏi, Quân Tử Lan thấy ngứa ngáy như bị mèo vờn. Hắn nhướn mày ngả ngớn, phớt lờ đi nơi ướt hầu ngưa ngứa, thân thể cũng không tự chủ được mà bắt đầu vận sức như một đầu sói đen:

"Ngươi trêu trọc Nhị công tử như này thì gọi là âm mưu bất chính."

Thấy đôi mắt của hắn hơi sáng lên, rõ ràng là bị thu hút, Hồ Vân lười biếng nâng mi, ý cười như có như không. Y chầm chậm đáp lời, từng câu từng chữ như nhả ngọc phun châu, chỉ nghe thôi mà khiến người ta nhớ nhung, trong lòng rối loạn như bị ai móc:

"Thế thì Hồ Vân phải hư hỏng lắm đấy, Nhị công tử ơi..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com