189.
Nghe thế, Hồ Vân kinh ngạc. Y chống một tay, hơi nâng người nhoài khỏi chăn để nhìn quanh trướng, chỉ thấy Thiết Hợp Xích, Đóa Nhan và Cát Mộc - ba người như một đang nhìn về phía mình. Gò má Hồ Vân chớp mắt nổi lên mấy rặng mây hồng, thấy thẹn không chịu nổi. Y vội vàng rút vào chăn nhanh như thỏ, sau đó trách móc nhìn Đà Luân, giận vậy rồi mà cũng chẳng dám trừng mắt. Đà Luân thấy y như vậy, trong lòng yêu thích, lại cúi xuống hôn y thêm mấy cái rồi ra lệnh cho kẻ hầu:
"Mang một tấm bình phong và ít điểm tâm vào cho quý nhân."
Nội thị lập tức nghe lệnh. Khi thấy bình phong đã được đem vào và che chiếc giường ấy lại kín mít, Đà Luân mới hài lòng đi qua chỗ ba nhi tử của mình. Thiết Hợp Xích, Đóa Nhan cùng Cát Mộc trước hành lễ thăm hỏi sức khỏe của hắn, sau thì bốn người cùng bàn bạc một ít sự vụ gần đây. Những năm Đà Luân lên ngôi trị vì, cả chốn thảo nguyên mưa hòa gió thuận. Hắn lại thống lĩnh được mười tám bộ tộc lớn nên thiên hạ thái bình, người người no ấm. Đại Mạc phát triển thịnh đạt, chẳng có mấy sự vụ khó khăn nên bốn người ngồi một lát là đã xong xuôi hết cả. Thấy sắc trời vẫn còn sớm, bọn hắn muốn ra thao trường một lát. Đà Luân ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra Hồ Vân từ khi đến đây hình như chưa ra thăm thú phong cảnh chốn này bao giờ, thế là hỏi:
"Hồ Vân, em có sợ sói không? Ta dẫn em đi xem chiến lang của người Đại Mạc."
Nghe đến được ra ngoài, đôi mắt của Hồ Vân sáng lên, từ sau tấm bình phong tỏ ý ưng thuận. Năm người bọn họ sửa soạn một chút rồi ra ngoài. Bên ngoài, tuyết trắng phủ khắp nơi, từng chiếc lều Yurt tinh khôi của người Đại Mạc hòa lẫn vào màu tuyết, tựa như biến mất nơi thảo nguyên vạn dặm. Làm lều trướng màu trắng như thế, mùa đông họ như có được một lớp ngụy trang giữa đất trời, ít bị kẻ thù phát hiện rồi tấn công lúc lương thảo thiếu hụt. Chuồng trại gia súc của người Đại Mạc cũng được làm rất cẩn thận để giữ cho dê, cừu, ngựa không chết cóng trong trời đông giá rét. Từ khu lều trướng đến doanh trại khá xa, Đà Luân sai người dắt ra mấy con ngựa, con nào con nấy tinh thần sáng láng, được hạ nhân chăm sóc rất tốt. Đà Luân giúp Hồ Vân lên ngựa, dù đứng dưới đất bằng mà thân thể vẫn cao ngất. Hắn chỉ y cách dùng bàn đạp ngựa, vừa cười vừa nói, hơi thở vừa ra tạo thành khói trắng:
"Mấy con ngựa này tuy đẹp thì đẹp thật đấy nhưng chỉ nuôi để luyện bắn cung thôi. Trên thảo nguyên, em muốn đi đánh trận phải dùng ngựa dưới dãy Hồng Lĩnh kia. Ngựa ở đấy hung dữ khó thuần, sống sót dưới răng nanh của loài thú dữ, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ chẳng có nơi đâu sánh bằng."
Rồi năm người phóng ngựa về phía doanh trại hướng Bắc. Tuyết dày, tiếng vó ngựa nghe lạo xạo, gió đông cứa vào mặt nghe lạnh buốt. Đến nơi, Đà Luân sai hạ nhân dắt ngựa Hồng Lĩnh ra cho Hồ Vân xem, thực đúng xứng danh là rồng thần nơi mặt đất. Mấy con ngựa này, con nào con nấy cao trên tám thước, đầu nghênh ngang như ưng, bụng lân ngực hổ, bước đi chắc chắn. Mắt chúng lấp lánh tinh khôn, có chút gì đó hung dữ. Trời đông, chúng thở phì phì tạo nên từng ngọn khói trắng, chân trước mất kiên nhẫn đạp đạp trên nền tuyết, dáng vẻ rất muốn tung vó chạy một vòng cho thỏa. Con ngựa lông đen tuyền trước mắt Hồ Vân đây chính là chiến mã đã cùng Đà Luân vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, đúng là anh dũng thiện chiến. Hổ phụ sinh hổ tử, ba nhi tử của hắn ai cũng ưu tú ngời ngời, không chịu thua kém.
Lại nói, ngựa Hồng Lĩnh cực kì khó thuần, không phải chủ nhân thì tuyệt không cho cưỡi. Nhưng có lẽ cũng vì cái dòng máu ngang ngược ấy, chỉ có loài ngựa cứng đầu như này mới dám đến gần lãnh địa của sói tuyết trên thảo nguyên mà không hề bồn chồn run sợ. Bốn nam nhân người Đại Mạc lần lượt leo lên chiến mã của riêng mình, riêng Hồ Vân được Đà Luân ôm vào lòng trên con hắc mã rồi phóng về phương xa. Đương đông, đất trời như hòa làm một thể, gió bắc mịt mùng, phóng mắt tứ phía chẳng thấy bến bờ. Sống ở nơi thảo nguyên mênh mông vạn dặm này, chỉ có người Đại Mạc trên ngựa Hồng Lĩnh mới mong tìm được lãnh địa của sói tuyết. Không biết đã phi ngựa bao lâu, một dãy núi hiện lên trong tầm mắt. Đà Luân thắng ngựa dừng cương, tuyết dưới vó câu* bắn lên tung tóe. Ngọn núi trước mắt chính là lãnh địa của sói tuyết - thánh thú của người Đại Mạc.
Bấy giờ gió cứ hun hút, buốt giá cắt da cắt thịt, hắn mới nhớ ra Hồ Vân là người Trung Nguyên, chẳng biết có chịu được cái lạnh khắc nghiệt như này hay không. Hắn cúi xuống, thấy y đang phủi phủi tuyết đọng trên mi mắt, đôi môi đã hơi nứt nẻ, nhạt màu nhưng khuôn mặt lại không đỏ lên vì lạnh hay tái đi như những kẻ khác. Đáy lòng Đà Luân khẽ động. Hắn rũ mi, nhẹ nhàng nâng cằm Hồ Vân lên, cúi xuống nhẹ nhàng liếm lên gò má y rồi hôn một cái. Thấy Hồ Vân ngạc nhiên, hắn cũng không giải thích thêm gì mà thẳng người lên, lấy ra một chiếc tiêu ngọc tinh xảo từ trong ngực áo rồi thổi vài hơi dài. Tiếng tiêu nhỏ bé ngay lập tức hòa vào tiếng gió rít, chẳng thấy tăm hơi.
Cứ thế, tiếng tiêu từng tiếng từng tiếng theo gió đông bay về phía dãy núi, kiên nhẫn vô cùng. Hồ Vân ngồi trong lòng Đà Luân cũng thoáng nhận ra hôm nay tâm trạng của hắn rất lạ, nghiêm túc hơn thường ngày, thái độ trịnh trọng dường như đang cử hành một nghi lễ nào đó. Không biết qua bao lâu, tiếng tiêu của Đà Luân cuối cùng cũng có hồi đáp. Từ phương xa, vài con sói tuyết hiện lên trong tầm mắt, chậm rãi đi về phía này. Những con sói rất đẹp, to lớn và vạm vỡ hơn hẳn loài sói ở những nơi khác. Chúng có bộ lông dày, trắng muốt, đôi mắt sắc bén có thần, nhìn qua đủ biết là rất tinh khôn, nguy hiểm. Khi những con sói lại gần, theo bản năng, những con ngựa lùi lại một chút, thở phì phì, dậm chân nhưng đều bị chủ nhân kìm lại. Sói tuyết từ từ đi vòng quanh năm người bốn ngựa. Một con chậm rãi tách đàn, đến gần trước hắc mã của Đà Luân, mắt không rời Hồ Vân trên lưng ngựa. Khả Hãn tối cao của Đại Mạc rũ mi, cúi người đưa cho nó một chiếc khăn tay của Hồ Vân rồi tuyên bố:
"Đây là Hồ Vân, ái nhân của ta. Từ nay, y cũng là người của thảo nguyên, ăn cùng ăn thịt dê thịt cừu, uống cùng uống nước sông nước suối, ngủ cùng ngủ chung lều chung chăn. Y là máu thịt của ta, của A Thác Bạt Lộc. Nay ta mang y đến đây, nguyện Lang Vương soi xét. Mong Lang thần lắng nghe nguyện cầu của ta. A Thác Bạt Lộc Đà Luân cầu cho gió cát trên Đại Mạc nâng bước chân y, cầu cho ốc đảo ngọt lành tìm đến cạnh y, cầu cho ưng và sói trên thảo nguyên vì y bảo hộ. Nguyện cho y trong lều đầy châu báu, trong chuồng đầy dê ngựa, trái tim được thiên thần che chở, mãi mãi không phải chịu đớn đau."
Nghe những lời mà Đà Luân nói, trái tim Hồ Vân nhói lên, trong lòng rối loạn, không biết là tư vị gì. Con sói ban nãy đến gần ngựa của bọn họ như có linh tính nghe hiểu tiếng người, nhẹ nhàng cắn lấy chiếc khăn rồi quay người chạy đi. Đà Luân nhìn theo bóng nó biến mất trong trời tuyết, xoay người cưỡi ngựa định cùng các nhi tử của mình rời đi thì bị mấy con sói xung quanh cản lại. Thiết Hợp Xích hơi cau mày, mà đôi mắt của Đóa Nhan cũng hơi trầm xuống. Cả hai người đều liếc về phía Hồ Vân.
Bình thường nghi lễ xin ban phước này chỉ cần nêu rõ tên tuổi và ước nguyện là sói tuyết sẽ để bọn hắn rời đi, sao lần này lại ngăn cản? Chẳng lẽ vì lần này Đà Luân cho người ngoài một lời chúc quá mức mạnh mẽ sao?
Nhưng không để bọn hắn phải chờ lâu, từ phương xa, con sói tuyết ban nãy xé gió lao tới, trong miệng còn ngậm một thứ gì đó đỏ tươi. Đà Luân hơi cúi người nhận lấy thứ ở trong miệng nó: một chiếc túi thơm nhăn nhúm màu đỏ, vải bị đông cứng bởi cái lạnh, cũ nát. Lần này cả năm người đều không giấu được sự ngạc nhiên. Đôi mắt hơi trầm xuống, Đà Luân nhìn theo những con sói đang rời đi và mở chiếc túi. Bên trong là một miếng ngọc nhỏ được xỏ vào dây thành một chiếc vòng tay đơn giản. Miếng ngọc rất lạ, tuy không được mài giũa gia công gì nhưng chất ngọc tuyệt đẹp, long lanh trong suốt mà lại lấp lánh. Giữa trời đông cắt da cắt thịt, nó không hề lạnh lẽo mà lại ôn hòa, cầm một chút đã thấy hơi ấm lên.
Hồ Vân nhìn chằm chằm miếng ngọc này, trái tim không hiểu ra sao mà lại đập thình thịch, thèm khát.
----------------
Sorry mọi người nha, nay tui bận chút xíu, ra chương muộn quá.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com