Chương 65
190.
"Các người nghe tin gì chưa? Hồ quý nhân đúng là người được Lang thần lựa chọn, là phúc tinh của Đại Mạc ta đấy..."
Suốt cả tuần nay, từ sau khi Đà Luân, Hồ Vân cùng ba vị hoàng tử trở về từ thánh địa của đàn sói tuyết và mang theo một chiếc vòng tay lạ, tin đồn này đã rộ lên trong lòng người dân các bộ lạc, đi đâu cũng nghe người ta say sưa bàn luận về chuyện ấy. Ngay cả những cung nữ, nội thị bình thường được huấn luyện nghiêm cẩn cũng không nén nổi tò mò mà thì thầm rỉ tai về chuyện này. Tin đồn mỗi lúc một lan xa và được thêm thắt thêm rất nhiều chi tiết huyền ảo, trực tiếp biến Hồ Vân thành thần tiên từ trên trời rơi xuống. Thấy chuyện ngày càng quá quắt, Đà Luân đã ra lệnh cấm không cho bàn luận nhưng cũng chỉ kìm chế được phần nào.
Nhưng tin đồn này thế mà cũng có cái hay. Nhân cơ hội danh tiếng của mình đang vang dội, Hồ Vân lại lôi kéo được rất nhiều người về dưới trướng, thế lực không ngừng lớn mạnh. Thấy y đã đủ cứng cáp, trong một lần các phi tần hội tụ đông đảo lại hoàng trướng, Đà Luân phất tay, giao công việc chuẩn bị cho các lễ hội sắp tới cho y. Nghe thế, Tây phi biến sắc nhưng cũng phải cố gượng cười:
"Khả Hãn, Hồ quý nhân tuy tài mạo vẹn toàn nhưng nói gì thì cũng mới tới nơi này, chắc nhiều phong tục vẫn chưa thông thạo. Để y gánh trọng trách này có phải hơi vất vả rồi không?"
Hồ Vân ngồi bên dưới khẽ cười:
"Bẩm nương nương, nhờ nương nương tận tâm dạy dỗ, Hồ Vân hàng ngày đều nghiêm túc học tập quy củ và lễ nghi. Nay Khả Hãn đã tin tưởng, ta cũng muốn thử sức một phen."
Ý Đà Luân đã thế mà Hồ Vân cũng không từ chối, sao còn ai dám phản bác? Vậy là, dù ghen tức là không cam lòng thế nào, ngoài mặt Nam Phi và Tây Phi cũng đành ưng thuận. Về đến Tây trướng, Tây Phi càng nghĩ càng giận, quyết tâm nhất định phải trừng trị Hồ Vân. Nhưng lần trước nàng đã thất bại, lần này ít nhiều cũng có chút e dè, thế là sai người gọi Thiết Hợp Xích đến. Nghe mẫu phi than vãn, Thiếp Hợp Xích không mặn không nhạt đáp đáp:
"Việc Hồ Vân được sói tuyết tặng vòng là thật, chắc hẳn y cũng có chút gì đó khác thường. Hơn nữa lúc trước đều là người ra tay rồi, lần này xin người hãy bình tĩnh lại. Nam phi hẳn cũng lo lắng hệt như người, sẽ không ngồi đợi quá lâu đâu."
Thiết Hợp Xích trước giờ đa mưu túc trí, tâm lại vững như bàn thạch, trời dù có sập xuống trước mặt cũng không đổi sắc, lời nói của hắn đương nhiên rất có sức thuyết phục. Tây phi nghe hắn nói thế, trong lòng cũng tạm nguôi ngoai. Nàng bực bội đặt mạnh chén trà xuống bàn:
"Con nói đúng. Trước giờ có chuyện lớn chuyện bé gì đều là ta ra tay dọn đường để ả Mễ Thất kia ngồi yên hưởng phúc. Lần này ta quyết mặc kệ cho ả biết mặt. Hồ Vân này khó đối phó như vậy, ả lại muốn ngồi yên hưởng lợi ư?!"
Phía bên này sau một tuần nghe ngóng mà chẳng thấy động tĩnh gì từ phía Tây phi, Nam phi rút cuộc không chờ nổi nữa, nói năng ám chỉ cho những phi tần dưới trướng ra tay hãm hại Hồ Vân. Tuy thế, Hồ Vân quản người dưới trướng y cực kì chặt chẽ, mấy lần các khi tần kia ra tay đều chẳng nên công cán gì. Nam phi gấp như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, cực kì lo lắng. Lễ hội lần này mà Hồ Vân đảm nhiệm nào phải chuyện thường! Ấy là mùa lễ hội kéo dài xuyên suốt cuối đông đầu xuân, cũng là tết mừng năm mới của người Đại Mạc. Chuẩn bị cho lễ hội này thì đúng là rất vất vả - thậm chí rất mạo hiểm, nhưng chỉ cần làm tốt thì chắc chắn sẽ Đà Luân sẽ thưởng lớn. Hơn nữa, các vương tộc tôn thất, các thiền vu của các bộ lạc khác đến ngày lễ ấy đều sẽ đổ dồn về đây, nếu Hồ Vân chuẩn bị lễ hội khiến cho bọn hắn hài lòng, danh tiếng ắt càng vang xa hơn nữa, chưa kể đổi lấy biết bao sự mến mộ.
Càng nghĩ, Mễ Thất càng nóng ruột nóng gan. Phía bên Cát Mộc đã lâu thế rồi mà chẳng có động tĩnh, đúng là loại lòng dạ đàn bà! Nàng chẳng thể trông chờ vào đứa con bất hiếu này nữa. Mễ Thất khó chịu vò nhát chiếc khăn tay, vẫy tỳ nữ thân cận lại gần:
"Mau đi gọi tên kia về đây cho ta!"
Dù không nói rõ tên ai nhưng chỉ nghe giọng điệu giận dữ chán ghét của Mễ Thất, tỳ nữ đã đủ hiểu. Rất nhanh, nhị hoàng tử Đóa Nhan được mời đến Nam trướng. Nhìn hắn hành lễ, Nam phi còn chẳng thèm nhấc mi. Nàng hừ lạnh một tiếng, hờ hững hỏi:
"Đóa Nhan, bổn cung hỏi ngươi, ngươi là người của ai?"
Đóa Nhan vẫn đang quỳ trên mặt đất, thuần thục đáp: "Mạng của ta là do nương nương ban cho, đương nhiên nguyện vì nương nương lên núi đao xuống biển lửa, muôn chết không từ."
Nghe câu nói quen thuộc của hắn, cơn giận trong lòng Nam phi bùng lên. Nàng vung tay, ném mạnh chén trà nóng hổi trên bàn xuống trước mặt Đóa Nhan. Chén sứ mỏng manh vỡ tan tành, nước văng tung tóe, những mảnh vỡ sắc nhọn bắn lên y phục Đóa Nhan. Một ít nước trà nóng rát còn bắn lên cả gương mặt anh tuấn của hắn, khiến làn da ở đó lập tức đỏ bừng một mảnh. Nhìn Đóa Nhan đường đường là nhị hoàng tử mà vẫn phải chịu nhục trước mặt mình như vậy, trong lòng Nam phi hả hê, cơn giận cũng được xoa dịu phần nào. Nàng kiêu ngạo phất tay, tự nhiên sai bảo hắn như người ta sai bảo một con chó:
"Ngươi hãy nghĩ cách đối phó với tên hồ ly tinh kia cho bổn cung. Chuyện mà không thành, ngươi tự biết hậu quả rồi đấy."
191.
Bấy giờ trời đã vẩy mực, Đóa Nhan từ từ tháo y phục, ngồi vào trong thùng gỗ để ngâm mình. Nước ấm khiến hắn thấy cả người thư thái, cơ bắp căng cứng sau một ngày luyện tập ở thao trường cũng từ từ thả lỏng. Được yên tĩnh nghỉ ngơi một chốc trong làn nước ấm áp như thế, đôi mày cau chặt của Đóa Nhan khẽ giãn ra. Hắn nghĩ về trọng trách Nam phi đã giao cho mình mà cười khẩy. Thực đúng là một con mụ xảo trá. Mụ ta thực sự tin rằng mấy thủ đoạn nhỏ đó của mình có thể kiểm soát được hắn sao? Hoang đường! Tiếc là bây giờ chưa phải thời cơ thích hợp để hắn vạch mặt với mụ, nếu không đời nào hắn nhịn nhục trước mặt mụ như thế? Đợi ngày nghiệp lớn của hắn đã thành, rồi thì hắn sẽ rạch nát mặt mụ ra!
Gạt Nam phi sang một bên, Đóa Nhan bắt đầu suy tính chuyện khác. Từ chuyện quân sự binh quyền, suy nghĩ của hắn không biết tự bao giờ dần dần bay đến cái ổ chăn ấm áp mềm mại như bông của Hồ Vân hắn nhìn thấy lúc trước. Nghĩ đến đấy, tự dưng Đóa Nhan không nhịn được mà cười khẽ. Hắn mở mắt ra, lặng yên nhìn làn nước dập dờn trong thùng gỗ, chóp mũi dường như vẫn vấn vương làn hương thoang thoảng thưở nào. Hồ Vân này đúng là một vưu vật, không chỗ nào không mê hồn người khác. Đóa Nhan nhấc tay lên khỏi mặt nước, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay, chỉ thấy chỗ nào cũng thương cũng sẹo, lại còn có cả vết chai do quen cầm cung cầm kiếm. Hắn hơi nắm tay lại, dùng ngón cái xoa xoa lên những ngón tay kia, thấy đúng là rất thô ráp, trái ngược hẳn với làn da trắng nõn nhìn đã biết là rất non mềm kia của y. Nam nhân Đại Mạc ai cũng như hắn, coi vết thương là chiến tích, là niềm tự hào nên dù cho có là hoàng tử, là Khả Hãn thì cũng không đi trị sẹo bao giờ, cả người cứng cáp. Hồ Vân thì có vẻ hoàn toàn ngược lại. Y là hoa khôi nức tiếng của người Trung Nguyên, từ bé đã được nâng niu chiều chuộng, một chút xíu đau đớn chắc cũng chẳng chịu nổi. Y non nớt diễm lệ như thế, nam nhân Đại Mạc bọn hắn vốn thô kệch mà muốn động vào y thì cũng phải tìm cách, nào dùng bàn tay thô ráp này được? Cứ thế động vào mà làm đau y, y đến ấm ức mất.
Nhưng cả người bọn hắn chỗ nào cũng cứng cáp thô ráp, có chăng chỉ mỗi đầu lưỡi là mềm mại. Vậy nên khi đến thánh địa của sói tuyết lần ấy phụ vương mới dùng lưỡi liếm y, sợ dùng bàn tay lạnh lẽo thô ráp của mình chạm vào chạm vào y, y đau mất. Nghĩ đến đây, dù trời đang đông mà Đóa Nhan thấy nóng bừng cả người. Hắn khép mi lại, suy nghĩ vẫn không ngừng phiêu đãng.
Non nớt như thế, chẳng lẽ khi chung đụng, phụ vương đều là dùng đầu lưỡi liếm láp y sao?
-----------
Sorry mọi người nha, tuần này tui ra trễ xíu do bị bí ý tưởng á.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com