💪💪💪
Có lẽ càng lớn con người ta sẽ càng khác.
Ai rồi cũng sẽ khác.
Đau đớn nhất thay đổi lớn nhất của con người ta đó chính là tình cảm của họ.
Đều thay đổi cả.
Đôi khi lớn lên thật mệt.
Thật cô đơn làm sao!
Đôi khi lớn lên chỉ còn một mình.
Không một ai để sẻ chia.
Không một ai hiểu tôi.
Đôi khi chúng ta không biết tìm ai để tâm sự.
Vì họ không còn như trước nữa rồi.
Họ không còn xem tôi là bạn nữa rồi.
Họ không quen biết tôi nữa rồi.
Có lẽ họ không cần tôi nữa.
Lớn lên rồi, mới biết thứ dễ thay đổi dễ nhất chính là tình cảm.
Tình cảm ấy có lẽ đã từng cho mình.
Nhưng rồi qua thời gian cũng sẽ phai nhạt.
Cảm xúc của ta từng dành cho nhau đã còn là gì!
Có lẽ không là gì.
Họ xem tôi là ai.
Họ có muốn thân quen với tôi không?
Hay chỉ là đôi khi cảm xúc nhất thời của họ.
Hay có khi chỉ do tôi tưởng tượng quá nhiều.
Nên tôi mới thấy sự thay đổi của họ qua chớp nhoáng.
Có lẽ ai rồi cũng khác.
Nhưng sao mà khó chấp nhận quá vậy.
Cảm xúc của tôi dành cho họ.
Ừ chắc không là gì với họ đâu.
Chắc là do mình thôi.
Thôi thì chấp nhận vậy.
Có lẽ tôi cần mạnh mẽ lên thôi.
Một mình cũng ổn mà.
Xung quanh tôi còn ai đâu.
Người thân, bạn bè, người yêu...
Có còn là của tôi không?
Đã từng là của tôi
Nhưng rồi... giờ đã còn là gì?
Thương nhau làm chi,
Để rồi lại đau.
Một lần chưa đủ đau ư.
Mà tôi vẫn chưa nhận ra ư.
Ngã đau một lần.
Mà tôi lại vấp ngã nữa ư.
Đau lại đau.
Sao ta không nhận ra chứ.
Đối với họ, tôi là ai?
Đối với tôi, họ là tất cả mà.
Sao họ nỡ chứ?
Ừ thì nhận ra sớm,
Nhưng mà ... đau lắm đó.
Thay đổi gì lớn vậy!
Không thể từ từ ư?
Thay đổi nhanh đến thế, tôi không thở nỗi nữa.
Có lẽ đôi khi hơi đau lòng mà nói,
Tình cảm của họ dành cho tôi còn thay đổi nhanh hơn cơn gió rồi.
Mới ngày nào còn cùng nhau vui đùa,
Mà giờ đây, chớp nhoáng thôi, chỉ còn là những giọt nước mắt.
Hay là ...
Do tôi nặng tình quá!
Do tôi để tâm đến họ quá!
Do tôi thương họ quá!
Mà để rồi nhận lại...
Được điều gì ư?
Những giọt nước mắt ư!
Tôi mạnh mẽ không nỗi nữa rồi.
Đứng lên rồi ngã xuống.
Tôi chưa đủ đau ư!
Đã đau lắm rồi!
Sẹo đã nhiều lắm rồi!
Tại sao chứ?
Tôi sai ư?
Sao họ lại thay đổi đến thế?
Không nói chuyện với nhau được ư?
Lạnh lùng vui lắm à!
Tôi khó mà chấp nhận được.
Đến tận giờ, tôi vẫn không thể chấp nhận.
Ừ tôi sẽ mạnh mẽ lên.
Nhưng giờ tôi không đứng lên nỗi rồi.
Giơ tay ra với tôi thôi,...
Vậy mà, ... họ không làm được.
Họ đã không cần tôi!
Ừ có lẽ ngay từ đầu, họ đã không cần.
Có lẽ do tôi!
Thôi thì, tôi ơi!
Hãy mạnh mẽ lên được chứ?
Chỉ là thay đổi thôi mà.
Ai rồi cũng phải thay đổi.
Mạnh mẽ vượt quá được chứ?
Một mình thôi mà?
Sẽ được thôi.
Tôi sẽ làm được mà!
Không được cũng phải được nhé tôi!
Hãy yêu thương bản thân nhiều lên nhé!
Thương tôi nhiều lắm!
Tôi đã giỏi lắm rồi!!!
... Nhưng mà,
... Tôi không thể ngừng khóc
Tôi, ... không vượt qua nỗi.
Tôi đã cố gắng lắm rồi!!!
Lớn rồi mới biết...
Thương yêu nhau khó quá!!!
Vậy nên, ...
Tôi rồi sẽ ổn mà!!!
Thương tôi nhiều lắm !!!
Thành phố Hồ Chí Minh, ngày 23 thánh 10 năm 2020
Cơn mưa rơi,
... như nỗi buồn ta rơi,
Nhưng rồi, sẽ tạnh mà.
Như cách mà ta đứng dậy,
Từ nỗi đau,
Từ nước mắt,
Không ai cản được ta.
Tình cảm ta dành cho nhau
Kỷ niệm đẹp lắm!
Cảm ơn thật nhiều!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com