Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 6

"Chào buổi sáng" - Soo Hyun dụi gương mặt điển trai mình vào cần cổ trắng ngần, thì thầm vào tai người con gái đang ngủ yên bên cạnh

Ánh nắng thu sớm đã len lỏi vào căn phòng, nhảy múa bên mép giường và họa lên một mảng màu dịu dàng, càng tôn nên đường nét rực rỡ của Ji Won. Sau một đêm nồng nhiệt, giờ này cô vẫn còn là mỹ nhân say ngủ.

Trong mơ màng Ji Won đưa tay kéo lớp chăn ấm áp để che lên phần cơ thể "trống trải" bên dưới, theo quán tính đưa bản thân sang dụi vào vòng tay săn chắc bên cạnh, đoạn đôi mắt nhắm nghiền nhưng miệng vẫn nở một nụ cười ngây ngốc, "Chào...buổi sáng, còn sớm mà anh"

Bác sĩ Kim cứ nằm yên đó, thu hết xinh đẹp này vào mắt, vậy là đã được gần một tháng sau cái gật đầu của Ji Won.

- FLASHBACK -

Cuộc "va chạm" đường đột, ánh mắt của hai con người trưởng thành giây phút này nhìn nhau sao thật bẽn lẽn. Lúc bước ra khỏi nhà quần áo của họ đều là lượt phẳng phiu, nhưng giờ phút này lại nhàu nhĩ đến lạ. Không khí trong xe cũng phảng phất mùi căng thẳng, chẳng giống như những giờ tan tầm thường ngày, chẳng có mùi vị háo hức về nhà như Soo Hyun mọi ngày...

"Anh..." - Soo Hyun quan sát một lúc lâu rồi chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng - "Anh xin lỗi...anh đã mạo phạm em. Nhưng...anh thật sự..."

"Mạo phạm? Không hẳn..." - Ji Won nãy giờ ngồi một bên không nói gì, tự nhiên lại bật cười - "Anh nghĩ...tôi sẽ để anh làm như vậy...nếu bản thân tôi thấy mình đang bị xúc phạm sao?"

"Nếu...em không nghĩ vậy thì anh...rất cảm ơn" - Soo Hyun nuốt khan một tiếng

"Anh nói anh quan tâm đến tôi..." - giọng Ji Won có đôi chút ngập ngừng - "Nó có đồng nghĩa với việc...anh đang trông chờ một thứ gì đó xa hơn giữa chúng ta không?"

"Có" - một câu trả lời chắc nịch - "Anh...đã gợi ý rằng em hãy chỉ quan tâm...đến mình anh là được thôi mà"

"Sao anh lại nghĩ...chúng ta nên ở bên nhau?" - ánh mắt Ji Won hướng ra cửa vô định - "Điều gì làm anh...tự tin? Anh không nghĩ đây là một vấn đề tâm lý gì sao?"

"Bởi vì...em là người đầu tiên mà anh vô thức chia sẻ về việc gia đình một cách thoải mái, như hôm ở quán bar..." - Soo Hyun cười nhẹ tua lại đoạn kí ức hôm ấy - "Anh nghĩ...có điều gì đó tự nhiên giữa chúng ta"

"Chỉ thế thôi anh đã tự tin sao? Anh không ngại ngần về quá khứ ồn ào của tôi?" - Ji Won lúc này lại hướng ánh mắt về anh

"Không, điều làm anh tự tin hơn nữa là...anh đã được em chia sẻ những cung bậc suy sụp nhất trong cuộc sống. Anh nhìn thấy lúc em ở đoạn trầm thấp nhất, nhưng vẫn thấy say đắm em" - bàn tay Soo Hyun cố tìm chút can đảm vươn qua ghê bên kia nắm lấy tay Ji Won - "Anh tin rằng khi em rực rỡ, em lại càng tuyệt vời hơn"

"Nhưng em vẫn chưa biết đủ nhiều về anh, như là...anh đã biết về em" - Ji Won hơi lưỡng lự trong lời nói

"Vậy...Em có mong muốn gì?" - khẽ thở hắt ra, Soo Hyun trầm giọng - "Anh...Anh xin lỗi"

"Nhưng em thật sự cũng rất có thiện cảm với anh. Chắc anh nhận ra...em đã...cứ tìm đến chia sẻ với anh, nhiều hơn những gì em hình dung trước lần đầu chúng ta gặp nhau" - một lời thú nhận của Ji Won

"Nếu em thấy thế thì anh cũng rất vinh dự" - Soo Hyun trong mắt lấp lánh hi vọng

"Vậy nên chúng ta hãy ở bên nhau đi...hoặc...chí ít là cứ thử ở bên nhau đi" - giọng Ji Won vô cùng nghiêm túc, cô đưa tay nâng lấy gương mặt anh hướng về phía mình

Hai mắt Soo Hyun lúc này thật sự mở rất to, một nỗi ngạc nhiên rất lớn vừa tràn qua tâm tưởng của anh - "J...Jinja? Em nói thật sao?"

"Em muốn tập trung vào những cảm xúc vui vẻ trong cuộc sống này hơn" - cái gật đầu khe khẽ của Ji Won đẩy cho ánh mắt của cô long lanh theo - "Với lại...đâu thể để anh lộng hành rồi...bỏ trốn được chứ?"

Bàn tay nõn nà của Ji Won lập tức được đưa lên môi anh Kim, một cái hôn lên tay rồi một cái hôn lên môi, giây phút này vừa ngượng ngùng vừa hạnh phúc, "G...Gomawo...Cảm ơn em đã cho anh cơ hội...Cảm ơn em cũng dành một chỗ trong lòng cho anh"

"Hãy cùng cố gắng nhé, em cũng sẽ là một người lạc quan...Chí ít lần này, em có thể chắc chắn...việc này bắt đầu từ những cảm xúc thật trong trái tim em" - Ji Won dịu dàng đưa tay anh áp lên má mình, mắt ngập ý cười

"Em không lo lắng về tổng tư lệnh chứ?" - bàn tay của Soo Hyun xoa lên mấy ngón tay mảnh khảnh của Ji Won, hướng nhìn một ánh mắt ngập tràn quan tâm

"Sẽ ổn thôi" - nụ cười trong mắt của Ji Won như muốn đảm bảo cho anh một hạnh phúc, lý lẽ cũng rất kiên định - "Thanh cao, mực thước...Em đã như vậy 6 năm qua rồi, cũng đâu có kết quả gì. Lựa chọn của appa đã...thất bại rồi, giờ đến lúc em sẽ tự chọn điều mình tin tưởng"

"Vậy anh cũng không khách sáo đâu" - Soo Hyun thoải mái khoá chặt Ji Won trong vòng tay vững chãi, dịu dàng kề trán họ vào nhau - "Là tổng tư lệnh ép em đến giao mình anh từ đầu mà"

Giờ tan tầm đông đúc, ngoài đường xe nối đuôi nhau, tiếng còi inh ỏi. Nhưng cũng chính lúc này, mặt trời lặn đã nhuộm vàng Seoul diễm lệ, khung cảnh rung động lòng người cũng chính như cảm xúc của 2 người đang ngồi trong xe, tay nắm chặt lấy nhau

- END FLASHBACK -

"Cùng ăn sáng chứ nhỉ?" - Soo Hyun vừa nói vừa để mấy ngón tay lướt đi trên cánh tay mảnh khảnh của Ji Won

Mỹ nhân kia không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Cô biết hôm nay là chủ nhật, bản năng của cô Kim dù trời có sập xuống cũng không muốn dậy sớm. Soo Hyun sau 3 ngày ở đây cũng đã thông thuộc mọi ngóc ngách trong nhà, ôm ấp người yêu thêm một chút đoạn chủ động rời khỏi giường. Anh sẽ tranh thủ lúc này để chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.

Kim Soo Hyun sống một mình nhiều năm, trước kia còn phải phụ mẹ chăm sóc cho Tae Min, kỹ năng nấu nướng nhìn chung không tệ. Chỉ 30 phút sau mùi bơ thơm ngào ngạt đã truyền tới đánh thức khứu giác của con sâu ngủ trong phòng.

Anh Kim còn đang năng suất trong bếp, bỗng nhiên cảm nhận được một cánh tay ôm lấy mình từ phía sau, "Hôm nay mấy giờ anh phải đi đón Tae Min nhỉ?" - giọng cô Kim vẫn còn ngái ngủ

"Nó bảo tầm 11h trưa xe sẽ về đến trường" - Soo Hyun mỉm cười xoa lấy cánh tay đang quấn xung quanh

"Geurae. Cảm ơn Tae Min đã đi dã ngoại mấy hôm hihi" - tiếng cười khúc khích của Ji Won, đã lâu rồi cô không vui như vậy - "Vậy tối nay em sẽ về nhà ăn cơm với bố mẹ luôn"

—--------------------------------------------------------

Mấy hôm vừa rồi Tae Min cùng trường đi ngoại khóa ở Gwangju, Soo Hyun lập tức khăn gói sang quấn quít ở nhà người yêu. Khoảng thời gian mới yêu khi nào cũng ngọt ngào. Đối với Ji Won, cảm giác hệt như cô đã học lý thuyết tận 6 năm mới có đến ngày được thực hành, những rung động, bồi hồi, phấn khích đều cảm thấy vô cùng chân thật, hoàn toàn trái ngược với những tháng ngày rượt đuổi với Kim Tan. Có vẻ như khi bạn không có một thứ gì cũng không hẳn là ông trời đã lấy đi của bạn, mà có thể chỉ là đang bảo vệ bạn thôi.

Hôm nay Ji Won sẽ về làm con gái ngoan, ăn cơm với gia đình, trong khi Soo Hyun cũng quyết định sẽ chở Tae Min đi siêu thị một chút. Mấy ngày qua anh đi khỏi, ở nhà cũng không còn thức ăn gì, tiện thể để thằng bé chọn mấy món nó thích càng tốt hơn để anh tự đoán.

"Abeonim, omeonim, con về rồi đây" - cô út vừa về đến nhà đã hồ hởi chào hỏi

"Con bé này...Appa eomma dắt nhau đi công viên tập thể dục rồi" - Kim Tae Won bỗng xuất hiện ở phía cầu thang

"Oppa, hôm nay anh cũng ở nhà sao?" - Ji Won nhớ rõ ràng anh trai là đang trong khóa đào tạo không quân

"Ừ, anh được nghỉ mấy hôm" - ông anh ngáp ngắn ngáp dài ngồi thừ ra ghế - "Cô thế nào? Mấy tháng không gặp, khỏe chứ?"

"Xì, khỏe gì chứ! Anh ở trong đó có đọc báo không?" - vừa ngồi xuống kế bên cô vừa bĩu môi

"Có đọc" - Tae Won lạnh lùng nhưng vẫn biết em gái đang nói đến chuyện gì

"Vậy anh biết em không khỏe rồi đấy" - Ji Won tùy tiện quăng chiếc túi xách sang một bên - "Thôi bỏ qua đi. À lâu rồi không gặp...hay là đi siêu thị với em đi! Em muốn đi mua sữa gạo!"

"Aishh cái con bé này..." - một cái đảo mắt từ phía ông anh - "Lười thật đấyyy..."

"Thôi mà! Đi thôi đi thôi" - nói rồi Ji Won ùa đến khoác tay anh trai đi xềnh xệch

Kim Tae Won hơn em gái tận 8 tuổi, nói hợp tính hợp nết với nhau thì không, nhưng chiều chuộng em gái thì có, Ji Won khi nào cũng là nhóc tì để anh che chở bảo vệ, điều gì cô muốn nếu chiều được thì anh sẽ chiều, sau đó sai vặt bù lại sau.

"Oppa, khi nào anh mới định sống gần ba mẹ?" - Ji Won vừa cố với lên chai nước ở hàng cao nhất vừa nói

"Chắc là xong đợt tập huấn này" - Tae Won ra tay trợ giúp ngay - "Sao thế?"

"Còn sao nữa? Anh về mau đi chứ sao" - Ji Won đón lấy chai nước gạo vào lòng hí hửng - "Anh đi khỏi, appa chỉ có mỗi em để càm ràm việc cưới hỏi. Trong khi anh còn gấp hơn mà?"

"À thế hả, biết thế rồi thì khỏi về nữa" - Tae Won ung dung đẩy xe hàng đi trước

"Ani~~ Jakkhaman" - em gái nhỏ chân ngắn lại còn phải dí theo anh - "Này, nhưng mà em hỏi thật. Anh có thích đàn ông không?"

"Con bé này nói gì thế?" - đôi mắt anh lớn trợn trừng nhìn nhỏ em tinh quái

"Chứ làm sao? Làm sao mà anh lại không có người yêu được?" - cô bé hậm hực quăng chai nước vào xe - "Anh xem, nãy giờ đi trong siêu thị, có bao nhiêu phụ nữ ngoái đầu nhìn anh kia kìa"

"Không thích" - Tae Won đáp gọn lỏn, mắt vẫn hướng về mấy món đồ điện tử

Ji Won vẫn nhất nhất không bỏ cuộc, con người này vốn quen phải ép người khác đến khi vừa ý mình mới thôi - "Gu của anh là gì thế?"

"Ê nhỏ này, hơi bị ồn ào rồi đó. Có thể mua nhanh rồi về không?"

"Không, đương nhiên là không. Anh biết là em sẽ không im lặng đến khi em nghe được điều muốn nghe mà" - Kim Ji Won rất cứng đầu, khi xưa Kim Tan cũng mấy phen mệt mỏi vì sự cố chấp này

Kim Tae Won nãy giờ cứ nhìn lơ đãng xung quanh, đẩy xe theo em gái, bây giờ cũng đã xuống mức kiên nhẫn cuối cùng, bèn sẵng giọng - "OK nghe đây, việc này chỉ nói 1 lần, sẽ không bao giờ nhắc lại, cũng không được kể với ai..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com