Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tâm sự với cơn mưa



       Cơn mưa to tầm tã xối xả như thúc dục những người còn đang ở ngoài đường hãy nhanh chóng quay trở về căn nhà ấm cúng của họ. Bọn họ, người thì áo mưa, người thì ô, trên đôi chân nhanh nhẹn cố gắng đi về nhà sớm nhất có thể. Bão đến rồi, gia đình và bạn bè đợi họ ở nhà.

       Tại một con đường nào đó. Trong mái tóc đen và bộ quần áo đã ướt nhẹp là một cô gái đang bước đi dưới mưa. Không một cái ô, không một cái mũ hay áo mưa. Chỉ đơn giản là cái áo khoác đen quen thuộc và bộ quần áo màu đen tợm bạ và cũ rĩch vì nhiều trận đánh đập. Là nó.

       Nó lê đôi chân của mình qua từng vũng nước, hiện tại nó còn chẳng biết đi về đâu. Nhưng nó biết nó sẽ không về nhà nữa, vì nó không muốn nhìn thấy cảnh gia đình của nó đổ vỡ thêm, mà nó chỉ có thể đứng đó mà khiến mọi thứ tệ hơn khi chẳng làm được gì. Thế nên hôm nay thay vì về nhà, nó chạy thẳng ra trời mưa. Từng bước chân của nó nặng nề, dẫm thẳng xuống đất đầy mệt mỏi. Như kiểu chỉ cần nó mất đà một chút thôi, nó có thể gục ngã ra tại chỗ... và nó sẽ không bao giờ đứng lên lại. Hình như hôm nay nó lại tiếp tục vỡ nát, từ linh hồn cho đến cơ thể của nó càng ngày càng tan rã. Nhìn thế giới đang biến nó thành cái gì kìa..., một mớ hỗn độn.

       Hôm nay nó đã mất thế giới của nó. Nó có thể nghe thấy rõ ràng tiếng từng mảnh tim mình vỡ và thắt lại cùng một lúc. Vậy đây chính là câu nói :" Tim thắt lại" trong truyền thuyết của mấy câu chuyện ngôn tình à? Khó chịu thật, một cái cảm giác thật kinh khủng, dày vò linh hồn của một con người lẫn thể xác trong cái gọi là nỗi đau. Buồn với chả bủng...., mệt... Nó chỉ muốn nằm xuống và ngủ mãi mãi. Nó mất thế giới của nó rồi, đồng nghĩa với việc nó chẳng còn gì lại để sống. Những người quan trọng với nó, những người mà nó rất yêu quý, đến khi cả chết nó vẫn nghĩ cho họ. Giờ nó cảm thấy trống rỗng và tội lỗi, khi đã khiến họ rơi nước mắt. Một lần nữa, nó chỉ là rác.

      Để nói về cuộc đời của nó thì...,đó là một con đường thẳng tắp không có một lối rẽ..., không có lựa chọn nào ngoài việc đi thẳng. Hai bên đường là vực thẳm, nó đã có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào, vậy tại sao đến giờ nó vẫn chưa nhảy nhỉ? Nó lại tiếp tục bước đi trên con đường được rải bởi đầy mảnh thủy tinh của những chai rượu bia đã bị đập vỡ, ở đâu ra vậy? Bộ váy trắng mà nó mặc bị rách rưới, in đậm vài chỗ có những vết son, tại sao? Nhìn đôi chân của nó kìa.. đầy sẹo với đôi chỗ bị mảnh chai khứa vào. Có cái vẫn còn gỉ máu, có cái đã lành và để lại một vết sẹo rõ to. Thế giới này đã làm gì với nó vậy? Nó đã làm gì đâu... Lưng của nó bị găm bởi rất nhiều những cung tên, mỗi một cung tên là một lời nói đầy sát thương của họ, tượng trưng cho kí ức của nó. Tạo ra nhiều vết máu loang lổ trên bộ váy trắng tinh khiết, có vài chỗ đã khô lại... Đôi lúc, những vết đau được khơi gợi lại từ những lời nói của hiện tại, quá khứ lại ập về và cho nó những cơn ác mộng về một tuổi thơ không có sự yêu thương. Nó đang sống trong quá khứ...

       Trên con đường đời đó, có những hộp cứu thương đầy đẹp đẽ ở rải rác khắp con đường. Nó chưa bao giờ dám đụng vào chúng. Vì nó sợ. Nó sợ đôi bàn tay bẩn thỉu của nó sẽ làm mất đi vẻ đẹp của chúng. Nó chỉ đơn giản không muốn ai bị tổn thương cả... tổn thương chỉ vì lỗi lầm của nó. Những gì nó cố gắng làm bây giờ là vì người khác, đến nỗi... nó đã để bản thân nó nguy kịch đến mức sẽ không thể chữa được nữa... Đường đời của nó đó...trông có thê thảm không? Có ai hiểu được không? Tờ lời nói đến hành động của nó, chứng tỏ rằng nó đang cần sự giúp đỡ. Thế nhưng nó vẫn từ chối những hộp cứu thương đó. Nó từ chối cho họ giúp nó. Và nó từ chối... cho bản thân mình chạm vào họ.

      Cơn mưa kéo theo những cơn gió lạnh buốt, xuyên qua từng lớp áo mỏng manh đã bị ướt của nó khiến đôi lúc nó rùng mình vì cái lạnh. Nhưng thế vẫn chưa bằng cái ghẻ lạnh mà nó nhận được từ cái ngôi trường của nó. Nó nhớ được... kéo.... dao dọc giấy... tóc của nó... máu... Việc hằng ngày nó lết được cái xác ê ẩm của nó mỗi khi bị đánh đập được về nhà đã là kì tích đối với nó rồi. Có những lúc nó gục trước thềm nhà, đơn giản vì nó không còn sức nữa. Nó đã quá mệt mỏi và chán ghét cái thế giới này. Nhưng lí do nó vẫn sống đến ngày hôm nay.. là vì nhờ có họ.. những người luôn ủng hộ nó và nói rằng cần nó sống tiếp... Giờ nó đang cắt hết quan hệ với họ.

                              "Giờ cậu chẳng là gì của tôi cả."

       Câu nói mà ngày xưa nó từng nghe rất nhiều lần đó, giờ nó dung câu nói đó để nói với người nó yêu quý. Nó phải làm vậy, nếu nó muốn mọi người quên đi nó để nó có thể tự tử một cách thanh thản. Có việc vừa khóc vừa ngồi nhắn tin đó đã quen rồi. Và nó vẫn diễn tốt cái vai mà nó đã chọn. Trở thành kẻ ác cho họ cứ thoải mái mà nói, thoải mái mà kêu, Nó chỉ cần đạt được cái mục đích nhỏ nói của nó... là ổn. Nó làm vậy vì họ mà, vậy nên dù có tổn thương cũng không sao đâu. Bước dưới những giọt nước mưa này, từng giọt từng giọt như rơi vô người nó như là một con dao rơi thẳng vô người nó. Tôi mong các người vừa lòng khi đã góp phần khiến nó chính là "nó" của ngày hôm nay. Giờ nó cứ đi tiếp và chịu mấy cái nỗi đau đó một mình thôi.

       Khốn kiếp thật, nhìn vào cuộc đời của nó mà xem. Làm ơn ai đó hãy giải thích cho nó tại sao nó chẳng bao giờ làm được việc gì đúng đi. Đến cả cái việc diễn một cái vở kịch để che mắt họ cũng chẳng làm được. Nó vô dụng thật. Mỗi ngày nó thức dậy, những suy nghĩ về việc chết cứ ập đến đầu nó. Thôi thì lại thêm một ngày nữ vậy, cố gắng sống nốt ngày hôm nay nào, ngày mai sẽ lại là một ngày mới.... tệ hơn. Có thể nó nên dừng tất cả những việc nó đang làm lại để không khiến ai tổn thương nữa, có thể nó nên....ngừng thở. Nó đã luôn cố gắng để níu giữ những thứ mà nó yêu quý, cố gắng níu giữ hàng ngày. Để rồi nhận ra, nó chẳng níu giữ được gì. Hoặc có thể ngay từ ban đầu nó đã... chẳng có gì để níu giữ cả. Nhưng mà.... Nó vẫn luôn coi trọng thế giới của nó nhất..., dù có chuyện gì sảy ra đi nữa, nó vẫn cố gắng níu giữ người đó lại.

     Nghĩ đến việc đó, nó bật cười thật to với đôi mắt đỏ hoe. Những giọt nước đang chảy dài trên mặt nó chắc chỉ là nước mưa thôi, chắc vậy. Từ lâu cái việc trước mỗi khi khóc, nó lại bật cười đã trở thành thói quen. Nó cười, cười nhạo bản thân nó vì đã khóc trên chính vết thương tự mình gây ra. Trên con đường vắng tanh này..., một mình nó..., không biết đi đâu, và chỉ đứng đó vừa cười vừa khóc như một con tâm thần. Nó không còn biết "nhà" thực sự của nó ở đâu. Có thể nó chiến đấu trong sự mắc kẹt cũng chỉ vì nó không biết mình thuộc về nơi đâu.

       "Có mỗi mấy cái lí do vớ vẩn mà mày cũng đòi chết. Dù mày mất bạn thì ít nhất mày vẫn còn có gia đình mà đúng không? Cơm tối vẫn đợi mày ở nhà mà!" – Một câu nói của ai đó từng nói với nó....

       Cơm tối à... Đói thật, đã bao lâu rồi nó chưa được ăn cơm của mẹ nó nấu nhỉ? Lần cuối nó nhớ đó là khi bố và mẹ nó ném bát cơm của họ ra ngoài đường và cãi nhau. Nó vẫn ngồi yên ăn, hai hàng nước mắt chảy vào bát cơm của nó. Có phải nó đòi hỏi quá không? Nó đơn giản chỉ mong có một cuộc sống bình thường dù chỉ một ngày thôi cũng được. Nó muốn được nhìn thấy lại nụ cười của mẹ nó. Muốn được ăn cái món mà nó yêu thích như những gia đình bình thường. Nó muốn được ăn một bữa thật no và hét lên với mẹ rằng cơm hôm nay mẹ nấu ngon lắm.Như một đứa trẻ bình thường. Nó muốn được một lần về nhà và được nghe một câu nói :"Hôm nay con đi học có tốt không? Có gì kể bố nghe nhé" từ bố nó. Nó muốn được một lần tổ chức sinh nhật, khi mà bạn bè và bố mẹ của nó sẽ hát bài hát chúc mừng cho nó. Để nó được một lần hiểu sinh nhật là gì. Như những đứa trẻ bình thường. Vậy có là đòi hỏi quá không...? Nó chỉ cần... một chút sự quan tâm thôi.

      Mưa này, hôm nay hãy làm cái lớp bảo vệ cho ta nhé. Để cho ta có thể khóc khi mà họ tưởng ta cười. Dù chỉ mỗi hôm nay thôi, ta cũng cảm ơn mưa. Có thể vài tháng nữa ta sẽ chết vì bệnh tật đang quằn quoại trong người, hoặc vài tuần nữa ta sẽ chết vì bị đánh đập, hoặc vài ngày nữa ta sẽ chết vì tự bản thân ta... Nhưng mà cứ sống nốt hôm nay đã, cứ tiếp tục mà chiến đấu đã. Mọi thứ... rồi sẽ lại ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #mưa