Một vầng sáng xanh nhạt xua chướng khí xuyên xuống hắc lâm, vị thần tiên ôm eo Bùi Vân Thiên bệ vệ hạ gót, vuốt vuốt nếp áo hỏi đã chuẩn bị bàn tiệc xong hết rồi à. Hắn còn đang tràn đầy khí thế sải bước thì bỗng la ui úi mấy tiếng, xoa lấy xoa để hai ngón tay đang nhéo lỗ tai mình. Bùi vân Thiên hậm hực dặm chân mắng, cái đồ Chung Vô Mị chàng đã đến trễ còn ra vẻ cái gì, bọn họ là bằng hữu của ta chứ không phải người hầu nhà chàng.
Chung thần tiên giương đôi mắt đáng thương vuốt vuốt bớt giận cho phu lamg, ôm eo thì thầm vào tai y mấy lời mật ngọt dỗ dành. Cánh hoa đào nhè nhẹ bay trong gió thoảng lướt qua làn tóc y, hắn nhìn sườn mặt như ngọc rơi lấp lánh những giọt nắng mà không nhịn được mỉm cười ngơ ngẩn.
Chung Vô Mị hắn mấy ngàn năm làm thần tiên cũng oai phong lẫm liệt lắm, trước đây còn mở miệng chê tên thành chủ họ Lục nuông chiều thằng nhóc ma vương hụt Nữu mập tới không có tiền đồ. Thêm tên hoàng đế họ Từ nhường ngôi về rừng nuôi chim, ăn mặc đầu tóc càng lúc càng chẳng ra sao lại cứ như mỹ mãn lắm. Hiện tại mới thấy oai phong lẫm liệt cũng không mài ra được hạnh phúc, cùng một hội với bọn họ mới lại hay.
Từ ngày rước về vị phu lang thọ ơn lâm chủ này cuộc sống thần tiên tẻ nhạt của Chung Vô Mị như chấm phá thêm một vạn màu sắc mới. Thỉnh thoảng phu lang nổi hứng lại lôi mấy thử thách hắn bày cho ân công của y ra mắng, tức giận thì lấy hắn đi thử độc, vui vẻ thì đem hắn làm thú cưỡi lên rừng xuống bể tìm dược liệu cứu tế bá tánh, vài ba tháng lại hộ tống y đến hắc lâm tán gẫu cùng bằng hữu.
Mà màu sắc kiều diễm nhất y vẽ lên ngàn năm cuộc đời của hắn chính là màu môi y. Vị đại phu bạch y thanh tao như đoá thuỷ tiên vươn mình trong ánh ban mai, dùng đôi môi phơn phớt hồng đào thì thầm nói lời yêu hắn, sưởi ấm từng tấc tiên thể lạnh lẽo của hắn, tưới mát cội trễ ái tình ngỡ không tồn tại trong đáy lòng tiên nhân cao cao tại thượng.
Chung Vô Mị bây giờ thấu hiểu, chưa trải qua si ái nhân gian chưa nhìn được những thê lương hắn ban tặng người đời. Ngày tháng sau này phải nhờ phu lang đại nhân dạy hắn cách làm thần tiên tốt.
Đoá hoa anh đào được gió đưa rơi xuống đầu vai mảnh dẻ của Cố Trì Quân, Từ Tư mỉm cười nhặt lấy cài lên tóc y. Đừng nói từ bỏ quyền bính đế vương, muốn hắn đổi mạng để được một ngày bên y hắn cũng cam lòng. Bao nhiêu phú quý cường quyền tìm về được cho hắn một phu lang thức đến đêm muộn xé từng sợi cây thô làm áo, đẽo từng khúc gỗ cứng làm trâm, bỏ cả việc ăn sâu bọ để cùng hắn có một bữa cơm.
Dù hắn thường xuyên thấy bằng hữu xung quanh cố nhịn cười khi nhìn mình, nhưng kiểu tóc đồ vật dát lên người hắn phu lang của hắn thấy đẹp, hắn cũng thấy đẹp. Đôi lúc hắn len lén tập nghe tiếng chim chóc, trò chuyện với chúng, còn ăn thử mấy loại côn trùng không đến nỗi nhìn đáng sợ, học theo y phun nước phì phì làm ướt người mượt tóc.
Từ Tư trìu mến nhìn Cố Trì Quân cùng nâng chung rượu kính phu phu Chung thần tiên, cảm tạ họ giúp hắn và y dùng linh khí hắc lâm tu luyện nâng cao tuổi thọ. Hắn áp ngực vào lưng y nói nhỏ, bảo uống ít rượu thôi cẩn thận lại say ngủ mất ba ngày ba đêm như lần trước. Nhưng Cố Trì Quân không chịu, nũng nịu ngã đầu lên vai hắn nài nỉ, mấy tháng mới có dịp gặp bọn họ một lần, y muốn uống.
Từ Tư nhéo gò má ửng hồng một mảng của y lắc qua lắc lại, đút cho một miếng gà nướng to để y nhai nhóp nhép đến mỡ tràn ra môi bóng nhẫy. Hắn nói muốn uống cũng được, lát nữa say thì hắn bế y về nhưng phải ăn cho no bụng cái đã. Cố Trì Quân cười cong môi lấp lánh mỡ bóng dạ một tiếng rõ to, rúc vào ngực Từ Tư để hắn đút thêm cho một con sâu béo ngậy chuẩn bị sẵn trong túi.
Cố Trì Quân học làm người với hắn, hắn cũng cùng y học làm chim nhỏ. Đời này một người một chim quấn quýt chép kinh siêu độ gửi đến Minh giới, nguyện cầu lương duyên kéo dài, ân ái đời đời không phai.
Lục Vi Tầm cũng ôm Từ Tấn trong lòng nâng ly lên kính phu phu Chung thần tiên, cảm tạ họ ban tiên dược nâng cao công dụng của hoa ngũ sắc giúp họ trường sinh. Bọn họ nhất định dùng hết sức lực trở thành tán tiên hộ lâm bảo vệ khắp các cánh rừng, không để thượng tiên thất vọng. Hắn uống xong một hơi, nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Chung Vô Mị thì cúi đầu thở hắt, nói Lục Vi Tầm thật quá ngông cuồng rồi, kẻ mang tội lại dám đòi kết bằng hữu với thần tiên, mong ngài bỏ qua cho.
Chung Vô Mị bị Bùi Vân Thiên nhéo mà oan kêu trời không thấu, một lần thử thách trăm lần thành kẻ tội đồ. Ý hắn là đang mắng cái tên họ Lục làm bộ làm tịch, có phải trong lòng đang âm mưu đâm chọt gì để xả giận cho phu lang ngươi không, hắn khinh dễ không muốn kết giao với con cá đó chỗ nào? Chung Vô Mị âm thầm nuốt xuống, lần đó thử thách phu lang ngươi hơi quá, xem như ta nhịn ngươi lần này.
Lục Vi Tầm được Từ Tấn xoa xoa bàn tay cực kỳ cưng chiều, ôm lấy eo y cười thầm. Để hắn học theo Chung thần tiên góp cho đường tình duyên của ngài vài phần thử thách, coi như giúp ngài không cần xuống trần lịch kiếp vẫn hiểu được tình ái nhân gian. Chung thần tiên đừng cảm kích quá, đã trở thành người đồng hội đội phu lang lên đầu rồi, việc nên làm nên làm thôi.
"Bằng hữu của Tiểu Thiên cũng là bằng hữu của ta, Chung Vô Mị ta mời ngươi một chén, trước đây cũng nhờ hai người cứu mạng phu lang ta."
"Đã trở thành bằng hữu rồi, sau này ta có thể gọi Chung thần tiên là Mị huynh để tăng phần thân thiết không?"
"Được, Tầm đệ."
Lục Vi Tầm mỉm cười ý nhị lại nâng ly, gọi thêm Từ Tư cùng kính rượu "Mị huynh, Tư đệ, cạn! Mừng duyên phận bằng hữu của chúng ta."
"Cạn!"
"Ấy Mị huynh sao lại....," Lục Vi Tầm nhướng mày, "uống rượu giỏi như vậy chứ. Nào, uống thêm uống thêm!"
Chung Vô Mị suýt chút thì giật thót, chỗ vừa bị nhéo xong lại ân ẩn đau, trong lòng vô cùng vô cùng muốn một chiêu bóp chết hắn.
"Nào nào cạn với chúng ta nữa! Chim nhỏ, Tiểu Thiên!"
"Cạn!"
Cánh hoa đào theo gió bay lất phất đưa hương lan toả, buổi tiệc thân mật kéo dài đến tối thì kết thúc. Chung Vô Mị say rượu ôm Bùi Vân Thiên ra bờ suối, tạo một vầng kết giới cùng người thương ngã lưng lên bãi cỏ ngắm nhìn đom đóm bay lấp lánh giữa trời đêm. Từ Tư để Cố Trì Quân gối đầu lên ngực, nằm trên tán cây cao nhất hắc lâm dạy y đếm sao trời. Một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, đếm đúng một lần lại hôn lên trán y một cái.
Dưới tán cây hoa đào nghiêng nghiêng rũ nhánh như ôm lấy bóng người, Lục Vi Tầm chống tay ngắm nhìn đôi mắt người thương phiếm hồng hương rượu hững hờ khép mở, mê man thu vào hình ảnh hắn. Hắn nhẹ nhàng hôn xuống đầu mày, hôn đến chóp mũi khóe môi, hôn vào vành tai tỏa ra mùi hương khiến hắn ngày ngày say đắm.
Bàn tay Lục Vi Tầm bên dưới vén lên y phục, phơi bày vùng hạ thân quen thuộc đến nỗi hắn vừa chạm đến liền ngẩng dậy đón chờ. Hắn áp bàn tay to lớn mang hơi ấm phủ lấy làm người dưới thân dễ chịu ngân nga trong cổ họng, vươn tay ôm lấy cổ hắn áp xuống ngực mình. Khuôn ngực y mát lạnh hồng lên một mảng, thoang thoảng hương rượu vờn trên đầu mũi hắn gọi mời.
Lục Vi Tầm há miệng cắn lấy đầu nhũ bóng loáng mật ngọt từ mình, đang vươn cao cứng cáp muốn đòi hỏi cảm giác phiêu bồng nhiều hơn nữa. Hắn đưa hàm dây dưa từ tốn qua lại, chơi đến nơi nào cũng có dấu vết hắn đi qua. Rồi bất chợt cùng với lực tay bên dưới mạnh mẽ kéo đẩy, Lục Vi Tầm nghiến lấy khuôn ngực căng tràn để Từ Tấn run rẩy đẩy hết mật tình vào bàn tay hắn.
Hắn mỉm cười lau khô vệt nước mắt ái tình cho y bằng những nụ hôn vụn vặt, đem chính mật tình của y xoa vào thiên đường chỉ một mình hắn được phép đi vào. Lục Vi Tầm cầm bàn tay Từ Tấn chạm vào hòn than nóng rực của hắn, để y cảm giác được tự tay đưa hắn vào thiên đường bên trong cơ thể mình là như thế nào.
Hơi thở mênh mang cuốn quýt vào nhau, từng nhịp chạm đưa thần trí tựa lên cửa Nam Thiên rồi hiện về hình ảnh của người trước mắt. Quả thật, tiên quân trên ngai bạch ngọc, tiên tử lộng lẫy múa điệu kinh hồng cũng không đủ động lòng bằng một nhịp thở đối phương phả vào hồn nhau. Đời đời kiếp kiếp này, không cầu làm thần tiên, chỉ mong vĩnh viễn không xa rời.
Từ Tấn để hắn áp mặt lên ngực mình, vuốt ve mái tóc sũng mồ hôi. Y không nhịn được rướn người hôn chụt lên đỉnh đầu hắn, xoa xoa mấy lượt. Lục Vi Tầm thấy vậy thì xoay đầu nhéo gò má y, để hai cánh thịt tròn mủm hồng hồng vò lên vò xuống.
"Ướt nhẹp ghê thế này em còn hôn."
"Ta không thấy ghê chút nào, rất thơm." Y phồng mạnh hai má để hắn không nhéo được nữa, trợn mắt "Má ta đầy mồ hôi ghê thế này chàng còn nhéo."
"Thế không nhéo nữa."
"À há Lục Vi Tầm muốn tạo phản rồi, để ta cho chàng biết thế nào là sống dưới tán cây phải biết ôm chặt gốc."
"Thế nào?"
"Xem hôn hôn thần quyền của ta!"
"Em cũng xem nhéo nhéo thần thủ của ta!"
Dưới bầu trời đêm ngàn vì tinh tú, gió đưa cánh hoa đào hồng sắc phủ khắp mọi ngóc ngách hắc lâm. Có một đôi thần tiên vì yêu đem ngàn vạn năm cứu giúp chúng sinh, có một đôi nhân điểu vì yêu từ bỏ phú quý về rừng chép kinh cầu bình an cho dân chúng, có một đôi tội nhân vì yêu cùng nhau trải qua thử thách, lấy đời đời kiếp kiếp mang linh khí bảo hộ những cánh rừng bị người đời phá hoại.
Dưới bầu trời đêm ngàn vì tinh tú, họ yêu nhau tạc dạ không phai.
- Toàn văn hoàn -
Thuỷ quái bồi mỹ nhân cuối cùng cũng kết thúc rồi, mình rất vui vì mọi người đã thích truyện nha, cũng cảm ơn mọi người tiếp thêm động lực cho mình trong quá trình viết nữa nè. Chặng đường tiếp theo mong lại được cùng mọi người đồng hành nha. Nói không đào hố mới nhưng nhịn không được vẫn đào nè, mình sẽ lấp song song với Giam lỏng nha. Hẹn gặp lại mọi người! 😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com