phiên ngoại 2
Tam thê t
ứ
thi
ế
p phiên ngo
ạ
i chi C
ư
u chiêm th
ướ
c sào
Tác gi
ả
: Di
ễ
m Tuy
ế
t Tuy
ế
t
D
ị
ch và tái biên: Quick translator@tangthuvien & Yura
Ngày x
ử
a ngày x
ư
a, chuy
ệ
n k
ể
r
ằ
ng, ng
ườ
i c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
ph
ụ
ng m
ệ
nh
ổ
ch
ủ
là Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m đ
ế
n th
ỉ
nh T
ầ
n lão gia th
ự
c hi
ệ
n l
ờ
i h
ứ
a ngày tr
ướ
c, đáp l
ễ
vi
ệ
c đ
ượ
c t
ặ
ng Ch
ấ
n Thiên Lôi, T
ầ
n lão gia ph
ả
i đ
ế
n Đào Hoa
Ổ
ở
trên năm năm. T
ầ
n Chính l
ớ
n mi
ệ
ng kêu oan là do Ti
ể
u Bính T
ử
t
ự
ý quy
ế
t đ
ị
nh h
ạ
i h
ắ
n, v
ố
n t
ưở
ng s
ẽ
b
ị
th
ấ
t v
ị
phu nhân d
ậ
p te tua, không ng
ờ
c
ả
b
ả
y đ
ề
u bình bình tĩnh tĩnh đ
ồ
ng ý vi
ệ
c này.
T
ầ
n qu
ậ
n
ở
lâu phát chán, đ
ổ
i ch
ỗ
khác cũng t
ố
t.
Đào Hoa
Ổ
đ
ế
n T
ầ
n qu
ậ
n, ng
ườ
i bình th
ườ
ng ra roi thúc ng
ự
a ph
ả
i m
ấ
t m
ộ
t tháng, mà th
ấ
t v
ị
n
ữ
hi
ệ
p “Thúy M
ặ
c H
ươ
ng Lan T
ố
Tâm Nh
ư
Nguy
ệ
t” c
ủ
a T
ầ
n ph
ủ
khinh công cao c
ườ
ng c
ả
đi l
ẫ
n v
ề
ch
ỉ
c
ầ
n hai m
ươ
i ngày.
Th
ấ
t v
ị
thanh xuân n
ữ
t
ử
m
ộ
t thân phong tr
ầ
n, cung kính đ
ứ
ng
ở
thính đ
ườ
ng ch
ờ
ch
ủ
nhân dò h
ỏ
i.
Kỳ Nhi g
ậ
t đ
ầ
u, Thúy M
ặ
c ti
ế
n lên m
ộ
t b
ướ
c, nói: “B
ẩ
m đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, Đào Hoa
Ổ
ở
c
ậ
n b
ắ
c Giang Nam, khí h
ậ
u ôn hòa. Ki
ế
n trúc ph
ủ
đ
ệ
t
ự
a nh
ư
T
ầ
n ph
ủ
, nh
ư
ng không r
ộ
ng b
ằ
ng m
ộ
t n
ử
a T
ầ
n ph
ủ
, th
ấ
t v
ị
ch
ủ
t
ử
ở
ch
ỉ
ng
ạ
i nh
ỏ
h
ẹ
p. Thúy M
ặ
c đã xem xét xung quanh, phía sau núi có m
ộ
t m
ả
nh đ
ấ
t tr
ố
ng, tìm ng
ườ
i xây nhà l
ả
có th
ể
ở
đ
ượ
c.”
Thúy M
ặ
c lui ra, M
ặ
c H
ươ
ng đang tính ti
ế
n lên, Qu
ầ
n Ng
ạ
o l
ắ
c đ
ầ
u t
ỏ
ý không c
ầ
n.
Đ
ế
n phiên H
ươ
ng Lan, nàng thao thao b
ấ
t tuy
ệ
t r
ằ
ng Giang Nam là n
ơ
i có th
ể
th
ỏ
a s
ứ
c rong ru
ổ
i săn b
ắ
n, k
ể
ra đ
ủ
ch
ủ
ng lo
ạ
i chim thú. Hai m
ắ
t Vân Phi phát sáng nh
ư
tim đèn, càng lúc càng sáng . Sau khi nghe xong h
ắ
n vô cùng thích thú, Giang Nam qu
ả
nhiên là h
ả
o đ
ị
a ph
ươ
ng, mãnh thú ch
ạ
y th
ự
c nhanh, t
ướ
c chim bay th
ự
c cao, nh
ư
th
ế
gi
ươ
ng cung b
ắ
n m
ớ
i thú.
“Xung quanh Giang Nam đ
ề
u có hoa nh
ưỡ
ng (r
ượ
u hoa) mĩ v
ị
, Đào Hoa
Ổ
l
ấ
y tên t
ừ
hoa đào, t
ự
cho “đào hoa nh
ưỡ
ng” là thiên h
ạ
nh
ấ
t tuy
ệ
t. Lan T
ố
dùng ng
ữ
đi
ệ
u l
ạ
nh nh
ư
băng m
ớ
i nói ra câu đ
ầ
u tiên đã khi
ế
n Sĩ Th
ầ
n h
ớ
n h
ở
.
“Ha ha, B
ạ
ch Vân Phi, v
ề
sau không c
ầ
n m
ấ
y th
ứ
b
ỏ
đi c
ủ
a ng
ươ
i n
ữ
a.”
T
ẩ
n Chính lên ti
ế
ng tr
ướ
c Vân Phi m
ở
mi
ệ
ng khi
ể
n trách: “Có nhi
ề
u hoa nh
ưỡ
ng đi n
ữ
a thì ng
ươ
i cũng u
ố
ng ít thôi.”
“S
ợ
là lão gia mu
ố
n ta u
ố
ng nhi
ề
u đi, u
ố
ng đ
ế
n say m
ớ
i t
ố
t.” Sĩ Th
ầ
n lãnh đ
ạ
m nói.
T
ầ
n lão gia r
ụ
t c
ổ
, ng
ồ
i th
ẳ
ng im mi
ệ
ng.
Duy Nh
ấ
t s
ớ
m đã tha thi
ế
t đ
ắ
m đu
ố
i nhìn nha đ
ầ
u T
ố
Tâm trông mong h
ồ
i lâu, T
ố
Tâm m
ộ
t bên nhìn v
ề
phía T
ầ
n Chính m
ộ
t bên dùng ánh m
ắ
t dò h
ỏ
i ý ch
ủ
t
ử
, có nên nói ra tr
ướ
c m
ặ
t m
ọ
i ng
ườ
i không. Đáng ti
ế
c Duy Nh
ấ
t không ng
ầ
m hi
ể
u ý nàng, l
ớ
n ti
ế
ng quát: “Ng
ươ
i r
ố
t cu
ộ
c có ch
ị
u nói không a!”
“D
ạ
, d
ạ
” T
ố
T
ầ
m nh
ắ
m t
ị
t m
ắ
t, nói m
ộ
t m
ạ
ch: “Giang Nam mĩ nhân nhi
ề
u nh
ư
quá giang chi t
ứ
c (cá chép v
ượ
t sông), xinh đ
ẹ
p mĩ mi
ề
u, thông minh lanh l
ợ
i, m
ỗ
i ng
ườ
i đ
ề
u đáng h
ọ
a nên tranh.”
“M
ỹ
nhân? Đ
ẹ
p nh
ư
tranh?”
Th
ấ
y T
ầ
n Chính s
ầ
m m
ặ
t, Duy Nh
ấ
t c
ườ
i ngây ngô vài ti
ế
ng m
ắ
ng T
ố
Tâm: “Nha đ
ầ
u ch
ế
t ti
ệ
t, nói cái qu
ỷ
gì th
ế
, ta khi nào b
ả
o ng
ươ
i… Lão gia ng
ườ
i đ
ừ
ng tin nàng… Lui xu
ố
ng đi!”
“Giang Nam luôn luôn s
ươ
ng giang mây ph
ủ
, trên núi th
ừ
a th
ả
i d
ượ
c li
ệ
u… hoàng liên Giang Nam so v
ớ
i T
ầ
n qu
ậ
n đ
ắ
ng h
ơ
n, ng
ư
tinh th
ả
o so v
ớ
i T
ầ
n qu
ậ
n tanh h
ơ
n.” Tâm Nh
ư
nh
ấ
t nh
ấ
t h
ướ
ng Ti
ể
u Lâm k
ể
ra, th
ằ
ng nh
ỏ
g
ậ
t đ
ầ
u c
ườ
i, b
ạ
n T
ầ
n trái l
ạ
i vô cùng r
ầ
u rĩ kh
ổ
s
ở
.
A Ki
ệ
t không đ
ể
ý gì đ
ế
n chuy
ệ
n thám thính, Tâm Nh
ư
cũng ch
ỉ
tùy ti
ệ
n nói vài câu.
Cu
ố
i cùng không bi
ế
t nha đ
ầ
u b
ạ
n nào k
ể
ra Đào Hoa
Ổ
cũng có m
ộ
t m
ả
nh r
ừ
ng h
ồ
ng phong, t
ươ
ng t
ự
v
ớ
i H
ồ
ng Di
ệ
p Hiên c
ủ
a t
ứ
ch
ủ
t
ử
.
Sĩ Th
ầ
n l
ậ
p t
ứ
c nh
ư
b
ị
gi
ẫ
m trúng đuôi, đ
ứ
ng b
ậ
t d
ậ
y hét vô m
ặ
t Vân Phi: “Tr
ướ
c kia có th
ế
đâu, ng
ườ
i đ
ừ
ng m
ơ
t
ưở
ng tranh đ
ượ
c v
ớ
i ta!”
H
ắ
n càng nói Vân Phi càng mu
ố
n tranh v
ớ
i h
ắ
n, “Gi
ờ
ta s
ẽ
không nh
ườ
ng ng
ươ
i n
ữ
a, ng
ườ
i hi
ể
u quy c
ủ
thì nên bi
ế
t thê xong m
ớ
i đ
ế
n l
ượ
t thi
ế
p!”
“Ai nói th
ế
!” B
ạ
n v
ừ
a lên ti
ế
ng chính là Duy Nh
ấ
t, h
ắ
n bay nhanh đ
ế
n ch
ỗ
T
ầ
n Chính năn n
ỉ
: “Lão gia, kỳ th
ậ
t ta cũng r
ấ
t thích H
ồ
ng Di
ệ
p Hiên, t
ớ
i Đào Hoa
Ổ
r
ồ
i cho ta
ở
m
ả
nh r
ừ
ng kia đ
ượ
c không?”
Sĩ Th
ầ
n ch
ư
ng ra v
ẻ
m
ặ
t không th
ể
tin n
ổ
i: “Hãi, lão ngũ, ng
ươ
i gi
ỏ
i a, dám tranh v
ớ
i ta c
ơ
à!”
“Sao l
ạ
i không dám?” Duy Nh
ấ
t th
ẳ
ng l
ư
ng, h
ừ
nói: “Ta đ
ườ
ng đ
ườ
ng là T
ị
nh Khang H
ầ
u gia, s
ợ
ng
ươ
i ch
ắ
c?”
Vân Phi cũng gi
ậ
t mình, “Ta nói nha lão ngũ, ng
ươ
i cũng bi
ế
t cãi? Hôm qua m
ấ
t ng
ủ
, nghĩ t
ớ
i nghĩ lui thông su
ố
t r
ồ
i à?”
Duy Nh
ấ
t vênh m
ặ
t nói: “Đã thông, tr
ướ
c nay th
ứ
gì t
ố
t đ
ề
u b
ị
hai ng
ườ
i các ng
ươ
i chi
ế
m h
ế
t, sau này s
ẽ
không đ
ể
các ng
ươ
i ti
ệ
n nghi th
ế
n
ữ
a!”
Tr
ướ
c kia ch
ỉ
hai b
ạ
n tranh h
ắ
n còn có th
ể
phân chia bình
ổ
n, gi
ờ
ba ng
ườ
i th
ế
chân v
ạ
c T
ầ
n Chính có c
ả
m giác nh
ư
tr
ờ
i s
ắ
p s
ậ
p đ
ế
n n
ơ
i. Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, T
ầ
n lão gia v
ộ
i tr
ố
n bên ng
ườ
i Kỳ Nhi, túm
ố
ng tay áo h
ắ
n nói: “Vi
ệ
c này đ
ể
đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
qu
ả
n.”
Kỳ Nhi h
ấ
t tay h
ắ
n ra, lãnh đ
ạ
m nhìn ba ng
ườ
i nói: “Thúy M
ặ
c, đem Đào Hoa
Ổ
toàn b
ộ
đ
ổ
i thành h
ồ
ng phong cho ta.”
Đúng lúc này vang lên ti
ế
ng gõ gõ bàn, m
ọ
i ng
ườ
i h
ướ
ng sang Ti
ể
u Lâm.
Ti
ể
u Lâm c
ườ
i ng
ạ
i ngùng, đôi môi khép m
ở
, nói:
〖
h
ồ
ng phong không th
ể
làm thu
ố
c, có th
ể
đ
ổ
i sang lo
ạ
i d
ượ
c th
ả
o khác đ
ượ
c không?
〗
A Ki
ệ
t l
ậ
p t
ứ
c l
ắ
c đ
ầ
u, “Đ
ầ
y hoa hoa th
ả
o th
ả
o, chi b
ằ
ng m
ả
nh r
ừ
ng trúc t
ố
t h
ơ
n.”
“A Ki
ệ
t, không l
ẽ
ng
ươ
i mu
ố
n chi
ế
m Thúy Trúc Hiên c
ủ
a ta?” Qu
ầ
n Ng
ạ
o r
ấ
t là kinh ng
ạ
c.
“Không có, ta ch
ỉ
là thu
ậ
n mi
ệ
ng nói thôi.” A Ki
ệ
t ngu gì th
ừ
a nh
ậ
n.
T
ố
Tâm còn ng
ạ
i không đ
ủ
lo
ạ
n, quăng thêm m
ộ
t câu: “Đào Hoa
Ổ
có m
ộ
t Túc Trúc Các, m
ộ
t m
ả
nh thanh trúc r
ấ
t l
ớ
n a.”
Qu
ầ
n Ng
ạ
o cùng A Ki
ệ
t v
ừ
a nghe xong l
ờ
i nàng nói, b
ấ
t giác quay đ
ầ
u m
ặ
t l
ạ
nh nhìn nhau.
Th
ấ
y th
ế
T
ầ
n Chính c
ơ
h
ồ
mu
ố
n khóc đ
ế
n n
ơ
i, “Qu
ầ
n Ng
ạ
o, A Ki
ệ
t…” N
ế
u nh
ị
phu nhân cùng th
ấ
t phu nhân cũng đ
ấ
u nhau… H
ắ
n không dám nghĩ đ
ế
n quang c
ả
nh kia, tóm l
ạ
i là không ch
ỉ
tam phu nhân cùng t
ứ
phu nhân mà th
ậ
m chí thêm c
ả
ngũ phu nhân cùng l
ụ
c phu nhân cũng không b
ằ
ng…
“Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, làm gì đây?” Gi
ờ
ch
ỉ
có th
ể
d
ự
a vào đ
ạ
i phu nhân .
“Ân. . .” Kỳ Nhi xoa xoa trán, nh
ẹ
gi
ọ
ng nói: “Lão gia, ta mu
ố
n cây qu
ấ
t đ
ượ
c không?”
T
ầ
n Chính nhũn chân ngã xu
ố
ng gh
ế
, mi
ệ
ng gi
ố
ng nh
ư
cá m
ắ
c c
ạ
n, hé ra khép l
ạ
i v
ẫ
n không phát ra đ
ượ
c ti
ế
ng nào.
Cách đó ngàn d
ậ
m, Tô Châu Đào Hoa
Ổ
.
Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m rùng mình m
ộ
t cái, nhìn ra r
ừ
ng đào tr
ụ
i lá ngoài c
ử
a s
ổ
, b
ỗ
ng nhiên có m
ộ
t d
ự
c
ả
m không rõ ràng, m
ả
nh r
ừ
ng này có l
ẽ
năm sau s
ẽ
không đ
ượ
c nhìn th
ấ
y s
ắ
c đ
ỏ
c
ủ
a nó n
ữ
a…
“B
ẩ
m
ổ
ch
ủ
, thám t
ử
h
ồ
i báo, ng
ườ
i c
ủ
a T
ầ
n ph
ủ
đã chu
ẩ
n b
ị
kh
ở
i hành, ba tháng sau c
ả
nhà s
ẽ
đ
ế
n Tô Châu.”
“Bi
ế
t r
ồ
i.” D
ễ
dàng đáp
ứ
ng nh
ư
th
ế
, nguyên lai là kéo c
ả
đám đ
ế
n đây. Ra là th
ế
. . . T
ầ
n Chính! Chúng ta cùng ch
ờ
xem!
Ngay sao đó, Đào Hoa
Ổ
đ
ạ
i tu s
ử
a, môn nhân đ
ề
u ch
ỉ
bi
ế
t ph
ả
i nghênh đón c
ả
nhà minh ch
ủ
t
ừ
xa t
ớ
i, l
ạ
i không hi
ể
u vì sao võ lâm chí tôn đ
ộ
t nhiên chuy
ể
n đ
ế
n Tô Châu. Đào Hoa
Ổ
có th
ể
coi là r
ộ
ng l
ớ
n, kh
ả
ph
ả
i an trí c
ả
T
ầ
n ph
ủ
v
ẫ
n th
ậ
t nh
ỏ
h
ẹ
p, T
ầ
n ph
ủ
ch
ủ
nhân đ
ề
u thu
ộ
c hàng tôn quý, vì sao l
ạ
i ph
ả
i đ
ế
n chen chúc v
ớ
i b
ọ
n chúng
ở
n
ơ
i này? Nghe đ
ồ
n T
ầ
n minh ch
ủ
t
ừ
ng đáp
ứ
ng đem minh ch
ủ
v
ị
truy
ề
n cho
ổ
ch
ủ
, nh
ư
ng đ
ế
n gi
ờ
v
ẫ
n ch
ư
a th
ự
c hi
ệ
n, l
ẽ
ra
ổ
ch
ủ
ph
ả
i b
ấ
t hòa v
ớ
i y m
ớ
i đúng, ch
ẳ
ng hi
ể
u sao l
ạ
i còn hoan h
ỉ
vui m
ừ
ng m
ở
r
ộ
ng c
ử
a nghênh đón nh
ư
th
ế
.
Ng
ườ
i trong thiên h
ạ
đ
ề
u bi
ế
t T
ầ
n minh ch
ủ
yêu chu
ộ
ng nam s
ắ
c, vì th
ế
chúng môn nhân đ
ề
u đoán, ph
ỏ
ng ch
ừ
ng là do minh ch
ủ
coi tr
ọ
ng
ổ
ch
ủ
nhà mình t
ướ
ng m
ạ
o tu
ấ
n mĩ nên m
ớ
i… Th
ế
nh
ư
ng cũng không đúng, n
ế
u là ngo
ạ
i tình, l
ạ
i có th
ể
đem theo toàn b
ộ
thê thi
ế
p đ
ượ
c sao? B
ấ
t quá xem b
ộ
d
ạ
ng
ổ
ch
ủ
m
ặ
t mày h
ớ
n h
ở
, không l
ẽ
là l
ưỡ
ng tình t
ươ
ng duy
ệ
t?
Sau hai tháng đi
ề
u đ
ộ
ng binh l
ự
c tu ch
ỉ
nh, Đào Hoa
Ổ
r
ự
c r
ỡ
h
ẳ
n lên, v
ừ
a k
ị
p lúc nghênh đón c
ả
nhà T
ầ
n minh ch
ủ
đ
ế
n tr
ướ
c th
ờ
i h
ạ
n.
Theo k
ẻ
đ
ầ
u tiên nhìn th
ấ
y chi
ế
c xe th
ứ
nh
ấ
t c
ủ
a T
ầ
n ph
ủ
, Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m đ
ứ
ng
ở
c
ử
a ch
ờ
đ
ợ
i, qua m
ộ
t nén nhang m
ớ
i có th
ể
g
ặ
p đ
ượ
c ng
ườ
i h
ắ
n ngày đêm mong nh
ớ
.
C
ưỡ
i trên tám con ng
ự
a cao to chính là tám v
ị
T
ầ
n ph
ủ
ch
ủ
nhân phong tr
ầ
n m
ệ
t m
ỏ
i nh
ư
ng v
ẫ
n gi
ữ
a đ
ượ
c th
ầ
n thái r
ạ
ng r
ỡ
, b
ố
n tr
ướ
c b
ố
n sau b
ướ
c vào c
ổ
ng chính c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
đ
ượ
c đ
ặ
t tr
ướ
c r
ừ
ng đào r
ộ
ng l
ớ
n.
T
ầ
n Chính xu
ố
ng ng
ự
a, thong th
ả
ti
ế
n lên ch
ắ
p tay nói: “S
ớ
m h
ơ
n m
ộ
t tháng so v
ớ
i d
ự
đ
ị
nh, hy v
ọ
ng không làm phi
ề
n Nghiêm
ổ
ch
ủ
.”
Ti
ế
p c
ậ
n g
ầ
n nh
ư
th
ế
, Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m c
ả
m giác hô h
ấ
p có chút không thông thu
ậ
n, cũng không dám nhìn th
ẳ
ng vào m
ắ
t ng
ườ
i kia, cúi đ
ầ
u nh
ỏ
gi
ọ
ng nói: “Không có làm phi
ề
n. . .”
Sĩ Th
ầ
n ch
ị
u không n
ổ
i b
ộ
d
ạ
ng ng
ượ
ng ngùng c
ủ
a h
ắ
n, hung hăng nghi
ế
n răng nói: “Ng
ượ
ng ngùng õng
ẹ
o nh
ư
đàn bà.”
“B
ấ
t quá gi
ố
ng ng
ươ
i thôi à.” Vân Phi châm ch
ọ
c nói.
B
ạ
n Nh
ẫ
m v
ẫ
n còn đang lâng lâng không nghe đ
ượ
c hai th
ằ
ng kia thì th
ầ
m, ng
ẩ
ng đ
ầ
u ân c
ầ
n h
ỏ
i T
ầ
n Chính, “Th
ươ
ng th
ế
sao r
ồ
i, ng
ồ
i xe không ph
ả
i t
ố
t h
ơ
n k
ỵ
mã?”
T
ầ
n Chính cao gi
ọ
ng nói: “K
ỵ
mã nhanh h
ơ
n, đ
ố
i v
ớ
i c
ả
nh đ
ẹ
p c
ủ
a Giang Nam, T
ầ
n m
ỗ
th
ự
c nóng lòng a.”
Sau khi T
ầ
n lão gia cùng m
ấ
y v
ị
ch
ủ
t
ử
phá h
ỏ
ng ba chi
ế
c xe ng
ự
a, đ
ươ
ng gia đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
r
ố
t cu
ộ
c ch
ị
u h
ế
t n
ổ
i cái lũ này, không qu
ả
n ai tr
ọ
ng th
ươ
ng ch
ư
a lành ai không kham n
ổ
i m
ệ
t nh
ọ
c, tàn nh
ẫ
n b
ắ
t anh T
ầ
n k
ỵ
mã h
ứ
ng gió đông liên t
ụ
c trèo non l
ộ
i su
ố
i, lúc này m
ớ
i đ
ế
n Tô Châu s
ớ
m h
ơ
n m
ộ
t tháng.
T
ầ
n lão gia nói ra câu này hoàn toàn không có ý gì, nh
ư
ng cái b
ạ
n nào đ
ấ
y ra l
ạ
i suy di
ễ
n thành ý khác. Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m nghĩ h
ắ
n qu
ả
nhiên là nh
ớ
th
ươ
ng “mĩ c
ả
nh Giang nam”, l
ậ
p t
ứ
c m
ặ
t
ử
ng h
ồ
ng chân mày nh
ướ
ng lên v
ẻ
hoan h
ỉ
, “Bên ngoài gió l
ớ
n, mau ti
ế
n vào nhà, đ
ợ
i m
ộ
t lát n
ữ
a s
ẽ
đông l
ạ
nh m
ấ
t.” L
ờ
i l
ẽ
vô cùng thân thi
ế
t c
ứ
nh
ư
em thê t
ử
nào đ
ấ
y trông mong phu quân tr
ở
v
ề
.
T
ầ
n Chính cũng không th
ấ
y có gì không
ổ
n, đ
ư
a gã sai v
ặ
t d
ắ
t ng
ự
a, quay đ
ầ
u l
ạ
i g
ọ
i th
ấ
t v
ị
t
ổ
tông theo h
ắ
n đi vào.
Ch
ỉ
nghe m
ộ
t ti
ế
ng ng
ự
a hí. Kỳ Nhi gi
ụ
c ng
ự
a ti
ế
n đ
ế
n chen vào kho
ả
ng cách gi
ữ
a anh ch
ồ
ng và th
ằ
ng kia, cũng không thèm li
ế
c m
ắ
t nhìn hai ng
ườ
i, quay đ
ầ
u nói v
ớ
i T
ầ
n qu
ả
n gia: “Đem đ
ồ
đ
ạ
c c
ủ
a m
ọ
i ng
ườ
i vào s
ắ
p x
ế
p cho t
ố
t.”
“D
ạ
” T
ầ
n qu
ả
n gia l
ậ
p t
ứ
c hét to b
ả
o hàng trăm ng
ườ
i đang chen chúc d
ướ
i góc đào(?) mang đ
ồ
đ
ạ
c vào ph
ủ
.
Kỳ Nhi l
ạ
i nói: “Tr
ướ
c d
ọ
n d
ẹ
p hai ch
ỗ
cho lão ngũ và lão l
ụ
c.” Hai ng
ườ
i không đ
ượ
c nh
ư
nh
ữ
ng ng
ườ
i khác, không có chút n
ộ
i l
ự
c, c
ả
đ
ườ
ng xóc n
ả
y không ít m
ệ
t nh
ọ
c.
T
ầ
n qu
ả
n gia th
ấ
y đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
li
ế
c lão gia m
ộ
t cái, hi
ể
u đ
ượ
c ch
ỗ
ở
không ch
ỉ
d
ọ
n d
ẹ
p cho riêng ngũ ch
ủ
t
ử
và l
ụ
c ch
ủ
t
ử
.
“Mau, tr
ướ
c đem đ
ố
ng này vào, còn đ
ố
ng kia cũng mang vào, ti
ế
p đ
ế
n là bên kia.” Đi vào đ
ạ
i môn b
ị
ng
ườ
i c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
ch
ặ
n đ
ườ
ng, T
ầ
n qu
ả
n gia b
ự
c b
ộ
i nói: “Ta nói này ti
ể
u ca nhóm, không th
ấ
y chúng ta đang v
ộ
i sao, đ
ừ
ng làm phi
ề
n thêm n
ữ
a, tránh ra tránh ra.” D
ứ
t l
ờ
i vung tay lên li
ề
n có b
ả
y, tám tráng hán đ
ế
n đem m
ấ
y b
ạ
n ch
ặ
n c
ử
a t
ố
ng đi ch
ỗ
khác.
Nói gì thì nói Đào Hoa
Ổ
cũng là m
ộ
t đ
ạ
i môn phái trong gi
ớ
i võ lâm, võ công c
ủ
a môn nhân dĩ nhiên không kém, th
ế
mà còn ch
ư
a k
ị
p ra m
ộ
t n
ử
a chiêu th
ứ
c đã b
ị
th
ủ
h
ạ
c
ủ
a T
ầ
n qu
ả
n gia gi
ố
ng nh
ư
ng
ườ
i xách gà đem xách v
ứ
t sang m
ộ
t bên.
D
ọ
n s
ạ
ch m
ấ
y em h
ồ
i nãy l
ạ
i có thêm m
ấ
t em n
ữ
a d
ạ
i d
ộ
t v
ọ
t t
ớ
i tr
ướ
c đ
ạ
i môn ngăn c
ả
n T
ầ
n qu
ả
n gia,
ổ
ch
ủ
không h
ạ
l
ệ
nh ai cũng không đ
ượ
c ti
ế
n vào!
T
ầ
n Chính th
ấ
y hai bên đ
ộ
ng tay đ
ộ
ng chân li
ề
n nhíu mày khó ch
ị
u, Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m v
ộ
i la lên: “D
ừ
ng tay! Còn không mau giúp khách nhân mang đ
ồ
đ
ạ
c!”
T
ầ
n qu
ả
n gia xua tay nói: “Không c
ầ
n, ch
ỉ
c
ầ
n không ý ki
ế
n chuy
ệ
n này là đ
ượ
c.”
Phu nhân, qu
ả
n gia th
ậ
m chí h
ạ
nhân đ
ề
u vô l
ễ
nh
ư
th
ế
, T
ầ
n Chính c
ả
m th
ấ
y sâu s
ắ
c x
ấ
u h
ổ
, h
ướ
ng Nghiêm
ổ
ch
ủ
đang m
ặ
t mày âm u ha h
ả
c
ườ
i nói: “T
ầ
n m
ỗ
ch
ạ
y đ
ườ
ng xa khát khô c
ả
h
ọ
ng, nghe nói trà xuân Long Tĩnh c
ủ
a Tô Châu so v
ớ
i nh
ữ
ng n
ơ
i khác ngon h
ơ
n nhi
ề
u, không bi
ế
t có th
ể
xin Nghiêm huynh m
ộ
t chén không.”
“Đ
ầ
u năm v
ẫ
n còn ch
ư
a n
ả
y m
ầ
m, c
ủ
a năm tr
ướ
c đ
ượ
c không?”
“H
ả
o, h
ả
o.” Nh
ư
th
ế
nào đ
ề
u h
ả
o, đi thôi đi thôi, đ
ỡ
ph
ả
i trong ch
ố
c lát l
ạ
i sinh chuy
ệ
n.
“Th
ỉ
nh đi bên này.” Nhìn b
ộ
d
ạ
ng khoan khoái c
ủ
a h
ắ
n, Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m li
ề
n không so đo gì n
ữ
a, d
ẫ
n h
ắ
n vào ph
ủ
.
“Ta cũng r
ấ
t khát”, Sĩ Th
ầ
n nh
ả
y xu
ố
ng ng
ự
a nhanh chân theo sau, ti
ế
p theo không bi
ế
t là cái kh
ỉ
gì n
ữ
a đây, T
ầ
n lão gia đã t
ừ
“Nghiêm
ổ
ch
ủ
” thành “Nghiêm huynh”, không bi
ế
t lát n
ữ
a s
ẽ
g
ọ
i thành cái qu
ỷ
gì đâu.
Nghiêm
ổ
ch
ủ
phân phó L
ư
u qu
ả
n gia trong ph
ủ
dàn x
ế
p khách nhân xong li
ề
n cùng T
ầ
n lão gia và T
ầ
n t
ứ
ch
ủ
t
ử
đ
ế
n phòng khách u
ố
ng trà, v
ừ
a u
ố
ng xong m
ộ
t bình trà xuân Long Tĩnh lo
ạ
i t
ố
t nh
ấ
t thì có ng
ườ
i vào báo, sáu v
ị
ch
ủ
t
ử
đã s
ử
a so
ạ
n g
ọ
n gàng đ
ợ
i
ở
ti
ề
n thính.
T
ầ
n Chính và Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m r
ờ
i gh
ế
đ
ứ
ng d
ậ
y, Sĩ Th
ầ
n v
ẫ
n ng
ồ
i im b
ấ
t đ
ộ
ng.
“Sĩ Th
ầ
n, m
ệ
t m
ỏ
i?”
Sĩ Th
ầ
n g
ậ
t đ
ầ
u, “Ân, v
ẫ
n mu
ố
n ngh
ỉ
ng
ơ
i chút n
ữ
a.”
T
ầ
n Chính lo l
ắ
ng h
ắ
n thân mình không đ
ượ
c tho
ả
i mái, đ
ế
n tr
ướ
c m
ặ
t nhìn m
ộ
t lát m
ớ
i yên lòng. G
ạ
t m
ấ
y s
ợ
i tóc r
ủ
tr
ướ
c vai ra sau, v
ỗ
nh
ẹ
hai má h
ắ
n, ôn nhu nói: “U
ố
ng xong chén trà thì đ
ế
n, đ
ừ
ng ng
ủ
, còn ph
ả
i dùng b
ữ
a.”
“Bi
ế
t r
ồ
i.”
Hai ng
ườ
i đi r
ồ
i Sĩ Th
ầ
n v
ẫ
n ung dung l
ườ
i bi
ế
ng ng
ồ
i ph
ẩ
m trà, nhìn th
ấ
y hai nha hoàng h
ầ
u trà đ
ứ
ng xa xa, ph
ượ
ng nhãn nh
ướ
ng lên ch
ớ
p m
ắ
t, nh
ẹ
gi
ọ
ng nói: “N
ướ
c trà r
ấ
t nóng.”
Đ
ố
i di
ệ
n v
ớ
i đôi m
ắ
t kia tim hai nàng nh
ấ
t th
ờ
i đ
ậ
p nh
ư
tr
ố
ng, lo s
ợ
ti
ế
n lên nói: “Nô tì l
ậ
p t
ứ
c đi đ
ổ
i!”
“Ai, không c
ầ
n.” T
ầ
n t
ứ
ch
ủ
t
ử
đem chén trà đ
ư
a đ
ế
n bên môi n
ữ
t
ử
, lanh l
ả
nh c
ườ
i: “Cô n
ươ
ng giúp ta th
ổ
i đi.”
“D
ạ
… D
ạ
…” Thanh xuân n
ữ
t
ử
làm sao t
ừ
ng g
ặ
p qua nam t
ử
phong l
ư
u mê ng
ườ
i nh
ư
th
ế
, l
ạ
i càng không th
ể
ch
ố
ng l
ạ
i đ
ượ
c n
ụ
c
ườ
i kia, ch
ỉ
có th
ể
ngoan ngoãn vâng l
ờ
i.
“Hai v
ị
cô n
ươ
ng đ
ứ
ng không m
ệ
t sao, ng
ồ
i xu
ố
ng đ
ượ
c không?” T
ứ
ch
ủ
t
ử
đ
ư
a tay kéo hai chi
ế
c gh
ế
đ
ế
n tr
ướ
c m
ặ
t, t
ự
mình đ
ứ
ng d
ậ
y đem gh
ế
đ
ặ
t sau l
ư
ng n
ữ
t
ử
, cúi đ
ầ
u nói bên tai hai nàng: “Cô n
ươ
ng m
ờ
i ng
ồ
i.”
Nhi
ệ
t khí nhè nh
ẹ
th
ổ
i đ
ế
n c
ầ
n c
ổ
, hai nàng c
ả
m th
ấ
y nh
ư
th
ể
máu nóng xông lên não, thân mình m
ề
m nhũn ngã lên gh
ế
.
“Ngày sau đ
ề
u
ở
cùng d
ướ
i m
ộ
t mái hiên, còn ph
ả
i th
ỉ
nh các v
ị
cô n
ươ
ng chi
ế
u c
ố
nhi
ề
u h
ơ
n.”
“Nô tì nh
ấ
t đ
ị
nh t
ậ
n tâm h
ầ
u h
ạ
!”
“Hai v
ị
cô n
ươ
ng chính là th
ị
n
ữ
h
ầ
u h
ạ
Nghiêm
ổ
ch
ủ
, không bi
ế
t
ổ
ch
ủ
th
ườ
ng ngày làm gì, h
ắ
n có hay nh
ắ
c đ
ế
n T
ầ
n minh ch
ủ
không…”
Không h
ổ
danh là phong nguy
ệ
t già đ
ờ
i T
ầ
n t
ứ
ch
ủ
t
ử
.
Sau vãn y
ế
n, tám ng
ườ
i nhà anh T
ầ
n ng
ủ
ở
s
ươ
ng phòng đã đ
ượ
c Nghiêm
ổ
ch
ủ
an bài. Sáng s
ớ
m hôm sau T
ầ
n Chính v
ẫ
n còn đang ngái ng
ủ
đã b
ị
Sĩ Th
ầ
n lôi t
ừ
trên gi
ườ
ng xu
ố
ng, cùng tìm Nghiêm
ổ
ch
ủ
đ
ế
n th
ự
c lâu trong thành dùng b
ữ
a sáng. T
ầ
n Chính c
ả
m th
ấ
y vô cùng kinh ng
ạ
c đ
ồ
ng th
ờ
i c
ẩ
n tr
ọ
ng đ
ề
phòng, s
ợ
h
ồ
ly tinh gi
ả
o ho
ạ
t nhà mình có ch
ủ
ý khác. V
ừ
a m
ớ
i đ
ế
n Đào Hoa
Ổ
hôm qua thôi, t
ứ
phu nhân gian manh nhà h
ắ
n đã bi
ế
t Nghiêm
ổ
ch
ủ
thích ăn thiên t
ằ
ng bính và đ
ả
n th
ạ
ch y c
ủ
a Mãn H
ươ
ng Lâu thành Tô Châu, b
ả
o h
ắ
n làm th
ế
nào không lo l
ắ
ng cho đ
ượ
c.
Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m ng
ượ
c l
ạ
i c
ầ
u còn không đ
ượ
c, đ
ố
i phó b
ả
y ng
ườ
i vô cùng khó, đ
ố
i phó m
ộ
t ng
ườ
i v
ẫ
n d
ễ
h
ơ
n nhi
ề
u!
Ba ng
ườ
i v
ừ
a m
ớ
i b
ướ
c kh
ỏ
i Đào Hoa
Ổ
, T
ầ
n ph
ủ
lão qu
ả
n gia li
ề
n báo l
ạ
i cho Kỳ Nhi.
“Đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, t
ứ
ch
ủ
t
ử
đã cùng lão gia, Nghiêm
ổ
ch
ủ
vào thành.”
Kỳ Nhi ch
ỉ
m
ặ
c trung y b
ướ
c ra phòng ng
ủ
, Thúy M
ặ
c v
ộ
i l
ấ
y ngo
ạ
i sam đ
ế
n khoác thêm cho h
ắ
n. M
ắ
t nhìn ti
ể
u ki
ề
u l
ư
u th
ủ
, ph
ươ
ng th
ả
o hoa th
ụ
phía tr
ướ
c, Kỳ Nhi phân phó: “Chi
ế
u các ng
ươ
i nên làm gì thì đi làm đi, nói luôn b
ọ
n h
ọ
đ
ể
ý giúp đ
ỡ
m
ộ
t chút.” B
ọ
n h
ọ
ở
đây chính là m
ấ
y ng
ườ
i Đàn Ng
ạ
o, Vân Phi.
“D
ạ
, đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
.” Thúy M
ặ
c cùng T
ầ
n qu
ả
n gia đ
ồ
ng thanh đáp.
“Đi thôi.”
Sau khi hai ng
ườ
i r
ờ
i đi, Kỳ Nhi l
ạ
i chui vô phòng ng
ủ
ti
ế
p, đ
ổ
i ch
ỗ
ng
ủ
không yên gi
ấ
c chút nào, ph
ả
i nhanh chóng s
ử
a sang l
ạ
i h
ế
t n
ơ
i này, n
ế
u không sau này đ
ừ
ng nghĩ đ
ế
n chuy
ệ
n ng
ủ
ngon gi
ấ
c.
Qu
ầ
n Ng
ạ
o cùng A Ki
ệ
t h
ỏ
a t
ố
c ch
ạ
y t
ớ
i, đ
ế
n g
ầ
n không th
ấ
y có ng
ườ
i đánh nhau, ng
ườ
i c
ủ
a T
ầ
n ph
ủ
v
ẫ
n nh
ư
cũ đàng hoàng t
ớ
i lui khuân vác đ
ồ
đ
ạ
c. Bên b
ứ
c t
ườ
ng đ
ổ
v
ỡ
có m
ộ
t lo
ạ
t ng
ườ
i đ
ứ
ng d
ự
a vào b
ấ
t đ
ộ
ng, bi
ể
u tình c
ủ
a m
ỗ
i ng
ườ
i đ
ề
u c
ứ
ng ng
ắ
c, ngay c
ả
ch
ớ
p m
ắ
t cũng không đ
ượ
c.
“Sai r
ồ
i, bên kia là Qu
ấ
t Hiên, là phòng c
ủ
a đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
, đ
ồ
c
ủ
a tam ch
ủ
t
ử
đ
ư
a đ
ế
n bên này.” M
ặ
c H
ươ
ng cùng Nh
ư
Nguy
ệ
t đ
ứ
ng
ở
m
ộ
t bên quan sát, s
ợ
b
ọ
n h
ạ
nhân đem đ
ồ
c
ủ
a các v
ị
ch
ủ
t
ử
l
ẫ
n l
ộ
n h
ế
t c
ả
lên.
Hai nha đ
ầ
u nhìn th
ấ
y ch
ủ
t
ử
l
ậ
p t
ứ
c h
ạ
th
ấ
p ng
ườ
i hành l
ễ
, “Nh
ị
ch
ủ
t
ử
, th
ấ
t ch
ủ
t
ử
.”
Qu
ầ
n Ng
ạ
o ch
ỉ
vào đám ng
ườ
i c
ạ
nh t
ườ
ng: “Các ng
ươ
i sao có th
ể
th
ấ
t l
ễ
nh
ư
th
ế
, còn không mau gi
ả
i huy
ệ
t cho ch
ư
v
ị
nghĩa hi
ệ
p.”
M
ặ
c H
ươ
ng xùy nói: “B
ọ
n h
ọ
mà tính là nghĩa hi
ệ
p cái gì,
ỷ
vào công phu gi
ỏ
i li
ề
n khi d
ễ
n
ữ
nhân chúng nô tỳ, nh
ị
ch
ủ
t
ử
ng
ườ
i nhìn xem.” Nói xong li
ề
n v
ươ
n c
ổ
tay s
ư
ng b
ầ
m ra, “Tay c
ủ
a nô tỳ đ
ề
u b
ị
b
ọ
n chúng đánh ra nông n
ổ
i này.”
Nh
ữ
ng k
ẻ
đ
ứ
ng c
ạ
nh t
ườ
ng đ
ề
u là s
ư
ph
ụ
và s
ư
huynh đ
ệ
c
ủ
a Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m, võ công dĩ nhiên không kém, hai nha đ
ầ
u ph
ả
i n
ỗ
l
ự
c g
ấ
p đôi, Nh
ư
Nguy
ệ
t còn tung c
ả
th
ứ
gì đó do Ti
ể
u Lâm luy
ệ
n ch
ế
m
ớ
i có th
ể
ch
ế
tr
ụ
b
ọ
n chúng; cũng là do b
ọ
n chúng khinh đ
ị
ch, nhìn th
ấ
y hai v
ị
m
ỹ
m
ạ
o n
ữ
t
ử
li
ề
n mê mu
ộ
i, ai nghĩ đ
ế
n n
ữ
nhân nhìn y
ế
u đu
ố
i th
ế
kia nh
ư
ng thân th
ủ
l
ạ
i r
ấ
t cao c
ườ
ng.
A Ki
ệ
t khinh th
ườ
ng nhìn lũ vô d
ụ
ng kia, dùng chân nh
ấ
c m
ấ
y hòn đá h
ấ
t vào ng
ự
c b
ọ
n chúng c
ở
i b
ỏ
huy
ệ
t đ
ạ
o.
Thân th
ể
đã đ
ượ
c t
ự
do, nam nhân m
ặ
t m
ụ
n đ
ỏ
c
ầ
m đ
ầ
u l
ậ
p t
ứ
c nh
ặ
t thanh ki
ế
m trên đ
ấ
t ch
ỉ
vào Qu
ầ
n Ng
ạ
o và A Ki
ệ
t, quát: “Tri
ể
n Qu
ầ
n Ng
ạ
o! Nam Cung Ki
ệ
t! Lão t
ử
không c
ầ
n bi
ế
t các ng
ươ
i là ai, hôm nay lão t
ử
nh
ấ
t đ
ị
nh li
ề
u m
ạ
ng v
ớ
i các ng
ươ
i!”
“Dám vô l
ễ
v
ớ
i ch
ủ
nhân c
ủ
a ta! Mu
ố
n ch
ế
t!” M
ặ
c H
ươ
ng nũng n
ị
u m
ộ
t ti
ế
ng, rút nhuy
ễ
n ki
ế
m bên hông ngăn ki
ế
m c
ủ
a h
ắ
n, c
ổ
tay rung lên h
ướ
ng c
ổ
h
ắ
n qu
ấ
n l
ấ
y.
“M
ặ
c H
ươ
ng.” Qu
ầ
n Ng
ạ
o nh
ẹ
gi
ọ
ng kêu lên, nhuy
ễ
n ki
ế
m nháy m
ắ
t đ
ượ
c thu h
ồ
i.
A Ki
ệ
t b
ự
c mình h
ỏ
i: “X
ả
y ra chuy
ệ
n gì?”
Nam t
ử
tr
ẻ
tu
ổ
i phía sau b
ạ
n m
ặ
t m
ụ
n gi
ữ
ch
ặ
t l
ấ
y h
ắ
n, ti
ế
n lên ch
ắ
p tay nói: “Tri
ể
n đ
ạ
i hi
ệ
p, Nam cung môn ch
ủ
có đi
ề
u không bi
ế
t, là hai v
ị
cô n
ươ
ng này vô l
ễ
tr
ướ
c, các nàng c
ứ
khăng khăng đu
ổ
i s
ư
huynh đ
ệ
c
ủ
a ta ra kh
ỏ
i H
ồ
ng H
ộ
c Viên!” Sáng ra còn ch
ư
a t
ỉ
nh ng
ủ
b
ọ
n h
ọ
đã b
ị
ném ra kh
ỏ
i H
ồ
ng H
ộ
c Viên, c
ả
băng đ
ả
ng h
ạ
nhân c
ủ
a T
ầ
n ph
ủ
đ
ứ
ng tr
ướ
c gi
ườ
ng nghênh ngang ng
ạ
o m
ạ
n đu
ổ
i h
ọ
ra ngoài. Cái T
ầ
n ph
ủ
này, th
ậ
t ch
ẳ
ng khác gì s
ơ
n t
ặ
c th
ổ
ph
ỉ
!
Nh
ư
Nguy
ệ
t c
ườ
i nói: “Nào dám, ti
ệ
n tì chính là th
ỉ
nh ch
ư
v
ị
chuy
ể
n đ
ế
n n
ơ
i khác, vì Thính Vũ Các là n
ơ
i
ở
c
ủ
a lão gia nhà chúng ta.” Nói xong chuy
ể
n h
ướ
ng th
ằ
ng cha m
ặ
t m
ụ
n, h
ạ
th
ấ
p ng
ườ
i nói: “Ti
ệ
n tì làm càn, th
ỉ
nh Hà đ
ạ
i hi
ệ
p th
ứ
t
ộ
i, ch
ỉ
vì ki
ế
n trúc H
ồ
ng H
ộ
c Viên đ
ặ
c bi
ệ
t gi
ố
ng Thính Vũ Các c
ủ
a lão gia
ở
T
ầ
n ph
ủ
, nên m
ớ
i…”
“Hà đ
ạ
i hi
ệ
p?” Qu
ầ
n Ng
ạ
o nheo m
ắ
t nhìn nam nhân kia, kéo c
ổ
tay b
ị
th
ươ
ng c
ủ
a M
ặ
c H
ươ
ng nói: “Không th
ể
tin đ
ượ
c “qu
ỷ
th
ủ
” Hà V
ạ
n Thiên chính là s
ư
huynh c
ủ
a Nghiêm
ổ
ch
ủ
.”
Nghe v
ậ
y, th
ằ
ng cha m
ặ
t m
ụ
n bi
ế
n s
ắ
c, chân m
ề
m nhũn quỳ r
ạ
p xu
ố
ng đ
ấ
t.
A Ki
ệ
t sáng t
ỏ
nói: “Nguyên lai là có quan h
ệ
th
ứ
b
ậ
c nh
ư
th
ế
, tr
ố
n
ở
đây th
ả
o nào ng
ườ
i trong giang h
ồ
đ
ề
u tìm không th
ấ
y.”
“Không! Không! Ta s
ớ
m đã không còn là qu
ỷ
th
ủ
, m
ấ
y năm nay ta đã thay đ
ổ
i tri
ệ
t đ
ể
không h
ề
gia nh
ậ
p giang h
ồ
. . . Tay c
ủ
a cô n
ươ
ng này ta ch
ỉ
là . . Ta ch
ư
a h
ề
. . .”
Qu
ầ
n Ng
ạ
o ti
ế
n lên đ
ỡ
h
ắ
n d
ậ
y, c
ườ
i nói: “Là Tri
ể
n m
ỗ
sai r
ồ
i, Hà đ
ạ
i hi
ệ
p sao có th
ể
là tên Hà V
ạ
n Thiên nhân đ
ắ
c nhi chu chi kia.”
A Ki
ệ
t g
ậ
t đ
ầ
u, thân m
ậ
t v
ỗ
v
ỗ
b
ờ
vai co ro c
ủ
a h
ắ
n, “Hà V
ạ
n Thiên s
ớ
m đã ch
ế
t d
ướ
i hàng v
ạ
n mũi tên, ng
ươ
i sao có th
ể
là Hà V
ạ
n Thiên đ
ượ
c. . .”
Nhìn bóng ba ng
ườ
i r
ờ
i đi, gã sai v
ặ
t h
ỏ
i: “M
ặ
c h
ươ
ng t
ỷ
, H
ồ
ng H
ộ
c Viên
ư
, Thính Vũ Các
ư
?”
M
ặ
c H
ươ
ng c
ườ
i m
ắ
ng: “
Ư
cái đ
ầ
u ng
ươ
i, đ
ươ
ng nhiên là Thính Vũ Các! D
ọ
n s
ạ
ch m
ấ
y th
ứ
đó đi!”
M
ặ
t tr
ờ
i lên cao Vân phi m
ớ
i r
ờ
i gi
ườ
ng, ti
ể
u nha hoàn b
ẩ
m báo H
ươ
ng Lan cùng Lan T
ố
ở
sau núi sinh chuy
ệ
n, h
ắ
n ph
ấ
t tay nói đã bi
ế
t, th
ả
nh th
ả
nh th
ơ
i th
ơ
i dùng b
ữ
a sáng xong m
ớ
i ti
ế
n đ
ế
n sau núi.
Xa xa đã nghe đ
ượ
c ti
ế
ng leng keng c
ủ
a đao ki
ế
m, gi
ươ
ng m
ắ
t nhìn lên, hai n
ữ
t
ử
phi thân nh
ả
y lên không ph
ả
i là hai nha đ
ầ
u H
ươ
ng Lan và Lan T
ố
sao.
“D
ừ
ng tay!” T
ầ
n tam ch
ủ
t
ử
uy nghiêm quát l
ớ
n m
ộ
t ti
ế
ng, hai bên l
ậ
p t
ứ
c ng
ừ
ng tay.
“Này là chuy
ệ
n gì?” Vân Phi ch
ỉ
vào hai thùng gì đó trên m
ặ
t đ
ấ
t h
ỏ
i.
Ng
ườ
i c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
giành nói: “B
ạ
ch đ
ạ
i hi
ệ
p t
ớ
i v
ừ
a lúc, ng
ườ
i c
ủ
a quý ph
ủ
ngài mu
ố
n c
ướ
p Ch
ấ
n Thiên Lôi!”
Lan T
ố
l
ạ
nh nh
ạ
t nói: “Đ
ừ
ng nói khó nghe th
ế
, ng
ươ
i không ph
ả
i đã nh
ậ
n đ
ượ
c b
ạ
c đó thôi.”
“B
ạ
c v
ẫ
n còn n
ơ
i các ng
ươ
i, chúng ta m
ộ
t đ
ồ
ng cũng không l
ấ
y!”
H
ươ
ng Lan gi
ễ
u c
ợ
t nói: “Nguyên t
ắ
c c
ủ
a chúng ta là m
ộ
t khi đã mua đ
ượ
c th
ứ
gì đó s
ẽ
không có chuy
ệ
n tr
ả
l
ạ
i, ai quan tâm các ng
ươ
i có l
ấ
y b
ạ
c hay không.”
“Nha đ
ầ
u ch
ế
t ti
ệ
t kia! Ch
ấ
n Thiên Lôi chính tr
ấ
n môn chi b
ả
o c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
chúng ta, ng
ươ
i nghĩ dùng b
ạ
c là có th
ể
mua đ
ượ
c sao!”
“Ng
ươ
i m
ắ
ng ai nha đ
ầ
u ch
ế
t ti
ệ
t kia, xem b
ổ
n cô n
ươ
ng có b
ổ
ng
ươ
i ra không!”
M
ắ
t th
ấ
y song ph
ươ
ng s
ắ
p đ
ộ
ng th
ủ
, Vân Phi ho m
ộ
t ti
ế
ng lãnh đ
ạ
m quét m
ắ
t m
ộ
t l
ượ
t, li
ề
n không còn ng
ườ
i nào dám lên ti
ế
ng.
“Ph
ả
i dùng đ
ế
n Ch
ấ
n Thiên Lôi làm gì?”
H
ươ
ng Lan ch
ỉ
vào phía sau nói: “San b
ằ
ng núi đá này a.”
Ng
ườ
i c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
kinh hãi không thôi, “Không có m
ệ
nh l
ệ
nh c
ủ
a
ổ
ch
ủ
, ai cho phép các ng
ươ
i làm th
ế
!”
H
ươ
ng Lan h
ừ
l
ạ
nh m
ộ
t ti
ế
ng, ti
ế
p t
ụ
c nói: “N
ơ
i này ph
ả
i xây H
ồ
ng Di
ệ
p Hiên cho tam ch
ủ
t
ử
và t
ứ
ch
ủ
t
ử
, còn c
ả
D
ượ
c Lâu c
ủ
a l
ụ
c ch
ủ
t
ử
n
ữ
a .”
“Ra là th
ế
a.” Vân Phi tr
ầ
m ngâm m
ộ
t lát, h
ỏ
i: “Các ng
ươ
i cho bao nhiêu b
ạ
c?”
Lan T
ố
tr
ả
l
ờ
i: “Hai ngàn l
ượ
ng.”
Vân Phi nhíu mày, “Th
ự
c không hi
ể
u chuy
ệ
n, m
ộ
t r
ươ
ng Ch
ấ
n Thiên Lôi ch
ỉ
đáng giá m
ộ
t ngàn l
ượ
ng sao?” Nói xong v
ỗ
tay hai cái, “Nâng đ
ế
n đi.”
V
ừ
a d
ứ
t l
ờ
i, b
ố
n gã đ
ạ
i tráng hán c
ậ
t l
ự
c nâng ra b
ố
n r
ươ
ng n
ặ
ng trĩu. V
ừ
a m
ở
thùng, m
ộ
t m
ả
ng ngân quang t
ỏ
a ra, chói đ
ế
n đau c
ả
m
ắ
t.
“N
ơ
i này có b
ố
n r
ươ
ng, các v
ị
c
ứ
tùy ý nâng đi hai cái.”
Hai th
ằ
ng kia ánh m
ắ
t s
ớ
m đã dính ch
ặ
t vô hai r
ươ
ng b
ạ
c, v
ừ
a nghe Vân Phi nói th
ế
, hai đ
ứ
a nó quay sang nhìn nhau, không nói l
ờ
i nào ôm r
ươ
ng ch
ạ
y bi
ế
n.
“Này ph
ả
i đ
ượ
c không.” T
ầ
n tam ch
ủ
t
ử
khi
ể
n trách: “Chúng ta vào quý ph
ủ
c
ủ
a ng
ườ
i ta, c
ố
g
ắ
ng ít sinh s
ự
nào, vi
ệ
c gì cũng ph
ả
i bi
ế
t dĩ hòa vi quý.”
D
ừ
ng m
ộ
t chút l
ạ
i nói: “Mau t
ạ
c đi.”
“D
ạ
”
N
ổ
âm vang m
ộ
t ti
ế
ng ti
ế
p m
ộ
t ti
ế
ng, đ
ấ
t rung núi chuy
ể
n, b
ả
o T
ầ
n ngũ ch
ủ
t
ử
làm nào tĩnh tâm h
ọ
a bút, l
ớ
n ti
ế
ng c
ả
gi
ậ
n nói: “Cái kh
ỉ
gì v
ậ
y na!”
T
ố
Tâm v
ộ
i tr
ấ
n an: “Ch
ủ
t
ử
ch
ờ
m
ộ
t chút, H
ươ
ng Lan t
ỷ
nói cũng s
ắ
p t
ạ
c s
ạ
ch r
ồ
i. Th
ừ
a lúc này, T
ố
Tâm l
ạ
i đi tìm cho ngài m
ấ
y nha đ
ầ
u xinh đ
ẹ
p đ
ế
n đây.”
Duy Nh
ấ
t lúc này m
ớ
i h
ạ
h
ỏ
a, “Còn không mau đi, nh
ớ
đ
ừ
ng đ
ể
lão gia
bi
ế
t.”
“D
ạ
d
ạ
d
ạ
, l
ậ
p t
ứ
c đi.”
“V
ị
cô n
ươ
ng này tay nâng lên m
ộ
t chút, v
ị
cô n
ươ
ng kia c
ầ
m qu
ạ
t đ
ừ
ng đ
ể
che khu
ấ
t m
ặ
t, ti
ế
n lên tr
ướ
c m
ộ
t chút, đ
ừ
ng kéo sa y(sa là l
ụ
a m
ỏ
ng í). . .”
Giang Nam qu
ả
không h
ổ
danh là đ
ị
a linh nhân ki
ệ
t, đ
ế
n nha hoàn c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
cũng xinh đ
ẹ
p mĩ mi
ề
u đ
ộ
ng lòng ng
ườ
i nh
ư
th
ế
, lão gia qu
ả
th
ậ
t đã ch
ọ
n đúng ch
ỗ
a.
Chính ng
ọ
(gi
ữ
a tr
ư
a) Kỳ Nhi n
ớ
i ng
ủ
no gi
ấ
c, T
ầ
n qu
ả
n gia l
ạ
i đ
ế
n đây l
ẩ
m b
ẩ
m phi
ề
n mu
ộ
n, nói gia đinh c
ủ
a Đào Hoa
Ổ
không bi
ế
t làm sao l
ạ
i đ
ộ
t nhiên trúng đ
ộ
c h
ế
t c
ả
lũ.
Kỳ Nhi đáp đó là chuy
ệ
n nhà ng
ườ
i ta, không
ả
nh h
ưở
ng gì đ
ế
n h
ắ
n.
“Lão nô cũng không mu
ố
n qu
ả
n làm gì, ch
ỉ
là b
ọ
n chúng c
ứ
n
ằ
m m
ộ
t ch
ỗ
s
ố
ng d
ở
ch
ế
t d
ở
kêu than, r
ấ
t phi
ề
n nhi
ễ
u.” Đào Hoa
Ổ
th
ự
c s
ự
là b
ấ
t nh
ư
văn danh (không đúng v
ớ
i ti
ế
ng tăm), trong ch
ố
n giang h
ồ
ám khí, m
ư
u k
ế
, d
ụ
ng đ
ộ
c đ
ề
u thu
ộ
c hàng lão luy
ệ
n b
ậ
c nh
ấ
t, th
ế
mà c
ả
lũ b
ị
ng
ườ
i ta vô thanh vô th
ứ
c ng
ấ
m ng
ầ
m h
ạ
đ
ộ
c, l
ạ
i không có cách nào hóa gi
ả
i.
“Lão l
ụ
c đ
ế
n xem ch
ư
a?”
“L
ụ
c ch
ủ
t
ử
v
ừ
a dùng b
ữ
a xong.”
“Đ
ợ
i lát n
ữ
a b
ọ
n chúng s
ẽ
im mi
ệ
ng.”
T
ầ
n qu
ả
n gia vu
ố
t râu, b
ừ
ng t
ỉ
nh đ
ạ
i ng
ộ
, “Lão nô h
ồ
đ
ồ
.”
“B
ọ
n h
ọ
làm gì?” Kỳ Nhi ch
ỉ
vào năm, sáu m
ươ
i ng
ườ
i đ
ứ
ng trong đình vi
ệ
n h
ỏ
i.
T
ầ
n qu
ả
n gia đáp: “Th
ợ
n
ề
, th
ợ
đá, th
ợ
rèn, th
ợ
m
ộ
c, th
ợ
v
ườ
n, th
ợ
ch
ạ
m, t
ấ
t c
ả
đ
ề
u là th
ợ
h
ạ
ng nh
ấ
t trong thành. Các ng
ươ
i mau t
ớ
i bái ki
ế
n đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
đi.”
Kỳ Nhi g
ậ
t g
ậ
t đ
ầ
u, nghiêng đ
ầ
u h
ỏ
i nha hoàn bên c
ạ
nh, “N
ơ
i này còn l
ư
u ch
ỗ
nào không?”
Thúy M
ặ
c l
ắ
c đ
ầ
u: “Không làm th
ế
nào đ
ượ
c, Túc Trúc Các phía tây cũ kĩ vô cùng, đ
ị
nh s
ẽ
tân trang l
ạ
i c
ử
a s
ổ
và đ
ổ
i màu s
ơ
n khác, đ
ể
nh
ị
ch
ủ
t
ử
ở
t
ạ
m. Vũ Phi
ế
n Lâu phía đông ph
ả
i tr
ồ
ng thanh trúc cho th
ấ
t ch
ủ
t
ử
, th
ấ
t ch
ủ
t
ử
cũng th
ự
c thích r
ừ
ng trúc. Kim Lý Hà Đ
ườ
ng phía tây nam s
ẽ
đ
ổ
i thành Qu
ấ
t Hiên cho đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
ngài, chính là t
ố
n th
ờ
i gian chút. M
ả
nh phía nam kia l
ụ
c ch
ủ
t
ử
mu
ố
n tr
ồ
ng d
ượ
c th
ả
o trên đ
ấ
t đ
ỏ
, s
ợ
là ph
ả
i h
ủ
y đi l
ầ
u các trung tâm m
ớ
i đ
ủ
m
ộ
t t
ấ
c vuông, r
ừ
ng đào phía đông b
ắ
c ph
ả
i san b
ằ
ng, t
ứ
ch
ủ
t
ử
nói nhìn th
ấ
y hoa đào li
ề
n khó ch
ị
u, ph
ươ
ng b
ắ
c ch
ỉ
s
ợ
cũng không th
ể
l
ư
u l
ạ
i, n
ơ
i đó chính là Đào Hoa L
ư
u Túy…”
L
ư
u qu
ả
n gia tránh
ở
ch
ỗ
t
ố
i càng nghe càng kinh hãi, T
ầ
n quý ph
ủ
ch
ỉ
m
ớ
i đ
ế
n Tô Châu hôm qua, nha đ
ầ
u kia làm th
ế
nào có th
ể
đem Đào Hoa
Ổ
dò xét t
ườ
ng t
ậ
n nh
ư
th
ế
? Đám th
ợ
này nghe ra đ
ề
u nói gi
ọ
ng đ
ị
a ph
ươ
ng, có th
ể
n
ộ
i trong m
ộ
t ngày đem toàn b
ộ
th
ợ
h
ạ
ng nh
ấ
t tri
ệ
u đ
ế
n là chuy
ệ
n b
ấ
t kh
ả
thi…
Nh
ữ
ng ng
ườ
i này s
ợ
là đã s
ớ
m an bài a! Ph
ả
i nhanh chân ch
ạ
y đi báo cho
ổ
ch
ủ
!
L
ư
u qu
ả
n gia phái ng
ườ
i đi hi
ể
n nhiên là không tìm đ
ượ
c
ổ
ch
ủ
. Hoàng hôn buông xu
ố
ng, T
ầ
n Chính, Sĩ Th
ầ
n cùng Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m ba ng
ườ
i m
ớ
i dùng xong b
ữ
a sáng tr
ở
v
ề
. Lúc đi ra ngoài Nghiêm
Ổ
Ch
ủ
v
ẻ
m
ặ
t h
ớ
n h
ở
bao nhiêu, khi tr
ở
v
ề
mây đen che kín m
ặ
t, v
ừ
a b
ướ
c chân vào nghe L
ư
u qu
ả
n gia thì th
ầ
m li
ề
n cùng h
ắ
n tr
ở
v
ề
phòng mình. Th
ằ
ng đ
ế
n bình minh ngày k
ế
ti
ế
p h
ắ
n m
ớ
i bi
ế
t Đào Hoa
Ổ
đã là “th
ươ
ng h
ả
i tang đi
ề
n”, bi
ế
n đ
ổ
i hoàn toàn, tr
ừ
b
ỏ
n
ơ
i h
ắ
n tr
ụ
là Đào Hoa L
ư
u Túy, không còn ch
ỗ
nào khác gi
ữ
đ
ượ
c hình d
ạ
ng ban đ
ầ
u.
M
ấ
y hôm tr
ướ
c b
ạ
n T
ầ
n còn vô cùng x
ấ
u h
ổ
, hôm nay c
ả
m th
ấ
y th
ự
c vui v
ẻ
yên tâm, th
ấ
t v
ị
phu nhân cu
ố
i cùng cũng nghe l
ờ
i h
ắ
n, cũng bi
ế
t đ
ố
i nhân đúng m
ự
c, ít nh
ấ
t v
ẫ
n đem Đào Hoa L
ư
u Túy l
ư
u l
ạ
i cho Nghiêm
ổ
ch
ủ
. M
ộ
t khi Đào Hoa
Ổ
đã tu ki
ế
n xong xuôi, h
ắ
n s
ẽ
đem nh
ấ
t ki
ệ
n quý giá chi l
ễ
đ
ế
n t
ặ
ng Nghiêm
ổ
ch
ủ
b
ồ
i t
ộ
i.
M
ấ
y hôm sau Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m đã tiêu khí, nh
ư
th
ế
, h
ắ
n m
ỗ
i ngày đ
ề
u có th
ể
g
ặ
p đ
ượ
c T
ầ
n Chính, h
ủ
y đi Đào Hoa
Ổ
thì sao nào, trong h
ọ
a có phúc, Thính Vũ Các c
ủ
a T
ầ
n Chính th
ế
nh
ư
ng l
ạ
i sát ngay Đào Hoa L
ư
u Túy c
ủ
a h
ắ
n, th
ẳ
ng đ
ế
n m
ộ
t ngày…
“L
ư
u qu
ả
n gia ——!”
“Có ti
ể
u nhân!”
“T
ườ
ng này là cái kh
ỉ
gì!”
L
ư
u qu
ả
n gia ng
ử
a đ
ầ
u nhìn t
ườ
ng đá cao g
ầ
n ba tr
ượ
ng, lau lau m
ồ
hôi trên tráng nói: “D
ạ
. . là do T
ư
Đ
ồ
Sĩ Th
ầ
n phân phó. . . H
ắ
n. . . H
ắ
n nói e ng
ạ
i. . . e ng
ạ
i “m
ộ
t cành h
ồ
ng h
ạ
nh v
ượ
t t
ườ
ng sang”. . .”
Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m l
ậ
p t
ứ
c gi
ậ
n tái m
ặ
t, quát: “Còn không mau đi g
ọ
i ng
ườ
i h
ủ
y t
ườ
ng!”
“Gia đinh trong ph
ủ
. . . cũng không có đây. .”
“Không có?”
“Sáng s
ớ
m đã b
ị
D
ượ
c v
ươ
ng Lâm T
ề
. . . g
ọ
i vào tây Hoa S
ơ
n hái thu
ố
c r
ồ
i. . .”
“Cái gì?! Lâm T
ề
ư
u đãi b
ọ
n chúng cái gì?”
L
ư
u qu
ả
n gia run run nói: “Có m
ộ
t đ
ợ
t m
ọ
i ng
ườ
i b
ị
h
ạ
đ
ộ
c, là h
ắ
n c
ấ
p gi
ả
i d
ượ
c
ạ
!”
“G
ọ
i Hà s
ư
huynh t
ớ
i đây!”
“Hà gia không. . . không
ở
nhà. . .”
“L
ạ
i không?”
“D
ạ
. . Nói là b
ị
Nam Cung ki
ệ
t phái đi. . . đi Nam Cung môn. . . làm vi
ệ
c . . .”
“Cút!”
L
ư
u qu
ả
n gia té ch
ạ
y ra đình vi
ệ
n, nghe đ
ượ
c Nghiêm Thanh Nh
ẫ
m
ở
phía sau liên thanh g
ọ
i l
ớ
n “ ng
ườ
i t
ớ
i th
ượ
ng trà” l
ạ
i quay ng
ượ
c tr
ở
v
ề
.
“
Ổ
ch
ủ
b
ớ
t gi
ậ
n! Ti
ể
u nhân l
ậ
p t
ứ
c đem trà đ
ế
n.”
“V
ẫ
n là ng
ươ
i! Nh
ữ
ng ng
ườ
i khác đâu!”
L
ư
u qu
ả
n gia lùi ra sau c
ử
a nói: “Nha đ
ầ
u trong nhà đ
ề
u b
ị
Tri
ệ
u H
ầ
u gia g
ọ
i đi… g
ọ
i đi h
ọ
a tranh. . .”
“Cút ————!”
Nhanh chân b
ướ
c vào Qu
ấ
t Hiên đã hoàn thành đ
ượ
c m
ộ
t n
ử
a, không kh
ỏ
i tr
ợ
n m
ắ
t há m
ồ
m. Ngày x
ư
a Kim Lý Hà Đ
ườ
ng, tr
ừ
b
ỏ
Đào Hoa L
ư
u Túy, đó là khuôn viên đ
ẹ
p nh
ấ
t Đào Hoa
Ổ
, nh
ư
ng hôm nay s
ơ
n th
ủ
y T
ạ
Lâu mĩ l
ệ
đã không còn t
ồ
n t
ạ
i, ch
ỉ
vì T
ầ
n Ph
ủ
đ
ươ
ng gia đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
không thích c
ả
nh trí này c
ủ
a Giang Nam.
“B
ẩ
m đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
.” Tr
ướ
c v
ấ
n an r
ồ
i m
ớ
i hi
ệ
n thân nói: “Hôm nay lão gia ch
ư
a đ
ế
n Đào Hoa L
ư
u Túy, m
ấ
y ngày tr
ướ
c lão gia t
ặ
ng cho Nghiêm
Ổ
Ch
ủ
m
ấ
y th
ứ
g
ồ
m m
ộ
t c
ặ
p chén d
ạ
quang, m
ộ
t b
ả
hàn thi
ế
t ch
ủ
y th
ủ
, m
ộ
t h
ộ
p long ti…”
“Hi
ể
u r
ồ
i, lui xu
ố
ng đi, L
ư
u qu
ả
n gia.”
Ba tháng sau, H
ồ
ng H
ạ
c Vi
ệ
n, Túc Trúc Các, Vũ Phi
ế
n Lâu, đ
ổ
i tên thành Thính Vũ Các, Thúy Trúc Hiên, Nam Du Hiên, Qu
ấ
t Hiên, n
ử
a năm sau Li
ễ
u Hiên, H
ồ
ng Di
ệ
p Hiên, Th
ị
H
ọ
a Hiên, D
ượ
c Lâu ki
ế
n thành. Đ
ế
n đây, Đào Hoa
Ổ
thay tên, T
ầ
n ph
ủ
.
“N
ơ
i này cũng không t
ệ
l
ắ
m.”
“Sao l
ạ
i không ch
ứ
, đ
ạ
i ch
ủ
t
ử
.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com