Dao Dao Hữu Kỳ
Dao Dao Hữu Kỳ (Trong tương lai xa –In the far future)
Author: 毕加索不吃炸鸡
☞Là chứng mất trí nhớ thoáng qua (amnesia)
☞ Luôn cảm thấy đoạn cuối có chút rối
☞ Cảnh báo hành văn tệ
Dưới đây là chính văn
Nếu một ngày chị quên mất em, em sẽ làm gì?
——bám dính không buông, phải ép chị thích em lần nữa.
——thầm lặng bảo vệ, chị có thể vui vẻ là được.
Bạn đã bao giờ gặp tình huống như vậy chưa. Như một giấc mộng, mộng đẹp hay là ác mộng, cho dù ấn tượng lúc đó sâu đậm, đắm say, hoảng sợ ... đến đâu thì chỉ một lúc sau, tôi đều bất tri bất giác quên mất.
Thời gian lâu sau có thể nhớ lại, tôi đã từng có một giấc mơ, đó là gì? Tôi đã tự hỏi mình như vậy. Tôi chỉ có thể mở mắt ra, tôi không biết.
Suy nghĩ miên man, chỉ còn lại những bức tranh rời rạc.
Đó là câu chuyện rất lâu rất lâu trước đây.
Chỉ nhớ là rất sáng, sáng đến nỗi không thể nhìn thấy phía đối diện, tôi và nàng mặt đối mặt đứng đó, trầm mặc.
"... Nói tái kiến, được không?"
Tôi thậm chí không thể nhớ được giọng điệu của người đó.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của chính mình "Được."
Tôi là Khổng Tiếu Ngâm.
- Khi tôi mở mắt ra đầu đau đến tê liệt, cổ họng khô khốc không nói nên lời. Đại não vẫn còn xem như là tỉnh táo nhưng ít nhất có thể khiến tôi nhìn nhận được khung cảnh xung quanh mình.
Bản thân đang nằm trên giường bệnh.
Tủ đầu giường đặt một giỏ trái cây còn có gì đó, bên cạnh có những hộp đồ ăn còn thừa nằm chồng chất lên nhau. Không biết áo khoác của ai để trên chiếc ghế ngay cạnh, Ngũ Chiết ngủ gật dựa vào tường, Kiki quay lưng lại, tôi nhìn thấy bên ngoài không phải là một ngày trời trong.
Trong phòng yên ắng, tôi cử động ngón tay.
Rất lâu rất lâu lâu sau, khi mắt gần như nhắm mắt lại, thì cánh cửa mở ra.
Một giọng nói vang lên, nhưng cũng đầy thận trọng: "Bọn mình đến rồi."
Tôi nghe thấy Ngũ Chiết mơ mơ hồ hồ đứng dậy, Ki tỷ cũng tiến tới, tiếng túi ni lông sột soạt, tiếng đóng cửa.
Chắc là thay người. Tôi nghĩ vậy. Bởi vì sau khi cánh cửa đóng lại thì có người ngồi lên ghế, mặc dù tôi đang nhắm mắt, nhưng tôi cảm thấy người đó đang nhìn mình. Trên người cũng tỏa ra hương thơm sạch sẽ, dễ chịu.
Nàng cứ lặng lẽ ngồi như vậy, cầm lấy tay tôi, xoa xoa.
Tôi không thể không cử động ngón tay, sau đó bàn tay ấm áp siết chặt tay tôi, gần như làm tôi đau.
Tôi mở đôi mắt ra.
Ồ, đó là một nữ nhân có mái tóc dài, khuôn mặt rất dài, trông khá ưa nhìn, trắng trẻo mịn màng, nhưng có chút hốc hác, nàng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, trong mắt có tia sáng ấm áp, còn có sự ngạc nhiên.
"Chị ..." Nàng mở miệng, phát ra tiếng kêu.
Viên Vũ Trinh trầm giọng hỏi nàng, "Nhuế Ca, sao thế?"
Nàng không nói gì, nhưng tay nàng đang nắm tay tôi run lên không ngừng.
"Ya, chị tỉnh rồi."
Tôi muốn hỏi đang xảy ra chuyện gì, nhưng cổ họng vài ngày rồi không uống nước thực sự từ chối thỉnh cầu của tôi. Thế là tôi an an tĩnh tĩnh nằm đó, nhìn Hứa Giai Kỳ thích thú đến điên cuồng, Đới Manh, Ngũ Chiết, Tiểu Tiền đứng gần đó cũng lao đến rất nhanh, còn có Đại Ca, Đóa Tử, Đại C.
Tiểu Tiền cẩn thận bồi tôi uống hai ngụm nước, thế là cuối cùng tôi cũng có thể mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Cậu..." Đới Manh đang định nói thì bị Tiểu Tiền cắt ngang ngay.
“Chị bởi vì làm việc liên tục, thân thể không thể chịu đựng được, sốt rồi hạ đường huyết —— cho nên đã ngất đi.” Tiền Bội Đình không hổ là người đảm nhiệm MC, liên tiếp nói một tràng, tôi gần như không nghe thấy em ấy nói gì.
Tôi bất tri gật đầu cho qua.
Đại Ca và Đóa Tử lại tiến đến, vây xung quanh tôi nói rất nhiều. Tôi mờ mịt, một từ cũng không nghe lọt, cho nên chỉ đành gật gật đầu.
Cuối cùng, Đại C nói tôi vừa tỉnh dậy, vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn, dặn dò một nhóm người đi mua đồ ăn cho tôi. Thế là phòng bệnh ồn ồn ào ào lại trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tôi, còn có nàng.
Nàng tỉ mỉ nhìn tôi, cúi thấp đầu mím môi cười nhạt, có chút đau lòng (tê tâm liệt phế). Nói khóc không phải khóc, nói cười lại không phải cười, tôi nghe có chút gì đó như cảm giác sống sót sau tai nạn. Tôi cũng không biết tại sao lại là cảm giác sống sót sau tai nạn, có lẽ đại khái là một loại cảm giác.
Tôi thực sự rất khó chịu, nên cho đến khi hai giọt nước mắt ấm nóng chảy xuống cũng chỉ cử động được hai ngón tay trước khi mất ý thức.
- Vài ngày sau tôi xuất viện, không biết đã nằm bao lâu mà cơ thể dường như rỉ sét. Cũng may khi tôi còn than phiền với Tiểu Tiền tại sao phải nằm lâu như vậy vì sốt.
Tiểu Tiền không nói gì, chỉ cười rồi lắc đầu.
Tất cả đều như trước.
Cuộc sống vẫn thật nhàm chán tẻ nhạt, cuộc sống tại trung tâm vẫn là tiếng cười nói vui vẻ, 320 mỗi ngày đều ngược cẩu, Lão Lai Tiếu mỗi ngày đều kinh qua phong ba giải tán, công diễn tập luyện ngoại vụ bận tối mắt, tôi vẫn là tiểu tiên nữ khả ái.
Dường như thiếu một cái gì đó.
Cũng không thể nói là thiếu một thứ gì đó, chỉ là trống rỗng một chút, dường như một phần của nó đã biến mất. Khi ăn, tập luyện, MC, thậm chí trước khi đi ngủ vào buổi tối sẽ có thói quen nhìn sang bên cạnh.
Trống vắng.
Trong trí nhớ luôn cảm thấy bên cạnh trống vắng, không hiểu sao tôi lại có thói quen như vậy. Thỉnh thoảng khi nhìn Vân tỷ hoặc Tư Tư, họ sẽ quay đầu lại với vẻ kinh ngạc.
Tôi giả vờ không để ý nhắc đến chuyện đó với Tiểu Tiền, Tiểu Tiền cười và nói, Khổng tỷ vẫn chưa tỉnh ngủ sao.
Tôi không biết mình có nhìn nhầm không, vẻ mặt trước đó của Tiểu Tiền lúc đầu là kinh ngạc, sau đó trầm mặc, rất nhanh sau đó liền như không có gì đùa giỡn với tôi.
Điên rồi, thật sự điên rồi.
Tôi vỗ vỗ đầu để những thứ phức tạp vụn vặt trôi ra khỏi đầu, sau đó đứng dậy luyện tập.
Không biết có phải như người ta nói không, phát sốt lên rồi, sốt đến hư cả não.
Đôi khi tôi nhớ rõ ràng Weibo đã đăng bài, nhưng không thể tìm thấy nó. Tin nhắn lưu lại, cũng không có lý nào lại biến mất. Thường thường lại thấy những lời an ủi không thể giải thích được trong những tin nhắn riêng tư, hay lời chỉ trích tôi.
Còn có nữ nhân ngày hôm ấy, nữ nhân ôn ôn nhu nhu ấy, là ai?
Tôi chưa bao giờ nhớ là đã gặp nàng. Nhưng tôi nhớ những ngày hôm đó Dư Chấn gọi nàng là "Nhuế Ca."
Nhuế Ca? Là ai? Tôi trầm tư suy nghĩ rất lâu mà cũng không có đáp án, chỉ có thể để nàng sang một bên.
Ai quan tâm đến nàng chứ?
Tôi là Khổng Tiếu Ngâm - người chảnh nhất toàn đoàn.
- Buổi sáng sau khi tôi thức dậy, điện thoại đã sáng lên, tôi liếc nhìn tin nhắn trong nhóm, nghĩ đến cái nhóm người này sao lại có sức sống như này, mới sáng sớm mà hào hứng đến thế, thậm chí còn có chút khó hiểu.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn thì bắt gặp Đại C, chị ấy bước đến với một khay, trao đổi ngắn gọn vài câu, sau một cuộc trò chuyện ngắn, hỏi: "Tiêu m tỷ, hôm nay em đã xem tin nhắn trong nhóm chưa?"
"Cái gì? Không để ý." Tôi ăn một ngụm cháo, ừm, cũng không tệ lắm.
"Đội của chúng ta sẽ có người mới đến, Nhị Kỳ Sinh."
Tôi nghi ngờ là bản thân đang nghe nhầm nên hỏi lại "Nhị Kỳ Sinh? Không phải Thập Nhị Kỳ Sinh sao?"
"Chính là Nhị Kỳ Sinh, gọi là gì nhỉ..." Chị ấy đảo mắt như đang nhớ lại, "Tôn Nhuế, đúng Tôn Nhuế. Nghe nói lúc vào đoàn có chuyện gì đó xảy ra, cho nên mới nghỉ mất vài năm, hiện tại có thời gian nên đến. Nhưng vẫn đưa cô ấy vào Nhị Kỳ Sinh." Đại C thần bí hề hề nói.
"Oh"
Tôn Nhuế ... Tôn Nhuế ... Nhuế ...
Nhuế? Là nàng sao? Không đời nào?
Nhưng nghĩ về điều đó, tôi thậm chí không thể nhớ khuôn mặt của nàng. Tôi nhớ ... là tóc dài, rất rất đẹp, à áo phông trắng ... và ...sao nhỉ?
Xong rồi. Nói một chút còn nhớ tên, bây giờ thậm chí đến mặt người ta cũng không thể nhớ.
Còn có Nhị Kỳ Sinh, tôi nghĩ lại, Nhị Kỳ Sinh là cách đây bao nhiêu năm. Sáu năm trước, hay năm năm trước, tôi không nhớ rõ nữa.
Nhưng Nhị Kỳ Sinh, nếu nhớ không lầm thì, không phải là năm thứ 2 sao? Một thành viên nghỉ năm sáu năm, công ty vẫn giữ lại. Ơ, nghe có vẻ khó tin, vẫn là đừng nên quá quen thuộc.
Suy nghĩ quá say mê, chả thèm để ý cháo đã múc đến gần hết, Đại C lay lay người tôi. Tôi lắc lắc đầu, mỉm cười, đứng dậy rời đi.
-Không ngờ rằng tôi với thành viên mới đến này lại tiếp xúc với nhau nhanh như vậy.
Công diễn kết thúc thì cũng đã khuya, tôi ngáp một hơi dài bước lên lầu, hành lang vắng lặng, quần áo và túi xách cọ vào nhau phát ra tiếng.
Tôi nhìn thấy người đó đứng ở cuối hành lang, với những hộp lớn và hộp nhỏ chất đống bên cạnh, đứng đó nhìn số phòng. Nghe thấy tiếng động, nàng quay lại.
Thực tế giữa trí tưởng tượng có khoảng cách chênh lệch khá lớn.
Tôi quyết định tạm thời rút lại ấn tượng ‘một chút cũng không dễ tiếp xúc’.
Khi đến gần hơn thì phát hiện đối phương thực sự khá cao, ít nhất là cao hơn tôi. Ánh sáng chiếu xuống bị mái tóc che đi để lại vết bóng đổ trên khuôn mặt.
Nàng nhìn tôi, tôi nhìn nàng, một lúc lâu.
Có chút quen thuộc. Nhưng không thể nhớ ra được.
Tôi nghĩ vẫn nên thân thiện hơn một chút, để thể hiện phong thái của tiền bối của mình.
Vì vậy, tôi cho rằng nên hòa nhã mỉm cười một chút, chủ động đưa tay ra, "A, bạn là người mới đến... Nhị Kỳ Sinh đúng không? Xin chào, chị tên là Khổng Tiếu Ngâm. Em tên là..."
Tên là gì nhỉ? Sao lại không thể nhớ nổi?
“Tôn Nhuế.” Tiểu cao cúi đầu trầm giọng nói, “Em tên là Tôn Nhuế.”
Trái tim tôi kịch liệt run lên, rồi nhảy loạn xạ. Rất quen thuộc, thực sự rất quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra được.
Là nàng...?
Điều duy nhất đọng lại trong tâm trí tôi là giọng Dư Chấn gọi Nhuế Ca, với đôi môi mím chặt và ánh mắt hướng xuống. Cuộc gặp gỡ này quả thực là không thể như tưởng tượng.
Điều này, có thể gọi là gì? Lần đầu gặp gỡ như đã quen thân (Nhất kiến như cố)?
Tôn Nhuế, tôi nhớ ra rồi.
"Ah, em đến từ Đông Bắc đúng không?"
Ngược sáng có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt Tôn Nhuế, "Chị ... làm sao mà biết được?"
"Chị cũng đến từ Đông Bắc, haha. Khẩu âm của bạn rất quen. Ngay khi nghe em nói, chị liền liên tưởng đến điều gì bạn biết không, ‘bạn muốn làm gì’?" Tôi dựa vào tường cười một cách quá khích.
Tôn Nhuế càng ngạc nhiên hơn lùi lại nửa bước, mở miệng, "Haha, vậy sao."
Sau vài câu chào hỏi thì nàng đi vào, trước khi đi tôi còn cố ý liếc nhìn số phòng, 351.
351.
Tôi ngẩn ngơ mặc niệm, 351 trước đây... đã có gì sao? Ai ở đó? ……chứ?
Không được, càng nghĩ thì đầu càng đau. Tôi cảm thấy có chút khó thở, tôi nhanh chóng ngồi trên giường, trái tim liều cả mạng mà đập, tôi lấy tay ôm lấy ngực. Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
-Quả nhiên tuổi tác lớn rồi gì cũng không thể nhớ nổi nữa.
Sáng hôm sau thức dậy tràn đầy sinh lực, chỉ thấy đói.
Trên đường xuống lầu, tôi nhớ đến người mới hôm qua, thực sự rất kỳ quái. Tôi chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng nhớ đường nét của nàng trong ánh sáng, nhưng mà bất luận thế nào cũng không thể nhớ được dáng vẻ và tên của nàng.
Nhưng không ngờ lại gặp nàng trong phòng tập.
Lúc đó tôi đang kể cho Tiền Bội Đình câu chuyện hôm qua tôi gặp nàng, Tiền Bội Đình nhấp một ngụm trà sữa rồi nhìn tôi, nhưng cũng giống như không nhìn tôi.
"Còn là đến từ Đông Bắc sao? Gì gì nhỉ. Gọi là gì nhỉ ... gọi là..."
"Tôn Kê? Oh không ..." Tiền Bội Đình buộc miệng thốt lên, muốn nói gì đó. Đã bị tôi cắt ngang.
“Ha, đúng đúng, Tôn Kê, chính là Tôn Kê.” Tôi vỗ tay, “Chính là em ấy”.
“Cái gì gọi là Tôn Kê? Tôn Nhuế, em tên là Tôn Nhuế.” Không biết từ lúc nào nàng đã đứng sau lưng tôi, áo thun đen đơn giản cùng quần jeans, không trang điểm, đội mũ đen.
"Ya, là em."
Nàng gãi đầu, "Tiền Bội Đình ... tiền bối."
Tôi dường như nghe thấy Tiền Bội Đình cười khúc khích.
"Tiểu Khổng ... tiền bối hảo."
Tôi hít một hơi thật mạnh, rồi lắc đầu nói với hai người đang lo lắng nhìn qua rằng không sao cả.
Tôn Nhuế rất cởi mở, rất khéo nói, cứ như đã quen biết Tiền Bội Đình từ rất lâu rồi vậy, sẽ chủ động pha trò nho nhỏ, cười sảng khoái.
Đôi khi nàng và tôi đối mắt nhìn nhau tôi sẽ sững người lại, ánh mắt lóe sáng, nở nụ cười rất thiếu niên, mắt cong như ánh trăng, ngón tay trắng nõn, các khớp rõ ràng, nhưng ngón út hơi ngắn chút, cũng không quan trọng, cẳng tay thon dài…
Chờ một chút, tôi đang nhìn cái gì vậy? Tôi đã choáng váng.
Haizz.
Nàng dường như nhận thấy rằng tôi đang nhìn nàng, nàng cười đáp lại.
Đại khái như tiểu muội mà tỷ tỷ thích, tôi nghĩ vu vơ.
Khi tôi quay lại Tiểu Tiền nói em ấy có việc phải làm, muốn tôi đưa Tôn Nhuế đi xung quanh, để làm quen với môi trường.
Cũng không có gì, tôi gật đầu đồng ý.
Tôn Nhuế quả thực rất được hoan nghênh, mới ít ngày mà đã có không ít người biết đến nàng, thỉnh thoảng gặp phải các thành viên sẽ mỉm cười chào hỏi nhau, giọng điệu như trò chuyện với những người bạn cũ vậy.
Ah, thật là dễ thích nghi. Vậy thì sẽ không quá áp lực khi đến với SII.
Tôi nghĩ vậy.
Khi quay trở lại tầng 3 tôi hỏi nàng muốn đi đâu nữa không, nàng do dự một lúc, rồi nói nên về phòng thôi không làm phiền tiền bối.
Tôi gật đầu rồi đưa nàng về phòng. Khi bước vào phòng nàng dường như đưa tay ra với tôi, giống như cử chỉ ôm. Tôi chưa kịp phản ứng lại thì Tôn Nhuế đã thu tay về. Gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Thật ra, hai ngày trước em đã đi một vòng rồi."
Tôi xua tay tỏ ý không sao, "Không sao, đi cùng em cũng rất vui."
Đôi mắt của nàng nhất thời sáng lên, như một tiểu nãi cẩu vẫy vẫy đuôi, "Thật sao? Em cũng ... Em cũng rất vui, khi đi cùng tiền bối."
Không biết vì sao nàng lại có chút lắng xuống, nhưng nó không quá rõ ràng.
- An bài của công ty là trực tiếp lên công diễn, cho nên thỉnh thoảng đi qua phòng tập có thể nhìn thấy nàng nhảy một mình trước gương. Khá nghiêm túc, người mới.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra tên của nàng, Tôn Nhuế. Tôn trong Tôn Ngộ Không, Nhuế trong cỏ dại của “thảo” (草) thêm “nội” (内).
Khi không bận tôi cũng sẽ quan sát nàng từ phía sau.
Khi bài hát kết thúc, nàng chú ý đến tôi. Nhìn thấy tôi trong gương, nàng bước tới chỗ tôi, trên mặt nàng vẫn còn lấm tấm mồ hôi.
"Tiêu m tiền bối?"
Không thể không nói tôi khá là được lợi, với danh tiền bối này. Nên tôi mỉm cười vỗ vỗ vai rồi giúp nàng lau mồ hôi trên mặt.
Thuận tay, tôi thề là thuận tay.
Tiểu hậu bối kinh ngạc sờ sờ mặt, nhíu mày mỉm cười. Giống như đại cẩu cẩu, tôi nghĩ, nàng thực sự có chút dễ thương.
Để thể hiện tập tục truyền thống quan tâm đến hậu bối của S đội chúng tôi, tôi không vội vàng rời đi, mà an an tâm tâm ngồi xuống tán gẫu về rất nhiều thứ lung tung (loạn thất bát tao).
Tất nhiên, đây là điều mà các tiền bối nên làm, tôi tự nhủ.
Tôn Nhuế, ngồi xếp bằng ngoan ngoãn, ngẩng đầu lên nhìn nghe tôi kể chuyện của Lão Lai Tiếu và Ngải Tư Thỏ, ánh mắt long lanh, lắng nghe rất say mê.
Lâu lâu lại mỉm cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp. "Tiền bối... Tiền bối..."
Chà, có vẻ rất ngoan.
Đại khái nguyên do Tiểu Tiền là đội trưởng, Tôn Nhuế rất thân thiết với em ấy, ngay cả Lục Đình Phùng Tân Đóa nàng cũng quen thân. Càng nói chuyện nhiều, cũng sẽ chủ động kể ra những chuyện vui.
Nàng cũng gọi Lục Đình là Đại Ca, gọi Phùng Tân Đóa Đóa là Nhị Cẩu, gọi Tiền Bội Đình là Tiểu Tiền, gọi Từ Thần Thần là Đại C, gọi Lưu Tăng Diễm là Tăng Oa, gọi Mạc Hàn là Momo, cũng gọi Vân tỷ, gọi Tư Tư, gọi Tiểu Ngải ...
Cũng rất quan tâm tôi, gọi tiền bối.
Tất nhiên hầu hết thời gian vẫn gọi là tiền bối, thỉnh thoảng khi được gọi biệt danh sẽ mỉm cười ngốc nghếch.
Tôi không thể nói ra cảm giác ấy là như thế nào, đôi khi cũng hoài nghi ý nghĩa thực sự của tiền bối.
"Tiền bối là tiền bối, xem ra không dễ trêu như những tiền bối khác" tiểu tử thối nói.
Điều này không tốt.
Tôi nói, em có thể gọi chị là Tiểu Khổng, cũng có thể gọi là Tiêu m tỷ, cả hai đều được, đừng quá xa cách.
Nàng nhìn tôi, đôi mắt nàng như bừng sáng. Sau đó nàng liên tục gật đầu, nói được.
Hôm đó khi rời đi, nàng đã chủ động ôm tôi. Rất nhẹ, có chút không muốn buông ra, tôi cũng ôm lấy nàng.
Nàng nói, cảm ơn.
Nàng ôm tôi cảm ơn đến mông lung, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, nàng đã chạy mất hút rồi.
Khi rời đi thì cả người như muốn nhảy dựng lên.
Tôi ngẩn người, tự hỏi sao đứa trẻ này lại dễ thương đến vậy.
- Vào ngày công diễn đầu tiên, nàng trông rất hưng phấn. Ngồi trong xe vừa nói chuyện phiếm với Đới Manh vừa bắt chuyện với Tiểu Tiền.
Thỉnh thoảng sẽ quay qua nhìn tôi.
Hừm, đừng hỏi làm sao tôi biết, hình ảnh phản chiếu qua điện thoại rất rõ ràng.
Tuyên truyền của công ty là rất tốt, trên đường đi có ống kính dài ống kính ngắn đang chụp liên hồi, còn có nàng vẫn xem như tiểu hậu bối nhưng không có chút nào luống cuống, còn cười rất khéo trước ống kính.
Ở góc không nhìn thấy tôi chọc chọc vào người nàng, nói không tồi nha Nhuế Nhuế.
Nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu như là điều tất nhiên
Đại MC tôi phát hiện nàng thực sự rất ưu tú.
Chưa kể đến âm thanh call cũng khiến tôi kinh ngạc, nàng thoải mái hào phóng cũng cuốn hút như vậy. Hơn nữa, tôi biết ánh mắt tôi toàn bộ thời gian đều đặt trên người nàng.
Có thể thấy nàng thực sự rất có tài, tất cả các tiết mục đều có thể hoàn thành một cách tỉ mỉ, những ngoài ý nhỏ nhỏ đều có thể xử lý nhanh chóng.
Khi tôi ngồi trong hậu trường, nghe bên ngoài la hét, truyền đến tiếng hét nghe như NII, đứng trên sân khấu là Triệu Việt. Nên tôi lén nhìn lên sân khấu. (ý chỉ tiếng call của rsj lớn như tiếng fans zy)
Được rồi, tôi cũng muốn hét lên.
Không thể không nói, tôi với nàng, có chút hảo cảm không thể giải thích được.
Toàn đoàn đại khái không có ai là không có hảo cảm đối với nàng.
Cứ như ... Cứ như gì nhỉ?
Gặp lần đầu như đã thân (Nhất kiến như cố)
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng là Thập nhất kỳ lại tính thành Nhị kỳ sinh. Rõ ràng là một đứa trẻ lên ba, tôi đang cười với một đứa trẻ.
Cười thì cũng không có gì không đúng, chỉ là ánh mắt của Tiểu Tiền và Momo quá kỳ quái, cứ như tôi sắp mưu mô làm loạn, à pei, còn có những kế hoạch khác. Tôi quay lại hỏi họ có muốn uống nước không, hai người họ cùng lúc quay đầu lại.
Cổ quái
Cũng xem như Nhất kỳ lão láu lỉnh tôi rất chắc chắn họ đang giấu tôi điều gì đó. Nhưng tôi không biết.
Mỗi người đều như cất giấu bảo bối gì đó, lộ ra chút sơ hở, nhưng không thể chạm vào.
Cái này gọi là gì nhỉ? Lạy ông tôi ở bụi này (ở đây không có ba trăm lượng bạc).
Ngay cả Tiểu Tiền, đối với những câu hỏi liên miên của tôi, cũng cười nói không có gì.
Hứ, mấy người không nói cho ta biết, ta sẽ tự mình động thủ, mọi thứ sẽ ổn thỏa. Nhưng trước đó, trước khi đứa nhỏ xuống đây tôi nhất định phải xem xem mới được.
Ta có thể, lang nhất toàn đoàn, Khổng Tiếu Ngâm.
-Trong buổi tổng duyệt cho công diễn mới, chúng tôi ở trong phòng tập để học nhảy.
Sau khi phân chia unit, tôi một bên vừa nhảy theo nhạc, một bên vừa nhìn đứa nhỏ qua gương đang ngoan ngoãn quấn bảo hộ gối sau lưng tôi. Đột nhiên nảy sinh một cảm giác.
Chính là rất an tâm, rất vững chắc và cũng có chút thích thú, nên tôi đã xoay qua.
Tôi nói, Tôn Nhuế, đến đây chúng ta thử xem?
Ah? Đứa nhỏ mở miệng, bập bẹ bập bẹ chỉ phát ra được một từ.
Chúng tôi bất ngờ khớp đến từng nhịp.
Giống như đã cùng luyện qua vô số lần vậy.
Đứa trẻ mở miệng, nhìn tôi. Rồi chợt bật cười.
"Wow, mấy người thật là..."
“Trời sinh một đôi.” Tôi tiếp lời, rồi lại làm theo tác phong thường ngày, gần như nghiêng ngả về phía Tôn Nhuế cười, “Phải không? Tam Ca Ca?
Khi kiểm tra thủy biểu thì phát hiện rằng các fans thích gọi nàng là Tam Ca, nên tôi cũng tìm hiểu rồi học.
Thành thật mà nói, tôi thiếu tự tin. Đối với nàng, đối với câu nói này, đối với tôi, tôi có chút hoài nghi.
“Một chút, một chút thôi.” Nàng lắp bắp trả lời, điều này không làm tôi xấu hổ.
Tôi tiếp tục câu chuyện, nói: "Haiz, Nhuế Nhuế của chúng ta ưu tú như này, đương nhiên xứng đáng có một tiểu tiên nữ ưu tú."
"Tiểu tiên nữ là?"
"Chị đây."
“Ohhh.” Những người khác gật đầu hai lần khoa trương, còn nàng chỉ cười xấu hổ.
Khi trở lại phòng, nàng nghiêng người nói, tiểu tiên nữ. Cũng đặc biệt quan sát xem có ai xung quanh mình đi đi tới lui hay không.
Tôi cười khúc khích nói, tiểu ngốc nghếch.
-Ngày hôm đó tôi đến chơi với Đại Ca Nhị Cẩu như thường lệ, không ngờ Tôn Nhuế đã ở đó, ba người họ đang ăn đồ gọi ship.
Từ khi nào mà họ chơi thân như vậy?
Tôi vô vô tư tư ngồi xuống, há miệng.
Lục Đình ghét bỏ vỗ vỗ tôi, Phùng Tân Đóa thì thân thiện xoa xoa đầu tôi, chỉ có nàng cười xấu hổ đẩy mấy hộp đồ ăn đến trước mặt tôi.
Tôi a lên một tiếng, nàng sững sờ đút cho tôi miếng rau.
Hai má phồng lên rất to, tôi khốn khổ cười với nàng.
Bên cạnh truyền đến tiếng ‘chậc chậc’ ghét bỏ từ Mã Lộc.
Tôi mặc kệ, an an tâm tâm điều chỉnh hướng đệm, dựa vào Tôn Nhuế nghịch điện thoại. Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, lúc ấy nàng cũng ngồi im không cử động.
Tôi mơ một giấc mộng.
Tôi mơ thấy nàng là Nhị kỳ sinh quang minh chính đáng, chúng tôi cùng nhau vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất của công ty, mơ thấy nàng luôn buồn bã vì Tổng Tuyển không vào vòng, mơ thấy nàng cười đắc ý, mơ thấy chúng tôi đang trên sân khấu biểu diễn, mặt đối mặt cười tươi. Dưới sân khấu nắm tay nhau, khi trong phòng không có ai thì hôn nhau.
Nụ hôn của nàng vừa mãnh liệt vừa nồng nhiệt, vừa ôn nhu ân cần, tôi nhớ mình dựa vào tường thở hổn hển, nhớ gương mặt nàng khi ánh đèn phản chiếu.
Nàng đội một chiếc mũ đen giống như ngày đầu tiên. Khi môi ấm nóng lên, tôi vẫn nhớ như in cảm giác vành mũ đập vào đầu.
Sau đó tôi giật mình tỉnh dậy.
Đại Ca và Nhị Cẩu không ở đó, Tôn Nhuế dựa vào tường nheo mắt. Trong đầu tôi vẫn còn chân thực lưu lại cảm giác lạnh khi ngón tay đó chạm vào mình lúc cuối (trong mơ), tôi di chuyển thân thể, mới nhận thấy mình đang đổ mồ hôi.
Nàng quay lại nhìn tôi. Giọng nói vừa tỉnh dậy thật trầm ấm, "Sao vậy?"
Không có gì. Tôi nói. Nhưng tim không ngừng đập loạn xạ, tôi nghĩ, tiểu lộc sắp nhảy ra ngoài.
-Sau đoàn kiến của S đội, như thường lệ chọn đến Haidilao. Nàng đang lẩm bẩm một mình (niệm niệm hữu từ), tôi có thể nghe thấy gì đó, đại khái là thích ăn nước sốt gì hay gì đó.
Tôi nhún vai, mỉm cười mở lon bia, đưa cho nàng. Đại C nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, nói Đại Tôn bị dị ứng với cồn, không uống được.
Tôi oh lên, quay đầu lại muốn lấy Coca sau lưng, nhưng Tôn Nhuế đã cầm thẳng chai bia, làm một hơi.
Có lẽ là quả thực không uống được, tôi buồn cười nhìn nàng nhăn lại mặt, quẹt quẹt miệng, dường như vẫn còn dư vị. Sau đó như nào nàng đều không tham dự, bởi vì nhấp một ngụm cồn mà tiểu bằng hữu đã hoàn toàn ngây người nhìn vào cốc coca đang sủi bọt.
Mặt đỏ bừng, phần lớn thời gian ngoài phát ngốc thì luôn nhìn tôi cười haha.
Wei, Tôn Nhuế. Tôi vỗ nhẹ vào mặt nàng.
Có ổn không?
Người chỉ cười đáp.
Tôi thở dài, lôi đứa nhỏ vào nhà vệ sinh, lấy nước vỗ nhẹ vào mặt nàng. Đứa nhỏ ngoan ngoãn chỉ biết nhìn tôi, cao hứng như được ăn ba bát cơm.
Chỉ là không chịu rời khỏi nhà vệ sinh, dựa vào tường kéo kéo áo tôi ‘hừ hừ’. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể ở lại dỗ dành nàng.
Nói hết lời cuối cùng cũng bằng lòng đi ra ngoài, tôi thở phào nhẹ nhõm muốn xoa xoa đầu của nàng.
Một nụ hôn mang mùi cồn liền áp tới.
Đại não tôi trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm gì. Thậm chí không nhận thấy lưỡi nàng đang tiến vào.
Khi sự mềm mại không có lý trí đó quấn lấy tôi, tôi gần như không thể đứng vững. Đến lúc đó tôi mới nhận ra sức mạnh của đứa nhỏ này lớn thế nào. Nguyên do vẫn là vì uống rượu.
Nên chỉ có thể bị giữ chặt trong vòng tay nhiệt khí bừng bừng, tay nàng trượt bên hông xuống giữa eo tôi, rồi vuốt lên, sờ sờ mặt tôi. Đôi mắt mờ sương chỉ biết nhìn tôi, nụ cười như một kẻ ngốc.
"Tỷ... Tỷ tỷ... Tiểu Khổng... thích..."
Tôi đột nhiên có chút khẩn trương. Vòng tay ôm lấy nàng.
Sau đó nàng buông tay. Ngã về phía trước, thiếp đi trong vòng tay tôi.
Hai vị đội trưởng thong dong đến muộn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ này của tôi liền giật mình. Ba người hợp lực, cuối cùng cũng mang Tôn Nhuế người đang mơ mơ hồ hồ ngủ trở về.
Tiểu Tiền đưa Tôn Nhuế trở về 351.
Tôi một mình trở về phòng.
-Tôi nghĩ, có lẽ tôi lại bị bệnh rồi.
Nếu không làm sao có thể không ngủ suốt đêm, chỉ nghĩ về một điều, cụ thể là một người.
Tôn Nhuế.
Tôi luôn nghĩ về nàng, dù không biết mình nghĩ gì. Nhắm mắt lại là những lát cắt ký ức hỗn hỗn loạn loạn, những gì tôi nhớ, những gì tôi không nhớ.
Mơ hồ là một câu chuyện đã rất lâu rất lâu trước đây. Giống như giấc mơ trước đó vậy.
Chúng tôi, vẫn là thiếu nữ thần tượng. Nhưng nàng cũng là một thành viên của Lão Lai Tiếu. Trong vòng cp cũng khá phổ biến (phong sinh thủy khởi). Tôi cũng gọi Lục Đình là Đại Ca, Phùng Tân Đóa là Nhị Ca, Tiền Bội Đình là Tiểu Tiền, Từ Thần Thần là Đại C, Lưu Tăng Diễm là Tăng Oa, Mạc Hàn là Momo, cũng gọi Vân tỷ, gọi Tư Tư, Tiểu Ngải... nhưng ở đó, nàng gọi tôi là Tiểu Khổng.
Tôi sẽ cười hihi với nàng trên sân khấu, trên zhibo sẽ không kiêng dè mà gọi phu quân, sẽ không ngừng dính vào giường 351, sẽ mắng chú mèo xám tên Duang Duang ...
Đồng đội sẽ hét lên aiyo aiyo, với ánh mắt đầy ẩn ý, sẽ gọi nàng là Tam Ca, Tam muội muội, Tôn Kê ...
Nhưng những thứ này ... chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi gọi đây là một bản thân khác.
Nhưng đôi khi, tôi cũng sẽ hoài nghi tính chân thực của mình.
Tôi rốt cuộc là ai?
Nguồn gốc của giấc mơ không hồi kết xuất phát từ việc vô ý phát hiện ra siêu thoại nơi đã bị bỏ hoang đến mức chôn vùi, Tam Tiếu.
Nhấp vào, là một cái gì đó từ rất lâu, rất lâu, rất lâu trước đây. Có những video, hình ảnh, những bài văn nhỏ, còn có thể là nhiệt huyết đã qua của chúng tôi.
Cuối cùng lời hồi âm mới nhất là một tuyên bố nói rõ, với tiêu đề tạm ngừng cập nhật.
Và hiện tại, ngày tôi tỉnh dậy là ngày đầu tiên đó.
-Vậy mọi thứ đại khái có thể được giải thích.
Tên tôi là Khổng Tiếu Ngâm, trước đây cũng được gọi là Khổng Tiếu Ngâm, sau này cũng là Khổng Tiếu Ngâm. Trước đây là Nhất Kỳ Sinh, hiện tại là Nhất Kỳ Sinh, sau này là Nhất Kỳ Sinh đã tốt nghiệp.
Nàng tên là Tôn Nhuế, trước đây cũng được gọi là Tôn Nhuế, sau này cũng là Tôn Nhuế. Trước đây là Nhị Kỳ Sinh, hiện tại là Nhị Kỳ Sinh, sau này là Nhị Kỳ Sinh đã tốt nghiệp.
Làm gì có chuyện ngoài ý khi vừa gia nhập nhóm, người mới Nhị Kỳ Sinh, chẳng qua chỉ là vở kịch mà cả đám người cùng nhau diễn.
Ít ra, nàng vẫn là Tam Ca.
Và chúng tôi đã từng là người yêu của nhau.
Tôi đã dành một buổi chiều để xem khắp siêu thoại hết lần này đến lần khác. Đại khái cũng được tính là đả thông mạch suy nghĩ và dòng thời gian.
Nằm trên giường nhưng không ngủ được, đầu cứ đau nhức.
Lượng thông tin trong đầu quá lớn, khiến tôi cảm thấy vô cùng hỗn loạn. Tôi hầu như không biết gì về toàn bộ sự việc này. Từ lúc tôi xảy ra chuyện đến khi nàng rời đi ...
Tôi thậm chí không nhớ tên của nàng, Tôn Nhuế.
Cho nên sau khi đọc hết câu chuyện, tôi hầu như không cảm thấy bất kỳ cảm giác gì lạ. Điều đáng nói là cảm thấy đau lòng cho nàng trong câu chuyện, còn với Khổng Tiếu Ngâm lạnh nhạt đó cũng khó chịu. Giống như đọc một cuốn tiểu thuyết, đưa ra những suy đoán hợp lý về nhân vật chính.
Điều này chân thực đến mức khiến người ta thấy tuyệt vọng, bạn nhìn những ngôi sao rực rỡ biến mất trên bầu trời, cuối cùng rơi vào màn đêm dày như mực, không thể tan biến, vùng vẫy cũng không thể thoát ra được.
Thình lình muốn uống rượu.
Tôi nằm trên giường mà không bật đèn. Chỉ nhìn trân trân lên trần nhà không có gì ngoài một màu đen kịt. Bắt đầu suy nghĩ.
Dù ở góc độ nào, có lẽ nàng cũng không nên là người phải chịu ủy khuất như này.
Lúc đó trong đầu nàng đang nghĩ tới điều gì? Nếu tôi và người này, bây giờ, sau này, tương lai đều sẽ không lúc cùng xuất hiện. Nàng sẽ làm gì? Nàng yêu tôi đến nhường nào? Sẽ chọn buông bỏ tôi, hay sẽ giữ lấy tôi.
Và tôi thì sao? Nếu đó là tôi thì sao? Nếu nhớ rõ tất cả sự việc, thì trước giờ tôi không phải là không có tim không có phổi ah.
Nhân vật chính khác của câu chuyện này không biết gì cả.
Tôi vẫn nhớ lần đầu nghe Đại C nhắc đến nàng, ánh mắt như có ánh sáng. Lúc đó tôi vẫn rất ngạc nhiên là đứa nhỏ như thế nào mà có thể C của chúng tôi hết lời khen ngợi –– Rồi sau đó tôi gặp đứa nhỏ đó, tôi lại tiếp tục kinh ngạc –– đứa nhỏ.
Cuối hành lang thì thầm cười, chiếc mũ đen nhỏ, cẩn thận từng li từng chút ngước mắt lên, tôi cười với nàng bằng sự đặc biệt dễ thương giành cho hậu bối.
Mở rộng vòng tay rồi lại hạ cánh tay xuống, trong đêm tối mắt nàng đen láy, luôn như thế mọi lúc, chỉ khi nhìn tôi, sẽ tỏa ra ánh sáng.
Tôi rất thích đôi mắt của nàng, chúng có màu đen đơn thuần và trong veo. Giống như đôi mắt của một đại cẩu cẩu, nhìn thấy người liền mỉm cười, như ánh trăng thanh tuyền long lanh, bóng cây đung đưa trong rừng sâu, những vì sao sáng rực rỡ trong đêm đen vô tận.
Tôi thấy hơi bất bình vì nàng.
Nhưng, tôi có vẻ cũng có chút thích nàng rồi.
Làm thế nào đây? Tôn Nhuế ah.
Em nói lần nữa xem, liệu chị có còn thích em không?
- Tất nhiên là nàng không biết về việc này. Vì vậy chúng tôi vẫn là những người đồng đội tốt ở khía cạnh tươi sáng. —— Thực ra nàng cũng là một đồng đội tốt, nhưng tôi không có cách nào xem nàng như một tiểu hậu bối đơn thuần được nữa.
Nên tôi một bên ra sức đặt mình vào góc độ của một người ngoài cuộc, một bên vẫn giao tiếp với nàng.
Tôi biết khi tôi nhìn nàng thì ánh mắt nhất định cũng đã mang theo cảm tình. Nhưng tôi đã chọn cách giấu đầu hở đuôi giấu mà đè xuống đáy lòng, để mọi thứ diễn ra tự nhiên vậy.
Siêu thoại Tam Tiếu cp xuất hiện đúng lúc, mang những giao tiếp không đơn thuần, những tình cảm không thể diễn tả thành tình chị em xã hội chủ nghĩa.
Thỉnh thoảng tôi xem nó, cư dân mạng bằng kính hiển vi thực sự có thể mang mọi thứ trước ống kính phóng to lên. Tất nhiên tôi rất ngưỡng mộ kiểu tình yêu thiết thực đó.
Cũng giống như Tiếu Tiền ngày xưa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ khắc cốt ghi tâm điều gì đó, mọi thứ đều phải trôi qua, không phải sao?
Sự ngượng ngùng đơn phương của tôi kéo dài cho đến công diễn sinh nhật đầu tiên của nàng, tất nhiên là lần đầu tiên trong trí nhớ của tôi.
Nàng nũng nũng nịu nịu chọc tôi trên weixin, hỏi liệu tôi có thể tham gia công diễn sinh nhật không, tôi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó mới trả lời "Có thể ya."
Trên đây là đoạn tưởng tượng của tôi. Tình huống thực tế là tiểu hài tử hoạt bát càng nhiều chút là hùng hùng hổ hổ xông vào phòng tôi, ngoan ngoãn lanh trí hỏi xem có muốn đến công diễn sinh nhật của nàng không.
Tất nhiên. Tôi gật đầu, xoa xoa đầu nàng. Giống như ký ức kia không tồn tại, nhẹ nhàng từ từ tiến lại gần —— dùng cằm cọ cọ.
Tất nhiên là có thể rồi, Nhuế Nhuế của chúng ta.
Đứa nhỏ, cười híp cả mắt, làm nũng ôm lấy tôi, giống như đối với những người đồng đội bình thường.
-Sau sự cố Haidilao, Tôn Nhuế có vẻ can đảm hơn, cứ dính với tôi rồi cười, sẽ quấn với tôi mà làm nũng, sẽ chủ động khi trên công diễn.
Bắt chuyện với tôi. Lúc đó dáng vẻ của nàng vẫn bình thường, và tôi luôn cảm thấy quen thuộc. Ký ức như trang giấy trắng bị lãng quên đã có thêm nhiều màu sắc, và tôi nghĩ đó là niềm vui.
Ánh trăng lãng mạn ở nơi nào?
Tại nơi này, chính là em.
Lần đầu tiên vào 351, tôi vẫn còn khá hiếu kỳ. Một phần vì áy náy trong lòng, một phần vẫn cố gắng nhặt nhạnh những thứ đã mất.
Giữa hai chúng tôi, chưa bao giờ tan vỡ, chỉ là không hoàn chỉnh.
DuangDuang. Nàng gân cổ lên kêu, cả nửa ngày trời, con mèo con lông xám bên trong không tình nguyện (bất tình bất nguyên) mới ngó đầu ra, liếc một cái rồi lười biếng lùi lại.
DuangDuang, tôi nhớ rồi. Trong giấc mơ.
Ngồi đi, không cần khách sáo. Tôn Nhuế vô vô tư tư nằm xuống ghế sô pha, vỗ vỗ phần trống bên cạnh.
Tôi ngồi xuống, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, kiểu lòng bàn tay lạnh ngắt.
Em gọi thức ăn, chị muốn ăn gì? Tôm hùm đất thì sao? Tôn Nhuế cầm điện thoại nghiêng đầu hỏi tôi.
Không được, tôi là Khổng đại ngỗng chảnh nhất sông Seine, làm sao có thể rén (hèn nhát) như này được.
Tôi gật gật đầu, cuối cùng hạ quyết tâm đi vào chủ đề ngày hôm nay. Tôi gọi nàng đến, thảo luận về chiêu bài trong công diễn.
"Cái này, lần này em muốn nhảy gì?"
"Trouble Maker đi?", Nàng nói, thoát ra khỏi trang chủ order, nhấp vào video.
Có chút khí SAO, không có ý nghĩa khác.
Cả hai chúng tôi đều an an tĩnh tĩnh xem video trước mắt, nàng nhìn tôi "Thế nào?"
Phải nói lại lần nữa, có chút khí SAO, không có ý tứ gì khác.
Tôi thầm nghĩ phải làm thế nào để trả lời nàng, Tôn Nhuế tự nói ra điều mình muốn (tự cố tự địa): "Có phải có chút gì không tốt không?"
“Không đâu, cũng tốt đó.” Tôi vừa trả lời, vừa khổ não nghĩ vì vẫn còn một đống nợ tiết mục.
Khi tôi cau mày quyết định giãn chân mày để đến gần với đứa nhỏ hơn, gạt những thứ khác sang một bên, Tôn Nhuế lại nói: "Nhưng chỉ có hai chúng ta nhảy, chắc sẽ phải có tiết tấu gì chứ..."
“Vậy tìm thêm hai người đi.” Tôi buộc miệng đáp, một bên dựa vào lưng ghế sofa, đặt chiếc điện thoại vô vị xuống, đặt tay lên vai nàng, xoa xoa.
Chà, cảm giác không tồi.
Tôn Nhuế không nói gì về hành động khó giải thích này của tôi, vào hộp thoại mở ra thoáng đưa tôi xem, "Vậy thì gọi Tiểu Tiền, Đại C, 001 cùng đi."
Tiểu Tiền Đại C thì tôi có thể hiểu, nhưng tôi khi nhắc tới 001 ... tôi đã cau mày. Công ty đại khái vẫn muốn tìm CP thương mại cho đứa nhỏ ngốc này, như Đới Mạc, Mã Lộc, Thất Ngũ Chiết, Tiền Tiếu vậy.
Nhưng thẳng nam khó mà thông suốt.
Mặc cho việc mọi người ám thị như thế nào, Tôn Nhuế vẫn cười ngốc hehe như không biết.
Cuối cùng tôi gật gật đầu, nói đồng ý.
Sự việc đã được hoàn tất, mối quan hệ giữa hai chúng tôi dường như đã thân thiết hơn rất nhiều.
Sau đó là tập nhảy trong phòng tập, phần solo thì vẫn ổn, trong quá trình hợp tác với Tôn Nhuế hầu hết thời gian cứ ngại ngùng tiến gần nhau, sau đó cười một tràng.
“Em đừng náo nữa, mau, tập nhảy đi.” Tôi vỗ vỗ vai ngốc tử đang ngồi xổm trên đất cười nói.
“Oh,” ngốc tử đáp lại, ngoan ngoan ngoãn ngoãn.
Có một vài động tác đặc biệt gần gũi, nàng thuận tay trượt xuống, tôi nhìn khuôn mặt lúng ta lúng túng của nàng phóng đại trước mắt. Tôi dường như đang nhìn vào ánh sáng trong đôi mắt của nàng, tôi dường như có thể nhìn thấy rõ ràng, tôi dường như hiểu được rồi.
Tôi nhắm mắt lại.
Chụt
Bên má liền bị mổ (hôn) một cái.
Tôi mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt né tránh của nàng, còn có vành tai đã đỏ bừng.
"Tiểu ... ưm ..."
Tôi đã sử dụng một chút năng lượng ấn nàng vào gương, mỉm cười như một tên lưu manh, tôi cúi người chóp mũi gần như chạm vào mặt nàng, "Nhuế Nhuế của chúng ta, thật đáng yêu."
Hwa. Nhất thời trời đất liền quay cuồng, trời đất mù mịt, trời nam đất bắc, long trời lở đất. Lần này người bị ép vào gương là tôi.
Nàng nhăn mặt lại giả vờ hằn học hung dữ, dùng miệng chặn những gì tôi định nói tiếp theo.
Kỹ năng hôn của tiểu hài tử không tồi, nhưng quá vội vàng một cách táo bạo (minh mục trương đảm). Môi Tôn Nhuế rất mềm, nụ hôn cứ liên tục lòng vòng dạo quanh bên ngoài ma sát mà không vội tiến sâu vào.
Mãi sau tôi mới nhận ra đây có lẽ là lần đầu tiên tôi hôn. Lần trước bị ép không tính.
Cả người tôi bị khống chế, sức lực của Tôn Nhuế thật đáng sợ, tôi mở mắt ra nhìn nàng có chút sốt ruột không vững, lúc này tôi có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của người trước mặt do đồng tử màu đen của nàng phản chiếu, liền nhắm mắt lại cam chịu, các giác quan đều tập trung vào điểm tiếp xúc thân mật với nhau.
Nụ hôn của Tôn Nhuế rất nhiệt, cũng rất khẩn trương. Khi nàng hôn thì tôi đã đứng hình mất 10s, tôi liếm liếm môi, tất nhiên sau đó chúng tôi đã quấn chặt lấy nhau.
Thần sắc vốn dĩ quấn quýt vạn phần của đứa nhỏ đột nhiên thay đổi. By the way, bạn có biết Sư Tử không?
Tôn Nhuế thuộc cung Sư Tử tôi biết điều đó, tôi không ngờ rằng nàng có thể trông giống như một con sư tử, vâng, đúng là Sư Tử không phải sao?
n, vấn đề này cần phải tự mình trải nghiệm.
Tôi không biết khi nào mà nàng đã dừng lại, hay tôi làm sao cùng nàng trở về 351, chứ đừng nói đến việc làm sao mà nằm trên giường.
Nàng an an tĩnh tĩnh ôm tôi lăn trên giường, như muốn khoe chiếc giường 1,8×1,8 lớn cỡ nào. Thầm thì, hơi thở ấm nóng phà vào cổ, cảm giác nhột nhột.
Ey ey, chúng tôi vẫn là hữu nghị cách mạng thuần khiết.
Thời điểm sáng sớm mở mắt trong chốc lát tôi vẫn còn ngây người, nghiêng đầu nhìn người nghênh ngang (đại dao đại bài) đang ngủ say, cánh tay còn để ngang người tôi. Tôi thậm chí còn cảm thấy một chút đau lòng cho hai người dường như đã được giải thoát vào ngày hôm qua.
Đầu óc tôi còn lộn xộn (loạn thất bát tao) đang trống rỗng, lúc này Tôn Nhuế mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, tôi nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt vô tội của nàng.
- Trouble Maker trình diễn cuối cùng thập phần hoàn mỹ, nón đen nhỏ rất soái, cũng rất tra. Xem như là để lại một cái kết đầy dư vị.
Sau khi tan làm công diễn trở về trung tâm, Tôn Nhuế lúng túng đi theo tôi lên xe, rồi thản nhiên (hảo bất khách khí) ngồi xuống bên cạnh tôi, trên đầu vẫn là chiếc mũ, làm che đi ánh sáng khi cúi đầu bấm điện thoại, ánh sáng tạo ra cái bóng hắt lên khuôn mặt.
Hai chúng tôi không nói gì trong suốt quá trình xe di chuyển.
Tôi thỉnh thoảng bấm điện thoại một lúc rồi ngẩng đầu lên, rất tốt, vẫn đang chơi điện thoại. Hoặc là trêu đùa với người khác, trò chuyện với mọi người. Ngay khi bước xuống xe nàng lặng lẽ nắm tay lôi kéo tôi.
Tôi nhướng mày, đối mặt với ánh mắt ai oán của nàng, nắm lấy tay nàng bước xuống xe. Kéo người về 351 ngay lập tức.
"Nói đi, có chuyện gì vậy?"
?
Mặt Tôn Nhuế truyền đến một thông tin, nghi hoặc.
Tôi trợn tròn mắt, "Không phải em gọi chị sao?"
"Em gọi chị khi nào chứ ..." Tôn Nhuế cong môi ủy khuất, bế Duang vừa tỉnh dậy đang ra sức vùng vẫy, trêu đến nỗi Duang không bình tĩnh quay đầu lại cắn nàng.
"Em ở trên xe không phải lôi kéo chị sao? Tính làm gì ah, nhóc tính ăn vạ à?", “Em khi đó, em lúc đó muốn nhắc chị chỉnh lại quần áo…”
"..." Được, được đó, làm phiền rồi.
Cuối hè, trời vẫn còn ngột ngột ngạt ngạt khiến người ta khó thở, từng chút, từng chút gợn sóng, rồi sau đó trên mặt nước không cá có tiếng “bóc” của bong bóng nước.
Bong bóng nước vỡ rồi.
Tôi lặng lẽ bóc phốt những ý nghĩ kỳ lạ của bản thân, mong nàng chủ động nhắc đến những sự tình ngày đó. Kết quả là, vẫn là tôi tự mình đa tình.
Haiz. Không ngờ Khổng Tiếu Ngâm người chảnh nhất toàn đoàn giờ lại phải chịu loại chuyện này, suy tính hơn thiệt.
Tôn Nhuế thực sự là một người rất rất kỳ quái. Bạn bơ nàng, nàng sợ cô đơn, nên phải tìm lý do đường đường chính chính nhiệt nhiệt náo náo. Bạn chủ động đến tìm nàng, nàng sẽ luống cuống trốn tránh, chân tay vụng về.
Tôi dường như nghe thấy giọng nói của Đại Ca, "Khổng Tiếu Ngâm ah Khổng Tiếu Ngâm, cậu cũng có ngày này!"
Là tôi cũng có ngày hôm nay.
Tôi phục.
Tôi cẩn thận đè nén những háo hức không ổn định, cụp mắt xuống, giả bộ như không có gì, "Vậy được rồi, chị về đây."
“Aiz cái này ...” “ n?” “Duang của chúng ta nhớ chị rồi. Chị xem.” Tôn Nhuế nói rồi cúi đầu xuống, xoa xoa đầu Duang.
"..." là Duang nhớ tôi hay em nhớ tôi? Chết tiệt. Cùng Tôn Nhuế nói chuyện sao lại khó khăn đến vậy.
“Cho nên?” Tôi vốn dĩ đã bước đến cửa phòng, dựa vào tường khoanh tay nhìn nàng.
Tôn Nhuế ôm tên đầu hói xám kia bước, nàng đứng trước mặt, giọng nghẹn đi, “Tiểu Khổng tỷ tỷ, em rất nhớ chị ah, có thể ở bên em một lát được không.” Sau đó lộ ra vẻ mặt đỏ bừng tía tai, ngôn từ đầy lý lẽ quan trọng. "Chị xem, Duang tự mình nói đó."
Eh, được rồi, lý do chính đáng khiến người ta tin tưởng nghe theo.
Tôi mỉm cười, xoa đầu nàng một cách không vui lòng "Vậy thì chị sẽ ở lại lâu hơn xem Duang đáng yêu của chúng ta."
Đứa nhỏ lập tức nở nụ cười như hoa, "Cảm ơn tỷ tỷ."
Đứa nhỏ ngạo kiều.
Tôi ôm lấy bé mèo xám nhỏ lên, cười nói: “Con xem baba của con có phải là người phong kiến gia trưởng không.”
"Ah? Ý chị là sao?"
Tôi không trả lời. Tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, nghĩ về việc nhắc nhở Tôn Nhuế trước khi zhibo.
Tôn Nhuế đang vô cùng buồn chán (bạch vô liêu lại) chờ đợi shipper liền lấy lại tinh thần, bế DuangDuang ngồi xuống, cười hihi nói: "Vậy thì chúng ta bên nhau đi, cùng nhau."
-Tôn Nhuế không nói gì, nhưng thái độ tốt rõ ràng không ít. So với trước đây né né tránh tránh nàng đã tự nhiên hơn nhiều.
Mối quan hệ của Lão Lai Tiếu với nàng ngày càng thân thiết, oh không đúng, nàng đúng ra đã là thành viên của Lão Lai Tiếu. Nàng từ trước đến nay đều trong Lão Lai Tiếu, sáu người Lão Lai Tiếu.
Đại đa số sau đó chúng tôi tình cờ (bất mưu nhi hợp) đóng vai là cp thương mại. Hiện tại với thông tin “Tam Tiếu phục sinh” tôi đã không còn ngạc nhiên.
Riêng nàng vẫn là cô gái cung Sư Tử vô vô tư tư, vô tâm (một tâm một phế), hiếu thắng cũng vừa sợ cô đơn.
Tôi dần dần hình thành thói quen đến 351. Tất nhiên, cửa phòng Lão Lai Tiếu rất dễ vào, cốc cốc 2 lần, sẽ có một giọng nói dương dương tự đắc vang lên, "Thẻ phòng ở chỗ cũ."
320 là không gian riêng của Mã Lộc, bọn họ có ranh giới của bản thân, khi họ cho tôi vào, thì tôi sẽ vào chơi cùng. Không giống sao? Tôi sẽ là người ngồi ôm điện thoại ở góc phòng, xem bọn họ chơi.
Còn có thể gọi Tiểu Tiền cùng chơi.
Cùng Đại C, Tiểu Tiền trêu đùa nhau, cũng không mất tao nhã.
Hiện tại tăng thêm Tôn Nhuế, 351 dần dần trở thành một khu vực các chị em thích, hàng xếp ở cửa phòng dự tính sẽ dài đến Cáp Nhĩ Tân.
Thật tốt ah, Lão Lai Tiếu vừa vặn đủ người. Bọn họ nói như vậy.
Natto và Duang là hảo huynh đệ, nhưng Duang muối gấp 100 lần, là cao lãnh nam thần. Pang Pang tính tình nổi tiếng tốt giống như Tiểu Tiền, cho dù xoa như thế nào, cũng sẽ không nổi giận.
Duang không giống mama của ẻm. Thích là thích, ghét là ghét, rén cũng rén một cách nghiêm túc, dã cũng dã vô cùng ra bộ ra dáng. Cũng giống nàng, nhút nhát giấu giấu diếm diếm, trong lòng muốn nói nhưng không dám nói, còn để tiểu tiên nữ tôi phải đi đoán.
-Tôi mang mấy lời thổ tào nguyên vẹn này nói với Tiểu Tiền, Tiểu Tiền ôm Pang Pang lười biếng, tôi nghiêng người xoa xoa bộ lông, nghĩ đến con mèo xám kia.
Tiểu Tiền cũng ngoan ngoãn nghe, nhưng không nói gì, chỉ hạ nhiệt độ điều hòa xuống vài độ.
“Nóng quá đi” em ấy nói.
Đúng ah, thời tiết vào tháng mười thực sự nóng chịu không nổi.
Chúng tôi nhanh chóng lướt qua chủ đề này, tán gẫu nói về lý tưởng, nói về tương lai, nói về việc tốt nghiệp.
Tiểu Tiền đột nhiên đứng dậy và bước đến với hai chai bia lạnh, để một chai trên bàn rồi tự mở chai kia.
Tán gẫu đến kiểu này thì lúc nào cũng có hơi men.
Cuối cùng nói gì tôi hiện tại cũng không rõ nữa. Tất cả những gì tôi biết là khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Tiền cùng đôi mắt ngấn lệ.
Em ấy nói, "Tiêu m tỷ ah... Tiểu Khổng ... Khổng Tiếu Ngâm ..." wu wu thút thít.
Tôi cũng uống nhiều không kém, gần như uống say đến nỗi phải gọi điện cho Đại Ca đến giải cứu.
Cuối cùng tôi không trở lại giường nhỏ, cũng không thể trèo lên giường của Mã Lộc.
Cuối cùng tôi trở lại 351.
Tôi cũng là do uống vội, một lúc liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Nằm xuống nhắm mắt đến khi bớt chóng mặt một chút.
Tôn Nhuế không ở đây.
Tôi nhớ nàng vừa ở đây. Nếu không Đại Ca sẽ không gửi tôi qua.
Nàng quay lại rồi, trên tay cầm một chai sữa chua.
Tôi hút hút sữa chua, đung đưa sữa chua rồi ngồi trên giường nhìn nàng.
"Tôn Nhuế, em nhuộm tóc cho chị được không?"
-Chúng tôi mở zhibo nhuộm tóc, làm hang ổ của nàng trở thành một đống hồ đồ. Nàng chỉ cười, thỉnh thoảng phản bác đạn mạc “Một nhà 3 người (sơn khẩu)”
Đến đoạn cuối, tôi nhẹ giọng làm nũng, nàng một bên ghét bỏ một bên đến giúp tôi.
Thật kỳ quái, một chút cũng không giống nàng.
Thực sự cũng khá giống của nàng.
Sau khi tắt zhibo, nàng mang mọi thứ thu dọn thu dọn rồi ngồi xuống, khung cảnh náo náo nhiệt nhiệt khi nãy cũng nguội lạnh.
Tôi bĩu môi, "Em không có gì muốn nói sao?"
"Sao?"
"Không có gì."
Nàng đang ngồi trên sofa cầm điện thoại lên nhưng không nhúc nhích, đã là lần thứ ba tôi thấy nàng bật tắt điện thoại.
Nàng bước đi rất nặng nề, cuối cùng khi nàng đi qua đây, vừa hay đứng che khuất bóng đèn phía sau nàng.
Nàng ôm lấy tôi, ôm rất chặt.
Nàng nói, "Tiêu m tỷ, Tiểu Khổng, Khổng Tiếu Ngâm, em thích chị."
“Hảo.” Tôi trầm mặc một lúc lâu, trước khi đứa nhỏ buông ra tôi nói.
Tôn Nhuế rất kinh ngạc ngẩng đầu lên sống mũi cay cay, sau đó ôm chặt lấy tôi, "Vậy, đừng nói lời tạm biệt, có được không."
“Hảo” Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình và bổ sung “Suốt đời”.
- Nhắm mắt theo đuôi (diệc bộ diệc xu), từ những điều xa vời đến hiện tại xác định.
Thích là gì?
Mỗi khi nghĩ đến em cũng sẽ không kìm lại được mà cười, sẽ vô thức nắm tay em, khóe mắt chân mày đều nhuốm màu ôn nhu, muốn nhìn thấy em, muốn ôm em, khẩu thị tâm phi trong tiềm thức. Một cách thật lớn tiếng mà nói, tôi thích em.
Là tuyết rơi tháng một, mặt trời tháng ba, mưa tháng năm, dưa hấu tháng bảy, gió thoảng (vi phong) tháng chín, áng mây tháng mười một.
Là pháo tháng hai, hoa anh đào tháng tư, que kem tháng sáu, điều hòa tháng tám, trời thu trong xanh mát mẻ tháng mười, tuyết đầu mùa tháng mười hai.
Là em.
Là nhất kiến chung tình đến những năm tháng cuối đời đều là em.
Là ngày bạc đầu cũng là em.
Là trong mắt em có tôi, là tôi không do dự mà chạy đến bên em.
Khi bắt đầu lại lần nữa tôi cũng sẽ thích em.
Quãng đời còn lại cũng vậy.
--
Có lẽ sự tồn tại này là điều ngọt ngào nhất trong những chuyện mình gặp được, hiện tại dù không còn được thoải mái cùng nhau xuất hiện nhưng phu quân và phu nhân vẫn ở đó, bằng cách này hay cách khác, chút ngọt ngào cho năm mới
(cut từ vlog Đại C trong chuyến đi Diên Cát: váy xanh là Ca, váy hồng áo tím đi bên cạnh là Tỷ, đi trước cam là Đại Ca)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com