Chương 12: Y quán
Sáng hôm sau, trời Vân Khê mờ sương. Ánh nắng chưa kịp rọi qua mái ngói phủ rêu, Trần Bình An đã thức dậy, chẻ củi, nhóm bếp, nấu cháo loãng cho bà Trác. Dưới mái nhà xiêu vẹo, mỗi tiếng động đều vang vọng gấp đôi.
Sau bữa sáng, nàng bước ra sân, tay cầm chổi quét đống lá đọng trước cửa. Mắt lướt qua mái nhà lợp bằng lá cọ đã mục, có chỗ rách to bằng bàn tay. Mỗi lần gió thổi, mái lại rung rinh, bụi rơi xuống lòng bếp.
Nàng đã từng quen sống trong tĩnh lặng. Nhưng hôm nay, cái tĩnh mịch này... lại mang theo vị cay nơi sống mũi.
...
Khi gặp Tạ Duy Thầm tại quán trà ven chợ, nàng chỉ nói:
— Nhà bà Trác quá cũ. Mái rách, bếp nghiêng. Ta muốn sửa, nhưng tay chân một người không kham nổi.
Hắn chỉ cười:
— Nếu Trần huynh không chê, ta xin được xắn tay áo.
...
Và rồi, từ buổi trưa hôm đó, mái nhà bắt đầu thay mới. Một người trèo mái, một người vá lá, một bà lão ngồi bên thềm nhìn như đang mơ lại ký ức mười năm trước.
Từng động tác phối hợp nhịp nhàng. Từng ánh nhìn chạm nhau qua tiếng búa gõ.
Khi nghỉ tay, họ cùng uống trà gừng. Khi trời ngả bóng, cùng ăn cháo với rau luộc. Không cần lời thề hẹn. Không cần ràng buộc. Chỉ có ba người – một mái nhà – và tiếng lửa cháy tí tách, soi rõ những vết thương chưa từng gọi tên.
Khi mái nhà được lợp lại xong, trời đã ngả bóng chiều. Bà Trác ngủ trưa trong nhà, hơi thở đều đều như tiếng gió đập nhẹ vào vách lá. Trần Bình An và Tạ Duy Thầm ngồi ngoài hiên, tay áo còn dính bụi tre và mồ hôi khô thành vệt mờ.
Gió cuối ngày dịu nhẹ, mang theo mùi ẩm của đất và tro củi. Cả hai đều không vội rời đi.
Một lúc lâu, Trần Bình An đặt chén trà gừng xuống, ngẩng đầu nhìn mái nhà mới lợp, giọng nàng cất lên, rất khẽ:
— Công tử.
Tạ Duy Thầm nghiêng đầu:
— Ừ?
— Ta... đang nghĩ đến việc mở một y quán.
— Ở đâu?
— Ngay đây thôi. Trước sân nhà bà Trác. Có một khoảnh đất trống. Không rộng, nhưng đủ dựng một gian nhà nhỏ.
...
— Ta không muốn chữa một người rồi rời đi. Ta muốn ở lại, dựng một chỗ mà ai cũng có thể bước vào. Không cần thân phận, không cần bạc nhiều.
...
Tạ Duy Thầm hỏi tiếp:
— Huynh có bản vẽ chưa?
Trần Bình An lấy trong tay áo ra một mảnh giấy gấp vuông, đưa cho hắn. Nét bút vẽ đơn sơ nhưng rõ ràng: một gian nhà nhỏ, hai phòng – một để khám bệnh, một để nấu thuốc. Phía sau có bếp và kệ phơi dược liệu, bên hông chừa đất trồng cây thuốc.
— Không lớn. Nhưng đủ.
...
— Vậy huynh cần ta làm gì?
— Giúp ta xin phép. Gặp trưởng thôn. Làm giấy. Nếu có thể, tìm giúp vài người biết dựng nhà.
...
Tạ Duy Thầm gật đầu:
— Ngày mai ta lên thôn đường. Ba ngày sau, chắc sẽ có giấy phép.
— Khi đó, ta sẽ mang cả vài người thợ đến.
Hắn chợt hỏi:
— Nếu cần bảng hiệu cho y quán, đã nghĩ tên chưa?
Trần Bình An khẽ cong mắt dưới ánh chiều:
— "Lương An đường".
— Nghĩa là: nơi có lòng lành, người được yên.
...
Ba ngày sau, đúng như lời hứa, Tạ Duy Thầm quay lại cùng ba người thợ lành nghề, mang theo tre nứa, ngói lá, đất sét, dây mây và cả những bó rơm khô.
Khoảng đất trước nhà bà Trác được Trần Bình An dọn dẹp từ sáng sớm. Dân làng đi ngang nhìn theo, có người cười, có người lắc đầu:
"Làm y quán? Một mình cái cậu nhỏ đó mà lo hết?"
Nhưng rồi ai cũng dừng lại một chút. Có người mang bó khoai, có người đưa bát nước chè xanh. Lũ trẻ tụ lại góc sân, ngồi thành hàng, xem như đang xem một vở kịch đầu xuân.
Căn nhà nhỏ được dựng bằng tre tươi, khung xong trong hai ngày đầu. Ngày thứ ba lợp mái, trét vách, đóng cửa, đan giường tre. Tạ Duy Thầm cũng xắn tay vào phụ, không nề hà bê đất, khiêng kèo.
Trần Bình An không ngồi yên. Nàng nấu trà gừng cho thợ, nhóm bếp nấu cháo, tối đến đốt đèn cầy kiểm lại bản vẽ.
Bà Trác ngồi bên hiên, ánh mắt già nua nhìn từng vách tre dựng lên, từng kèo gác mái. Có lần bà thì thầm:
"Nhà này... sau này có đứa trẻ này hẳn là bớt hiu quạnh."
Ngày thứ năm, mái được lợp xong. Gian ngoài kê bàn chẩn mạch, gian trong có giường tre và giá phơi dược liệu. Mỗi chi tiết đều được làm tỉ mỉ như dựng một mái nhà thật sự, không phải quán tạm.
Ngày thứ bảy, bảng hiệu được treo lên:
Lương An Đường
Không hỏi thân phận. Không lấy bạc trước. Người có tâm, đều được yên.
Cả thôn xôn xao. Nhưng khi thấy bà Trác mỉm cười lần đầu tiên sau bao năm, ai cũng yên lặng.
Gió chiều thổi qua mái lá. Trong gian nhà nhỏ, nồi nước sôi đầu tiên bắt đầu nấu lá ngải cứu. Trần Bình An đứng lặng, nhìn bảng hiệu:
"Nơi này... sẽ là nơi trị bệnh cho người người dù nghèo khổ hay giàu có"
Từ khi Lương An Đường hoàn tất, nhịp sống trong căn nhà nhỏ trước sân bà Trác bắt đầu đều đặn như dòng suối chảy giữa khe đá – không ồn ào, không gấp gáp, nhưng âm thầm thay đổi từng chút một.
Mỗi ngày, Trần Bình An thức dậy trước bình minh. Nàng đeo giỏ trúc sau lưng, tay cầm cuốn sổ nhỏ, lặng lẽ rời nhà. Sáng sớm là lúc linh khí trong núi trong lành nhất. Nàng đi dọc triền đồi, dừng dưới gốc cây lớn, đặt tay lên thân gỗ như lắng nghe.
Nàng không hái bừa. Cây nào chưa đúng kỳ, nàng đánh dấu bằng dây đỏ. Có cây còn non, nàng khẽ thì thầm như thể xin phép.
Trưa về, nàng sắc thuốc. Dược liệu được phân loại, đặt lên giàn phơi bằng tre, từng bó được lật nhẹ tay phơi đều dưới nắng. Mùi thuốc không hắc mà thanh, như mùi đất sau mưa.
Chiều đến, dân trong thôn ghé khám. Có người đau, có người chỉ cần nghe nàng hỏi han một câu. Nàng không chỉ khám bệnh, mà lắng nghe: chuyện nghèo đói, chuyện con cái, chuyện ký ức mờ mịt. Người đến chữa bệnh, nhưng rời đi mang theo thứ gì đó nhẹ hơn trong lòng.
Tối, nàng đốt đèn, ghi chép. Từng loại thuốc, từng phản ứng, từng thay đổi trong hơi thở đều được nàng ghi lại tỉ mỉ.
Lương An Đường tuy nhỏ, nhưng mỗi ngày có tiếng người, tiếng nước sôi, tiếng lá cây xào xạc, tiếng bà Trác cười khẽ... như một góc yên lành giữa thế gian hỗn tạp.
Nơi đó, Trần Bình An chữa bệnh, thực hiện những ước mơ còn đang dang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com