Domaine Faiveley "Mercurey"
Quán rượu nay nhộn nhịp hơn hẳn, những cuộc trò chuyện rôn rã về một nhà lữ hành đến từ thế giới khác từ một câu chuyện bình thường được những tên sâu rượu tâng bốc lên cả trăm lần. Một tên kể lại từng thấy nhà lữ hành dùng một tay bóp chết cả doanh trại hilichurl, tên còn lại bảo rằng người ấy chỉ cần một nhát là đã xử nát phong nguyên bản mà không mất một chút sức. Câu chuyện càng ngày càng đi xa hơn và lão gia Diluc đã dần thấy chán nản với những lời bịa đặt như vậy, đến khi cánh cửa kêu lên một tiếng báo hiệu vị khách mới. Gã ngước mặt lên nhìn, chép miệng một tiếng rõ to.
"Thô lỗ quá đấy, ngài Diluc"
"Thôi đi, gớm quá"
Diluc làm nhanh một ly "Cái Chết Chiều", đưa lên trước mặt hắn thì hai tay nọ vội gạt đi.
"Không không, nay tôi muốn một ly Domaine Faiveley 'Mercurey' ấy, hiểu không"
Gã ngây người, rồi cũng cúi gằm mặt mà hoàn thành vai trò của mình. Kaeya hắn giương con mắt sắc lạnh săm soi từng hành động nhỏ, như muốn nắm thóp mọi nhất động của đôi tay thoăn thoắt kia. Tay chống cằm nom thật đáng ghét.
"Tôi biết rồi đấy"
"Hả biết gì"
Diluc vươn đôi tay đến, vén tóc hắn rồi dần chạm vào đồ bịt mắt màu đen quen thuộc.
"Đâu lừa anh đâu, tôi bị thương thật đấy" nụ cười quỷ dị dần nở trên môi hắn.
"... thôi đi" dứt câu, gã đưa ly rượu cho tên còn đang luyến thắng về lí do vì sao mình bị thương ở mắt với thái độ đầy trêu chọc.
"Cho tôi mời anh ly Tequila, nha?"
"Không, cảm ơn, nước nho vẫn là tốt hơn"
"Anh cứ sống ở cái thế giới ở riêng mình, NHÀM CHÁN" Kaeya nhấn mạnh hai từ cuối rồi gục mặt xuống bàn, sau đó lại ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Diluc.
"Mà này, anh có giận không"
"Không rảnh"
"Anh không còn tức giận như ngày đó nữa"
"Chính tay tôi sẽ chấm dứt nếu mọi chuyện đi quá xa, cậu đừng nghĩ là sẽ chọc giận được tôi"
Hắn quay mặt đi chỗ khác, nhìn vào đám say rượu đang bỡn cợt với nhau, cười nhếch. Lúc quay mặt lại với nụ cười cợt nhả thì đã lặng người đi một chốc. Gã dịu dàng cài từng hàng nút áo cho Kaeya, tay gã cọ vào thớ thịt ở ngực hắn, kích thích. Lúc này con mắt ấy mới để ý, hắn chưa bao giờ nhìn nhận Diluc theo cách này. Cậu thiếu niên đã thay đổi, không còn là "cậu bé đáng yêu" đã từng kể với nhà lữ hành nữa, lần này là một người đàn ông cao lớn đến từng này rồi, gã trưởng thành hơn hẳn so với hắn chăng? Từ bao giờ nụ cười tự tin lại phai tàn đến thế? Kaeya căn bản không hiểu, nhưng lại rõ hơn tất thẩy những người khác. Đến tận lúc Diluc nhăn mặt lại vì cái nhìn chằm chằm ấy hắn mới chú tâm hơn đến mọi thứ, thật xao nhãng.
"Cậu say rồi à?"
".... Có lẽ vậy đấy, hehe, ngài Diluc mau dìu tôi về đi nào"
"Còn mạnh miệng nói ra những lời ấy chắc hẳn cậu vẫn chưa say lắm đâu"
"Ngài chẳng bao giờ tin tôi"
"Cậu rốt cuộc là có uống không vậy?"
"À, để đó đi, dù gì ngài Diluc sẽ không tính tiền với đứa em trai kết nghĩa này đâu nhỉ"
Đã rất lâu rồi, Kaeya chưa gọi Diluc bằng cái tên "Anh trai kết nghĩa" gã thầm nghĩ hồi bé hai người họ thật thân thiết bấy nhiêu, lúc nào khi gã quay người lại cũng là Kaeya ở đó, luôn hỗ trợ gã mọi lúc. Diluc nhớ cái thời gian ấy bấy nhiêu, nhưng vì an nguy của Mondstadt, vẫn là không thể.
"Rượu ngon lắm"
"Ừm, cảm ơn"
"Anh biết gì sao tôi lại gọi ly này thay vì 'Cái Chết Chiều không'?"
"Không muốn biết"
"Vì tôi tiếc nuối đấy, nếu như không như vậy có khi chúng ta bây giờ sẽ như ly rượu vậy" sự thật là, dù Diluc có hỏi hay không, Kaeya sẽ luôn trả lời.
———————————
"Quan hệ của hai người là gì vậy?"
Từng có người hỏi như vậy, bảo là anh em thì có ai tin không nhỉ? Giải thích ra lại quá phiền phức. Họ nghĩ cứ như này đi sẽ tốt hơn, bảo là người quen chăng? Vậy có giải quyết được gì không, ai quan tâm chứ.
——————————-
Cái hôm mà nhà lữ hành và Paimon cố gắng tìm thử danh tính của Kị sĩ bóng đêm là ai, Kaeya lại đến làm phiền Diluc nhưng là đi thẳng vào Tửu Trang Dawn.
"Thiếu gia Kaeya! Ngài về rồi ư, ngài khoẻ không?"
"Chào Adelinde, nếu tôi không khỏe thì sao có thể đứng đây nói chuyện với cô được chứ"
"Ngài có việc gì không ạ?"
"Không làm phiền lâu lắm đâu, chỉ là muốn thấy mặt tên kia chút..." Hắn cười nhạt.
"Ngài Diluc không có nhà thưa cậu"
"À tôi biết tôi biết, vô nhà đợi cũng được mà nhỉ?"
"Tôi hiểu rồi, mời ngài vào"
Kaeya nhìn quanh căn nhà, hắn nhìn lên tầng hai và thoáng thấy căn phòng cũ của mình, một hình ảnh hiện lên tâm trí hắn dù nó đã được gói gọn sâu thẳm vào vùng cần quên đi mà hắn tỉ mỉ che giấu.
"Hai người hồi nhỏ thật sự rất dễ thương đấy ạ, tôi còn giữ album đây, ngài muốn coi không?"
"Chắc không đâu...À không không tôi nghĩ lại rồi, phiền cô nhé Adelinde!"
Hắn ngồi ở bàn lớn, ngay kế bên chiếc ghế ở đầu bên phải, hàng lông mi khẽ động, không ai ở đây, có thể thấy hắn như này, hắn thoải mái lộ ra bản mặt khó chịu trước mọi thứ. Từ các ghế phai màu giữa hàng ghế còn tươi màu, đậm nhạt rõ ràng. Hắn đã nghĩ sau từng ấy năm, không ai ngồi nữa rồi sẽ lấy lại được bản sắc vốn có chứ? Rằng là không phải cứ để yên đó nó sẽ tự phai đi, ta phải giải quyết mọi thứ mới tự khắc không còn ray rứt về nó. Giống cái ghế, phải sơn mới có thể đẹp như bao cái ghế khác, không phải tự nó sẽ sơn lại chính nó.
Cũng chính là lúc Adelinde xuống lầu, Kaeya giật thót mình, hắn trưng ra nụ cười thanh tao như thường lệ, chờ đợi từng gót giày của vị hầu gái trưởng đi qua từng bậc thang.
"Của ngài đây"
"Cảm ơn cô Adelinde!"
"Nếu không còn việc gì, tôi xin lên lầu dọn dẹp chút đây"
"Vâng vâng cô cứ thoải mái đi" hắn xuôi tay, mới đấy đã ra dáng một vị thiếu gia thực thụ.
"Ừm hửm... ra đây là mình hồi nhỏ sao, dễ thương ghê, đến giờ vẫn vậy"
"Thôi đi"
"Nào, lại đây coi anh hồi bé đi, lúc mếu nhìn hài lắm"
"Cậu làm gì ở đây?"
"Về nhà thôi mà, ôn lại kỉ niệm"
"Được rồi, nói đi cậu muốn gì"
"Hửmmm..."
Diluc ngồi đối diện với Kaeya, mặt đối mặt.
"Nghe bảo, anh cho đứa trẻ đó xử lý hết tất cả dùm mình à"
"Cậu vốn biết việc đó rồi mà nhỉ?"
"Thì đúng, nhưng màaaaaaa"
Hắn đứng dậy, chỉ vào bức ảnh Diluc hồi bé tươi cười rạng rỡ ra sao với một bông hoa Bồ công anh trên tay.
"Lạ thật, tôi mới nhìn thấy đứa bé này đây nè"
"...?" Gã lúc nào cũng khó chịu mỗi khi Kaeya dùng cái thái độ ấy nói chuyện với mình.
"Tức là, anh có lòng tin đặc biệc cho một người vừa mới gặp chưa được bao lâu, lai lịch không rõ ràng và cái con nhồi bông bay bay đi bên cạnh"
"Là Paimon"
"Ừ tôi biết, cũng là cậu bé đó tôi đã thấy"
"... cậu muốn gì nói thẳng ra đi, đừng lòng vòng nữa"
"Anh hứng thú với cậu ấy sao?"
"Ừm hửm?"
"... Thú vị lắm, chỉ vậy thôi, ehe"
Kaeya không quên rút ra tấm hình của cậu bé nãy giờ mà hắn lải nhải "tôi sẽ giữ tấm này" hắn nói.
"Tạm biệt, kỵ sĩ bóng đêm"
Tiếng cửa đập mạnh hơn mọi lần, hơn cả đêm mưa đó giao thoa của hai luồng ánh sáng xanh và đỏ.
"Thì sao chứ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com