Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1205 - 1209
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1205: Thêm một người.
Cô lật qua một trang, đều là các hình ghép vần chữ Hán, nhưng cô cảm giác hơi khó với một đứa trẻ mới năm tuổi. Cô lại lật một tờ, thi thoảng đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bé, cho đến 7 giờ sáng bé đã không bị sốt lại.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé vươn tay.
"Ba, muốn đi tiểu."
Sở Luật bỗng nhiên ngồi dậy, anh nâng tay nhìn chút thời gian, sắp 7 giờ. Anh vừa mới muốn bế con gái thì thấy Lục Tiêu Họa đã bế bé lên.
"Để tôi đưa bé đi." Sau đó cô ôm bé vào toilet, đến khi cô trở ra Sở Luật đã thay quần áo.
"Vẫn ổn chứ?" Anh sờ sờ trán con gái, là khá tốt, không còn chút sốt nào.
"Đúng vậy, không bị sốt lại." Lục Tiêu Họa tự động gấp chăn trên giường, gọn gàng rồi cô mới có cảm giác thoải mái một ít.
"Cảm ơn." Sở Luật cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không tiểu gia hỏa bị bệnh, đừng nói mở họp, sợ là anh ngồi làm việc cũng không có tâm trí đâu.
"Đừng khách khí." Lục Tiêu Họa khẽ nheo mắt lại chặn bớt ánh sáng hơi chói quá.
Lúc này bên ngoài mặt trời đang lên cao, mọi thứ đều được nhuộm một màu vàng nhàn nhạt, ngay cả gió thổi tới dường như cũng mang theo hơi ấm, giống như sóng lúa vàng óng có một loại vui sướng được mùa.
Bảo mẫu làm một ít đồ ăn sáng, sau khi hai người ăn xong, Sở Luật liền đi làm còn Lục Tiêu Họa ở lại Sở gia chăm sóc Tiểu Vũ Điểm.
Kỳ thật nói là chăm sóc nhưng cũng không có chuyện gì để làm, hai bảo mẫu Sở gia đều có chuyên môn, hơn nữa Gia Hân Bảo cũng ở lại đây, dường như cô ở nơi này chỉ để chơi với bé mà thôi.
Tới 10 giờ Tiểu Vũ Điểm tỉnh lại, vừa thấy Lục Tiêu Họa liền vui vẻ quên mất cả mình đang ốm, bé uống thuốc rất ngoan, mặc kệ nhiều hay ít thuốc đều rất ngoan ngoãn uống vào.
Gia Hân Bảo sờ sờ trán tiểu gia hỏa.
"Thật tốt, tiểu công chúa của chúng ta khỏe rồi, ngày mai có thể đi học."
"Cảm ơn chú." Tiểu Vũ Điểm rất lễ phép nói, đôi mắt cũng cười cong tít.
"Đừng khách khí." Gia Hân Bảo rất thích trẻ em ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đặc biệt lại xinh đẹp như này.
Gia Hân Bảo gật đầu với Lục Tiêu Họa một cái: "Phiền Lục Tiểu Thư rồi."
"Tôi nên làm." Lục Tiêu Họa đặt tay lên vai bé, để bé ngồi trước mặt mình, Gia Hân Bảo nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, không nhận ra có chút nào không khỏe.
Xem ra, anh cười cười, chuyện của Sở gia thì anh cũng không phải là người có thể tham dự.
Đến khi Sở Luật đi làm về, hai bảo mẫu trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, Tiểu Vũ Điểm cùng Lục Tiêu Họa đều ở đó.
"Ba..." Tiểu Vũ Điểm chạy tới trước mặt Sở Luật, khuôn mặt nho nhỏ bầu bĩnh cười rất vui vẻ, có thể thấy được thật sự không có chút nào là không thoải mái, nếu không thoải mái bé sẽ không muốn nói chuyện.
Sở Luật bế con gái lên, hôn hôn vào mặt con gái, sau đó đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
"Lục tiểu thư, cảm ơn cô." Anh nói, rõ ràng trong đôi mắt đen hiện lên một ít gì đó nhưng cuối cùng vẫn gọi một câu 'Lục tiểu thư', có chút xa cách, cũng có chút không muốn người nhìn thấy điều anh giấu ở trong lòng.
"Đừng khách khí." Lục Tiêu Họa lúc này mới nhớ ra mình đã một ngày không về nhà, cô còn có một đống chuyện chưa làm.
"Tôi phải đi về, cần phải chuẩn bị cho chuyến đi. Cơm chiều không cần làm cho tôi." Xác thật đã vội, ngày mai cô đã xuất phát, lúc này không chuẩn bị sợ thật sự không còn thời gian.
"Mẹ, hẹn gặp lại." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vươn tay vẫy vẫy với Lục Tiêu Họa, bé dựa đầu mình lên vai ba, không giống như những đứa trẻ khác, nhìn thấy người lớn rời đi nếu không khóc thì sẽ quấy.
Sở Luật xoa xoa đầu con gái, cứ như vậy đứng nhìn theo Lục Tiêu Họa rời đi.
Chờ đến khi Lục Tiêu Họa đi rồi anh mới đặt con gái xuống mặt đất, lại sờ sờ lên trán của con, không nóng.
Anh ngồi xổm xuống, để tầm mắt song song với mắt con gái.
"Bảo bảo, mẹ có chuyện phải làm, không thể lúc nào cũng chơi với con, giống như ba vậy, con hiểu không?"
Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, sau đó bé nắm lấy bàn tay to lớn của Sở Luật: "Ba, ăn cơm."
"Ừ, chúng ta ăn cơm." Sở Luật ôm con gái đi rửa tay, sau đó đi tới bàn ăn cơm.
Lúc này, Lục Tiêu Họa đã về Lục gia. Cô vừa trở về liền chuẩn bị đồ đạc, còn may trong nhà có dì Tần giúp đỡ, dường như những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong.
Cô vẫn có cảm giác như vậy, không chờ mong, cũng không hào hứng.
Buổi tối, cô ngửi mùi hương sữa nhàn nhạt từ chiếc chăn, đến khi mở mắt đã là 5 giờ.
Bọn họ 6 giờ xuất phát, Cao Dật sẽ tới đón cô, cho nên bây giờ cô còn một giờ. Rửa mặt đánh răng, ăn một chút rồi chờ xuất phát. Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, là tin nhắn.
Lúc này có tin nhăn rất ít, đều sẽ gọi trực tiếp hoặc dùng các phần mềm nhắn tin linh tinh.
Cô mở ra, phát hiện người gửi chỉ là một dãy số, cô chưa lưu tên vào danh bạ nhưng lại biết đây là số của ai.
"Đi đường cẩn thận." Chỉ có mấy chữ này, sau đó đều không có gì thêm.
Cô khép lại điện thoại, lúc này mới nhớ Sở Luật từng cho cô một chiếc vòng cổ, cô không biết đã để chiếc vòng ở đâu, có lẽ theo như lời của anh, là cầu bình an đi.
Chỉ là cô để ở đâu cô thật sự quên mất.
Cô tìm nửa ngày, cũng lật nửa ngày nhưng mặc kệ tìm thế nào cũng không thấy.
Bên ngoài đã vang lên tiếng bấm còi của ô tô, cô đi tới cửa sổ, kéo màn ra, quả nhiên Cao Dật đã tới.
Thôi không tìm nữa, cô xách hành lý của mình đi ra ngoài.
Cô mặc áo khoác leo núi, phía sau có một ba lô lớn, tuy rằng nhiều đồ vật nhưng không nặng lắm, dưới chân đi một đôi giày cao núi. Nhưng khi ra tới cửa bước chân cô hơi ngừng lại một chút, luôn cảm giác có cái gì đó, giống như trong lòng có thêm áp lực.
Cô mở cửa xe, kết quả sửng sốt vì bên trong còn có một người.
"Đây là Bạch tiểu thư." Cao Dật giới thiệu. "Là bạn của mẹ anh, lần này sẽ đi cùng chúng ta."
"Chào cô." Lục Tiêu Họa ngồi tiến vào, không mặn không nhạt tiếp đón, cũng đặt ba lô của mình sang một bên, không nói gì cũng không oán trách gì, càng không có bất cứ ý kiến gì.
"Chào cô." Bạch Lạc Âm vươn tay. "Tôi họ Bạch, tên là Bạch Lạc Âm." Cô đưa tay tới trước mặt Lục Tiêu Họa.
831 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1206
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1206: Không thích hợp
"Lục Tiêu Họa." Lục Tiêu Họa nói tên của mình, bắt tay Bạch Lạc Âm một chút, không có sự nảy lửa như gặp tình địch. Trong lòng cô rất rõ ràng đây vốn là người nhà người ta, tuy rằng đã ly hôn.
Mà tới tận hiện tại Cao Dật cũng không có ý định nói cho cô biết thân phận thật sự của Bạch Lạc Âm.
Có một vợ cũ chẳng lẽ khó mở miệng như vậy sao?
Cô đưa tay lên túi, kết quả lại tìm được thứ gì, cô vội đem ra, buông lỏng tay, hóa ra là một chiếc vòng cổ. Hai mắt cô mở to, có chút vui mừng chợt lóe qua, đây không phải chiếc vòng cổ Sở Luật cho cô sao, cô vẫn luôn nghĩ làm mất, rốt cuộc vật nho nhỏ như vậy lại không đánh mất, vậy mà trong thời gian ngắn vẫn không ra. Nếu không phải vận may thật tốt thì có lẽ thì không có khả năng đi.
Có điều, xem ra vận may của cô không tệ lắm, nhưng lúc này cô mới nghĩ tới, hóa ra chính cô sợ làm mất chiếc vòng cổ này cho nên việc đầu tiên là nhét vào trong túi áo.
Còn may, tìm được rồi, cô nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem chiếc vòng đeo lên cổ mình, cũng không biết vì cái gì sau đó đột nhiên lòng cô cảm thấy yên ổn.
Bạch Lạc Âm thỉnh thoảng nói chuyện với Cao Dật, cũng chỉ hỏi tới chuyện bọn họ sắp leo núi mà không đề cập tới cái khác, Cao Dật trả lời, hai người một hỏi một đáp cực kỳ ăn ý.
Lục Tiêu Họa có cảm giác mình đang bị ngược.
Xe chạy tới điểm hẹn đã có mười mấy người đang chờ bọn họ, mọi người đều mặc quần áo leo núi bên ngoài.
"Cô gái này trang bị không tồi." Một người liếc mắt liền biết thân phận Lục Tiêu Họa tuyệt đối không bình thường.
"Đây đều là sản phẩm trong quân đội, chỉ dùng cho bộ đội đặc chủng, bên ngoài khó mà mua được."
Lục Tiêu Họa nghe bọn họ nói chỉ cười cười không nói gì, anh trai cô mua cho tất nhiên không phải là đồ vật bình thường.
"Anh trai em thật có tâm." Cao Dật nhìn quần áo Lục Tiêu Họa cười tươi như nắng, giống như mặt trời đang sắp sửa lên. Lục Tiêu Họa ngẫu nhiên lại nhận ra địch ý trong mắt Bạch Lạc Âm, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Lạc Âm đang nhìn mình, Bạch Lạc Âm sửng sốt, cô vén tóc về phía sau rồi quay sang chỗ khác, có thể là xấu hổ, cũng có thể là né tránh.
Như này nếu nói Bạch Lạc Âm không tính kế với cô thì Lục Tiêu Họa sẽ không tin, cô gái này tuyệt đối không phải thuần túy muốn giải sầu, sợ là tâm không để ở chuyện leo núi. Còn với Lục Tiêu Họa, cô cũng không có nhiều lo lắng, giữa cô và Cao Dật nếu một Bạch Lạc Âm có thể chen chân vào thì cô chỉ có thể nói tình cảm giữa bọn họ không đủ chứ không phải lý do gì khác.
Bọn họ lên một chiếc xe khác, không biết ai mang tới, là một chiếc xe quân sự được cải tạo rất đẹp. Lĩnh vực này tuy rằng cô không hiểu biết lắm nhưng chiếc xe Sở Luật lái cũng được cải tạo lại, hơn nữa rất kiên cố, có thể trực tiếp cho quân đội sử dụng, cũng không biết tổng giám đốc Sở là tránh nguy hiểm hay là sợ chết. Xe Sở Luật lái từ trước đến nay đều sẽ có sự cải tạo rất tinh vi mới có thể dùng, hơn nữa rất ít khi anh dùng tái xế, hầu hết đều dựa vào đôi tay mình.
Không khí trên xe rất vui vẻ, Lục Tiêu Họa phát hiện những người tích leo núi này không ít người có gia cảnh tốt nhưng rất thích mạo hiểm. Kỳ thật cũng có thể nghĩ đến, đây là hoạt động hao tâm tốn sức nhất, nếu bản thân mình phải bôn ba vì cuộc sống thì ai có thể tiêu tốn mấy tháng thời gian kiếm tiền để tham gia hoạt động vừa nguy hiểm vừa tốn sức này.
Không biết xe đã đi bao lâu, Lục Tiêu Họa cảm giác mình có chút mơ màng sắp ngủ, cô rất ít khi có cơ hội có thể ngủ ngon một giấc cho nên cô thừa dịp mình có chút buồn ngủ cũng liền không miễn cưỡng bản thân, rất mau đã ngủ rồi.
Cao Dật lấy ra một cái chăn, mới vừa định choàng lên cho Lục Tiêu Họa, cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Lạc Âm đang khoanh tay lại, đôi mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng anh đem chăn cho Bạch Lạc Âm.
Anh còn chưa quên Bạch Lạc Âm mới vừa từ trong bệnh viện ra, cho nên cô vẫn cần chú ý hơn một chút.
Mà anh không biết, Lục Tiêu Họa đã ngủ nhưng kỳ thật anh chỉ cử động cũng đều đánh thức cô, cô mở hai mắt, môi khẽ nhấp một chút, trong lòng vẫn cứ là trống trải.
Xe đi khoảng nửa ngày thì bọn họ tới nơi, lúc này xe không thể đi được nữa, bọn họ bắt đầu đi dã ngoại sinh tồn.
Tất cả mọi người đều xuống xe.
Dẫn đầu là một anh chàng cắt đầu cua, anh vỗ tay một chút để toàn đội tập trung về phía mình.
Anh nói những việc cần chú ý, lúc này Lục Tiêu Họa mới biết đây không phải một đoàn leo núi chuyên nghiệp, chỉ có đội trưởng và vài thành viên là có một ít kinh nghiệm, còn lại chỉ những người thích leo núi hợp lại thành một nhóm tạm thời.
Lời đội trưởng nói, cô chú ý nghe, cũng nhớ kỹ.
Ví như, không thể tự tiện rời khỏi đội ngũ, luôn mang theo đồ vật của mình. Lại ví như, nhất định phải nghe đội trưởng chỉ huy, nếu ai thấy thân thể mình có chỗ nào không thoải mái nhất định phải thông báo cho mọi người. Còn có, anh nói, ở trong núi có những khu vực không có tín hiệu điện thoại, nhưng chuyện này không cần lo lắng, bởi vì bọn họ có điện thoại vệ tinh nên không sợ không liên lạc được ra bên ngoài. Thêm một vài tình huống có thể xảy ra anh cũng nói qua.
Lục Tiêu Họa tuy chưa từng leo núi nhưng thân thể của cô lại không tồi, cô nhìn qua bạch Lạc Âm, nếu theo như vị đội trưởng này nói thì hiển nhiên Bạch Lạc Âm là không thích hợp để leo núi. Cô ấy mới khỏi bệnh, tham gia chuyến đi này thật không thích hợp.
"Cao Dật, Bạch tiểu thư sẽ không sao chứ?" Lục Tiêu Họa thật sự không có ý gì khác, cô chỉ cảm thấy loại vận động này thật sự không phù hợp với Bạch Lạc Âm.
Trên xe nhiều người như vậy, mọi người đều vui vẻ cười cười nói nói, cũng chỉ có Bạch Lạc Âm luôn im lặng, lại ra mồ hôi lạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cao Dật hơi nhíu mày một chút, có lẽ anh cũng cảm thấy điều này.
"Lạc Âm, em đi cùng anh một chút, anh có chuyện muốn nói."
Cao Dật dẫn theo Bạch Lạc Âm tới một khoảng cách đó không xa, Lục Tiêu Họa cũng không đi tới, đương nhiên cũng không có khả năng đi rình mò chuyện riêng tư của người khác, cho dù cô có tới nghe thì có lẽ cũng không có liên quan gì tới cô.
Bọn họ nói chuyện thật lâu, tới lúc quay lại Cao Dật vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ, Bạch Lại Âm lại liếc mắt không chút hòa khí với Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa liền biết Cao Dật khuyên bảo thất bại.
Cô nghĩ, nếu đổi thành Sở Luật sẽ thế nào?
787 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1207
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1207
Người đàn ông kia trước tới nay đều không thương hoa tiếc ngọc với phụ nữ, khả năng nhiều nhất là anh sẽ tống cổ người ta về. Cao Dật lại hiền lành, nhưng có khi chính vì hiền lành nên anh không đành lòng, đó lại là điểm yếu trí mạng của anh.
Cuối cùng, quả nhiên Cao Dật khuyên bảo không thành công, Bạch Lạc âm vẫn cứ theo mọi người đi.
Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ khoảng nửa giờ rồi xuất phát.
Trước khi đi Lục Tiêu Họa cũng tìm hiểu trước kiến thức leo núi nên cũng không quá xa lạ, hơn nữa Sở Luật cũng nói cho cô rất nhiều thứ, anh trước kia xuất thân từ bộ đội đặc công nên có những kinh nghiệm mà người thường không có, rất chuyên nghiệp cũng thêm an toàn.
Cô cũng coi như bị anh ép phải tìm hiểu, thông thường anh nói còn cô chỉ nghe, mà anh nói rất đơn giản nhưng thật tinh diệu, không hổ là Sở Luật, thủ đoạn kinh doanh rất cao minh, đương nhiên ăn nói cũng rất rõ ràng khiến cô nghe là có thể hiểu.
Cho nên cô đã biết một chút kỹ năng dã ngoại, tuy rằng chưa có kinh nghiệm nhưng tri thức cũng không đến nỗi tồi, biết phải đi theo trưởng nhóm, thậm chí thở như nào, uống nước như nào đều nhớ rất rõ giống như đã khắc trong đầu cô.
"Trước kia em từng leo núi sao?" Ở chỗ nghỉ ngơi, một phụ nữ cùng đoàn leo núi hỏi Lục Tiêu Họa, mọi người đều đã thấm mệt nhưng cô gái gầy yếu này lại giống như không mất nhiều sức.
"Không có, lần đầu tiên." Lục Tiêu Họa lấy bình nước, nước này đều là Cao Dật chuẩn bị, vị uống không quá ngon nhưng lại bồi bổ thêm cho cơ thể khi vận động.
"Không giống," người phụ nữ lắc đầu, "nhìn em rất chuyên nghiệp."
Lục Tiêu Hoạc ó chút dở khóc dở cười, cô thật sự không chuyên nghiệp chút nào, cô vẫn là lần đầu tiên, chỉ là có người huấn luyện cho cô, không ngờ được lại rất hữu dụng.
Cô lại uống một ngụm nước, liếc mắt sang liền thấy Cao Dật và Bạch Lạc Âm đang ngồi cùng nhau, mà tinh thần Bạch Lạc Âm dường như không tốt lắm.
Cô xoay mặt đi, uống nước của chính mình, đi con đường của mình. Cô cùng Bạch Lạc Âm không thân, cho nên xin lỗi, cô cũng sẽ không có lòng đốt đi an ủi trợ giúp người khác như vậy.
Nghỉ ngơi một lúc, trưởng nhóm đứng lên, mọi người cần đi tiếp.
"Dật, anh không cần phải trông em, em có thể đi." Bạch Lạc Âm cười với Cao Dật nhưng bộ mặt kia cho dù thế nào cũng không thấy như đang khỏe mạnh.
"Em phải cẩn thận, nếu không cố gắng được nữa nhất định phải nói." Hiện tại Cao Dật cũng đang hối hận, rốt cuộc nghe lời Vệ Lan mang theo Bạch Lạc Âm là đúng hay sai.
Bọn họ lại leo một đoạn đường, đừng nói phụ nữ, ngay cả mấy người đàn ông cũng có chút mất sức, rồi sau đó bọn họ tìm một nơi có nước để căng lều trại, chuẩn bị ngủ lại ở nơi này.
Lục Tiêu Họa lấy lều trại ra, Cao Dật tiến tới trợ giúp, còn chưa kịp làm gì đã nghe được tiếng Bạch lạc Âm giống như âm hồn bất tán.
"Dật, anh giúp em một chút, em không căng lều ra được."
"Tiểu Hoa, em chờ anh một chút." Cao Dật đứng lên, liền thấy Bạch Lạc Âm đang cố gắng căng lều, ai nặng anh nhẹ anh vẫn có thể phân tranh.
"Anh đi đi, em tự mình làm được." Lục Tiêu Họa đã dựng lều lên, cô dựng rất dễ dàng, ở nhà đã làm vài lần, chỉ cần mở túi bên ngoài ra, ấn một nút bẩm lập tức lều sẽ căng ra. Lều này mang theo rất nhẹ nhưng khi bung ra lại rất lớn.
Đồ của bên quân đội thật sự là khác biệt.
Người phụ nữ kia tiến tới giúp Lục Tiêu Họa cố định lều trại, trên đường tiếp xúc Lục Tiêu Họa biết chị này tên Ngô Sa, đã bốn mươi tuổi, là một bà chủ có một công ty riêng, ngày thường không thích gì cả chỉ thích dã ngoại, những chuyện khác không nói, đương nhiên cô cũng không hỏi.
"Cậu trai kia là bạn trai em à?" Ngồi xuống nghỉ ngơi, Ngô Sa hỏi Lục Tiêu Họa, sau đó cô lấy ra bánh quy cho Lục Tiêu Họa một cái.
"Cảm ơn." Lục Tiêu Họa nhận lấy, cô nhìn thoáng qua phía trước liền thấy Cao Dật đang cùng Bạch Lạc Âm chỉnh lại lều.
"Chị không thấy bọn họ mới giống là một đôi sao."
"Em không khó chịu à?" Ngô Sa lại ăn một miếng bánh quy.
"Là của mình thì sẽ là của mình, nếu không phải của mình thì giữ thế nào cũng không được." Cô không muốn nói nhiều, người ta dù sao cũng là vợ trước, còn cô thì là cái gì.
"Đúng rồi, em còn chưa nói, cô gái đó quan hệ thế nào với bạn trai em?" Ngô Sa lại lấy một miếng bánh, ăn rất chậm, ăn như vậy dạ dày sẽ không bị căng, Lục Tiêu Họa biết vì Sở Luật đã nói với cô.
Lục Tiêu Họa cũng ăn bánh Ngô Sa đưa, uống một miếng nước, cuối cùng mới nhàn nhạt nói: "Đó là vợ trước."
Ngô Sa chỉ có thể cười ha hả, cô vươn tay vỗ bả vai Lục Tiêu Họa: "Chị khuyên em, đàn ông như vậy thì nên bỏ đi."
Lục Tiêu Họa cầm cốc uống nước, cô không nói gì, chuyện sau này thế nào thì để sau hãy nói.
Lục Tiêu Họa lấy từ trong ba lô một bếp lò nhỏ chạy bằng ắc quy, pin có thể dùng trong thời gian dài, rất tiện. Người khác đang tìm cách nhóm lửa, cô không cần, cô mở bếp lò ra, đặt lên trên một chiếc nồi nhỏ, ngay cả nồi cũng có thể gấp lại được, nơi này gần nguồn nước cho nên lấy nước cũng không khó.
Cô lấy từ trong túi một gói mì ăn liền, đến khi nước sôi liền cho mỳ vào.
Chỉ chốc lát sau mỳ đã chín, cô chia làm 2 bát, đem một bát đưa cho Cao Dật.
"Cảm ơn." Cao Dật nhận lấy nhưng không ăn mà đưa bát mỳ tới trước mặt Bạch Lạc Âm: "Em ăn đi."
Bạch Lạc Âm cũng đã quá đói, bê bát mỳ ngấu nghiến ăn.
"Anh sẽ không ăn." Cao Dật không nghĩ tới bát mì khác, anh thật sự cũng không đói bụng. Lục Tiêu Họa đem bát mì còn lại đưa cho anh: "Anh ăn đi, em ăn rồi." Cô đứng lên đem nồi xuống dòng suối rửa sạch, sau đó lại nhét vào trong balo.
Bộ đồ dùng trong quân đội này thực sự dùng rất tốt, cũng may cô đã dùng thử vài ngày, bằng không có lẽ sẽ luống cuống tay chân không biết phải dùng thế nào.
Lục Tiêu Họa đi vào trong lều của mình, cô lấy túi ngủ ra chuẩn bị ngủ. Chỉ là cô không biết mình có thể ngủ không, cô sợ nếu không ngủ được thì ngày mai không tỉnh táo, không biết sẽ phải đi như nào.
"Tiểu Hoa." Cao Dật đứng bên ngoài lều của cô khẽ gọi.
814 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1208
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1208: Muốn ăn sẵn sao?
Lục Tiêu Họa mở lều ra để Cao Dật chui vào, lều này rất nhẹ nhưng khi bung ra thật sự lại rất lớn.
"Tiểu Hoa, anh có chuyện muốn trao đổi với em."
"Vâng, anh nói đi." Lục Tiêu Họa ngồi xuống, dọn dẹp đồ đạc của mình gọn vào một góc lều để lấy chỗ ngủ. Nơi này mọi người đều mang theo lều, ngoại trừ các cặp tình nhân đi với nhau thì mọi người cũng không quen nhau lắm cho nên mỗi người đều ở trong lều của mình, lại còn đồ cá nhân của mọi người nữa.
Cao Dật có chút khó có thể mở miệng.
"Tiểu Hoa, lều của Lạc Âm hỏng rồi, cho nên em cho cô ấy ngủ cùng được không?"
"Được." Lục Tiêu Họa không từ chối, chỉ là nhượng ra một góc, cô đồng ý, hơn nữa Cao Dật tự mình mở miệng, cô không có khả năng từ chối.
"Cảm ơn em." Cao Dật thở nhẹ ra, cũng không nói gì hơn. Lúc này thời gian quý giá, bọn họ phải tranh thủ nghỉ ngơi sáng mai còn lên đường.
Chỉ là, trong lòng anh luôn có cảm giác bất lực. Hoạt động dã ngoại lần này anh rủ cô đi cuối cùng lại có thêm Bạch Lạc Âm, anh cố được cái này lại mất đi cái khác, cho nên anh cảm thấy có lỗi đối với Lục Tiêu Họa, nhưng lúc này không phải thời điểm để xin lỗi hay tự trách, hiện tại chính là anh cần phải chú ý tới Bạch Lạc Âm.
Không lâu sau Bạch Lạc Âm mang đồ của mình tiến tới, một cái lều chia làm hai phần cho mỗi người ngủ.
Lục Tiêu Họa chui vào trong túi ngủ, thật sự rất thoải mái, cho dù nằm trên mặt đất thì túi ngủ này cũng rất thoải mái, mềm mại như nằm trên giường của mình vậy, hơn nữa không gian trong lều cũng rộng, tay chân cô đều thoải mái tự do hoạt động.
Cô vốn dĩ cho rằng mình sẽ khó ngủ nhưng thật ngoài ý muốn, có lẽ bởi vì cô mệt mỏi, cũng có khả năng bởi vì nơi này quá an tĩnh cho nên cô vừa nhắm mắt lại đã ngủ rồi, khi mở hai mắt thì trời đã sáng.
Nhẹ nhàng thở ra, cô ngồi dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, sau đó ăn bữa sáng đơn giản rồi xuất phát. Lần này đi cô mang theo một ít gạo kê, có thể nấu cháo ăn, nước trong núi đều rất sạch sẽ trong lành, có thể uống trực tiếp được.
"Em mang nhiều đồ thật." Ngô Sa đi tới. Lục Tiêu Họa không keo kiệt múc cho cô một bát cháo. "Chị ăn một ít nhé." Lục Tiêu Họa nấu khá nhiều, cũng không nghĩ để dạ dày mình thiệt thòi.
"Không tồi." Ngô Sa không kén chọn, cái gì tới miệng cũng ăn để no bụng.
"A, cô ấy muốn ăn sẵn sao?" Ngô Sa nhạo báng nhìn Bạch Lạc Âm cầm bát không trong tay. Mắt của cô nhìn người rất tốt, tính tình của người ta thế nào lần đầu tiên nhìn cô đã có thể đoán được, đương nhiên lòng người phức tạp, cũng đôi khi cô sẽ nhìn lầm. Nhưng cô gái Bạch Lạc Âm này cô có thể đảm bảo cô ta không phải là người tốt đẹp gì.
Bạch Lạc Âm có chút xấu hổ, bê bát lên ăn cũng không được mà không ăn cũng không được.
"Tiểu Hoa, phần của anh cho cô ấy ăn." Cao Dật cũng cảm thấy bát trên tay có chút nặng, đối với Ngô Sa anh không thấy thích, thật sự có chút quá khắc nghiệt.
"Cậu không phải cô ấy." Ngô Sa cười ha hả. "Cô ấy có góp đồ không?" Chính cô khi kết nhóm với Lục Tiêu Họa cũng góp đồ vào, Cao Dật cũng góp, chỉ có Bạch Lạc Âm không góp gì, đừng tưởng cô không biết cô ta trộm ăn chocolate một mình.
Loại người ích kỷ này cô không muốn lãng phí nước miếng của mình trên người cô ta.
"Chị Ngô, chúng ta đều đi cùng nhau, không cần phân rạch ròi như vậy." Lục Tiêu Họa ngước mặt lên, cô dùng từ 'chúng ta' kỳ thật cũng là không muốn khiến Cao Dật khó xử, cô cũng không thích Bạch Lạc Âm nhưng vẫn phải giữ mặt mũi cho Cao Dật.
Ăn xong cơm, bọn họ lại tiếp tục đi, mà Ngô Sa phát hiện Lục Tiêu Họa thật sự rất chuyên nghiệp.
"Tiểu Hoa, em nói thật đi, em thật sự chưa từng tham gia các hoạt động như này sao?"
"Thật sự chưa mà." Lục Tiêu Họa đỡ ba lô kéo về phía trước một chút, đồ rất nặng khiến bả vai cô hơi đau.
Cao Dật đặt tay lên vai Lục Tiêu Họa: "Tiểu Hoa, để anh đeo cho."
"Không cần." Lục Tiêu Họa tránh tay anh, lúc này trên vai Cao Dật đã đeo hai ba lô, nếu thêm một cái cô thật sự muốn biết anh sẽ đeo kiểu gì, là trên vai, trên đầu hay là treo vào cổ?
Cao Dật có lẽ cũng phát hiện ra, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ.
"Không nặng, em có thể tự đeo được." Lục Tiêu Họa cười với anh, chỉ là bên trong ý cười đã có chút nhạt đi. Muốn tiếp cận thì cần rất nhiều thời gian nhưng hết hy vọng có lẽ cũng chỉ cần một giây.
Ngô Sa nhìn ở trong mắt, lại cũng có nhạo báng ở trong lòng.
Cô tiếp tục nói chuyện với Lục Tiêu Họa: "Chị thấy em rất chuyên nghiệp, so với bọn chị hay đi có khi còn chuyên nghiệp hơn, hơn nữa cách em làm mọi chuyện thì hai tiếng chuyên nghiệp cũng không thể dùng nữa rồi.
Mà cô nói đục nước béo cò, rõ ràng còn có ý chỉ vào Bạch Lạc Âm đang đi cuối cùng, rõ ràng không phù hợp để đi vậy mà cứ một hai đi theo, đây không phải là du lịch có thể ngồi xe hay ngủ khách sạn, đây là đi bộ leo núi.
Hiện tại mới qua một ngày đã mệt như vậy, nếu thêm mấy ngày nữa liệu có phải sẽ bỏ cuộc hay không, nếu tự mình bỏ thì tốt, nhưng nếu liên lụy tới người khác thì phải làm sao bây giờ? Những người này đều không thân cũng không quen, nếu thân thể không tốt thì đừng đi theo, trước khi đi đội trưởng cũng đã nói rõ, nếu cơ thể yếu thì nên quay về.
Lục Tiêu Họa đi theo đoàn người, đây đã là ngày hôm sau, tuy rằng rất mệt nhưng cũng rất kỳ quái, cô lại thấy thích nơi này. Cứ luôn đi về phía trước sẽ thấy đường, sẽ có sương sớm, mặt trời lên cao sẽ phơi khô sương ướt trên mi bọn họ, cũng sẽ nhìn thấy đủ cảnh vật mới lạ, đây là những điều trước kia cô chưa từng thấy.
Đôi khi còn có thể thấy một con bướm đang phá kén bay ra, lá cây bốn mùa thay đổi, đương nhiên cũng có thể gặp đủ loại nguy hiểm. Có một ngày bọn họ gặp một con rắn màu đỏ tươi, loại động vật máu lạnh trơn trượt này bò trong cỏ.
Trong đoàn chỉ có Bạch Lạc Âm hét lên, những người khác dường như không có phản ứng đặc biệt gì. Những người trong bọn họ cứ cách một thời gian sẽ lại leo núi, những việc như này đã gặp quá nhiều nên cũng không còn thấy kinh hoảng như Bạch Lạc Âm.
836 lần xemTân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước - Chương 1209
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1209: Mang theo tổ tông của mình
"Em thấy thế nào?"
Ngô Sa mở to mắt hỏi, Lục Tiêu Họa nhìn cũng thấy con rắn kia, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy loại động vật này không phải sẽ sợ hãi sao, vì lần đầu tiên cô thấy đâu chỉ là sợ hãi, quả thật là sợ muốn chết luôn.
"À," Lục Tiêu Họa rốt cuộc hít thật sâu một hơi, rồi sau đó cô cười tít mắt. "Đây thật sự là quá kỳ diệu, trước kia em chỉ thấy trên TV, không ngờ được sẽ có một ngày em tận mắt nhìn thấy rắn."
"Nó thật đẹp."
Bạch Lạc Âm đột nhiên ôm lấy bụng mình, quay sang một bên bắt đầu nôn ra.
"Em thú vị thật." Ngô Sa cũng cười theo. "Chị cũng cảm giác nó rất đẹp, đây là vẻ đẹp khác của thiên nhiên, cũng chỉ có thể ở chỗ này chúng ta mới thấy được."
Bọn họ cũng không quấy rầy con rắn này mà tiếp tục rời đi, những cây cỏ bọn họ giẫm chân lên không lâu sau sẽ lại chui từ dưới đất lên mà ra.
Lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong xuân lại sinh, huống chi bọn họ cũng chỉ là giẫm qua.
Tới buổi tối, ăn cơm xong, Lục Tiêu Họa liền ở bên trong lều thu dọn đồ đạc của mình. Tuy rằng rất mệt nhưng sắc khí của cô lại rất tốt, ban ngày đi bộ nhiều tối sẽ rất buồn ngủ, cô chỉ cần chui vào trong túi ngủ lập tức sẽ ngủ ngay, đây đều là chuyện bao lâu nay cô không có được. Cô cũng vẽ lại trên giấy những gì mình nhìn thấy trong chuyến đi này.
Đây cũng coi như là một loại ký lục thật không tồi.
"Tiểu Hoa, là anh." Cao Dật lại đứng bên ngoài lều.
"Có việc gì sao?" Lục Tiêu Họa mở lều ra để Cao Dật tiến vào. Mấy ngày nay bọn họ dường như đều không nói chuyện, kỳ thật cũng không có nhiều thời gian, thêm Cao Dật mang hành lý của hai người cũng thật sự là rất mệt, mà anh lại còn phải chăm sóc Bạch Lạc Âm thường xuất hiện đủ vấn đề. Bọn họ thế nào Lục Tiêu Họa không biết, nhưng cô lại biết mình thật sự thấy rất tốt, về sau nếu có cơ hội cô sẽ tiếp tục tham gia dã ngoại.
Cao Dật đi tới, còn có cả Bạch Lạc Âm đã hồng con mắt. Không hổ là họ Bạch, cũng không biết tính tình cô ta thế nào nhưng hiện tại xác thật rất giống một đóa bạch liên hoa khiến Lục Tiêu Họa đều cảm thấy ghê tởm. Bộ dáng này như là có ai khi dễ cô ta, nhưng chính là đâu có ai rảnh việc tìm tới cô ta gây phiền toái.
Cao Dật nhìn thấy Lục Tiêu Họa đã trải túi ngủ ra, túi ngủ này chất lượng rất tốt, quả nhiên là sản phẩm dành cho quân sự, đã dùng lâu như vậy nhưng đều không bị nhăn, hơn nữa túi ngủ cũng rất mềm mại, thật sự khó trách dù ban ngày có bao nhiêu mệt nhưng khi ngủ dậy tinh thần Lục Tiêu Họa vẫn luôn không tồi, nguyên nhân chính là buổi tối ngủ rất ngon.
Nhưng Cao Dật lại không biết muốn mở miệng như thế nào, dường như là... khó có thể mở miệng.
"Tiểu Hoa, em có thể đổi túi ngủ cho Lạc Âm không?"
Anh cuối cùng vẫn mở miệng, cũng không biết vì sao mà mình nói ra được.
Lục Tiêu Họa sửng sốt một chút, muốn đổi túi ngủ, đây là yêu cầu dạng gì?
"Thôi," Bạch Lạc Âm kéo tay áo Cao Dật. "Lục tiểu thư không muốn thì em sẽ không đổi."
"Không sao," Cao Dật an ủi Bạch Lạc Âm, "anh sẽ nói với Tiểu Hoa."
Lục Tiêu Họa thật sự muốn nói một câu, đây là túi ngủ của ta, muốn đổi hay không không phải do các ngươi, nhưng cuối cùng cô chỉ nhếch khóe môi, xem bọn họ mắt đi mày lại.
Tóm lại, trong lòng cô không phải quá thoải mái, rốt cuộc hiện tại Cao Dật là chính danh bạn trai của cô, chỉ là giữa vợ trước cùng chồng trước có phải hẳn nên cho cô một lời giải thích, nhưng bọn họ không có, cái gì cũng không có nói.
Cao Dật bảo Bạch Lạc Âm ra ngoài trước, nhưng anh cũng không biết phải nói chuyện đổi túi ngủ cùng Lục Tiêu Hoa như thế nào.
"Anh không cần phải nói." Lục tIêu Họa đứng lên, đem hai cái túi ngủ bên trong lều đổi chỗ cho nhau. "Em đổi với cô ấy."
Cô đồng ý, chỉ là không muốn làm Cao Dật khó xử.
Cô đồng ý, chi là không muốn nghe Cao Dật giải thích.
Cô đồng ý, chỉ là ngại phiền.
"Cảm ơn." Cao Dật há to miêng, có lẽ còn muốn nói thêm gì nhưng thấy bộ dáng không muốn nói nhiều của Lục Tiêu Họa, cuối cùng anh cũng chỉ than một tiếng, có chút lời nói chỉ có thể sau khi trở về sẽ nói.
Chuyến đi dã ngoại này kỳ thật là một chuyện tốt, chính là sự tồn tại của Bạch Lạc Âm lại là thất bại nhất.
Cao Dật đi ra ngoài, sau đó không lâu Bạch Lạc Âm đi vào, cô ta thậm chí một câu cảm ơn cũng không nói, liền trực tiếp chui vào bên trong túi ngủ, thỏa mãn than một tiếng, dường như túi ngủ này thật sự nháy mắt biến thành giường nệm cao su.
Lục Tiêu Họa chui vào bên trong túi ngủ của Bạch Lạc Âm, nói thật là không thể nào quá thoải mái nhưng cũng không đến nỗi khó chịu. Cô rất mau đã ngủ rồi, khi cô tỉnh lại cũng không cảm giác có nhiều khác biệt, có lẽ có thể nói, có đôi khi giấc ngủ của một người thật không có nửa phần quan hệ tới túi ngủ.
Cô thu gọn túi ngủ lại, đi ra bên ngoài chỗ nguồn nước rửa mặt, rồi ăn cơm. Bọn họ vốn mang đồ ăn theo không nhiều, mỗi ngày ăn đều chia ra, vừa đủ có thể đến khi bọn họ trở về, cho nên không ai là có thể ăn quá no.
Tuy rằng nhiều ngày đi bộ, có lẽ cô cũng bị gầy đi một ít nhưng cô lại cảm giác cơ bắp mình có thêm không ít, hơn nữa cô cũng chậm rãi thích nghi với hoạt động dã ngoại.
Cao Dật là bác sĩ, trong ba lô của anh có không ít thuốc dùng để cấp cứu, mà phần lớn đều là cho Bạch Lạc Âm.
"Chị cảm thấy cậu ta giống như đang mang theo tổ tông của mình." Ngô Sa đi lên, vươn tay hướng Lục Tiêu Họa.
Lục Tiêu Họa cầm theo một đoạn cây chống đi, cô nắm lấy tay Ngô Sa, sau đó bò lên, cô lau mồ hôi trên trán mình một chút, tuy rằng rất mệt nhưng thân thể cùng tinh thần đều rất thỏa mãn.
Phía sau cô Cao Dật cùng Bạch Lạc Âm vẫn đang hết sức để đi, dường như đều là Cao Dật đỡ, nếu không phải điều kiện không cho phép có lẽ từ đỡ sẽ biến thành cõng.
Cao Dật vươn tay, Ngô Sa lại phủi đất trên tay, không kéo.
"Bác sĩ Cao, cậu nên tự mình đi đi."
Môi Cao Dật khẽ mím lại có chút nặng nề, anh biết Ngô Sa không thích anh, dọc đường đi nhiều lần trào phúng không ngừng, giống như chuyện hỗ trợ cho nhau leo núi này, với mọi người cô đều duỗi một tay, chỉ trừ bỏ anh. [Thêm 'Gác Sách' khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Những người khác dường như cũng không quan tâm, Lục Tiêu Họa buông xuống bình nước xuống, cô có cảm giác Ngô Sa là chủ những người này, nhưng cô lắc đầu, cảm giác mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Cô cởi ba lô ra, đi tới vươn tay hướng Cao Dật: "Lên đi, em kéo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com