Tết Với Ký Ức Bóng Bay
Cái thời để được định nghĩa là tuổi thơ của tôi, nó đã trôi về một nơi thật xa xôi nào đó, nơi có cái áo dạ mới, cái quần màu xanh nước biển thẫm, đôi dép lê gót cao lên khoảng hai phân, và có những quả bóng bay màu hồng.
Cách đây 20 năm, hẳn rằng cũng không còn quá gần gũi nữa, nhà tôi vẫn nghèo, bố mẹ vẫn đi làm ăn xa, và chúng tôi lớn lên bằng những bát cơm chan canh suông kèm vài quả cà nén. Bốn chị em, lớn như ngô như ngỗng, chẳng mấy bận ốm đau, hoặc có ốm đau chúng tôi cũng không còn ghi nhớ trong cái đầu những đứa trẻ lên năm lên bảy.
Không khí Tết của nhà tôi sẽ bắt đầu bằng việc ông nội ngồi chẻ lạt phía đầu hồi. Sau đó, ông treo túm đám lạt vừa chẻ lên một góc hiên nhà, để gió hanh hao hút hết nước ở thân tre, trả lại những chiếc lạt mỏng tanh tang mà dai mà chắc, dùng gói bánh chưng và cuốn giò thủ. Bắt đầu bằng việc những chiếc lá dong được ông rửa sạch kĩ càng, dùng mấy lượt khăn lau cho khô sạch nước, đặt trên chiếc nia rồi cất gầm giường. Gạo nếp, đỗ xanh cũng được bà đem ra nhặt sạch lại sạn (và mọt, nếu có). Chúng tôi rất khoái mấy trò nhặt sạn, bởi được xòa tay vào đám gạo ấy, một chốc sau tay trăng trắng cám gạo rồi xoa vào má nhau cười khanh khách, để nghe bà mắng "Nẻ má bỏ bố chúng bay ra bây giờ".
Bố mẹ tôi đi làm ăn xa, suốt cả năm, chúng tôi ở cùng bà và chú. Chú sau bố, chú thứ hai. Ông bà có bốn người con, thì đi làm ăn xa cả, chỉ có chú ở nhà, ngày ngày cọc cạch đạp chiếc xe đạp khung trở đi, tối trở về cành cạch phía cổng. Chúng tôi hay gọi là bố, bố Huệ.
Mỗi dịp Tết, bố Huệ sẽ mua cho chúng tôi quần áo mới, hoặc giày dép mới. Đứa nào cũng giống đứa nào, chỉ khác kích cỡ, để cho mấy chị em khỏi tị nạnh. Cả năm ở nhà cùng bố Huệ, cứ đứa nào được điểm 10 là được thưởng năm trăm đồng. Ngày nào chị em cũng thích được cô giáo chấm điểm, để lấy được tiền thưởng của bố.
Văn hóa Tết mà chúng tôi thích nhất là được mừng tuổi. Có người mừng tuổi hai trăm đồng hay năm trăm đồng, nhưng bao giờ bố Huệ cũng mừng chúng tôi năm nghìn đồng; kèm theo đó là những quả bóng bay sâu màu hồng, lốm đốm li ti thêm mấy màu xanh xanh vàng vàng, tim tím. Nhà tôi, Tết năm nào cũng rất nhiều bóng bay, và đám trẻ con đến nhà chơi luôn được mừng tuổi kèm theo một quả bóng bay như thế.
Tôi vẫn nhớ chúng thích lắm, chắc chắn rất thích. Bởi năm ấy, theo một thói quen, chúng nó tới chúc Tết mà không còn bóng màu xanh, màu hồng; chúng hỏi ông tôi: "Ông ơi không có bóng bay ạ?". Tôi thấy bà nội tôi ngồi góc giường lau nước mắt, còn ông tôi lặng lẽ khất "Cho ông nợ sang năm". Đó là năm bố Huệ của chúng tôi mất.
Bố Huệ mất năm 27 tuổi, bằng tuổi tôi bây giờ. Năm ấy, bố đưa người yêu về ra mắt trong sự mong ngóng của cả gia đình. Trai 27 tuổi mới lấy vợ, thuộc dạng "ế" của làng của xã. Mà người ế này lại rất đẹp trai và tốt bụng. Bao lâu bà nội tôi giục "Mày có nhanh cho tao còn bế cháu không?", sau bao cái cười trừ, những tưởng năm ấy, nhà tôi có thêm thành viên mới, vậy mà...
"Văn hóa" tặng bóng bay xanh, hồng của nhà tôi bắt đầu từ bố Huệ, bởi bố bảo chúng tôi rất thích bóng bay, nên Tết đến "Bố mua cho các con chơi chán thì thôi". Nhưng chúng tôi còn chưa chán, bố lại không mua nữa rồi...
Cho đến bây giờ, người ta cứ nhắc Tết không còn vẹn nguyên như xưa nữa. Nhưng với chúng tôi, cất trong một góc tim, một khoảng trời nghèo nhiều bóng bay xanh, hồng, khi đó Tết mới tròn đầy, mới đủ an ủi những tâm trí đầy non nớt và thương nhớ.
Dù thời gian đã trôi đi, dù có thể chúng tôi đã quên đi ít nhiều dáng hình của bố, dù gia đình tôi vẫn thống nhất tặng kèm bóng bay xanh, hồng cho mỗi đứa trẻ khi chúng tới nhà để luôn thấy bóng dáng bố gần bên chúng tôi... Dù điều gì đi chăng nữa, thứ mùi Tết yêu thương và thiết tha mong cầu níu kéo ở đây, chính là đầy đủ một gia đình.
Tết là đoàn viên, là đủ đầy tất cả nụ cười một gia đình.
ST.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com