Chương 3: Đặt tên gì, gọi là Tiểu Hắc đi
----Chưa Beta----
Cuối cùng Thẩm Thập An vẫn mang chó con về nhà.
Có điều mới vừa vào nhà y đã hối hận. Tầm mắt đảo qua con chó nhỏ lông tóc dơ bẩn, dính loạn, đen đến mức không nhìn ra "nhan sắc" trước đây của nó, lại nhìn về phía căn vừa được quét tước không lâu:
Sàn nhà vừa mới lau, sô pha mới đổi, thảm mới phơi không quá một giờ, để chó ở chỗ nào bây giờ?
Để nó chỗ nào cũng không thích hợp.
Thẩm Thập An buông túi giấy xuống, thay giầy, tiếp tục xách gáy chó con đi vào trong nhà, bước thẳng đến nhà vệ sinh đối diện phòng ngủ phụ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra —
Còn tốt, trên người nó không có rớt thứ gì xuống cả.
Không màn đến sự phản kháng của đối phương, y tóm lấy hộp cơm thịt trong miệng nó. Chó nhỏ gầm gừ, mắt lộ ra hung quang, nhìn như muốn liều mạng với y. Thẩm Thập An xách nó lên ngang tầm mắt, đôi mắt đen nhánh phản chiếu ánh sáng lạnh băng: "Muốn ăn à? Tắm rửa sạch sẽ trước, nó sẽ là của mày."
Ánh mắt nó không khống chế được lại chuyển qua hộp cơm thịt, tiếng ô ô uy hiếp dường như chuyển thành ấm ức, chó con thử nhe hai cái răng nhọn ra, sau đó đột nhiên thu lại bộ dạng hung dữ.
Thẩm Thập An không quan tâm, thức thời là tốt, không biết thức thời cũng phải tắm. Con chó này lang thang bên ngoài đã lâu, không biết trên người có vết thương hay bệnh tật gì hay không. Ngay cả khi không có bệnh, chắc chắn nó cũng đầy ký sinh trùng và vi khuẩn. Y nghĩ ngợi một lúc rồi nhốt con chó vào phòng tắm có cửa kính, nói "Chờ một chút", sau đó cầm một cái chậu nhựa rồi biến mất.
Lần thứ hai xuất hiện, y cầm trong tay hơn nửa chậu nước linh tuyền ấm áp.
Cửa kính vừa mở, chó con liền vọt ra ngoài. Thẩm Thập An tưởng nó muốn tấn công nên chuẩn bị sẵn sàng tóm lấy gáy nó, nhưng nào ngờ nó chẳng thèm để ý đến y, mà chạy thẳng qua chân y qua, bổ nhào vào chậu nước. Hai chân trước của nó cố sức bám vào mép chậu, cúi đầu bắt đầu uống.
Thẩm Thập An sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "— nước này không thể uống!"
Nước linh tuyền có công năng tự thanh lọc, Thẩm Thập An biết được điều này khi tiến vào không gian lần thứ hai. Cho dù có bất kỳ tạp chất gì rơi vào đều sẽ bị tẩy sạch, đổi mới hoàn toàn trong vòng nửa giờ.
Quả thật là như vậy không sai, nhưng y đã tắm ở chỗ hồ nước rồi, dù không thích thú cưng, cũng không thể cho nó uống nước tắm được.
Ngón tay thon dài lần nữa xách gáy chó con lên — Phản ứng lúc này của nó còn kịch liệt hơn so với lúc đoạt lại hộp cơm thịt, giương nanh múa vuốt giống như có thù không đội trời chung với Thẩm Thập An.
Đã bao lâu không uống nước rồi? Khát thành như vậy sao?
Thẩm Thập An lần nữa nhốt nó sau cửa kính, "Chờ." Y ra khỏi phòng vệ sinh vào bếp cầm cái đĩa màu xanh lơ, tiến vào không gian đến suối nguồn hứng nước đầy đĩa. Sau đó trở lại phòng tắm đặt bên cạnh cún con: "Rồi, uống đi."
Một đĩa nước tràn đầy đảo mắt đã hoàn toàn vào bụng chó con.
"Uống no rồi?" Thẩm Thập An lấy một cái ghế nhựa ngồi bên cạnh cái thau nước, kéo cao tay áo lông lên tận khủy tay, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn thon gầy. Nơi cổ tay phải vừa kéo lên có một đón hoa sen Phật màu xanh lơ, xương khớp hơi nhô lên, làm cánh hoa như đang hé nở trên da, đẹp đến kỳ lạ mà bí ẩn.
Giơ tay xách chó con bỏ vào trong thau: "Uống no thì tắm liền."
Ban đầu, Thẩm Thập An tưởng rằng tắm rửa cho con chó nhỏ này sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ nó lại ngoan ngoãn hơn dự kiến. Nó duỗi chân trong chậu nước to gấp đôi mình, lội qua lội lại, trông rất thích thú. Lúc Thẩm Thập An không chú ý còn lén uống hai ngụm nước.
Sau hơn mười phút ngâm mình trong nước suối ấm áp, bộ lông bẩn thỉu của cún con đã sạch sẽ hơn nhiều. Thẩm Thập An nhấc nó ra khỏi chậu, xoa sữa tắm lên người nó rồi dùng vòi hoa sen xả ba lần. Sau đó, y dùng khăn bông quấn quanh nó và đặt trên đùi, xoa bóp đến khi nó khô ráo. Lúc này, bộ dáng thật sự của nó mới lộ ra.
Bộ lông của nó thuần một màu đen tuyền, từ đầu đến chân không có một chút tạp sắc. Tuy là chó đi lạc nhưng chất lượng lông cũng không tệ. Sau khi sấy khô bằng máy sấy, bộ lông xù mềm mại bung ra. Trên mặt nó có một vài đốm lông hơi dài, che khuất đôi mắt tròn xoe. Khi nhìn kỹ mới phát hiện ra tròng mắt nó có màu xanh lục như ngọc bích, không biết là giống chó gì.
"Đặt tên gì đây," Thẩm Thập An vừa nhéo sau cổ nó thổi lông cho nó vừa lầm lầm lầu bầu, "Không bằng về sau kêu mày là Tiểu Hắc đi."
Thấy Tiểu Hắc lại một lần nữa có ý đồ vặn cổ cắn người, giọng nói của y lạnh băng trong giây lát: "Không muốn ăn cơm thịt nữa đúng không?"
Động tác Tiểu Hắc cứng đờ, yên lặng xoay cổ trở về, chỉ dùng móng vuốt lay lay cái khăn lông dưới thân.
Nó "nhặt được của hời" từ tay Thẩm Thập An là một khối cơm trưa thịt cỡ nắm tay. Thẩm Thập An vốn dĩ không định cho nó ăn - thứ nhất, có vẻ nó ăn không vô. Thứ hai, y nhớ rõ rằng đồ ăn dành cho con người không thể tùy tiện cho thú cưng ăn.
Nhưng vẫn cẩn thận lấy điện thoại ra tìm kiếm "Chó có thể ăn cơm thịt được hay không". Cho đến khi y cúi đầu xuống lần nữa, chỉ thấy hộp cơm thịt đã bị xé toạc, vung vãi đầy đất.
Thẩm Thập An nhìn hộp cơm, lại nhìn thân thể Tiểu Hắc không bằng chiếc dép lê, cuối cùng nhìn nhìn cái bụng tròn vo của nó. Y có chút lo lắng nó có thể sẽ căng chết vì ăn quá nhiều.
Nhưng trước mắt chỉ có thể cầu nguyện cho năng lực tiêu hóa của nó mạnh mẽ, vì hiện tại không có biện pháp gì khác.
Sớm biết vậy đã không vội đặt tên.
Nhìn Tiểu Hắc, thoạt nhìn vẫn chỉ là chó con, nhiều loại thức ăn dành cho người nó đều không thể ăn, trong nhà cũng không có sẵn đồ ăn cho thú cưng, lại phải đi mua sao? Nghĩ đến những gia đình người cao tuổi trong khu nhà rất nhiệt tình, Thẩm Thập An không muốn ra ngoài thêm một chuyến nữa, y mở ứng dụng siêu thị trên điện thoại, chọn hai túi thức ăn cho chó con và một hộp sữa bột cho thú cưng, suy nghĩ một chút lại thêm một chiếc ổ chó hình nấm, chọn thanh toán trực tiếp sau khi đưa hàng về nhà.
Mua xong đồ vật không biết Tiểu Hắc đã lại đi đây, Thẩm Thập An cũng không vội đi tìm nó. Chó con mới đến, nên cho nó làm quen hoàn cảnh trong nhà một chút. Đặt một chiếc dĩa chứ đầy nước linh tuyền trong góc tường phòng khách, rồi sắp xếp đồ vật mới mua về cho tốt, xem thời gian cũng không còn sớm nữa, liền bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Y mua không ít nguyên liệu nấu ăn, một người ăn cũng không cần làm quá phức tạo, làm một dĩa sườn xào chua ngọt, một dĩa tôm bóc vỏ xào mặn, một dĩa rau trộn đậu bắp, lại nấu thêm một nồi canh rong biển, chay mặn phối hợp đầy đủ dinh dưỡng.
Món ăn cuối cùng cũng đã nấu xong, vừa lúc chuông cửa vang lên, hẳn là đồ đặt hàng tới rồi.
Tiểu Hắc sớm đã vào bếp lúc sườn xào ra khỏi chảo, cũng không biết nó chui ra từ xó nào nữa. Không hung hăng, không quậy quọ, ngồi xổm trên kệ bếp, hai mắt nhìn chằm chằm đáy chảo. Lúc chuông cửa vang, đại khái nghe thấy mùi người lạ ngoài cửa, lập tức xù thành một con nhím. Thời điểm Thẩm Thập An mở cửa nháy mắt nhe răng trợn mắt gầm lên một tiếng "Ngao ô" liền xông ra ngoài —
Thẩm Thập An kịp thời túm chặt lấy gáy nó xách lên, dùng một tay khác nhận lấy thùng hàng được nhân viên chuyển phát nhanh mang đến: "Làm phiền rồi, cảm ơn."
Tiễn nhân viên chuyển phát nhanh xong đóng cửa lại, mang thùng giấy cùng chó con đặt lên cái ghế gần cửa. Sau đó xoay người trở lại phòng bếp dọn lên bàn. Đầu tiên múc cho bản thân một chén cơm, lại tìm một cái chén nhỏ và một cái muỗng, rồi quay lại chỗ cái ghế đặt thùng hàng.
Hai cái chân ngắn ngủn của Tiểu Hắc do dự đứng mãi trên thùng giấy cao không dám nhảy xuống. Thấy Thẩm Thập An đi tới lập tức đè thấp thân mình nhe răng, "ô" một tiếng với y, cực kỳ giống hung thần ác sát.
Thẩm Thập An không để ý đến nó, thuần thục nhéo cổ đặt nó xuống sàn nhà, mở thùng giấy lấy thức ăn cho chó ra, đổ một ít vào cái chén nhỏ. Sau đó đặt bên cạnh đĩa nước linh tuyền: "Lại đây, ăn cơm."
Tiểu Hắc sửng sốt, đôi mắt tròn xoe càng mở lớn, quay đầu nhìn nhìn đồ ăn bốc mùi thơm bốn phía trên bàn, lại nhìn nhìn mấy viên cơm chó đen thùi trước mặt mình. Nó giống như bị chịu tủi nhục vô cùng to lớn, ánh mắt chợt hung ác, nhe hai cái răng nanh trắng phát sáng ra, dùng một chân đá ngã cái chén:
Ngao ô!!
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hắc: Ngươi mới ăn cơm chó, cả nhà ngươi đều ăn cơm chó!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com