Phần 49
Buổi tối, Nguyệt Quỳnh ăn không nhiều lắm, không phải vì Nghiêm Sát không ở đây, mà vì bụng y rất khó chịu. Hồng Hỉ, Hồng Thái nhìn đồ ăn còn dư hơn phân nửa mà nôn nóng đến độ xoay qua xoay lại. Nguyệt Quỳnh vươn tay trái về phía hai người:
"Hồng Hỉ, Hồng Thái, đỡ ta đứng lên đi lại một chút."
Hai người vội vàng trái phải nâng công tử lên, chậm rãi chuyển bước trong phòng.
"Công tử, ngài muốn ăn cái gì, ta làm cho ngài, tối nay ngài ăn chưa được bao nhiêu."
Đi được hai vòng, thấy sắc mặt công tử không được tốt, Hồng Hỉ lo lắng hỏi, chẳng lẽ vì vương gia không ở đây?
Nguyệt Quỳnh không ngừng nhu bụng, tiểu yêu lại nghiến răng trong bụng y sao?
"Ta không đói. Hồng Hỉ Hồng Thái, đỡ ta lên giường, hôm nay Tiểu Yêu rất không ngoan, luôn làm ầm ĩ."
Hồng Hỉ Hồng Thái đỡ công tử lên giường, Hồng Thái nói:
"Công tử, ta đi mời Từ đại phu kiểm tra cho ngài."
Nguyệt Quỳnh lập tức lắc đầu:
"Thôi đi, ngày nào Tiểu Yêu đều quậy phá ầm ĩ, chỉ là hôm nay quậy lâu hơn thôi. Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, nó náo loạn cả một ngày, phỏng chừng cũng sắp ngủ rồi. Ta nằm một lúc đã."
Hai người không dám chậm trễ, hầu hạ công tử nằm xuống, Hồng Hỉ bưng nước ấm tới hầu hạ công tử lau mặt cùng tay chân, thấy công tử quả thật có chút mệt mỏi, bọn họ lui ra thủ ở cửa.
"Công tử làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Hồng Hỉ Hồng Thái không tốt, Nghiêm Mặc hỏi.
Hồng Hỉ lo lắng nói: "Hôm nay thế tử điện hả quậy cả ngày, công tử không thoải mái."
"Ta đi tìm Khai Viễn." Nghiêm Mặc vừa muốn đi, Hồng Thái giữ chặt hắn:
"Công tử đã ngủ rồi."
Nghĩ nghĩ, Nghiêm Mặc nói:
"Ta thủ ở đây, có chuyện gì ta gọi các ngươi, các ngươi trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Hai người lắc đầu, Hồng Hỉ nói:
"Đêm nay công tử chưa ăn được bao nhiêu, ta đi nấu cháo với đồ ăn cho công tử, chờ sau khi công tử tỉnh lại sẽ dùng."
Hồng Thái nói: "Ta đi đun nước ấm, nói không chừng công tử ngủ dậy sẽ muốn tắm rửa."
Nghiêm Mặc gật đầu: "Như vậy cũng tốt."
Khó khăn trở mình, Nguyệt Quỳnh thở từng ngụm từng ngụm, tiểu yêu làm sao vậy, không chỉ không muốn ngủ, ngược lại còn cử động mạnh hơn, đá đấm khiến bụng y càng ngày càng đau.
Nhịn một hồi, đau đớn càng thêm rõ ràng, đã đến giới hạn không thể chịu đựng nổi. Càng thêm khó khăn trở mình lần thứ hai, Nguyệt Quỳnh muốn ngồi dậy, nhưng thử vài lần vẫn không thành công, bụng quá nặng, lại đau, cánh tay trái chống đỡ thế nào cũng chẳng dậy nổi.
"Phù phù, phù phù..." không ngừng hít sâu, tay trái Nguyệt Quỳnh bắt lấy trụ giường để trở mình, nhưng vừa mới động, bụng liền truyền tới từng đợt đau đớn, y đành phải nằm trở lại.
Xoa bụng, từng trận đau đớn đánh úp lại, hạ thân có gì đó chảy ra, Nguyệt Quỳnh cho là mình không nhịn được, vươn tay sờ sờ lại thấy không phải.
"Ưm!" Cắn răng chịu đựng từng đợt sóng đau đớn đánh lại, Nguyệt Quỳnh thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Hồng Hỉ... Ưm! Hồng... Hồng..."
"Nguyệt Quỳnh công tử?"
Ở bên ngoài nghe được động tĩnh, Nghiêm Mặc lên tiếng. Nguyệt Quỳnh cắn môi, nói không nên lời, bụng của y đau quá.
"Nguyệt Quỳnh công tử?"
Nghiêm Mặc lại hô lên, thấy nửa ngày mà trong phòng vẫn không có động tĩnh, hắn vội đẩy cửa đi vào, phòng không có bình phong che chắn, hắn nhìn rõ Nguyệt Quỳnh tái nhợt mặt nằm trên giường cùng nỗi thống khổ của y.
"Công tử!"
Nghiêm Mặc nhảy vọt tới bên giường hô lớn:
"Hồng Hỉ! Hồng Thái! Mau lại đây!" trong chớp mắt, sắc mặt hắn còn tái hơn cả Nguyệt Quỳnh.
Nghe được tiếng la, Hồng Hỉ Hồng Thái nhanh chóng vọt vào.
"Công tử!" Nhìn thấy tình trạng của công tử, bọn họ sợ ngây người.
"Các ngươi lo cho công tử, ta đi tìm Vương gia cùng Khai Viễn!"
Rống lên với hai người, Nghiêm Mặc phi đi, Hồng Hỉ run chân chạy tới bên giường nâng công tử đang đau đớn khôn cùng dậy, Hồng Thái sợ tới mức nước mắt sắp tuôn. Chẳng lẽ công tử sắp sinh? Nhưng làm thế nào mới được đây! Làm thế nào mới được đây!
"Hồng... Hồng Hỉ..."
Tay trái Nguyệt Quỳnh nắm chặt Hồng Hỉ.
"Tiểu yêu... có phải hay không... muốn... đi ra... A!" Trực giác của y, nhận ra khả năng này.
"Công tử!" Hồng Hỉ, Hồng Thái sợ tới hồn phi phách tán, biểu hiện của công tử trông thật đau đớn.
"Nguyệt Quỳnh!"
Lê Hoa Chước đã mang theo An Bảo chạy lại đây, chân mang tha hài, hiển nhiên là chạy tới trong lúc hoảng loạn. Nguyệt Quỳnh đau đến nỗi chỉ có thể thở, Lê Hoa Chước nhìn thấy cảnh này cũng thiếu chút bị hù chết, hắn tự cho mình một bạt tai để bình tĩnh lại.
(Tha hài: dép lê, dép đi trong nhà)
"An Bảo, ngươi đi nấu nước." An Bảo xoay người chạy đi.
"Hồng Thái, ngươi đi tìm Từ đại phu."
"Nghiêm quản sự đã đi rồi!"
"Vậy ngươi đi tìm vải trắng, càng nhiều càng tốt."
"Vâng!"
Lê Hoa Chước cởi tha hài lên giường:
"Hồng Hỉ, thêm hai chậu than nữa, trong phòng cần phải nóng."
"Ta đi ngay!"
Lê Hoa Chước xé một tay áo của mình, cuốn lại, nhét vào miệng Nguyệt Quỳnh:
"Nguyệt Quỳnh, xem ra Tiểu Yêu muốn ra rồi, người nhất định phải chịu đựng, ngươi đã đáp ứng với ta sẽ bình an sinh hạ Tiểu Yêu."
"Ưm..." Cắn chặt tay áo, tay trái Nguyệt Quỳnh nắm chặt Lê Hoa Chước, y sẽ bình an mà sinh hạ Tiểu Yêu. Ánh mắt liếc về phía cửa phòng, y muốn nhìn thấy cặp lục mâu kia.
Cổ Phi Yến vẫn kêu thảm trong phòng, khó sinh, ngoài ra còn vì mấy tháng có thai nàng lại không tự chăm sóc bản thân và hài tử cho tốt, nàng căn bản không có sức để sinh hài tử.
Từ Khai Viễn tìm một bà đỡ có kinh nghiệm trên đảo, đang thương lượng đối sách cùng bà đỡ qua tấm bình phong ngăn trở. Cổ Phi Yến không thể chết được, nếu có thể, tốt nhất là cũng lưu được nghiệt chủng trong bụng nàng.
Nghiêm Sát vẫn ngồi trong sân không nhúc nhích, mỗi tiếng Cổ Phi Yến hét thảm đều khiến hắn nghĩ đến tình cảnh Nguyệt Quỳnh sắp sinh.
Những người khác thủ ở nơi này, một là muốn biết liệu thứ Cổ Phi Yến sinh ra có phải quái vật hay không, hai là cùng vương gia ở nơi này tự ngược.
Nếu lúc này có người hỏi Nghiêm Sát có hối hận sau khi để Nguyệt Quỳnh mang thai hay không, hắn sẽ nói "hối hận".
Mưa nhỏ từ trên trời trút xuống, Lý Hưu lên tiếng: "Vương gia... ngài... có muốn về trước không?"
Nghiêm Sát ngồi bất động, Lý Hưu thở dài, nếu không phải quá hiểu vương gia, hắn sẽ cho rằng vương gia đang lo lắng cho công chúa. Vương gia sao phải khổ vậy chứ?
Sinh hài tử có ai mà không đau, so với việc ở đây nghe Cổ Phi Yến kêu la thảm thiết tra tấn bản thân, vậy không bằng sớm trở về ở bên Nguyệt Quỳnh.
"A! A!"
"Công chúa, ngài phải gắng sức, một hồi nữa hài tử còn phải ra nữa, ngài kêu như vậy, đợi lát nữa không có khí lực lại càng đau hơn."
"A! A a!"
"Vương gia!"
Âm thanh so với tiếng kêu la của công chúa càng thảm thiết hơn truyền tới, mọi người quay đầu lại, Nghiêm Sát đột nhiên đứng lên.
"Vương gia!" Sắc mặt Nghiêm Mặc trắng bệch, nói không rõ ràng:
"Ngài mau trở về! Canh giờ đến rồi!"
Chỉ thấy thân thể Nghiêm Sát loáng lên một cái, hắn vọt vào phòng, bất chấp tất cả mà tóm Từ Khai Viễn lao ra bên ngoài.
Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu cũng chẳng quản công chúa có sinh ra quái vật hay không liền chạy theo vương gia, Hùng Kỷ Uông chậm nửa nhịp, chạy theo bọn họ la toáng lên:
"Làm sao vậy! Làm sao vậy! Giờ nào đến!"
Nhâm Phữu tóm lấy hắn, gầm nhẹ: "Nguyệt Quỳnh sắp sinh!"
"Cái gì?!" Dưới chân Hùng Kỷ Uông lảo đảo một cái, nếu không có Nhâm Phữu kéo, chắc chắn hắn sẽ ngã cắm mặt xuống đất.
"Phanh!"
Cửa bị phá ra, đôi mắt người vẫn luôn nhìn ra cửa hiện lên vẻ an lòng. Bàn tay to thô ráp nhanh chóng nắm lấy bàn tay phải ôn lạnh của y, Nguyệt Quỳnh nhả cánh tay áo ra, miễn cường cười nói:
"Nghiêm Sát... Tiểu yêu... hình như muốn... ra ngoài..."
"Không được nói!"
Bàn tay to thô ráp đang run rẩy, Nghiêm Sát quay đầu liền rống lên.
"Khai Viễn!"
Từ Khai Viễn đã ở trên giường. Lê Hoa Chước nhanh chóng xuống giường, nói:
"Từ đại phu, nước ấm đã được đun xong, vải trắng cũng chuẩn bị tốt, còn cần chúng ta làm gì nữa?"
"Đi lấy bạch tửu!"
Hồng Hỉ chạy ra ngoài.
"Hồng Hỉ, Hồng Thái lưu lại, những người khác đều đi ra ngoài!"
Từ Khai Viễn xốc nệm chăn lên, khi Nghiêm Sát nhìn thấy mãu loãng trên giường, sắc mặt hắn âm trầm đến nỗi khiến người ta sợ hãi.
"Trừ Khai Viễn, tất cả đều đi ra ngoài!"
Từ Khai Viễn kinh ngạc. Chợt nghe vương gia nói:
"Ta làm trợ thủ cho ngươi!"
Từ Khai Viễn hiểu, Hồng Hỉ cùng Hồng Thái lập tức lui ra. Bất đồng với lúc ở Thu Viện, mọi người chở ở gian ngoài nóng vội khó nhịn.
"Vương gia, cởi quần Nguyệt Quỳnh."
Nhét miếng tay áo kia vào miệng Nguyệt Quỳnh lần nữa, Nghiêm Sát cởi quần y, máu loãng đỏ tươi từ giữa hai chân y chảy ra, nhiễm đỏ hai mắt Nghiêm Sát. Lấy râu chọc lên mắt Nguyệt Quỳnh một lần, hắn thô thanh nói:
"Nếu muốn mạng sống của tiểu yêu, ngươi phải bình an sinh nó cho ta."
Đôi mắt to ngập nước vì đau đớn mà trào lệ, Nguyệt Quỳnh nhả tay áo:
"Không được, tổn thương, ưm... phù... ta... tiểu... yêu quái... của ta..."
"Ngươi chuyên tâm sinh hài tử cho ta!"
"Là... tiểu... yêu quái..."
"Ngươi chuyên tâm sinh tiểu yêu quái cho ta!"
Một chậu máu loãng bị Nghiêm Sát mang sang phòng ngủ, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Nghiêm Tráng, Lý Hưu, Chu Công Thăng cùng Nhâm Phữu ở bên ngoài bưng nước, cầm vải trắng, cầm đủ thứ linh tinh mà trong phòng có thể cần tới, Hùng Kỷ Uông cũng muốn hỗ trợ, nhưng hắn chỉ có thể gây trở ngại chứ chẳng giúp được gì, cho nên đành phải đứng qua một bên chờ đợi lo lắng suông.
Nam nhân sinh con chỉ có sách cổ mới ghi lại, có thể nói Nguyệt Quỳnh là người đầu tiên. Từ Khai Viễn vốn tính toán dựa theo sách cổ cùng phương pháp đã bàn bạc với vị lão giả kia để rạch một đường trên bụng Nguyệt Quỳnh, nhưng hắn vừa mới lấy đao ra thì thiếu chút nữa đã bị ánh mắt Vương gia giết chết. Đau muốn chết, Nguyệt Quỳnh càng liên tục lắc đầu, y sợ đau.
"Tiểu Yêu... sẽ.. tự ra ngoài..."
Nói thế nào thì Nguyệt Quỳnh cũng không muốn Từ đại phu mở bụng mình ra, đau lắm nha. Y vừa nói vậy, đôi mắt Nghiêm Sát càng đáng sợ. Đao trên tay Từ Khai Viễn thả không được mà không thả cũng chẳng xong.
"Nghiêm Sát..."
Nguyệt Quỳnh đau như muốn ngất đi đến nơi.
"Ta muốn... đi... đi vệ sinh..." Y nhịn không nổi. Nghiêm Sát vừa nghe liền muốn ôm y dậy, Từ Khai Viễn vội vàng lên tiếng:
"Vương gia! Tuyệt đối không được!"
Mắt to khẩn cầu nhìn Nghiêm Sát, y không muốn bậy trên giường, rất... rất dọa người. Nhưng y nhịn không nổi. Nghiêm Sát đưa tay che hạ thân không ngừng đổ máu của Nguyệt Quỳnh, bàn tay to rộng hoàn toàn bao lấy nơi tư mật của y.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của vương gia, Từ Khai Viễn quay đầu, Nguyệt Quỳnh dùng sức, cắn môi. Hàm râu cứng cáp hạ xuống, tiếp đó, đầu của y bị áp vào lồng ngực vững trãi. Nguyệt Quỳnh cắn y phục Nghiêm Sát, dùng sức.
"Ưm..." Chưa bao giờ y cảm thấy, đi vệ sinh lại thống khổ như vậy.
"Phù phù... Ưm...." Tại sao Tiểu Yêu vẫn chưa chui ra khỏi rốn nhỉ.
"Phù phù hưm... Ưm..." Đau quá, đau quá.
Lục mâu đột nhiên u ám.
"Khai Viễn!"
Nghiêm Sát lấy hai tay ra, Từ Khai Viễn quay đầu lại, chiếc đao liễu diệp trên tay hắn rớt xuống, thiếu chút nữa đâm trúng chân mình.
"Phù phù phù phù... Ưm..."
Nguyệt Quỳnh vẫn đang vận sức, căn bản không biết có thứ gì muốn ra khỏi cơ thể mình.
Từ Khai Viễn luống cuống tay chân tìm được chiếc đao liễu diệp bị ném xuống gầm giường, la lên với người cùng đang căng thẳng như mình:
"Vương gia, thế tử sắp ra rồi!"
Hửm? Đau muốn ngất đi, trong đầu Nguyệt Quỳnh xuất hiện vô số nghi hoặc, rốn của y còn chưa có mở ra mà, sao tiểu yêu đã muốn ra rồi? Đau quá, y muốn đi vệ sinh.
"Nguyệt Quỳnh, kiên nhẫn thêm chút nữa, sắp rồi, cũng sắp rồi."
Tách hai chân Nguyệt Quỳnh ra, Tư Khai Viễn lấy tay nhu nhu bụng Nguyệt Quỳnh cao giọng:
"Dùng sức!"
"Ưm...."
"Lại dùng sức!"
"Ưm...."
"Mau, mau, dùng sức!"
"Ưm..."
Đại chưởng của Nghiêm Sát ôm chặt đầu Nguyệt Quỳnh vào lòng, lục mâu trừng lên nhìn giữa hai chân Nguyệt Quỳnh, không chỉ có hắn trừng mắt, tròng mắt Từ Khai Viễn cũng muốn rơi ra đến nơi, hắn run giọng hô to:
"Dùng sức! Nguyệt Quỳnh! Lại dùng sức!"
(Đại chưởng: bàn tay to lớn)
"Ưm----!!"
Ngoài phòng, mọi người nghe được tiếp Từ Khai Viễn hô liền sốt ruột như kiến bò chảo nóng.
Nếu không có lệnh của Nghiêm Sát thì Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đã sớm chạy vào. Bốn người quỳ trên mặt đất, hướng lên trời cầu nguyện, phù hộ Nguyệt Quỳnh bình an sinh hài tử.
Đau đớn đến cùng cực liền trở thành chết lặng, Nguyệt Quỳnh chỉ cảm thấy có gì đó muốn ra khỏi cơ thể mình, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ của Nghiêm Sát, có điều, thanh âm này so với trước kia lại nhanh hơn rất nhiều.
Mặt bị che, y chẳng nhìn thấy gì. Tiểu yêu quái muốn ra khỏi cơ thể y, nói không sợ hãi là gạt người, nhưng đại chưởng ôm lấy y, thiếp trong lồng ngực dày rộng khiến y an tâm không ít.
Đây là lần thứ hai Nghiêm Sát khiến y có cảm giác an tâm như vậy, chỉ là, lần này nghe tiếng tim Nghiêm Sát đập, làm thế nào mà tim y đập còn nhanh hơn cả Nghiêm Sát?
"Dùng sức! Dùng sức!"
"Ưm--- A!!!!!!"
Nguyệt Quỳnh xuất toàn bộ sức lực bú sữa mẹ ra, sau cơn đau đớn kịch liệt, y cảm thấy có gì đó trượt ra khỏi hậu huyệt, y còn chưa kịp suy nghĩ, bên tai bỗng truyền tới tiếng khóc của tiểu anh hài.
(Anh hài: trẻ nhỏ, trẻ con, trẻ em mới sinh)
"OA!"
"Vương gia!" Từ Khai Viễn run rẩy bế anh hài, nước mắt như mưa.
"Là thế tử, là một tiểu thế tử khỏe mạnh!"
Lục mâu sâu thẳm, đại chưởng ôm Nguyệt Quỳnh dùng sức, đôi mắt trừng trừng nhìn anh hài còn mang theo máu, đang khóc nỉ non trên tay Từ Khai Viễn.
Tiếng khóc vang dội tràn ngập toàn bộ căn phòng, người ngoài phòng nhảy nhót hô hào, sinh rồi! Tiểu thế tử của bọn họ ra đời rồi!
"Hu hu... Công tử, công tử..."
Hồng Hỉ Hồng Thái ôm nhau khóc, Hoa Chước An Bảo cũng ôm nhau khóc, đôi mắt ai cũng trào lệ, mà ngay cả khóe mắt Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng cùng Nghiêm Mưu cũng đã ươn ướt.
Vẫn chưa nhìn được gì trước mắt, Nguyệt Quỳnh thở dốc từng ngụm từng ngụm, y nghe được tiếng anh hài khóc, trong tai là đủ loại tạp âm ong ong, đầu váng mắt hoa.
Y muốn nhìn hài tử nhưng trong lòng còn chút sợ hãi. Tiểu yêu quái ra đời... sẽ có bộ dạng gì vậy? Là hình người hay vẫn là hình yêu? Chắc là hình người rồi, nếu đã chuyển sinh thì trên đầu tuyệt đối không mọc thêm hai cái sừng, một con mắt đâu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho hài tử, Từ Khai Viễn dùng lụa tơ tằm mềm mại thượng hạng bọc hài tử không khóc kia lại, sau đó lại quấn thêm một chiếc chăn nhỏ, ôm đến trước mặt vương gia.
Hài tử mới sinh trên mặt có nhiều nếp nhăn, chưa thể nhận ra là giống ai. Nghiêm Sát cứ trừng đôi lục mâu, hàm dưới cắn chặt mà nhìn hài tử, không lên tiếng, cũng không vươn tay ra đón.
"Vương gia."
Từ Khai Viễn vẫn chưa hồi phục tâm trạng, run giọng nói:
"Ngài có muốn ôm một cái không?"
Lục mâu giật giật, Nghiêm Sát mở miệng:
"Lấy nước ấm."
Thanh âm dị thường trầm khàn, nhưng không có ý muốn ôm hài tử. Từ Khai Viễn đặt hài tử vào chiếc giường nhỏ đã sớm được chuẩn bị tốt, buông màn che khuất Nguyệt Quỳnh, xoay người đi về phía cửa phòng.
Mở cửa, ngăn tất cả lo lắng chốt ngoài phòng, Từ Khai Viễn đặt mông ngồi xuống đất.
"Hồng Hỉ Hồng Thái, mau bưng nước ấm tới đây, vương gia muốn lau rửa cho Nguyệt Quỳnh."
Hồng Hỉ Hồng Thái vừa khóc vừa cười mà chạy ra ngoài.
"Khai Viễn, vất vả cho ngươi rồi."
Chu Công Thăng cùng Nhâm Phữu đỡ Từ Khai Viễn ngồi lên ghế, Từ Khai Viễn hai tay bụm mặt, khom lưng. Mọi người không ai lên tiếng, chờ hắn bình phục.
Trong phòng, Nghiêm Sát buông Nguyệt Quỳnh ra, hai mắt mở thật to, sau khi đôi mắt thích ứng với ánh sáng, Nguyệt Quỳnh vẫn chưa được nhìn tiểu yêu quái, miệng đã bị râu đâm.
Mở miệng để đối phương tiến vào, Nguyệt Quỳnh mệt mỏi nhắm mắt lại, xem ra tiểu yêu quái rất khỏe mạnh, không nhiều thêm hai cái sừng, một con mắt.
Sau khi hàm râu kia rời đi, Nguyệt Quỳnh kiệt sức thiếp đi trên cánh tay Nghiêm Sát, thật sự là mệt chết y, đau chết y. Bàn tay to thô ráp vuốt mồ hôi trên trán y, nắm chặt tay phải y.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com