Chương 30: Lễ cưới (End)
3 năm sau, Tanjirou khi này đã 21 tuổi, hiện cậu đang làm chủ nhà hàng lớn rất nổi tiếng. Bây giờ cậu đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp và danh vọng. Tiền tài hay vật chất cậu đều đủ cả. Chỉ là hiện giờ chỉ thiếu em thôi...
Tanjirou liếc nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay liên hồi đoạn ngó ngó xung quay sân bay như đang chờ đợi một người nào đó. Phải rồi chẳng phải hôm nay là ngày mà Muichirou trở về sao. Cậu bây giờ thực rất nóng lòng muốn nhìn thấy em, thầm nghĩ trong đầu chắc nhan sắc của em thăng hạng lắm rồi đây.
Đang lạc vào suy nghĩ của chính mình thì bỗng đôi bàn với đến che mắt cậu từ đằng sau.
-Đoán xem là ai nào?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc Tanjirou xoay người lại liền hôn lấy em. Em có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đón nhận nụ hôn ấy từ cậu. Sau bao ngày xa cách cuối cùng cũng được gặp em.
-Tanjirou: Mừng em trở về Muichirou.
-Muichirou: Ừmmm
-Tanjirou: Giờ thì đi theo anh.
-Muichirou: Đi đâu cơ?
Chưa kịp để Muichirou hiểu thêm điều gì cậu đã kéo em đi. Đi...đi đến một nơi...
Nơi ấy là một nơi lạng mạn trong căn phòng khá tối. Điểm sáng trong phòng là những ánh nến còn đang cháy sáng mập mờ bên những cánh hoa hồng rải đầy trên nền đất. Cánh hồng đỏ rực cả một gian phòng. Xung quanh là những chùm bóng bay trái tim màu đỏ hoà cùng màu với những cánh hồng khiến cho khung cảnh càng thêm lạng mạn hơn. Giữa phòng là dòng chữ phát sáng ánh vàng nổi bật trong đêm tối: "Will you marry me?". Muichirou nhìn khung cảnh xung quanh, nơi đây thật đẹp và lãng mạn làm sao. Có lẽ Tanjirou chính là chủ nhân làm nên điều bất ngờ này.
Tanjirou nắm tay em đến giữa gian phòng đoạn quỳ một chân xuống. Từ trong vest lấy ra một chiếc hộp sang trọng, khi mở ra bên trong đã sáng lấp lánh chiếc nhẫn kim cương đầy quý giá. Đoạn nhạc bắt đầu vang lên, một tiếng nhạc du dương của tiếng đàn Violong khẽ chill theo không gian lạng mạn rất dịu nhẹ và êm tai.
-Tanjirou: Muichirou à...lấy anh chứ?
Cậu im lặng đón nhận câu trả lời từ em. Muichirou lâng lâng trong em biết bao nhiêu cảm xúc, hồi hộp, bồi hồi, xao xuyên đến khó tả. Em nhìn cậu gương mặt chẳng thể dấu đi niềm vui.
-Muichirou: Vâng em đồng ý!
Nghe được điều ấy Tanjirou vỡ ào cảm xúc, bây giờ cậu thực sự rất vui. Tanjirou lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp từ từ đeo lên ngón tay xinh đẹp kia. Nắm lấy bàn tay ấy mà hôn lên.
-Tanjirou: Anh yêu em!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Thời gian sau...
Cánh cửa mở ra từ nơi cuối phòng, ánh đèn pha khi trước còn chiếu vào khoảng không nơi căn phòng tối tăm nay đã hướng về phía cánh cửa ấy. Bản nhạc Violong vang lên từng giai điệu bài hát Beautiful In White hoà cùng không khí vừa xôn xao vừa tĩnh lặng. Xôn xao là vì nơi đây rất đông người, ngồi xung quanh chiếc bàn tròn đã được trang trí rất bắt mắt cùng các thực đơn quen thuộc của các nhà hàng, họ hội tụ về đây để cùng chúc lời chúc trăm năm hạnh phúc. Phần yên tĩnh là vì khi ánh đèn vụt tắt nhường lại ánh đèn sân khấu ấy cho một người đặc biệt chuẩn bị tiến vào đây khiến ai cũng hồi hộp chẳng dám hé một lời.
Người gác cổng với trang phục lộng lẫy đứng hai bên khẽ vươn tay nắm lấy tay nắm cửa kéo ra. Từ đằng sau, nam nhân trong lễ phục màu trắng từ từ bước vào duới ánh nhìn của nhiều người, theo sau là đám phụ dâu không ngừng tung lên những cánh hồng ra không gian. Từng làn sương khói mờ ảo bay theo từng bước đi của em. Muichirou cầm đoá hoa cưới bước đi trên thảm đỏ đầy lộng lẫy. Ánh đèn cứ vậy chiếu theo em mỗi khi em bước đi.
Tanjirou từ phía trên lễ đường vẫn theo dõi từng bước em đi. Đôi mắt đỏ khi này ngắm nhìn em đầy say mê. Em vẫn xinh đẹp như ngày nào, vẫn như lần đầu tiên cậu gặp em. Đôi má ửng hồng say sưa ngắm nhìn em.
Muichirou xinh đẹp trong bộ vest trắng tinh, nơi ngực áo đính một bông hồng đỏ. Mái tóc đen tuyền line nhẹ màu lam bạc hà khẽ đu đưa theo chiếc khăn voăn cưới trắng dài thước tha. Trên tay cầm đoá hoa cưới bước từ từ về phía cậu. Phù dâu nắm lấy tay em hướng em đi trên thảm đỏ, vừa tới nơi đã vội đưa bàn tay ấy đến cho cậu.
Tanjirou nắm lấy tay nâng lên cao dìu em bước trên bậc thang của lễ đường. Em hướng ánh nhìn về phía cậu, Tanjirou nhìn em, hai mắt chạm, cậu bất giác rung động, hai má đỏ ửng cả lên, con tim khi này đập loạn xạ không ngừng. Vì trong khoảnh khắc ấy em thực sự rất giống một thiên sứ, trên môi nở nụ cười làm ai kia đứng tim.
Bỗng Tanjirou thì thầm với em, nơi khoé mắt chẳng thể dấu nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
-Tanjirou: Muichirou à. Chắc là em không biết đâu rằng anh đã yêu em từ kiếp trước rồi. Từ khoảnh khắc lần đầu thấy em tại nơi cuộc họp ấy anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng kiếp ấy anh lại chẳng thể giữ được em. Giờ thấy em trong bộ lễ cưới cùng anh bước trên lễ đường, làm anh không thể kìm nỗi cảm xúc lúc này. Anh bây giờ thực rất hạnh phúc.
Em nghe cậu nói vậy chẳng lấy làm ngạc nhiên.
-Tanjirou: A anh ngốc quá ^^ Chuyện này làm sao mà Muichirou biết được chứ!~Cậu cười trừ.
Muichirou im lặng chỉ nở một nụ cười.
-Muichirou: Em biết mà Tanjirou.
Tanjirou tỏ ra ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhắm mắt lại mĩm cười như thể cậu đã hiểu ra điều gì đó rồi. Cái hôm đầu tiên anh gặp em ở kiếp này khi ấy em đã đề cập đến đôi mắt đỏ. Phải chăng em đã và vẫn luôn tìm kiếm anh sao?
...
Yuichirou bước đến cắt ngang câu chuyện của hai người, trên tay bưng lên cặp nhẫn kim cương đầy cao quý.
-Tanjirou: Muichirou đây sẽ là thứ chứng minh tình yêu của đôi ta.
-Muichirou: Ừmm ^^
Trước sự chứng kiến của người thân trong gia đình, cùng lời chúc phúc tốt đẹp, em và cậu trao nhẫn cưới cho nhau.
Bỗng Yuichirou cất tiếng nói vài lời chúc phúc đến em và cậu.
-Yuichirou: Tanjirou à Phải làm cho Muichirou thật hạnh phúc đấy nhé!
-Tanjirou: Chắc chắn rồi.
Nghe em rể nói vậy anh cũng đã yên tâm hơn phần nào. Đoạn quay sang nói với Muichirou.
-Yuichirou: Muichirou à hạnh phúc nhé! ^^
Muichirou nghe thấy vậy không kìm được cảm xúc mà ôm trầm lấy anh oà khóc.
-Muichirou: Em đi rồi anh cũng phải hạnh phúc đấy!
-Yuichirou: Rồi rồi em mít ướt quá đó.
Anh vỗ về ôm lấy em. Lát sau lại trả em về lại cho cậu. Tanjirou đón em về với vòng tay mình.
-Yuichirou: Từ giờ anh giao lại Muichirou cho em.
-Tanjirou: Vâng
Giữa lễ đường ánh đèn chiếu xuống nơi em và cậu. Tanjirou ôm lấy phần eo của em, kéo em đến gần mình hơn.
-Tanjirou: Anh hôn nhé?
-Muichirou: Vâng
Tanjirou hôn lấy em đắm đuối, một nụ hôn ngọt ngào trước sự chứng kiến của mọi người. Ai cũng đều tỏ ra vui mừng trước hạnh phúc của em và cậu.
Trên lễ đường ngày hôm ấy họ đã cùng uống rượu vang đỏ và trao nhau câu thề, một lời hứa trăm năm hạnh phúc.
Muichirou à. Cho dù em có luân hồi chuyển kiếp anh cũng sẽ đến và nói lời yêu em....một lần nữa...
_ _ _ _ _ Hết _ _ _ _ _
Tui đi đám cưới hai ẻm mà chỉ muốn nói toàn lời chúc phúc tốt đẹp thoi (っ˘̩╭╮˘̩)っ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com