Chương 4: Hồi ức
Chap hôm nay sẽ rất đặc biệt! Hứa không làm mọi người thất vọng ;))
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cuộc chiến tại làng thợ rèn đang đến giai đoạn cao trào.
Tanjirou đang gặp khó khăn trong việc đối đầu với thượng huyền tứ. Hắn cứ liên tục phân tách và dồn mọi chiêu thức từ sóng siêu âm, điện cao áp về phía cậu.
Còn về phía Muichirou. Em cũng chẳng khá hơn là bao khi đang bị giam cầm trong bình thủy nước chett tiệt mà tên Gyokko tạo ra. Nó khiến em không thể thở. Thứ duy nhất duy trì sự sống trong em lúc này chính là lượng không khí còn lại trong phổi. Và nó cũng đủ để em ra một chiêu.
-HƠI THỞ SƯƠNG MÙ! Thức thứ nhất! Thùy thiên viễn hà!
Một cú đâm kiếm mạnh đâm thẳng vào bong bóng thủy ngục. Nhưng cái gì thế này. Nó không vỡ ra, nó đàn hồi như thể không có bất cứ thứ gì có thể phá vỡ nó vậy. Bất lực... em đành buông xuôi mặc cho nó đang từ từ giết chet em.
Từng giây từng phút cứ thế trôi đi.. Lượng không khí trong phổi cũng dần cạn kiệt. Trong vô thức bóng dáng cậu thoáng qua tâm trí em đầy hư ảo. Đúng là lúc cận kề với cái chết mới nhớ đến người mình yêu.
-Muichirou: Mình không thể...Chấm dứt rồi..
-Tanjirou: Sao cậu lại nghĩ như thế~cười.
-Muichirou: Cái gì? Tanjirou Cậu ấy chưa nói những lời này trước kia..
.....
-Muichirou: Mắt mình bắt đầu mờ dần rồi.
-Tanjirou: Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi Muichirou.
-Muichirou: Không không ổn chút nào đâu. Tanjirou à vì mình đã quá tự cao khi nghĩ mình là một trụ cột nên giờ mình mới sắp chết ở đây.
-Muichirou: Cậu đã đúng Tanjirou~nhắm mắt buông xuôi.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bỗng...
Một con dao lao đến đâm vào bình thủy ngục nơi đang giam giữ Muichirou.
-Kotetsu: Em sẽ cứu anh..Chết tiệt sao nó đàn hồi quá vậy!
Đúng rồi đó là cậu nhóc 10 tuổi mà Muichirou đã cứu hai lần trước đó.
-Muichirou: Anh..không thể cắt thì sao nhóc có thể cắt được chứ~Thì thầm.
-Muichirou: Hãy chạy khỏi đây và mang theo những thanh kiếm rời khỏi làng đi~Thì thầm.
Từ đằng sau một em cá xấu xí thứ mà tạo ra từ huyết quỷ thuật của Gyokko đang từ từ bò tới.
-Muichirou: Kotetsu! Đằng sau! Đằng sau!~ hét lên tay không ngừng đập mạnh vào bình thủy ngục liên hồi.
Hự....Cậu bé bị chém ở cánh tay và rồi bị con cá đâm một nhát chí mạng.
-Muichirou: Vùng lượng vị! Thằng bé chet mất!
-Muichirou: Nhóc Kotetsu! Mau chạy đi!.. hãy tự cứu lấy bản thân! Nhóc không thể làm được gì cho anh lúc này đâu!
Bằng sự cố chấp của mình nhóc Kotetsu ôm vết thương loạng choạng bước đến.
Bọt. bọt..Từng đợt không khí tràn vào thủy ngục. Kotetsu đã cố gắng lấy không khí truyền vô cho em. Hớp lấy từng đợt không khí. Em đã quyết tâm.
-HƠI THỞ SƯƠNG MÙ! Thức thứ hai! Tầng hà!
Từng nhát chém liên tục cắt dứt bong bóng thủy ngục, giúp em thoát ra.
-Muichirou: Tanjirou à. Tớ đã nhớ ra rồi. Nhớ ra tất cả..
Kí ức trong Muichirou ùa về. Quá khứ đau thương cùng gia đình và người anh trai song sinh xấu số. Và cả những hồi ức tốt đẹp bên Tanjirou nữa. Em đã nhớ ra tất cả. Giờ đây em đã nhận ra nhận ra người mà em yêu.
Muichirou em đã có thêm động lực để một sống một còn bước vào cuộc chiến với Gyokko.
...
Cuộc chiến cũng đã kết thúc. Muichirou out trình thượng Ngũ với thức thứ bảy- Lung (Hư ảo). Và đương nhiên em đã giành chiến thắng.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bên phía Tanjirou mọi thứ cũng dần thuận lợi tuy có chút khó khăn nhưng cũng giành chiến thắng.
Cuộc chiến tại làng thợ rèn kết thúc.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Mọi người đều được bình an và được sơ cứu tạm thời.
Đêm hôm sau..
Tại ngôi nhà còn khá nguyên vẹn giữa tàn tích nghiêm trọng của cuộc chiến. Mọi người quây quần bên nhau thật vui vẻ và náo nhiệt vì đây là ngày cuối tại làng thợ rèn này- Họ dự định chuyển đến một ngôi làng mới để sinh sống.
Tanjirou ngồi bên em, trong thâm tâm cậu cảm nhận được đây là một Muichirou khác biệt với Muichirou vô hồn trước đó. Em lúc này rất có hồn, vui vẻ và hay tươi cười. Có lẽ đó chính là nhân cách cũ mà em đã đánh mất trước đây. Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi rằng là cậu rất yêu em.
Một Muichirou có hồn giàu cảm xúc luôn miệng nở nụ cười toả nắng trên môi nói không ngừng, em kể rất nhiều chuyện khiến Tanjirou phải bật cười ra nước mắt. Điều này chỉ khiến cậu càng thêm cuốn hút bởi em hơn.
-Muichirou: Thế này...và rồi thế này nữa..haha.
-Tanjirou: Ha..hahaaaa~Một tay lau nước mắt nơi khoé mắt.
Muichirou nhìn cậu đang cười khúc khích em cảm nhận có một thứ cảm giác lạ khơi dậy trong em.
Một lúc thì em hướng ra phía cửa, ngước nhìn lên bầu trời khuya và chỉ tay.
-Muichirou: Bầu trời hôm nay đẹp nhỉ! Tớ muốn ra ngoài ngắm trăng. Đi thôi chỉ có hai ta.
-Tanjirou: !?
Song em nắm lấy tay cậu kéo đi. Mọi người thì đang bận nói chuyện nên cũng không ai để ý.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngoài trời ánh trăng tròn vành vạch toả sáng tuyệt đẹp chiếu từng tia sáng xuống thế gian. Màn đêm tĩnh lặng nhờ có trăng đã trở nên thơ mộng huyền ảo.
Giữa đêm trăng thanh vắng em và cậu đứng ngắm trăng. Tay trong tay như cặp tình nhân vừa mới yêu. Tanjirou đang say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp của trăng thì...
-Muichirou: Tớ yêu cậu!~Em cất lời phá tan sự tĩnh lặng của màn đêm
Tanjirou ngạc nhiên, cậu rời mắt khỏi trăng, ngước xuống quay sang nhìn em thì... Muichirou...em hôn lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
Em nhắm mắt. Hai bàn tay dựa lên ngực cậu. Đôi chân cố nhón lên vì chiều cao quá đỗi giới hạn của em.
Cậu theo đó nhắm mắt lại. Hai tay vốn buông lỏng vì bất ngờ bất giác ôm lấy eo của em. Như thể muốn kéo em lại gần hơn để thưởng thức nụ hôn ngọt ngào kia thêm chút nữa.
Nụ hôn vừa dứt cậu khe khẽ nói như thể chỉ muốn mình em nghe.
-Tanjirou: Tớ cũng yêu cậu~Thì thầm
Nhận được câu trả lời mà mình muốn. Em vui vẻ nở nụ cười.
Nụ cười ấy cuốn hút cậu. Em lúc này quyến rũ đến lạ thường. Không kiềm chế được....
Cậu đè em vào tường điên cuồng hôn lấy em. Nụ hôn lần này mạnh bạo hơn. Muichirou không chút hoảng loạn hay ngạc nhiên gì mà chỉ bình thản đón nhận nó.
Từng vị ngọt len lỏi nơi đầu lưỡi. Hai chiếc lưỡi cứ thế cuốn lấy nhau không thể tách rời, cho đến khi em hết dưỡng khí đập mạnh vào lưng cậu thì cậu mới luyến tiếc buông em ra. Nhưng không quên để lại sợi chỉ bạc. Em cố gắng lấy lại lượng không khí đã mất.
-Muichirou: Aaaa..Đa..u~Em rên lên trong vô thức.
Tanjirou vạch cổ áo cắn lấy chiếc cổ trắng nõn của em. Để lại vết hickey màu đỏ tươi. Tạ lỗi vì làm em đau cậu lại hôn lên đó rồi từ từ trườn xuống hôn lên xương quai xanh tuyệt hảo của em.
.....
Đang cao hứng thì...
Nezuko: Anhh Tanjirou! Anh Muichirou! Hai anh đang ở đâu?~Hét lớn
Nghe thấy giọng nói bất ngờ, hai người cuốn hết cả lên.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Khi Nezuko nhìn ra từ phía mép tường thì thấy Muichirou và Tanjirou đang ngồi ngắm trăng. Nhưng bộ dạng hai người lại sộc sệt một cách kì lạ, như là mới làm chuyện mờ ám vậy. (ad: thì đúng là vậy mà :> )
-Tanjirou: A Ne..nezuko! Em..em tìm bọn anh à? Anh đang ngắm trăng. Chúng ta vào nhà thôi Muichirou~nói vấp.
-Muichirou: A đúng vậy.
Nezuko đi trước. Hai người theo sau. Nezuko nở nụ cười.
-Nezuko: Em biết cả rồi nhá anh Tanjirou~nói thầm.
_ _ _ _ _Còn tiếp_ _ _ _ _
Vâng chap chap 4 đã ra lò rồi đây. Không biết các chế đọc đây sẽ cảm giác như thế nào vì là người viết nên không biết các chế đọc sẽ nghĩ gì? Chỉ biết là tui đã rất tâm huyết với chap 4 này nên nó đã dài hơn mấy chap trước gần gấp đôi nên mình mong các bạn sẽ cmt nhiều hơn để tui có thể biết đc (*^3^)
À tui chỉ muốn thông báo cho mấy chế là vài ba chap nữa sẽ có H+ (。・//ε//・。)
Z thoii bái baii
Mãi iu <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com