Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Gặp lại anh (h)

Tôi và anh là anh em trong một gia đình, chúng tôi cùng huyết thống. Anh ấy tên là Kamado Tanjirou, hiện giờ là CEO tập đoàn KT. Còn tôi, vẫn đang là sinh viên năm tư đại học, tôi chuẩn bị đi thực tập ở công ti anh ấy, tôi tên là Agatsuma Zenitsu.

Năm tôi 10 tuổi, anh 15 tuổi, bố mẹ bọn tôi ly hôn. Anh đi theo cha, ông lúc ấy là một chủ tịch, ông mang họ Kamado. Tôi thì đi theo mẹ, mẹ dù không có nhiều tiền nhưng thương tôi lắm, mẹ tôi mang họ Agatsuma, vì thế tôi cũng mang họ giống mẹ.

Gia đình nhỏ của tôi và mẹ tôi rất ấm áp, chỉ có điều đã thiếu đi hình bóng người anh trai luôn bên cạnh chăm sóc tôi.

Nói về điều này, tôi cảm thấy tự kinh tởm chính mình... Tôi đã yêu thầm anh trai mình...từ năm 12 tuổi, năm đó tôi gặp lại anh vào một ngày trời trong lành thoáng mát, anh đã dắt tay tôi đi ăn đủ món ngon và mua cho tôi nhiều thứ, lúc ấy tôi đã thấy rung động với sự dịu dàng khó tả của anh... Và hơn nữa, tôi là một người con trai, anh ấy cũng vậy... Đồng tính cùng loạn luân, hờ, tôi thật đáng để bị cười nhạo bởi chính bản thân mình hay bất cứ ai...

Hôm nay là ngày thực tập đầu tiên, tôi bước chân vào công ti của anh, bên trong thoáng đãng và rộng rãi. Đột nhiên, anh nhìn thấy tôi, tôi nhoẻn miệng lên cười định chào anh, nhưng nhận lại chỉ là cái nhếch miệng khinh bỉ và cái quay lưng đầy lạnh lùng của anh. Phải rồi... Anh đâu còn là cậu bé thích chơi đùa với em trai của mình, anh bây giờ là CEO một tập đoàn nổi tiếng, đâu còn muốn có quan hệ gì với một đứa sinh viên rách nát như tôi...

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng chị tiếp tân vội vãi cầm chiếc loa lên hỏi: "Ai là Agatsuma Zenitsu???!!!". Tôi nghe xong giật mình chạy lại nói: "Là em ạ!". Sau đó chị bảo tôi là chủ tịch cho gọi tôi lên phòng, chỉ đường cho tôi rồi vì bận mà đi mất, bỏ lại mình tôi phải tự mò đường lên phòng.

Loay hoay 5', tôi đứng trước cửa phòng chủ tịch, tay run run, tôi giơ lên gõ nhẹ cửa kèm theo lời: "Tôi là Agatsuma Zenitsu ạ".

Sau câu nói, bên trong truyền tới âm thanh "vào đi", tôi mới dám đẩy cửa bước vào.

Bên trong phòng là một căn phòng rộng rãi, có ghế sofa và bàn làm việc, ở trước bàn làm việc là một người đàn ông đang không ngừng cúi xuống viết lấy viết để. Ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy tôi, rồi anh liếc mắt sang chiếc sofa bên cạnh như muốn tôi ngồi xuống, thì tôi đi tới và ngồi thôi.

– Zenitsu, em lớn đến thế này rồi, là sinh viên năm cuối sắp ra trường rồi! – Anh xoa đầu tôi, đây là hơi ấm mà đã bao lâu rồi thầm mơ tới...

– Vâng, chủ tịch đừng thân thiết với tôi như vậy ạ... – Tôi biết là anh đang cảm thấy ghê tởm, nên tôi chỉ quay mặt sang một chút để anh không còn phải giả tạo với tôi. Vậy tại sao nước mắt tôi lại rơi chứ...

– Em... Em sao vậy Zenitsu? – Anh xoay mặt tôi lại, nhìn thấy nước mắt tôi, anh ngỡ ngàng.

– Tôi không sao, xin phép ạ. – Tôi cố kiềm nước mắt đứng dậy, loạng choạng bước ra cửa.

Anh nhíu mày lộ rõ sự khó chịu, lập tức đứng lên đi ra khóa chốt cửa rồi kéo tôi lại ném tôi lên sofa.

– Zenitsu!!! Em là bị làm sao??! – Tanjirou nằm đè lên người tôi, tay trái khóa chặt cổ tay tôi.

– Tôi không bị sao cả, xin anh để tôi đi, thưa chủ tịch!! – Tiếng chủ tịch xa lạ đó dường như gây tổn thương lên trái tim đang chực chờ ứa máu của anh...

Tôi đâu nào biết anh cũng đã yêu thầm tôi, từ năm 10 tuổi rồi, cậu bé ngây thơ năm anh 10 tuổi đã làm anh quyết sau này sẽ bảo vệ cậu, dù chỉ với tư cách một người anh trai... Yêu thầm cậu mười bảy năm!! Đổi lại là hai tiếng "chủ tịch" này sao?...

– Hừ? Chủ tịch sao? – Anh cười như khinh bỉ bản thân mình, nụ cười trong mắt tôi rất quen thuộc, vì nó cũng giống như nụ cười tôi đã từng cười nhạo chính bản thân tôi...

– Được rồi... Chủ tịch đây sẽ cho em biết như thế nào mới là chủ tịch!! – Anh gầm lên, tháo chiếc cà vạt của mình ra mà trói chặt tay tôi.

Tanjirou trực tiếp dùng tay mình xé toang chiếc áo sơ mi mỏng tanh của tôi mà quăng xuống đất, chiếc quần tội nghiệp cũng bị anh vội vã tháo ra rồi quăng đi một cách không thương tiếc, anh ngồi lên giữ chặt đôi chân trắng nõn nà phi giới tính của tôi để nó không thể cản được anh, sau đó anh cũng cởi toàn bộ đồ trên người mình ra. Hai con người trong một căn phòng đang khóa cửa, không quần áo và đầy mùi ám muội... Tanjirou cúi xuống mút lấy đôi môi đỏ mọng của tôi khiến tôi không trở tay kịp, tay anh cũng không yên phận cứ đùa nghịch hai nụ hoa trước ngực của tôi đến cương cứng.

– Ah... Đừng... Anh... Khốn nạn...! – Tôi ngửa cổ rên lên.

– Em im đi! Tôi sẽ cho em biết thế nào là khốn nạn! – Tanjirou kéo mạnh hai hạt đậu ấy làm tôi đau điếng. – Hừ, đứa em trai bé bỏng của anh đã mất đi lần đầu chưa nhỉ? Xem ra có lẽ là mất rồi, cơ thể đẹp như này cơ mà... – Nói rồi anh cúi xuống tai tôi. – Làm sao? Nói xem, em có thể cho anh chịch em lần thứ n này không?...

Nghe xong tôi như buông thõng, miệng không nói gì chỉ phát ra những tiếng rên kích dục, mắt thì chỉ có thể nhìn sang chỗ khác mà không ngừng rơi nước mắt. Đau lắm, tim tôi đau lắm. Tôi nghĩ, dường như mình đã nghe được âm thanh vỡ toang của tim tôi. Tôi cười lên, một cách đầy khinh bỉ, tôi chính là đang khỉnh bỉ sự nhu nhược ngu ngốc yếu đuối của bản thân mình. Những giọt nước mắt trên mặt không biết bằng cách nào đã biến mất, tôi nhẹ nhàng đáp lại anh:

– Đúng! Làm sao nào? Tôi đã mất từ lâu rồi đó!! Làm sao nào? – Tôi có chút lớn tiếng, vốn dĩ từ sâu trong thâm tâm chính là muốn mắng chửi sự khốn nạn đáng ghét của anh.

– Vậy bây giờ thêm tôi chắc cũng chẳng sao nhỉ? – Anh cười nhếch, nụ cười ấy cũng thật khiến tôi đau lòng.

Lòng ghen tức bên trong lòng anh dâng lên, bởi vì, là chính miệng tôi thừa nhận...
"Được rồi! Anh sẽ cho em biết thế nào là chọc tức anh!" Anh nghĩ thầm.

Anh cúi xuống liếm lấy hạt đậu nhỏ của tôi, răng day day như muốn cắn nó. Tay anh lần mò xuống không ngừng xoa nắn tiểu đệ đệ, tay kia vẫn cùng anh tiếp tục công việc chơi đùa với đậu nhỏ.

– Haa... Ah...~ T... Tôi sắp ra... – Tôi nhỏ giọng rên rỉ sau khi khoái cảm không ngừng truyền từ nơi ấy tới.

– Từ từ nào em trai~ – Tanjirou đứng lên đi đâu đó.

Zenitsu ở lại không thể chịu nổi liền bắn ra. Tanjirou khi quay về đã thấy trên ghế sofa chính là tinh dịch của Zenitsu. – Chậc chậc, em không chịu nghe lời anh rồi, phải phạt thôi~ – Anh lấy ra một chiếc roi da quất vào người tôi.

Da thịt tôi hằn lên những vết đỏ rướm máu, đau đớn truyền từ khắp cơ thể đến thẳng đại não của tôi, lan truyền đến tận từng đầu ngón tay, nhưng nó cũng chẳng thể so bì được với nỗi đau in hằn trong tim tôi.

– Aaa... Đ... Đau... Đau lắm... – Tôi như muốn hét lên, cả cơ thể chỉ còn biết run rẩy mà trào nước mắt.

– Im đi. – Anh tát vào mặt tôi.

Cú tát này đau hơn gấp bội phần những vết hằn rướm máu trên cơ thể tôi. Tôi nào biết rằng trái tim anh cũng đã nhói lên rồi.

Bất ngờ, anh lật người tôi lại rồi trực tiếp đâm vào mà không bôi trơn hay khuyếch trương dù chỉ một chút. Máu tươi từ hậu huyệt tôi không ngừng chảy ra nhưng chẳng thể làm anh quan tâm dù chỉ một chút bởi thứ dục vọng khốn nạn kia đã chiếm lấy cơ thể anh.

Anh không ngừng thúc vào bên trong tôi, từng cú từng cú đều khiến tôi đau đến không nói nên lời, chỉ biết bật ra những tiếng rên làm anh càng thêm hưng phấn mặc cho cổ họng đã đau rát đến muốn đứt cả dây thanh quản.

Sau 2 tiếng, anh bắn sâu vào bên trong tôi đồng thời nhìn cậu bé của tôi co thắt mà bắn ra tinh dịch. Mặc dù đã ra nhiều lần, tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại tiếp tục ra.

Sau đó, tôi mất ý thức mơ màng ngất đi, anh cũng nằm xuống ôm tôi ngủ. Cảm giác ấm áp truyền đến trái tim tôi, dù giây phút này có lẽ chỉ là mơ, tôi cũng rất vui vì được anh ôm lấy. Bây giờ đã là 2h chiều.

6h tối, tôi tỉnh dậy, cố thoát ra khỏi anh rồi mặc tạm đồ anh vào mà chạy đi về nhà, đau đớn cùng thống khổ và tất cả những gì mà tôi đã trải qua, gom hết tiền tiết kiệm và một trái tim tan vỡ, tôi mua vé máy bay sang Mỹ, bắt đầu một cuộc sống mới ở đó, một cuộc sống không có người mà tôi yêu thương...
-------------------------------------------------------
Tu bi con từn niu (")>, hẹn gặp các bạn ở chap sau. Hi vọng mấy bạn sẽ đóng góp ý kiến và bình chọn cho mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com