Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Cuộc sống ở Mỹ

Hơn một tuần đã trôi qua :'v, các bạn có nhớ Zenitsu và Tanjirou trong đây không?
-------------------------------------------------------
10h tối, anh thức dậy, hình hài nhỏ bé bên cạnh đã biến đâu mất, chỉ còn lại vết máu hằn sâu trên sofa, vết máu ấy như muốn nói anh rằng đây là bằng chứng cho việc anh đã làm tổn thương người mà anh yêu thương nhất.

Trong một tuần sau đó, anh điên cuồng tìm kiếm tôi, tìm đến mức mất ăn mất ngủ, việc cũng chẳng muốn làm. Tôi nào biết, anh tìm kiếm tôi cực khổ thế nào. Nhưng anh cũng chẳng thể biết, tôi đã yêu anh nhiều như thế nào, vì anh mà đã đau đớn ra làm sao...

Tôi đáp máy bay đến Mĩ, cảnh vật thật lạ lẫm, tôi chẳng thể thích nghi được với môi trường sống như thế này. Ở đây, mặc dù đối với một người như tôi, không quá khó để có thể hiểu được thứ ngôn ngữ này. Nhưng tôi lại không thể mở miệng ra dù chỉ một tiếng để yêu cầu bất kì ai sự giúp đỡ, tôi rất hèn nhát.

Bây giờ đã là tối đêm, khung cảnh xung quanh toàn bộ đều nhuốm màu u tối, cơn gió lướt qua lạnh đến cắt da cắt thịt, cơ thể tôi chợt run lên, các đầu ngón tay và chân tôi như tê cứng lại, không thể cử động.

Vớt vát được chút sức lực, tôi đi đến bên một chiếc ghễ gỗ ven đường. Mở ra chiếc vali nhỏ, tôi lấy một chiếc áo khoác cũ kĩ ra đắp lên người, khó khăn chìm vào giấc ngủ.

Những người qua đường nườm nượp ai nấy cũng đều thấy tôi toàn thân lạnh ngắt, chỉ đắp mỗi chiếc áo khoác mỏng cũ kĩ lên người đến mức còn tưởng tôi đã chết. Tai tôi rất thính, tôi có thể nghe được những tiếng xì xào bàn tán của họ về thân thể của người con trai run rẩy vì màn đêm lạnh giá đang nằm trên chiếc ghế gỗ là tôi đây dù đang ngủ.

Sáng ra, ánh nắng chiếu rọi thẳng vào mặt tôi, không có thứ gì che chắn, tôi vì chói mắt mà thức dậy.

Khung cảnh sáng sớm vẫn không có vẻ vắng đi, mọi người thay nhau chạy đi chạy lại buổi sáng, ai nấy đều mang trên mình một nụ cười rất vui vẻ.

Tôi ngồi dậy, hai tay và hai chân của tôi suýt chút nữa đã không còn sử dụng được. Bàn chân vì ánh nắng dịu ngọt đã làm nó không còn đau đớn cùng khó chịu nữa, tôi đứng dậy, xách theo chiếc vali mà bước đi.

Tôi làm việc ở một tiệm ăn nhỏ trên phố New York rộng lớn, tôi bắt đầu học được nhiều thứ. Tôi làm đủ mọi việc, từ phục vụ rửa chén đến nấu ăn dọn bàn hay tính tiền. Công việc bắt đầu dù rất khó khăn, nhưng cuối cùng tôi đã trở nên rất thạo việc.

Cho đến tháng thứ 4 tôi làm việc tại đây, tôi đã gặp một cô gái. Cô ấy xinh đẹp và rất tốt bụng, Charlotte là tên của cô ấy.

Tôi và cô ấy trở thành bạn bè thân thiết của nhau, nhưng cho dù có thế nào, hình bóng trong lòng tôi cũng chỉ có duy nhất anh Tanjirou.

Charlotte tuyệt vời lắm, cô ấy có một tiệm cà phê nhỏ nhưng rất nổi tiếng ở ngay trung tâm thành phố New York. Ngày ngày, khách vào tiệm của cô ấy đều đông đến làm không hết việc.

Ở tiệm cafe này, tôi chỉ có một việc là pha chế. Mọi người đều khen cafe tôi pha ngon, tôi rất vui vì những lời khen của họ. Vì, vốn dĩ, tôi chỉ là một con người không nên được sinh ra.

Thật ra, tôi rất thắc mắc, không biết tại sao anh tôi lại làm cái việc đó với tôi. Nhưng cậu biết không? Tôi vui lắm đấy...lần đầu của tôi, chính là dành cho người tôi yêu. Cho dù lúc ấy là anh có đang tức giận vì một điều gì đó hay chỉ đơn giản là muốn trêu đùa tôi...thì tận sâu trong trái tim, tôi vui vì người đó là anh mà không phải ai khác.

Những việc bình thường cứ thế diễn ra, sáng thức dậy, pha cafe đến chiều tà lại dọn quán, thời gian còn lại, nếu không đi chơi với Charlotte thì cũng chỉ nằm trong phòng nhìn ảnh anh qua màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lại rơi vài giọt nước mắt... Những việc bình thường như thế đã tiếp diễn qua 730 ngày rồi, nói thẳng ra, đã hai năm trôi qua kể từ cái ngày tôi rời xa anh.

Hôm đấy là một ngày rất đặc biệt, Charlotte đóng cửa quán cafe, dắt tôi đi mua vài bộ trang phục mới. Những bộ vest đắt tiền ở những thương hiệu nổi tiếng lần lượt được mang vào người tôi, đi hết tiệm này đến tiệm khác, từ 8h sáng mà cô ấy đưa tôi đi đến 12h trưa mới tìm được một bộ đồ thích hợp. Dù sao thì, Charlotte cũng là một cô gái rất thích ăn, phải nói là có đam mê về ăn, tôi và cô ấy tất nhiên phải cách một hai tiệm mua đồ thì lại đến một tiệm thức ăn.

Trên người tôi lúc này là một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, khoác bên ngoài là chiếc áo vest màu vàng nhạt trông vô cùng lịch lãm, có vẻ là dịp đặc biệt, cô ấy không muốn tôi mang cà vạt mà lại bắt tôi phải đeo nơ. Bên dưới tôi là một chiếc quần cùng màu với chiếc áo vest mà tôi đang mặc, trên bàn chân là đôi giày nâu sáng bóng cũng vừa mua khi nãy.

Một con đường quen thuộc, cô ấy đã dắt tôi đi đến đây vài lần, là nhà cô ấy.

Bước chân vào nhà, mọi thứ đã khác đi kể từ lần cuối tôi đến đây, những cô hầu gái có vẻ thay đổi rất nhiều, tôi biết tất nhiên họ không thể rủ nhau đi phẫu thuật thẫm mĩ cả bầy... Khụ, tôi hơi quá lời, ý tôi là chẳng thể một lần đi phẫu thuật thẫm mĩ rủ hết nguyên nhà đi đúng chứ? Thế nên nhà này đã đổi người rồi. Nhưng chỉ mới có 3 tháng mà?

Đứng chôn chân suy nghĩ một hồi khiến Charlotte bên cạnh chả biết tôi đụt ra để làm gì, tôi chợt nhận ra, mình nghĩ làm cái gì chuyện nhà người ta nhỉ? Thôi cứ cùng Charlotte vào đã rồi tính. -)) (mình vui nên muốn truyện nó funny sương sương, mấy bạn đừng có nói mình nhảm nha huhu :<)

– Nhà cậu khá khác so với 3 tháng trước nhỉ? – Tôi quay sang nhìn Charlotte khi đang ngồi kiểu truyền thống trong phòng khách nhà cô ấy.

Cảnh vật ở đây không thay đổi mấy, chỉ có điều ở trong phòng khách đã "mọc" thêm chiếc tủ lạnh để phục vụ sẵn cho khách.

– À, ba em khá khó, anh cũng biết đấy, thế nên ông rất hay thay đổi những cô hầu trong nhà, họ chỉ cần sai sót một chút ông cũng đã đuổi đi rồi. Nhưng anh đừng lo, đối với khách ông rất tận tình tận tâm, sẽ chẳng dọa anh đâu. – Charlotte cười hiền, thời gian ở đây tôi đã dạy cô ấy chút tiếng Nhật vì có vẻ cô ấy rất thích văn hóa nước tôi.

Nhưng tôi nghĩ, thích nhất của cô ấy cũng là mấy cái bánh mochi taiyaki đồ thôi :)).

– Charlotte, do you have a plan for yourself? (Charlotte, con đã có kế hoạch gì cho mình chưa?) – Bố cô ấy bước đến và ngồi xuống đối diện chúng tôi.

– Plan? I thought you called me home just to see mom? (Kế hoạch? Con cứ nghĩ bố gọi con về chỉ để gặp mẹ?) – Charlotte khá kinh ngạc với lời nói của bố cô ấy.

– No, I call you home because I want you to meet another adult man. If you keep hugging your son by your side, how will people view our family? (Không, ta gọi con về vì muốn con gặp một người đàn ông đã trưởng thành khác. Nếu con cứ ôm khư khư cái thằng bên cạnh, mọi người sẽ nhìn gia đình chúng ta như thế nào?) – Bố cô ấy có vẻ khó chịu khi nhìn tôi, đôi mày nhíu lại.

– No, me and him are just friends. (Không, con và cậu ấy chỉ là bạn bè.) – Charlotte cố gắng nói cho bố cô ấy hiểu.

– You definitely have to go, I'll wait for you at the restaurant in the mall. (Con nhất định phải đi, bố sẽ đợi con ở nhà hàng trong trung tâm thương mại). – Bố cô ấy không nói thêm gì nữa đứng dậy bỏ lên lầu.

Charlotte tức giận đập bàn, tôi chỉ có thể nhìn cô ấy mà chẳng làm được gì. Buổi thăm hỏi sức khỏe mẹ cô ấy lại trở thành buổi xem mắt cô ấy không hề muốn đi.

– I'll help you. (Tôi sẽ giúp bạn) – Tôi nói bằng giọng chắc nịch, nắm lấy hai tay cô ấy như để trao thêm niềm tin.

Cô ấy vui vẻ ôm chầm lấy tôi, cám ơn tôi hết lời. Thật kì lạ, tại sao tôi lại cảm thấy khó chịu nhỉ? Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, chạy vào nhà vệ sinh và rửa mặt. Dòng nước lạnh tạt vào mặt khiến tôi tỉnh ngộ, tôi thật sự không muốn bất kì ai thân thiết với tôi ngoại trừ anh...
-------------------------------------------------------
Tu bi con từn niu pi ti tu :3
Phần này có hơi "nhảm" một xíu do mình phởn he :'v nên là đừng có ném gạch :'>, lâu lâu mình mới xây nhà một lần mà :')
Cơ mà mấy cậu thấy Zenitsu đòi giúp Charlotte là nghe mùi cẩu huyết thì cũng đoán được chap sau nó sương sương thế nào ha? -))
Với cả tôi thề là cái vốn cái trình tiếng Anh của tôi nó hơi bị gà cho nên là nếu tôi có ghi hay dịch sai thì đừng chửi tôi nhé, tôi íu đúi lắm <(")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com