#45 đồng hồ (phần II) (USSR x Russia)
Vẫn là góc nhìn của Ú nhé cả nhà
Chưa hết nha, còn phần 3 nữa
========================
Tôi trở về nhà, nhanh chóng treo lại đồng hồ lên tường. Tôi chợt nghĩ tới cậu chủ cửa hàng kia. Mái tóc bồng bềnh như mây mùa hạ, nụ cười xinh xắn của em khiến tôi đỏ ửng hai bên tai. Tôi chẳng nói gì, chợt nhớ tới chiếc hộp nhung đỏ cùng đồng hồ quả quýt mới mua. Tôi không chần chừ mà mở ra. Nãy giờ chưa kịp nhìn rõ, bây giờ tôi mới chú ý tới từng chi tiết nhỏ nhất của nó. Ba cây kim mảnh còn ánh lên màu nhũ bạc, từng chữ số không quá to nhưng lại rất dễ nhìn. Tôi cầm lấy nó lên tay, ngắm nghía thêm một chút. Mọi họa tiết chạm khắc đều thật tinh xảo và tỉ mỉ đến hoàn hảo. Tôi chợt thấy ngưỡng mộ em ấy. Một mình còn tự tay làm ra một chiếc đồng hồ xinh xắn như vậy.
"Con trai, ra giúp mẹ bê thùng đồ này vào nhà với."
Mẹ tôi nói vọng vào nhà, tôi choàng tỉnh rôid chạy ra ngoài. Thấy hai bên tai còn đỏ ửng của tôi, bà đột nhiên bật cười. Có lẽ con trai bà đã biết yêu rồi. Từng ấy tuổi đầu mà chưa mảnh tình vắt vai. Thấy tôi như vậy mẹ vui lắm.
.
.
.
.
.
"Con có người trong mộng rồi à?"
"Con nghĩ vậy."
Tôi ấp úng trả lời, hai bên tai lại càng đỏ hơn. Mẹ tôi cười nhẹ rồi đưa tay lên xoa đầu thằng con trai duy nhất của bà. Chú lính nhỏ xíu của mẹ ngày nào đã lớn rồi, biết yêu rồi cơ đấy. Mẹ không kìm được mà véo má tôi, còn nựng yêu như thể tôi còn là một thằng nhóc của mẹ vậy.
"Vậy con phải lòng ai thế?"
"Con không biết nữa... Hình như là cậu thợ sửa đồng hồ ở cuối phố."
Mẹ tôi có chút ngạc nhiên. Mẹ không ghét bỏ tôi vì tôi yêu những người con trai khác, nhưng có lẽ mẹ tôi ngạc nhiên vì người trong mộng của tôi lại là em ấy. Không khí căng thẳng bao trùm căn nhà nhỏ, nhưng rồi mẹ cũng mỉm cười nhìn tôi, ân cần nói.
"Mẹ ủng hộ con, con cứ tới đi. Em ấy chưa có người tình đâu"
"Nhưng mà... Ba sẽ không muốn con yêu em ấy- ba muốn con có vợ..."
"Ba con sẽ không ép con cưới cô gái con không yêu đâu. Mẹ sẽ bảo ba, con đừng lo."
Mẹ ân cần xoa đầu tôi, tôi chẳng suy nghĩ gì nữa mà ôm chặt lấy mẹ. Tôi xúc động lắm. Hai hàng lệ cứ chảy ra, lăn dài trên má và thấm vào áo bà. Mẹ mỉm cười, giọng có chút rung động mà dỗ dành tôi như khi tôi còn là một đứa trẻ.
"Ngoan. Không phải khóc, mẹ thương mà."
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau, cha tôi có vẻ đã biết chuyện. Ông chẳng những chẳng giận tôi mà còn cười nói với tôi nhiều thứ. Ông gợi ý cho tôi nên mua gì tặng em, cũng liên tục cổ vũ cho tôi và chọc cười tôi. Ông biết không có cháu cũng buồn, nhưng vì hạnh phúc của tôi nên cũng ủng hộ như mẹ vậy.
"Vậy là... Ba không giận con vì chuyện này à?"
"Ừ, việc gì phải giận. Con thích em ấy thì chả sao cả"
Tôi thấy ông nói vậy cũng vui hơn chút, nhưng hai bên tai vẫn đỏ ửng vì ngượng. Cả 2 đều thấy và đều bật cười. Cũng không phải lần đầu tiên tôi phải lòng ai đó, nhưng đây rõ ràng là lần đầu tiên tôi thấy bối rối như vậy.
"Thích thì nhích đi, bé nó chưa có người yêu đâu"
"Con biết mà"
.
.
.
.
.
Tôi thường xuyên lấy chiếc đồng hồ nhỏ xíu kia ra nghịch lung tung, lần nào cũng phải mang tới chỗ em để sửa lại. Lâu dần, tôi trở thành khách quen của em, mỗi lần tới cửa hàng là thêm một lần tôi nghe thấy câu nói đó.
"Đồng hồ lại bị hỏng à? Anh phải giữ cẩn thận chứ?"
Tôi biết em khá khó chịu, nhưng cũng chỉ vì muốn gặp em mà tôi dở hơi như vậy. Em biết tôi thích em nhưng cũng chẳng nói gì. Mỗi lần tới cửa hàng là tôi ở lại tận vài tiếng trò chuyện với em. Những vị khách khác cũng không mấy bận tâm. Em vẫn cứ luôn tay làm việc, thỉnh thoảng còn nhìn tôi rồi cười. Chắc vì nhìn tôi ngốc quá, hoặc có thể là do em thích lại tôi thật. Chẳng biết nữa.
Cho đến một ngày, tôi ghé qua cửa hàng của em trong khi trời đã tối. Các cửa sổ đều đã đóng hết để tránh gió, trong nhà sáng lên vài ngọn đèn vàng ấm áp. Thấy em vẫn ngồi bên bàn mà khắc gì đó lên một miếng kim loại, tôi chợt nảy sinh ý tò mò mà gõ cửa.
"Ai thế?"
Em vừa nói vừa chạy ra mở cửa. Thấy tôi tới, em lại mỉm cười một cách đáng yêu rồi hỏi tôi.
"Trời tối rồi anh qua đây làm gì thế?"
"Của em này."
Tôi vừa nói vừa đưa cho em một tấm bưu ảnh. Đó là bức ảnh ở Siberia mà tôi ngẫu hứng chụp vào một đêm mùa đông. Tuyết phủ trắng những ngọn cây thông, ánh cực quang xanh sáng cả một vùng núi rừng. Em nhận lấy và ngắm nghía một hồi lâu. Có lẽ em cũng có một ước mơ được đi ngắm cực quang, nhìn ánh mắt trầm ngâm của em làm tôi có hơi bối rối.
"Anh hoạt động ở Siberia à?"
"Đúng rồi"
"Tôi cũng muốn tới đó từ lâu rồi. Cảm ơn vì bức ảnh này!"
Em nói trong thích thú, không chần chừ mà ôm lấy tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn em, không ngờ em lại ôm chầm lấy tôi như vậy. Nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc của em cũng khiến tôi vui lây. Em kéo tôi vào nhà mình, để tôi ngồi bên lò sưởi. Ngọn lửa hồng ấm áp đang cháy, em cũng dừng việc kia mà lại gần bên tôi.
"Anh kể thêm về Siberia được không!!"
Em háo hức nhìn tôi. Tay cầm lấy bức ảnh kia mà cười khúc khích. Có vẻ em thích lắm, tôi nghĩ vậy rồi kể thêm một chút nữa. Dường như câu chuyện thêu dệt vụn vặt của tôi lại làm em vui vẻ, chắc hẳn em đã tưởng tượng ra cả bức tranh núi rừng ở Siberia ấy.
"À, cũng muộn rồi. Tôi phải đi ngủ đây. Mai còn phải chuẩn bị thu xếp mọi thứ để chuyển đi nữa."
"Nhưng em mới ở đây được 1 năm thôi mà?"
"Tôi sẽ chuyển đi nơi khác, còn căn nhà này em gái của tôi sẽ thay tôi tiếp tục công việc sửa đồng hồ. Tôi sẽ nhớ anh lắm."
Tôi chợt thấy hụt hẫng. Tôi còn chưa kịp nói gì tới em mà. Sao em đã chuyển đi sớm như vậy? Nhìn em đứng dậy dọn dẹp, tôi liền gọi với lại.
"Anh cần gì nữa không?"
"Anh thích em."
Em ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nhìn đối phương trong sự ngượng ngùng, nhưng rồi em cũng mỉm cười trở lại và ôm lấy tôi. Tôi lại cảm nhận được hơi ấm và cơ thể nhỏ bé của em áp sát lên người mình. Em ngước nhìn tôi, ánh mắt có chút lấp lánh.
"Em cũng vậy."
HeYing
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com