Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Kể từ ngày hôm đó, mỗi sáng Chung Ly đều trông thấy một chai trà xanh không đường được nhét vào hộc bàn của mình, kèm theo là vài lời nhắn mà một đứa con trai khối dưới đang theo đuổi đàn anh có thể nghĩ ra được. Bạn nữ bên cạnh thấy anh mỗi ngày đều nhìn vào tờ giấy nhỏ rồi cười tủm tỉm cũng không thể không trêu chọc vài câu, nhưng đúng là lời nhắn của nhóc đó rất dễ thương, lại còn cố gắng vẽ cho ra hình hài mấy con vật nữa. Hôm thì vẽ mèo nhưng không có ria mép, hôm thì vẽ chó nhưng lại bị nhìn nhầm thành thỏ, có hôm lại chẳng vẽ gì mà ghi một đoạn thật dài.

Trà xanh của anh đây ạ!

Anh học thật tốt nha, đừng có quá sức là được. Bữa giờ em để ý thấy anh có cái bọng mắt to lắm, hình như anh ôn thi nhiều quá quên ăn quên ngủ hả? T_T Cái Quỳnh cũng phàn nàn ghê lắm đó, nó bảo phòng anh lúc nào cũng để đèn bàn sáng ơi là sáng, có hôm còn để tới hai giờ, đâm ra em sợ sức khỏe anh giảm sút lại không học hành gì được. Anh đừng như thế nữa, phân bố thời gian hợp lí đi chứ!

Hì hì, em biết là em nói thế nghe không hợp tí nào cả, em cũng toàn thức muộn để chơi game thôi. Nhưng mà anh cũng cuối cấp rồi, lại còn sắp phải thi đại học, nên sức khỏe của anh vô cùng quan trọng luôn đó! Anh có cần em ngày mai mua cho anh vài liều chống nhức đầu không?

Em lại mang trà xanh đến rồi đây!

Anh không biết em mừng cỡ nào đâu khi dạo này không còn thấy quầng thâm của anh nữa, vậy nghĩa là anh nghe lời khuyên của em rồi nhỉ? Trong mắt em thì anh lúc nào cũng đẹp hết, nhưng mà như vậy không có nghĩa anh không cần chăm sóc bản thân mình đâu!

Em viết vội nên chữ nhìn hơi xấu tẹo, anh học tốt nha.

Chai trà xanh và cuốn sách anh thích đây ạ!

Đúng là em dở vẽ (và dở học Văn) nhất trên đời, nên vẽ cái gì cũng không ra hồn, toàn bị anh cười mãi thôi. Anh đừng lo, em không có buồn đâu, anh thấy vui là được rồi. Mà về cái chuyện sách hôm nọ ấy, em đã hứa sẽ cho anh mượn "Hoàng tử bé" rồi đúng không? Hơi xui một tí, thằng nhóc nhà em cũng thích cuốn này lắm, em phải cố năn nỉ nó mới cho mượn một tuần, huhu.

Anh có một ngày vui vẻ nhé, đừng học quá sức nha!

Những lời nhắn không văn vở tí nào, thậm chí còn có chút trẻ con. Nhìn là biết Đạt nó tự viết một mình, bỏ ngoài tai lời khuyên của cái Quỳnh. Thật ra có hôm anh đến sớm, lại đang bắt gặp nó cặm cụi viết giấy nhắn cơ. Lúc đó cả lớp chỉ có mình nó và anh, mà Đạt lại chăm chú quá, không để ý việc người nhận đang đứng sau lưng mình, xem người kia vừa viết vừa cười hề hề như dở người.

"Chữ em đẹp hơn rồi này."

"Dạ em cảm ơn- ỦA ANH!?"

Đạt giật thót, quay lưng lại trông thấy Ly bật cười, tươi như nắng chiếu thẳng vào mặt nó (là chính miệng Đạt tả thế). Biết mình quê độ, Đạt vội vò tờ giấy lại, dúi vào tay anh chai trà xanh cùng cuốn sách mà nó muốn giới thiệu trong lời nhắn đang viết dở. Thấy người nọ tỏ ý muốn xin lại tờ giấy, Đạt chỉ gãi đầu rồi xua tay chối cho bằng được. Hôm qua nó học lỏm mấy câu yêu đương sến súa trên mạng, sáng nay định hí hoáy viết vào vài dòng cho người đẹp lại bị bắt gặp, có chết nó cũng không dám đưa cho anh đọc nữa.

Nó lắp bắp không ngừng, những tế bào trong đầu đang đua nhau lựa lời và ti tỉ lí do để chữa quê cho thằng chủ. Ly thấy Đạt ngượng chín cả mặt thì bỗng dưng muốn trêu một tí, thật ra nãy giờ anh xem được cả rồi, khó khăn lắm mới nín cười nhưng không tự chủ được mà bật thành tiếng khen người nọ chữ đẹp hơn lúc trước.

"Anh rất vui khi biết mình là động lực của em đó.(*)"

(Đạt viết câu "Em là đứa hiếm khi cố gắng. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện sẽ làm bạn trai anh thì em lại không thể tiếp tục lười.")

Thằng Đạt không biết phản ứng thế nào, chắc chắn anh đã nhìn lén từ nãy giờ và thấy hết rồi. Cái đồ xấu tính này. Nó vội đánh trống lảng bảo rằng mình sắp vào lớp, dù cho lúc đó chưa có ai ngoài anh và nó cả, rồi vụt chạy đi mất, không quên nhắc nhở Chung Ly uống nhiều nước vào vì dạo này trông anh lại xanh xao nữa rồi.

Thấy nó vội vàng tẩu thoát như thế, Ly cũng nhìn theo rồi bật cười. Đêm qua anh phải thức tới gần sáng để chạy dự án của lớp nên đâm ra sớm nay mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, Đạt nó trông thấy vậy nên lo lắng cũng phải. Nhớ lại bộ dáng to xác của nó cặm cụi ngồi viết thư, hệt như con Shiba mà bà hàng xóm giàu có cạnh nhà anh đang nuôi, Ly bỗng dưng tươi tắn hẳn.

//

Không có ngày nào là Đạt không gửi đồ dưới hộc bàn cho anh, có khi nhiều đến mức vài đứa bạn của Ly cũng ghen tị và đem chuyện đó ra trêu anh cả ngày. Ly thường sẽ vui vẻ không nói gì, nhưng dạo này anh lại hơi canh cánh trong lòng, vì hôm nào nó cũng mang mười ngàn ra chỗ tạp hóa mua chai trà xanh, mà anh lại chưa bao lại nó được ngày nào. Dù anh biết Đạt là người hào phóng trong chuyện tiền bạc, nhất là với người nó thích, nhưng Ly cứ nghĩ mãi, rồi lại không biết làm thế nào, tự dưng anh cảm thấy mình như đang lợi dụng tấm lòng của thằng nhóc vậy.

Mặt khác, thằng Đạt lại chẳng để tâm tí gì đến việc Ly có tặng quà hay mua hộ nó chai nước hay không, nó đơn giản thấy anh vui là được. Nhưng dạo này anh với nó chẳng thấy mặt nhau nhiều, Ly hết đảm nhiệm dự án của lớp lại còn phải vùi đầu ôn thi đội tuyển khiến anh đến thời gian ngủ tử tế còn không có thì lấy đâu ra cơ hội gặp mặt nó. Họa chăng anh cũng tình cờ trông thấy nó đi ngang qua hành lang, hoặc cái bóng nó lảng vảng giữa sân trường, đôi khi còn nhìn lên vẫy tay rồi cười toe toét, chứ không còn lăng xăng đạp xe chở anh đi học thêm như mấy hôm trước nữa.

Cho đến một buổi chiều nọ, khi anh vừa kết thúc dự án của mình, định ghé ngang qua phòng thể chất đưa đồ cho thằng Vy đang chơi cầu lông thì nghe tiếng đập bóng liên hồi. Đoán chắc là đội bóng rổ đang tập luyện, anh ngó vào quan sát xung quanh tìm tên bạn thân của mình thì lại bắt gặp thằng Đạt. Đúng lúc nó vừa ghi bàn, dáng vẻ trông bô trai lắm. Tóc mái được vuốt ngược lên, đeo một chiếc băng đô màu đen, mặt mày nghiêm túc dùng mu bàn tay quẹt mồ hôi trên má. Được nghỉ giải lao, nó dùng khăn lau mồ hôi thì trông thấy anh đang đứng ngẫn ra trước cửa, bỗng dưng lại hóa cún.

"Anh Ly!!" Nó hớn hở chạy về phía anh. "Anh đi học về sớm thế?"

"Nay lớp anh không phải học, chỉ làm dự án cho trường thôi nên được về sớm." Ly ngước nhìn Đạt "Mà anh không biết em chơi bóng rổ đó, lại còn chơi giỏi nữa."

Đạt nghe vậy thì nở mũi, mặt mày rạng rỡ hẳn vì tự dưng được crush khen. "Lúc trước em cũng hay chơi với bạn trong Nam lắm, cũng bình thường thôi anh, hề hề."

Như chợt nghĩ ra điều gì, Ly bèn chủ động đưa tay dùng khăn lau mồ hôi trên cổ Đạt, khiến nó cứng đờ cả người, mặt đỏ tía tai không biết phản ứng lại thế nào.

"Em cũng mệt rồi nhỉ? Để anh mua nước cho em được không?" Ly hỏi han với giọng điệu có chút lo lắng, "Coca nhé? Hay sữa tươi?"

"N-Nước khoáng thôi là được rồi ạ..."

"Vậy đợi anh một tí nhé."

Và anh quay lại với hai chai nước khoáng trên tay, một cái đưa cho Đạt từ nãy giờ vẫn đang đứng trông cái bóng gầy gầy của anh chạy đi mua nước.

"Cảm ơn anh nhiều, hì hì."

"Chân em bị sao vậy?" Giọng người nọ bỗng dưng chùng xuống, nó nghe vậy thì nhìn xuống, trông thấy đầu gối bị trầy xước, toét một mảng da, chắc là do lúc nãy chạy vội quá nên ngã. Thằng Đạt chẳng thấy đau tí gì, nó còn không thèm để ý cơ. Nhưng Ly thì mặt chuyển sắc hẳn, anh vội vàng lôi từ trong cặp ra chai oxy già, vài miếng bông gòn và băng cá nhân.

"Em ngồi xuống đi, anh băng lại cho em, kẻo nhiễm trùng thì mệt lắm."

Nó vô thức ngồi xuống cái ghế gần đó trong cơn ngỡ ngàng. Ly quỳ bằng một đầu gối, tay cầm bông gòn nhỏ vài giọt oxy già, nhẹ nhàng xử lý vết thương cho nó. Mà Đạt bây giờ mới nhận thức được cái vết thương của nó đau thế nào, suýt thì ứa cả nước mắt, nhưng nó lại nhìn anh đang chăm chú như thế, tự dưng mình khóc từa lưa vì đau lại chả bị cười cho vào mặt.

Thằng Đạt giữ im tư thế đó một hồi không dám nhúc nhích, tim nó nhảy số nhanh hơn cả khả năng phóng xe máy chạy bon bon của ông hàng xóm cạnh nhà.

"Xong rồi đấy."

"Cảm ơn anh ạ..."

"Lần sau em nhớ cẩn thận là được, nếu không biết làm thế nào thì để anh chỉ cho."

"Dạ." Đạt cười toe toét. Nó nhìn anh thu dọn lại đồ đạc, rồi lại quay sang nhìn mấy thằng bạn đang cà kê dê ngỗng, trông mệt bở cả hơi tai. Nhìn là biết chẳng ai định chơi tiếp. "Mà anh ơi."

"Hả?"

"Bây giờ anh rảnh không?"

"Rảnh, làm sao vậy em?"

"Tụi mình đi chơi được không, tại em muốn làm quen đường xá." Có đánh nó chết nó cũng không dám bảo rằng chỉ muốn anh ngồi sau xe đạp nó để nó chở đi bon bon thôi đâu.

Nhưng rồi Ly gật đầu, lại còn trông rất vui vẻ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com