7
Vương Phi như mê sảng, trán lấm tấm mồ hôi, mí mắt không ngừng giật, tay chân run run. Chu Cương Liệt ngồi lên ghế cạnh giường, đưa tay giả vờ bắt mạch, lòng thầm gọi: “ Yêu Dục, có nhìn ra bệnh trạng của nàng không?” Yêu Dục xuất hiện, bay tới bay lui trên người Vương Phi, chống nạnh nói: “ Khó trách các vị đại phu kia không chữa được, nàng là người tu hành, do gấp gáp đột phá cảnh giới dẫn đến thất bại, bị tẩu hỏa nhập ma, nàng đang cố kìm nén bản thân, đến khi lí trí mất hết, nàng có thể làm chuyện đồ sát Vương Cung nha.” “ Nàng đang cảnh giới gì?” Chu Cương Liệt hỏi. “ Luyện Khí hậu kì, vừa đột phá chưa bao lâu đã gấp gáp muốn Trúc Cơ, khiến cơ thể và linh hồn bị hao tổn.” “ Có cách nào cứu nàng không?” Hắn gấp gáp, nhìn một trang tuyệt sắc giai nhân khổ sở, hắn thương tiếc vô cùng. “ Kí chủ rất may mắn nha, viên Trúc Cơ đan trong cửa hàng vừa vặn có thể giúp, cho nàng ăn một miếng Dương căn quả cộng với Trúc Cơ đan, nàng sẽ có đủ nền móng để đột phá lên Trúc Cơ, bệnh trạng sẽ tự nhiên chữa lành. Chu Cương Liệt vuốt vuốt hàng ria mép, cười tà dị, “ Rất hợp ý ta.” Chương 41: Trị thương Chu Cương Liệt bỏ 1000 điểm mua lấy Trúc Cơ đan. Hắn quay đầu lại, Vân Nhi công chúa vẫn khoanh tay nhìn chăm chăm. “ Thế nào? Biết bệnh tình của Mẫu phi ta chưa?” Nàng đanh đá hỏi. Yêu Dục nhìn Vân Nhi, cười cười: “ Cô công chúa đỏng đảnh này cũng là người tu hành, tu vi Luyện Khí trung kì.” “ Ra là vậy, hèn gì tên quan kia nói nàng võ công cao cường, có danh tiếng trong quân đội, luyện khí vốn năng lực cơ thể và khí huyết vượt xa phàm nhân.” Chu Cương Liệt âm thầm nghĩ. Vân Nhi thấy hắn không nói gì, bực mình giậm chân: “ Này, ngươi có nhận ra bệnh trạng của Mẫu phi chưa? Hay là cũng giống mấy tên phế vật kia, nếu vậy lôi ngươi ra ngoài đánh một trận.” “ Hừ, đúng là công chúa, tính cách đỏng đảnh không xem ai ra gì.” Chu Cương Liệt hừ lạnh, sau đó nói với Vân Nhi: “ Vương Phi không phải là bệnh, dù trăm tên đại phu đến cũng nhìn không ra.” Công chúa kiêu kì ánh mắt sáng lên, giọng điệu kiêu căng cũng biến mất, lo lắng hỏi hắn: “ Ngươi, ngươi biết mẫu phi bị gì sao? Mau, mau nói cho ta biết.” Chu Cương Liệt giọng không vui không giận, bình tĩnh nói: “ Vương Phi là do nóng lòng đột phá Trúc Cơ khi cảnh giới chưa ổn định, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, nếu không cứu trị kịp thời nàng sẽ đánh mất bản thân mà đồ sát tất cả, sau đó thân tử đạo tiêu.” Vân Nhi ngỡ ngàng, lắp bắp: “ Ra là vậy... ngươi... ngươi biết mẫu phi là người tu hành sao?” “ Không những Vương Phi là người tu tiên, công chúa người cũng là tu sĩ Luyện Khí trung kì đúng chứ.” Chu Cương Liệt cười cười. “ Sao...sao ngươi biết được... Chuyện này là bí mật của ta và mẫu phi, ngay cả Phụ vương và tất cả mọi người đều không biết.” “ Bởi vì ta cũng là người tu hành, hơn nữa cảnh giới cao hơn Vương Phi và Công chúa.” Chu Cương Liệt nhắm mắt ra vẻ đạo mạo nói. Nàng bất ngờ, rồi lại chuyển thành vui mừng, vội chắp tay cúi chào. “ Thì ra là vậy, Vân Nhi ra mắt tiền bối, mong tiền bối hãy tha thứ tiểu nữ lúc nãy thất lễ, ngài đã nhận ra tình trạng của mẫu phi, vậy xin ngài cứu giúp, Vân Nhi mang ơn ngài suốt đời.” Chu Cương Liệt nắm lấy tay nàng đỡ dậy, đường hoàng nói: “ Ta đã hứa sẽ cứu giúp thì sẽ cố gắng hết sức, công chúa chớ đa lễ.” Rồi hắn lấy Trúc Cơ đan ra, viên đan dược màu trắng to bằng ngón cái, mùi hương thơm nồng xộc vào mũi. “ Đây là Trúc Cơ đan, ta sẽ cho Vương Phi phục dụng nó, lại truyền chân khí giúp nàng ổn định kinh mạch, khi Vương Phi đột phá Trúc cơ liền sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.” Vân Nhi nhìn đan dược, mừng rỡ không màng thân phận ôm lấy tay hắn, cặp ngực đàn hồi cảm xúc rất rõ ràng. “ Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.” Chu Cương Liệt tiến tới, lấy tay sờ bờ môi mọng của Vương Phi, sau đó vạch nó ra nhét Trúc Cơ đan vào, nàng vô thức nuốt nó xuống. Hắn lại dựng nàng ngồi dậy, bản thân cũng leo lên giường, lanh lẹ kéo phần áo nàng xuống. Vân Nhi tá hoả chạy lại giữ tay hắn. “ Tiền bối, ngài làm gì vậy?” “ Ta phải truyền chân khí vào giúp Vương Phi ổn định gân mạch, đột phá Trúc Cơ, không tiếp xúc trực tiếp qua da thịt thì sao biết rõ tình trạng được.” Chu Cương Liệt nói xạo không ngượng miệng, ở đẳng cấp của hắn đã có thể cách không truyền chân khí rồi, Vân Nhi chỉ là tiểu tu sĩ Luyện Khí, không rành cái này, tin tưởng thả tay ra cho hắn làm. Chu Cương Liệt kéo áo thêu chim công xuống, lộ ra bờ vai thon thả trắng nõn, để Vân Nhi không nghi ngờ, hắn chỉ cởi áo ngoài, giữ lại yếm đào, ngồi từ phía sau đặt tay lên tấm lưng trần gợi cảm của Vương Phi, truyền chân khí giúp nàng đả thông kinh mạch. Vương Phi sắc mặt bớt tái, lông mày giãn ra dễ chịu, nàng lâm vào trạng thái đốn ngộ, kinh mạch gân cốt được ôn dưỡng bởi tiên thiên chân khí, coi như nhân hoạ đắc phúc. Chu Cương Liệt từ nhẫn trữ vật lấy ra nửa quả Dương căn, sợ Vân Nhi thấy hình dáng kì cục của nó nên phân nửa quả thành nhiều miếng. Hắn một tay tiếp tục truyền khí, một tay vạch miệng nàng bỏ từng miếng dương căn quả vào. Quả chứa tiên khí, vào miệng tự tan thấm xuống cổ họng, khí tức của Vương Phi chốc lát tăng mạnh, một tầng giấy mỏng nào đó bị phá vỡ, nàng chính thức đột phá Trúc cơ sơ kì. Chu Cương Liệt vẫn chưa rời tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần của nàng, Vân Nhi tưởng đó là điều hoà chân khí nên không nói gì. Vương Phi thở ra một ngụm trọc khí, mí mắt khẽ động, sau đó nàng mở mắt ra. Cảm giác nhồn nhột phía sau như có ai sờ mó lưng, nàng quay lại, thấy bản thân chỉ mặc mỗi cái yếm, áo bị tụt xuống, tấm lưng và bờ vai lộ ra. Một tên hán tử thân hình cao to như hộ pháp đang đặt tay lên lưng nàng mà sờ mà vuốt. “ A...” Thẹn quá hoá giận, Vương Phi giơ tay toàn lực đập về phía Chu Cương Liệt, hắn đơn giản bình tĩnh giờ tay chụp lấy tay nàng. Vân Nhi thấy mẹ tỉnh lại, mừng rỡ chạy đến. “ Mẫu phi, người tỉnh lại rồi, làm con lo muốn chết.” Nghe tiếng con gái, Vương Phi quay người lại, ánh mắt xuất hiện một tia dịu dàng. “ Mẫu thân đừng hiểu lầm tiền bối, chính ngài ấy giúp mẹ thoát nguy, lại còn đột phá thành công đấy.” Vân Nhi nói. Vương Phi lúc này mới nhìn vào thể nội của mình, sau đó vui mừng khôn xiết, nàng đã đột phá Trúc cơ thành công, hơn nữa nền tảng còn rất vững chãi. Lúc này nàng mới nhớ tay vẫn bị nam nhân này nắm, người thì lộ hàng hết, vội rút tay lại, kéo áo lên. Chu Cương Liệt cũng không càn quấy, bước xuống giường ra ngoài ghế ngồi. Sau khi y phục chỉnh tề, nghe con gái kể quá trình hắn cứu giúp, còn cho nàng ăn Trúc Cơ đan quý giá, Vương Phi cảm kích không nguôi. Nàng bước ra, cùng Vân Nhi cung kính cúi đầu. “ Tạ ơn đức tái tạo của tiền bối, lúc nãy tiểu nữ không hiểu chuyện đã mạo phạm ngài.” Chu Cương Liệt phất tay nâng hai nàng đứng dậy, giọng điệu hiền lành trầm ổn: “ Thấy người gặp nạn không thể đứng nhìn, Vương Phi xin đừng đa lễ, ta chỉ có một thắc mắc, nàng rõ ràng vừa mới đột phá Luyện Khí hậu kì không lâu, chưa vững chắc cảnh giới, sao lại nóng lòng Trúc Cơ dẫn đến thất bại như vậy?” Vương Phi mắt hơi buồn, nhỏ nhẹ giải thích: “ Là do tiểu nữ quá gấp gáp, xem nhẹ sự quan trọng của xây dựng nền móng Trúc Cơ, như tiền bối cũng đã thấy, Vân Lạc Quốc đang lâm nguy, hai quốc gia Càn Quốc và Ninh Quốc như hổ đói tràn qua biên giới, Đại Yên ốc còn không lo nổi mình ốc, không thể cứu giúp Vân Lạc, hai quốc gia kia có tổng cộng bốn tu sĩ luyện khí hậu kì và một trúc cơ sơ kì, nếu tiểu nữ không sớm bước vào trúc cơ sẽ bị họ thôn tính.” “ Tiểu nữ sinh ra là người Vân Lạc Quốc, không thể để quê hương mình bị xâm lược giày xéo, bởi vậy mới gấp gáp đột phá.” Vân Nhi ôm lấy mẫu phi, khóc nức nở, “ Mẹ thật liều lĩnh, con hứa, con sẽ cố gắng tu luyện, phụ giúp cho mẹ chia sẻ gánh nặng.” Vương Phi dịu dàng vuốt ve đầu còn gái. “ Nay được tiền bối hỗ trợ, ta không chỉ thoát một kiếp, lại còn may mắn đột phá Trúc cơ, đã có thể thẳng thắng đối đầu với kẻ thù, không sợ hãi nữa. Tiền bối, chuyện mẹ con tiểu nữ là người tu hành xin ngài đừng nói với ai.” Chu Cương Liệt gật đầu, “ Vương Phi yên tâm, ta không phải người nhiều chuyện.” Lúc này bên ngoài có tiếng thái giám hô to: “ Quốc Vương giá đáo.” Tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Chu Cương Liệt vội đứng lên, Vương Phi và Vân Nhi Công chúa thì ngồi xuống. Cánh cửa mở ra, một nam tử bước vào. Hắn mặc áo bào đỏ thêu mãng xà, đầu đội kim quan, khuôn mặt tầm ngoài 50 cương trực hàm hậu, ria mép rậm, ánh mắt lo lắng. Hắn chính là Vân Lạc Quốc Vương, tên hiệu là Phát Hạo. Thấy Vương Phi ngồi trên ghế uống trà, Công chúa Vân Nhi đứng bên cạnh, một hán tử tướng tá như hộ pháp đứng phía dưới, Phát Hạo mừng rỡ chạy đến, nắm lấy tay nàng. “ Nương tử, nàng đã tỉnh lại rồi... ta... ta lo muốn chết, nàng là tâm can bảo bối của ta, thấy nàng đau đớn ta cũng như bị xé tim gan.” Vân Nhi nhìn phụ vương, nhõng nhẽo đánh tay hắn: “ Phụ vương cả ngày chỉ biết mẫu phi, còn con thì sao?” Phát Hạo trìu mến xoa đầu con gái, “ Cả con và mẹ đều là bảo bối của phụ vương, thiếu mất ai ta cũng không sống nổi.” Vương Phi nhìn phu quân, ánh mắt thương yêu dịu dàng, “ Thiếp đã khoẻ rồi, tất cả là nhờ tiền bối thần y đây.” Phát Hạo lúc này mới quay sang Chu Cương Liệt, không màng thân phận chắp tay cúi đầu, “ Đa tạ ơn cứu giúp của thần y, ta không biết lấy gì báo đáp.” Chu Cương Liệt cúi đầu trả lễ, nói: “ Quốc Vương đừng lo nghĩ, thấy người hoạn nạn ta liền cứu giúp trong khả năng của mình, không đòi hỏi trả ơn báo đáp gì cả.” “ Vương Phi là âu sầu bởi chiến loạn, bị ám ảnh mà thành bệnh, ta đã hỗ trợ giúp người giải đi âu sầu, Quốc Vương không phải lo nữa.” “ Sắc trời đã muộn, ta phải ra khỏi cung thôi, nếu có vấn đề gì, hãy đến Kiều Anh Lâu tìm, chào Quốc Vương, chào Vương Phi và Công chúa.” Phát Hạo cũng chào hắn, lệnh thái giám dâng một mâm vàng, Chu Cương Liệt cũng không ngần ngại thu lấy, rồi theo thị vệ ra khỏi cung. Bước ra khỏi Nội Thành, Chu Cương Liệt ung dung đi trên đường, ánh mắt cười gian xảo, lúc nãy xoa bóp lưng cho Vương Phi, hắn đã kịp vẽ một ấn kí phía trên lưng, cạnh lưng váy của nàng, cách khe mông nàng chỉ vài cm. Đó là Ấn Kí Nô Lệ của Thuần Nô Bí Điển. Chương 42: Kiều Anh kĩ nữ Yêu Dục ngồi trên đầu Chu Cương Liệt, đong đưa hai chân, giọng quở trách: “ Hừ, kí chủ dùng dao mổ trâu để giết gà, dù vị Vương Phi đó là người tu hành, nhưng cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kì, tuy những thủ đoạn như khí gas hay thuốc kích dục tầm thường không ảnh hưởng tới nàng, nhưng kí chủ còn rất nhiều biện pháp để nàng quỳ dưới háng nha. Cần gì phải xài tới Nô lệ ấn ký chứ.” Chu Cương Liệt giọng điệu hững hờ, “ Ta mới lười phải động não suy nghĩ thủ đoạn, có thực lực khiến nàng phải trở thành con chó cái ngoan ngoãn dưới chân thì sao phải dùng tới biện pháp khác chứ, hơn nữa ta cũng muốn thử xem công pháp này hoạt động như thế nào.” “ Giờ đã vẽ ấn ký lên người nàng ta rồi, tiếp theo ta phải làm gì?” Hắn hỏi. Yêu Dục liếc đũng quần hắn, “ Thì đè nàng xuống mà địt, vừa chơi vừa dạy dỗ, bơm ngập tinh trùng vào các lỗ của nàng, bơm tới khi ấn kí đó chuyển màu thì nàng sẽ triệt để khuất phục, trở thành nô lệ tình dục của ngài.” “ Ra thế, lỡ sau này ta vẽ ấn lên người nữ tử tu vi hơn ta thì làm sao mạnh bạo đè ra chơi đến khi phục tùng được?” Hắn cẩn thận hỏi. “ Đối với vị Vương Phi tu vi thấp đó kí chủ chủ cần cường công xâm chiếm là được, còn nếu vẽ được ấn ký lên người có tu vi hơn ngài thì phải mất thêm thời gian tăng độ hảo cảm, từ từ khiến các nàng lung lạc ý thức, sa đoạ trong tình yêu và nhục dục.” Chu Cương Liệt gật gù lãnh giáo, xong hắn như nghĩ tới cái gì, ngước lên hỏi: “ Yêu Dục, chẳng phải ngươi nói tu sĩ thường sẽ không quan tâm tới tranh đấu hoàng quyền, sợ dính nhân quả, bị quốc vận long khí phản phệ sao? Lúc nãy nghe Vương Phi nói vẫn có tu sĩ trợ giúp các quốc gia thì phải.” Yêu Dục đáp lại: “ Đúng là như vậy, nhưng đó là những tu sĩ tầng cấp cao, hoặc chọn tự tu hành một mình, hoặc tự khai tông lập phái. Còn những tu sĩ tầng cấp thấp từ Tán Tiên trở xuống, nhiều người sẽ chọn lựa gia nhập thế lực nhân gian. Ở các quốc gia, nhất là các nước lớn, việc tu sĩ phục vụ cho Đế Vương cũng không hiếm lạ gì.” “ Những người cẩn thận hơn sẽ tự tu luyện, hoặc bái nhập những gia tộc lớn, hoặc trực tiếp gia nhập những tông môn tu tiên. Tất cả chỉ với mục đích, có được tài nguyên và điều kiện để tu hành, làm việc cho các quốc gia, gia tộc, tông môn để được họ ủng hộ tài vật thăng tiến tu vi, điều đó hiển nhiên nha.” Chu Cương Liệt hiểu ra, tiếp tục bước về phía trước, khi hắn về tới Kiều Anh Lâu thì trời đã tối. Mở cửa bước vào phòng, hắn bất ngờ, Kiều Anh nương tử búi tóc cao quý, chỉ khoác một chiếc áo mỏng manh nhìn thấu toàn bộ cơ thể ngọc ngà, nàng quỳ dưới đất, ánh mắt trìu mến pha lẫn chút lẳng lơ nhìn hắn. “ Mừng chủ nhân đã về, để nô gia phục vụ ngài tắm rửa.” Kiều Anh tiến tới, giúp hắn cởi giày và vớ ra, Chu Cương Liệt cũng sảng khoái phối hợp làm theo, cô chủ khách sạn dâm đãng này rất giỏi chiều chuộng nam nhân nha. Một bồn tắm lớn được chuẩn bị, Kiều Anh nhanh nhẹn cởi hết quần áo hắn ra, Chu Cương Liệt cũng đưa tay sờ mó cái mông đít mắn đẻ của nàng. “ Ai da, chủ nhân thật là dâm tặc, thiếp thích.” Nàng cười khúc khích. Hắn cũng cởi đi mảnh áo mỏng tang của nàng, hai người ôm nhau rơi vào bồn tắm. Chu Cương Liệt nút lấy cái lưỡi thơm tho của Kiều Anh, tay bóp cặp tuyết lê căng tròn trắng trẻo, gãy nhẹ hai núm vú làm chúng săn cứng lên, hắn ngậm lấy hạt đậu đỏ hồng, nút mạnh, sữa từ vú nàng phun ra đầy miệng hắn. Uống sữa no nê, Chu Cương Liệt lại cúi xuống háng nàng, thè lưỡi điêu luyện bú liếm lồn nàng, Kiều Anh giữ chặt đầu hắn, ưỡng mu lồn vào miệng hắn. “ Á... đúng rồi... chủ nhân... thiếp thích nhất là chàng bú lồn cho thiếp... sướng quá... đã quá.... lưỡi chàng thọc sâu quá... thiếp raaaa...” Chu Cương Liệt nuốt sạch dâm thủy của nàng ngon lành. Kiều Anh bò xuống háng hắn, vục đầu vào ngậm lấy dương căn của hắn, tay thì sục thân cặc, tay thì xoa cái bìu dái, lưỡi liếm láp đầu khấc. Nàng cố gắng nuốt cặc hắn thật sâu. Chu Cương Liệt bế nàng dựa vào thành bồn tắm, Kiều Anh nhìn hắn đầu khêu gợi, hai đùi tự động dạng ra, tay nàng khẽ banh hai mép thịt khoe trọn cái lỗ nhỏ e ấp. “ Chủ nhân... mau đút vào đi... nô gia muốn dương vật của ngài.” “ Đúng là kĩ nữ dâm đãng, như nàng mong muốn.” Hắn cười khoái trá, đâm một phát lút cán tận hoa huyệt của nàng. “ Á... Sâu quá...bự quá... thiếp thích lắm... thiếp là kĩ nữ, là nữ nhân dâm đãng phóng túng thích cặc to chơi mình... thiếp là con đĩ nứng lồn... chủ nhân địt chết thiếp đi...” Kiều Anh hét lên, rên la những câu từ đầy dâm dục. Chu Cương Liệt tay bóp lấy cặp vú to của nàng, khiến chúng phun sữa trắng ra, hông không ngừng dập, hắn kéo cặc ra chỉ chừa đầu khấc rồi lại đâm mạnh vào thấu tận tử cung nàng, thủ pháp chín cạn một sâu, nhiều tư thế được tận dụng. Lát sau, Kiều Anh đã nước nôi nhễ nhại, nàng ra năm lần rồi, Chu Cương Liệt cũng bắn ngập lồn nàng. Hắn xoay người Kiều Anh lại, để nàng chổng mông về phía mình, hắn mân mê cái lỗ nhị khép kín của nàng, chọt ngón tay đã thấm ướt vào trong, Kiều Anh ư ử rên trong cổ họng. Hắn lấy hai ngón banh lỗ đít nàng ra, đặt đầu khấc vào quệt lên quệt xuống, sau đó từ từ nhấn vào. Kiều Anh cảm giác như có cái gì đó to khủng bố đang cố chen vào cúc huyệt của nàng, vừa thốn vừa đau, nàng cố gắng không kêu la, nước mắt ứa ra. Lát sau, dương vật đã đút vào đít nàng phân nửa, Kiều Anh lần đầu bị phá trinh lỗ nhị, cảm giác tê ngứa, đầy bụng, thốn đau liên tục. Chu Cương Liệt nắm lấy hai cánh tay nàng, từ phía sau thúc mạnh hết con cặc vào đít nàng. “ Á... chủ nhân... đau quá...” Chu Cương Liệt nút lấy lưỡi nàng, tay bóp vú, tay gãy nhẹ hột le khiến nàng tê tái, cơn đau dần biến mất, cúc huyệt nàng bị nong ra hết cỡ, con cặc to dài đâm thấu vào trong. Dần dần, lỗ đít nàng bắt đầu ngứa ngáy, nước dâm từ âm đạo cũng chảy ra, Chu Cương Liệt bắt đầu động hông, nhấp từ từ trong đít nàng, khi thấy Kiều Anh rên rỉ nỉ non sung sướng, hắn biết nàng đã hết đau, liền tăng tốc độ và lực đạo, đâm vào lỗ nhị nàng tới tấp. Lát sau, hắn rùng mình, cắm thật sâu vào rồi bắn tinh ào ạt. “ Ứ... Nóng quá... đầy quá... chủ nhân ơi... thiếp sướng...” Kiều Anh lên đỉnh, bàng quang bị kích thích chịu không nổi, xè xè đái ra. Tắm xong, một bàn ăn thịnh soạn được mang lên. Kiều Anh nương tử như nhớ tới gì đó, nhẹ nhàng dẹp mấy món ăn trên bàn qua một bên, nàng trần trụi nằm ngửa ra bàn, hai đùi dạng rộng qua hai bên, rồi đặt một số món ăn lên người mình. “ Mời chủ nhân thưởng thức.” Âm thanh dâm mị phát ra. “ Quả là kĩ nữ, rất biết chơi nha.” Chu Cương Liệt khoái trá. Hắn lấy đũa gắp lấy một miếng cá, nhìn đảo mắt, cười dâm dê chấm miếng cá vào cái lồn rỉ nước của nàng rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành, tiếp theo hắn lại ăn mấy món, đều chấm với nước lồn Kiều Anh, hắn đùa nghịch lấy đũa gắp lấy núm vú và hột le của nàng, trút rượu vào lồn nàng rồi coi đó là ly mà húp, hắn còn lấy một chiếc đũa chọc vào lỗ đái khiến nàng giật thót mình phun nước đái tại chỗ. Hắn lại tiếp tục đè nàng ra chơi mấy lượt nữa, tới khi Kiều Anh ngất lịm đi thì mới buông tha, ôm nàng ngủ. Chương 43: Ra tay nghĩa hiệp Sáng sớm, Chu Cương Liệt ngủ một giấc thoải mái thức dậy, bên cạnh là Kiều Anh nương tử ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn. Để nàng tiếp tục ngủ, hắn thay quần áo rửa mặt rồi ra ngoài. Hắn vừa đi vừa tính toán xem nên ra tay với Vương Phi vào lúc nào, còn có cô công chúa đanh đá kia nữa, hắn ghé một hàng bán bánh bao ven đường, mua hai cái, rồi ngồi nhai. “ Ừm, bánh bao này vị còn rất tốt nha, để xem hôm nay cửa hàng hệ thống bán cái gì.” Hắn mở giao diện hệ thống xem. Ba vật phẩm hôm nay lần lượt là: Trúc Cơ đan, Tu tiên chi lộ bí điển và Xâu chuỗi cửu hoàn. Chu Cương Liệt vuốt vuốt hàm râu, “ Trúc Cơ đan hôm qua vừa mua nay lại bán, có thể mua thêm một viên để dụ dỗ cô công chúa kia nha, còn hai cái vật phẩm sau là gì?” Yêu Dục trần truồng ngồi lên cái bánh bao cắn dở trong tay hắn, chống cằm giải thích: “ Tu tiên chi lộ bí điển là tổng hợp những tâm đắc, kiến thức và chỉ dẫn của một vị tiên nhân nào đó, hắn đã độ kiếp thành công và lên trời làm quan, đây là quyển sách hướng dẫn cụ thể để tu hành từ Luyện Khí cho đến lúc đạt tới Địa Tiên độ kiếp lên Chân Tiên.” “ Ta đã là Chân Tiên rồi cần cái này làm gì?” Chu Cương Liệt bĩu môi chê. “ Ngài đã là Chân Tiên, nhưng những nữ nhân ngài chơi không phải nha, đối với kí chủ quyển sách này là vô dụng, nhưng đối với tu sĩ phàm giai, nó là báu vật đủ để cả giới tu hành tranh đoạt vỡ đầu. Kí chủ chỉ cần sao ra mấy chục bản, tặng cho các nữ nhân tu hành, bảo đảm các nàng sẽ rụng trứng lộp độp, có khi còn chủ động hiến thân cho ngài chơi để có được quyển sách này nữa đó.” Yêu Dục cọ háng tới lui trên cái bánh bao. Hai mắt Chu Cương Liệt sáng rỡ, thứ này cua gái ở hạ giới rất tốt nha, hắn lập tức bỏ 3000 điểm mua lấy quyển Tu tiên chi lộ bí điển. “ Còn Xâu chuỗi cửu hoàn là cái gì?” Hắn thắc mắc, không lẽ là pháp bảo gì. “ Mời kí chủ xem hình minh họa.” Yêu Dục tủm tỉm cười. “ Phụt,” Chu Cương Liệt suýt thì phun bánh bao trong miệng ra, tên thì nghe hay lắm, té ra là cái đồ chơi tình dục. Xâu chuỗi cửu hoàn có hình dạng một chuỗi hạt gồm 9 viên bi nối tiếp nhau, mỗi viên đều to bằng ba ngón tay, thứ đồ này chuyên dùng để nhét vào lỗ đít các nữ nhân, ở cuối chuỗi hạt có một cái vòng để nắm lấy kéo ra. Hắn mua cả ba vật phẩm, xâu chuỗi này để huấn luyện lỗ đít các nàng rất tốt nha, điểm sắc dục của hắn bây giờ chẳng còn bao nhiêu. Hắn liếc Yêu Dục đang ngồi trịn lồn lên cái bánh bao của mình, nàng là tinh linh hệ thống, nhưng rõ ràng hắn thấy dưới háng nàng đang rỉ nước dâm ướt cái bánh bao. “ Hừ, tinh linh hệ thống mà cũng nứng lồn hả? Sao lại chảy nước ướt cái bánh của ta?” Hắn hừ mũi, Yêu Dục này chỉ giỏi xuất hiện chọc nứng hắn, hắn mấy lần thử tóm lấy nàng nhưng chỉ bắt được không khí. Yêu Dục liếm liếm môi, “ Đây chỉ là hiệu ứng thị giác thôi, ta chảy nước để kí chủ cảm thấy ăn ngon hơn mà.” Chu Cương Liệt bỏ hết cái bánh vào miệng, đúng là ăn ngon hơn thật. “ Hừ, đồ dân ti tiện, không có mắt nhìn à?” Lúc này, một tiếng quát bên cạnh hắn vang lên. Trước quầy bánh bao, con gái của người bán bánh bị vấp ngã, lỡ tay văng nước ướt giày một tên công tử quần áo tươm tất, bên cạnh hắn còn vài người nữa ăn mặc lộng lẫy, toàn công tử tiểu thư. Người bán bánh là một phụ nhân trung niên, đầu quấn khăn, mặt che kín chạy ra ôm lấy con gái quỳ xuống: “ Nam công tử bớt giận, tiểu nữ vô ý làm bẩn giày của công tử, để tôi đền.” Nam công tử liếc nhìn hai mẹ con ăn mặc tầm thường, đồ có nhiều vết vá, khinh thường, “ Hừ, bán cả nhà các ngươi cũng không đủ đền cho đôi giày của ta.” Đồng bạn bên cạnh hắn chỉ đứng nhìn nhau cười, họ cũng chả để ý loại bần dân tầng dưới chót này. “ Làm phiền đến hứng thú du ngoạn của ta với Thiên Thành tiểu thư, người đâu, đánh.” Tên công tử hách dịch này ra lệnh, năm sáu tên gia đinh ở sau cầm gậy gộc đi tới. Hai mẹ con nhà bán bánh bao ôm chầm lấy nhau sợ hãi. “ Nam công tử, có gì thì hãy trút hết lên người tôi, tiểu nữ còn nhỏ dại, sẽ bị đánh chết mất.” Phụ nhân run rẩy dập đầu. Người dân ven đường tuy bất mãn loại công tử ăn hiếp dân lành này, nhưng không ai dám đứng ra bảo vệ, giả vờ không thấy quay đi. Lúc này vị Tiểu thư Thiên Thành kia đứng cạnh Nam công tử bĩu môi, “ Hừ, loài chuột bọ, làm mất hứng, Nam ca ca, ngươi giải quyết nhanh đi, ta đi trước chờ ngươi, ở đây bẩn chết đi được.” “ Thiên Thành muội yên tâm, ta sẽ nhanh đuổi theo.” Nam công tử hướng nàng cười lấy lòng. Khi đám gia đinh hùng hổ xông đến, tên Nam công tử như nghĩ tới cái gì, hô lên, “ Dừng lại, ngươi, vì sao phải che mặt, giở khăn ra cho ta xem.” Phụ nhân bán bánh bao càng cúi thấp hơn, “ Dân nữ xấu xí, ti tiện nên mới tự che mặt, xin công tử tha cho.” “ Người đâu, tháo khăn mặt ả ta xuống.” Hắn hất cằm. Hai tên gia đinh nắm tóc người phụ nữ đáng thương, giữ chặt tay, một tên khác kéo khăn vải thô che mặt xuống. “ Hừ, tưởng gì, hoá ra là một con đàn bà xấu xí.” Nam công tử mất hứng, phụ nhân kia khuôn mặt đen đúa, trên nửa mặt phải có một vết bớt đen xấu xí. Hắn nhìn qua đứa con gái, cười dâm đãng, “ tha cho các ngươi cũng được, nhưng đứa con gái này phải về làm nha hoàn hầu hạ ta.” Phụ nhân bán bánh bao hoảng hốt, ôm chầm lấy con gái nhỏ, “ Xin Nam công tử tha cho, cháu nó còn nhỏ dại, đừng động vào nó.” “ Hừ, rượu mời không uống muốn rượu phạt, người đâu, bắt con nhỏ này về nhốt lại, còn ả xấu xí này, đánh chết.” Tên công tử ác độc quay đi, ra lệnh. Đám gia đinh vâng lệnh chạy tới bao vây hai mẹ con, dân chúng bức xúc tột độ, nhưng không ai dám ngăn cản, lúc này, một bàn tay to lớn chắc nịch nằm lấy cánh tay một tên gia đinh, sau đó bẻ quặp, “ rắc”, “á” tên bị bẻ lọi tay gào lên. Một hán tử dáng người vạm vỡ, cao lớn chen vào, đứng chắn trước hai mẹ con bánh bao. Tên Nam công tử quay lại. Thấy một kẻ cao to như hộ pháp đứng đó, hắn chỉ tay quát. “ Mày là thằng nào nữa, dám đánh thuộc hạ của tao, mày biết tao là ai không, khôn hồn thì cút xéo, đừng nhúng mũi vào chuyện của tao.” Chu Cương Liệt không nói không rằng, liếc mắt, đám gia đinh và tên công tử nhìn vào ánh mắt ấy, như chuột thấy mèo, tên nào cũng sợ hãi đổ mồ hôi lạnh. Chu Cương Liệt bước đến phía trước, phất tay, đám thủ hạ bị đánh bay, nằm bất động, tên công tử đáng ghét ngồi bệch xuống, mạnh miệng la lên. “ Ngươi... Ngươi có biết cha ta là ai không, ta là con trai của Phủ doãn thành Vân Lạc, ngươi dám động tới ta... cha ta sẽ giết cả nhà ngươi.” “ Hừ”, Chu Cương Liệt chả quan tâm cha hắn là ai, nắm lấy cổ áo Nam công tử xách lên, vả một phát chảy máu mồm, răng rơi đầy đất, tên công tử chỉ còn ú ớ, Chu Cương Liệt lại tiếp tục bẻ một cánh tay của hắn, rồi quăng hắn như chó chết xuống đường. Sau đó kéo hai mẹ con bán bánh còn đang ngơ ngác sợ hãi đi. Lát sau đám tiểu thư công tử kia quay lại, thấy Nam công tử nằm bất tỉnh thảm thương trên đất, vội gọi người khiêng đi. Chương 44: Yến tiệc vương cung Tại một con hẻm nhỏ nào đó, Chu Cương Liệt dẫn tay người đàn bà bán bánh bao cùng cô con gái chạy vào. “ Phù, chỗ này chắc đủ xa rồi.” Chu Cương Liệt dừng lại, phụ nhân kia thấy hắn vẫn cầm tay chưa buông vội rụt tay về, nhìn hán tử cao lớn, vẻ ngoài hơi bặm trợn nhưng đôi mắt đầy uy nghiêm. Phụ nhân kéo khăn che khuôn mặt lấm lem với vết bớt đen xấu xí lại, nắm lấy tay con gái cúi đầu thật sâu. “ Đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân, nếu ngài không ra tay, chỉ sợ tiểu nữ hôm nay sẽ bị mang đi mất. Ân nhân, chúng tôi liên lụy ngài rồi, tên công tử đó là con của Phủ doãn đại nhân, ngài đánh hắn trọng thương, quan phủ sẽ không tha cho ngài.” “ Ngài hãy mau đi thôi, rời khỏi thành này, chúng tôi cũng phải đi, ở lại sớm muộn cũng bị người của phủ doãn giết.” Chu Cương Liệt nhìn phụ nhân đang lo lắng, lại nhìn cô con gái nhỏ nhắn, tuổi tầm 15, đang ôm lấy mẹ, ánh mắt vẫn còn sợ hãi run rẩy. Hắn cười một nụ cười hiền lành đôn hậu. “ Không phải đi đâu cả, một tên phủ doãn, không đến mức phải bỏ trốn.” Hắn đưa tay xoa đầu cô bé đứng khép nép sau lưng mẹ, “ Cô bé, con tên gì?” Thiếu nữ nhỏ nhắn thấy người vừa cứu mẹ con mình, ánh mắt khiến người ta rất yên tâm, nàng bớt sợ hơn, lí nhí trả lời. “ Tiểu Yên, con tên Tiểu Yên, đa tạ đại bá đã cứu mẹ con.” Phụ nhân vẫn chưa hết lo sợ, nhìn trước ngó sau, “ Ân nhân, tôi biết ngài có võ lực, nhưng quan phủ người đông, ngài vẫn nên rời đi thì hơn.” Chu Cương Liệt tỏ ra bình thản, chả quan tâm, hỏi tiếp: “ Cô tên gì? Trượng phu ở đâu sao lại để mẹ con bán buôn khổ cực lại còn bị bắt nạt như thế này?” Phụ nhân cúi đầu, giấu kĩ khuôn mặt, giọng hơi tủi thân,” Tôi tên Trương Tố Vân, gia cảnh đơn chiếc, một mình nuôi tiểu nữ khôn lớn.” “ Bỏ nơi này, đi theo ta, không ai làm khó dễ hay bắt nạt hai mẹ con cô nữa.” Chu Cương Liệt ánh mắt toả ra sự nghiêm nghị. “ Nhưng, tại sao?” Tố Vân ngơ ngác, hán tử này còn rất bá đạo nha, lần đầu gặp mặt đã yêu cầu mẹ con cô đi theo hắn. “ Ta không ưa những kẻ cậy quyền thế bắt nạt dân lành, đi theo ta, ta giúp mẹ con cô có chỗ ở, có công việc tốt hơn, không sợ đám vô lại đó tìm tới nữa.” Hắn khẳng định chắc nịch. Nhìn vào đôi mắt ấy, Tố Vân bỗng cảm thấy tin tưởng vô cùng, giờ cũng đã lỡ đắc tội với tên công tử phủ doãn rồi, mẹ con cô cũng không còn chỗ nào dung thân nữa, Tố Vân nhìn con gái nhỏ. Tiểu Yên đã hết sợ hãi, ánh mắt sáng rỡ nhìn vị đại thúc trước mặt, cô bé vô cùng tin tưởng hắn, ngước nhìn mẹ, khẽ gật đầu. “ Vậy thì, nghe theo lời ân nhân.” Tố Vân và Tiểu Yên cúi đầu. Chu Cương Liệt hài lòng, lại cầm tay Tố Vân hướng bên ngoài dẫn đi, hai mẹ con hoảng hồn. “ Ân nhân, bên ngoài bây giờ chắc toàn lính truy bắt, chúng ta nên tạm lánh mặt thì hơn.” “ Yên tâm, cứ đi theo ta.” Chu Cương Liệt quả quyết kéo hai mẹ con, hai người cũng bất đắc dĩ theo hắn. Ngoài đường lớn, từng tốp lính cầm giáo gươm, vài tên mặc đồ gia đinh mang đao kiếm gậy gộc không ngừng chạy trên đường, ánh mắt dò xét tìm kiếm. Phủ doãn sau khi biết con trai cưng bị người ta đấm hộc máu mồm, bẻ gãy tay thì vô cùng tức giận, lệnh toàn bộ binh lính lùng sục truy bắt bằng được kẻ hành hung cùng hai mẹ con nhà bán bánh bao. Chu Cương Liệt nắm tay Tố Vân và Tiểu Yên, bước ngang qua đám lính một cách bình thản, đám lính cũng như không thấy ba người, vẫn tiếp tục đảo mắt tìm kiếm, cả ba đi qua từng tốp lính như chốn không người. Hai mẹ con mặt đầy ngỡ ngàng không hiểu. Chu Cương Liệt dẫn hai người về Kiều Anh Lâu, lên thẳng trên lầu. Hắn mở cửa phòng Kiều Anh nương tử, nàng ăn mặc kiểu bà chủ sang trọng, hoàn toàn khác với phong cách kĩ nữ khêu gợi lúc tối, đang ngồi xử lý công việc giấy tờ. Thấy Chu Cương Liệt bước vào, Kiều Anh vui vẻ đứng dậy khẽ cúi người, lại thấy hắn dắt tay hai người, một phụ nữ trùm kín mít và một tiểu nha đầu, hai người này ăn mặc rách rưới, lấm lem. Nàng hơi nghiêng đầu khó hiểu. “ Chủ nhân, đây là ai nha?” “ Hai người ta vừa cứu ở ngoài chợ, nàng bố trí một phòng cho họ, đem chút thức ăn, y phục sạch sẽ với nước tắm.” Chu Cương Liệt giải thích sơ qua. “ Ta mới nghe con trai phủ doãn bị bẻ lọi tay ngoài chợ, thì ra là chủ nhân làm, hì hì, ngài còn rất nghĩa hiệp nha, tên công tử đáng ghét đó lẽ ra nên bị đập từ lâu rồi.” Kiều Anh cười ngọt ngào, sau đó phân phó hạ nhân làm việc. “ Hai người đi tắm, ăn uống nghỉ ngơi trước đi, đừng lo lắng gì.” Chu Cương Liệt trấn an hai mẹ con, xoa đầu Tiểu Yên bé nhỏ. Tố Vân ở thành Vân Lạc đã lâu, biết được Kiều Anh Lâu này, đây là khách điếm lớn và sang trọng nhất thành, tiếp đón toàn người có tiền có quyền, lại nghe bà chủ nơi này gọi ân nhân kia là chủ nhân, vậy hắn cũng là nhân vật lớn nha, hai người yên tâm, đi theo hạ nhân tới phòng riêng. Thấy mọi người đều đã đi ra, Kiều Anh đóng cửa lại, nhào tới ôm lấy Chu Cương Liệt, dâng môi thơm lên, hắn cũng không từ chối, mãnh liệt hôn trả, lưỡi hai người quấn lấy nhau, tay thì không để yên, bóp lấy vú cùng cặp mông tròn lẳng của nàng. Đang lúc hai người tính đè nhau ra làm vài hiệp thì nghe tiếng bên ngoài tiểu nhị trông coi sảnh dưới gõ cửa. “ Bà chủ, người trong cung tới, nói muốn tìm Chu đại nhân.” Chu Cương Liệt ở đây hai ngày, bọn hạ nhân chỉ biết vị Chu đại nhân này là nhân vật lớn, được bà chủ hết sức khoản đãi, nên họ cũng rất cung kính. Kiều Anh giọng điệu hơi bất mãn, “ Biết rồi, Chu đại nhân sẽ ra ngay.” Nàng hết sức mất hứng, đang cơn nứng nước nôi chảy lênh đênh mà còn bị phá đám. Chu Cương Liệt cười khổ, chỉnh trang y phục tươm tất rồi đi xuống lầu. Ngoài sảnh, vị quan họ Mã hôm qua đưa hắn vào cung đang uống trà, thấy Chu Cương Liệt bước xuống, vội đứng dậy chắp tay vái chào. “ Hạ quan xin chào Chu thần y.” Chu Cương Liệt cũng giữ lễ chào lại, “ Không biết Mã đại nhân tìm ta có việc gì?” “ À, Quốc Vương cho mời Chu thần y vào cung dự yến tiệc, thứ nhất là ăn mừng Vương Phi bệnh tình khỏi hẳn, thứ hai là thếp đãi Chu thần y cho tận tình, bày tỏ lòng biết ơn của Quốc Vương chúng tôi.” Mã đại nhân cười nói. “ Thì ra là vậy, đa tạ Quốc Vương khoản đãi, cung kính không bằng tuân mệnh, ta lập tức đi theo ngài ngay.” Chu Cương Liệt giọng vui vẻ chấp nhận. “ Thần y thật là khiêm tốn, mời.” Mã đại nhân đưa tay. Chu Cương Liệt liếc nhìn trên cầu thang, Kiều Anh đang đứng trên đó, hắn truyền âm cho nàng chú ý hai mẹ con Tố Vân một tí. Nàng dịu dàng cười gật đầu. Hắn cùng Mã đại nhân bước lên xe ngựa, đi thẳng vào vương cung. Chương 45: Nhập tiệc Xe ngựa sang trọng lăn bánh tiến về vương cung, trong xe rộng rãi, Chu Cương Liệt ngồi trên ghế lông thú uống trà, Mã đại nhân ngồi bên cạnh tiếp chuyện. Qua lời kể của Mã đại nhân, Vương Phi tên đầy đủ là Lý Kiều Trinh, vốn là tiểu thư của Lý gia, một thế gia thương nhân hạng hai ở Vân Lạc thành, một lần Quốc Vương ra ngoài vi hành đã bắt gặp nàng, say đắm trước vẻ đẹp của Kiều Trinh nên rước nàng về lập làm Vương Phi, Lý gia của nàng nhờ đó cũng vươn lên thành thế gia nhất lưu hoàng tộc. Vương Phi Lý Kiều Trinh ở với Quốc vương hai năm thì sinh ra Vân Nhi công chúa, được ngài rất yêu chiều. Khi Vương Phi bị bệnh lạ, Quốc Vương sốt ruột vô cùng, bỏ bê chính sự chạy tới thăm nom, tức giận đánh các thái y và thầy thuốc không chữa trị được cho nàng. Chu Cương Liệt giúp Vương Phi khoẻ lại, Quốc Vương vui mừng vô cùng biết ơn, ngoài ban một mâm vàng, còn tổ chức yến tiệc hôm nay, mời bách quan chung vui. Chu Cương Liệt nghe Mã đại nhân kể, gật gù, tình cảm của Quốc Vương Phát Hạo và Vương Phi Lý Kiều Trinh rất tốt nha. Yêu Dục nằm ườn trên đầu hắn, gõ gõ, liếc mắt hỏi: “ Kí chủ sao lại cứu giúp hai mẹ con bánh bao kia? Nàng ta cũng đâu có đẹp, còn bị bớt đen xấu xí nữa.” Chu Cương Liệt hích mũi lên: “ Ta chính là không ưa tên công tử hách dịch kia, với lại con mắt thẩm mỹ của ta rất tốt nha, con gái của nàng ta nhỏ nhắn lấm lem nhưng lại rất dễ nhìn, con gái xinh như vậy thì người mẹ nhất định cũng không thể xấu, nàng chỉ là cả ngày vất vả nên tàn tạ, lại thêm cái bớt đen che hết nửa mặt thôi. Đợi ta trở về giúp nàng ta bỏ cái bớt đó đi, sửa soạn tân trang nhan sắc xíu là thành một đôi mẹ con mĩ nhân ngay.” “ Hừ, kí chủ đúng là lớn nhỏ ăn không bỏ cặp nào.” Yêu Dục bĩu môi. Xe ngựa tiến vào cổng Vương Cung, chạy đến Điện Chính Hoà, là nơi Quốc Vương thiết triều, hôm nay đặc biệt trở thành sảnh tiệc. Các quan lại khác đều phải đi bộ từ cổng Vương Cung vào, chỉ có xe của Chu Cương Liệt đặt cách chạy một mạch tới cạnh Điện Chính Hoà. Rất nhiều người mặc quan phục đi trên đường, thái giám, cung nữ tất bật chạy tới chạy lui. Khi Chu Cương Liệt bước xuống xe, một thiếu nữ xinh tươi đã đứng chờ sẵn, chính là Vân Nhi công chúa, nàng hôm nay khác hoàn toàn với hình tượng cá tính hôm qua, khuôn mặt trang điểm nhẹ, môi hồng, lông mi cong vút, tóc xoã phía sau, bên trên đầu đeo nhiều trang sức quý giá, nàng mặc bộ váy công chúa màu vàng nhạt, thêu hoa văn tinh xảo, bộ ngực hơi quy mô phồng lên, cặp mông tròn lẳn rúng rính mỗi bước đi. “ Tiền bối, mẫu phi bảo tiểu nữ ra tiếp đón ngài.” Nàng chắp tay, yểu điệu nhún người chào, khác biệt hoàn toàn với hình tượng nữ tướng võ công cao cường hách dịch hôm qua. “ Vất vả công chúa đích thân đón tiếp, ta lấy làm hãnh diện.” Chu Cương Liệt cười hàm hậu. Vân Nhi dẫn hắn vào trong, những dãy bàn trải dài tăm tắp, cung nữ thái giám bận bịu tới lui, các quan đến sớm tụm năm tụm ba nói chuyện, nhiều công tử tiểu thư theo người nhà cũng đứng chung với nhau. Tên Nam công tử lúc này mặt mũi bầm dập, răng mất mấy cái, tay băng bó đang như chó liếm đứng nói cười lấy lòng cô Thiên Thành tiểu thư chua ngoa kia cùng một đám con ông cháu cha khác. Một tên công tử nhìn thấy Chu Cương Liệt bước vào, khều Nam công tử chỉ trỏ. “ Kia chẳng phải tên hán tử đã đánh ngươi ban sáng sao?” Nam công tử nhìn theo, thấy hình bóng ấy, nỗi sợ trong thâm tâm lại ùa đến, từ nhỏ đến lớn chưa ai đánh hắn ác như vậy a. Hắn vội chạy tới một trung niên, người này áo mão chỉnh tề, mặt vuông, mày rậm, râu lưa thưa. “ Phụ thân, con thấy kẻ đánh con, người mau bắt lấy hắn.” Hắn chỉ về phía Chu Cương Liệt. Phủ doãn tên đầy đủ là Nam Văn Tái, liếc mắt theo hướng con trai chỉ, một hán tử ăn mặc gọn gàng, người cao to vạm vỡ, rồi quay lại gõ vào đầu con trai. “ Ngươi mù hả, không thấy người đó đi với Vân Nhi công chúa sao? Bắt cái đầu ngươi, tên này ta cũng chưa thấy trong triều đình bao giờ, không biết là nhân vật nào, phải điều tra kĩ, nếu cứng quá thì bỏ qua.” Nam công tử mặt tái nhợt, vâng dạ lui về. Thiên Thành tiểu thư cũng ngó qua, thấy Vân Nhi công chúa dẫn một nam tử vào, nàng tò mò không biết lai lịch người này như thế nào mà đích thân công chúa yêu quý của Quốc Vương phải ra đón, các quan lại khác cũng thắc mắc tương tự. Giờ yến tiệc đã đến, bá quan tụ tập đầy đủ, quan nhỏ ngồi tuốt bên ngoài, phẩm cấp càng cao càng ngồi gần Ngai vàng của Quốc vương hơn. Chu Cương Liệt được sắp xếp ngay bên dưới bàn của Quốc vương và Vương Phi, đối diện hắn là Tể Tướng đương triều, cha của Thiên Thành tiểu thư. Quốc Vương Phát Hạo dắt tay Vương Phi Lý Kiều Trinh và Vân Nhi công chúa ra, ba người ngồi chung một bàn. Bá quan đứng dậy, chắp tay hô vạn tuế, Phát Hạo ra lệnh bình thân, tất cả ngồi vào bàn, thức ăn và rượu được dâng lên. Phát Hạo đứng lên vỗ vỗ tay, “ Hôm nay là ngày vui, Vương Phi của ta qua cơn nguy kịch, khoẻ mạnh trở lại, tất cả là nhờ tài đức của vị Chu Thần y đây, bổn vương cúi đầu cảm tạ thần y.” Chu Cương Liệt vội đứng dậy thi lễ, “ Quốc Vương, chớ làm thế, việc trị bệnh cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, tôi cũng làm tròn bổn phận mà thôi, không dám kể công lao.” “ Thần y thật quá khiêm tốn, gần trăm đại phu thái y không ai nhìn ra bệnh trạng của Vương Phi, ngài không những nhìn ra còn cứu chữa được, bổn vương cảm tạ ngài sao hết, ta tính cho ngài làm chủ Thái Y viện, nhưng Vương Phi nói ngài là thần y chu du khắp nơi không màng chức vị, thật đáng tiếc.” Phát Hạo nghiêm nghị nói. “ Được Quốc Vương khoản đãi như vầy đã là vinh hạnh của tôi rồi, không mong gì hơn, ngài đừng bận lòng.” Các quan bên dưới xôn xao, thì ra đây là vị thần y đã chữa khỏi bệnh cho Vương Phi, hèn gì được Quốc Vương coi trọng như vậy, ai mà không biết Quốc Vương yêu quý Vương Phi đến nhường nào. Phát Hạo ra lệnh khai tiệc, giàn nhạc cung đình tấu khúc, một đám nữ vũ công ăn mặc xinh đẹp ca múa, bách quan mời nhau ăn uống, nhiều vị quan cao phẩm hướng Chu Cương Liệt kính rượu. Lý Kiều Trinh và Vân Nhi ngồi hai bên Phát Hạo cũng nâng ly mời hắn. Chu Cương Liệt thoải mái ăn uống, nói chuyện, hắn nhìn lên, điểm dâm dục trên đầu Lý Kiều Trinh đạt 30 và Vân Nhi đã hơn 20, các nàng rất có hảo cảm với hắn. Nội tâm hắn âm thầm vận chuyển, cảm hứng được Nô lệ ấn ký phía trên khe mông Lý Kiều Trinh, khẽ cười dâm. Chương 46: Cưỡng hiếp Vương Phi Lý Kiều Trinh uống mấy chén rượu, khuôn mặt hồng hào men say, Chu Cương Liệt âm thầm dùng Sắc Dục Bổn Nguyên đẩy mạnh dâm tính của nàng. Hắn lặng yên phất tay dùng Huyễn thuật Man Thiên Quá Hải tạo ảo giác bao phủ khắp bữa tiệc, sau đó đứng dậy bước lên. Vương Phi Kiều Trinh tuy chếnh choáng men rượu, nhưng thấy Chu tiền bối bỗng đứng dậy giữa bữa tiệc bước về phía mình, nàng ngơ ngác chưa biết phản ứng như thế nào. “ Chu thần y, ngài có gì phân phó? Hay điều gì khiến ngài mất hứng?” Nàng hỏi. “ Hôm qua cứu nàng, ta đã dùng đến Trúc Cơ đan quý giá, không những cứu một mạng của nàng, còn hỗ trợ nàng tấn thăng Trúc Cơ, cũng đến lúc ta đòi chút lợi tức rồi nhỉ “ Chu Cương Liệt hướng Kiều Trinh cười cười. Vương Phi nhìn qua, trượng phu và con gái vẫn ăn uống trò chuyện, bên dưới bách quan cũng đang rôm rả nói cười, không ai nhìn thấy, không ai nghe thấy nàng và tiền bối nói chuyện? Tiền bối này đã dùng pháp thuật gì? Hắn đang ở tầng cấp gì? Thấy ánh mắt hơi cảnh giác kèm ngơ ngác của nàng, Chu Cương Liệt chắp tay sau lưng, nhàn nhã nói: “ Yên tâm, ta đã tạo ảo thuật che giấu, chỉ có ta và nàng thấy cảnh thực, trong mắt bọn họ thì chúng ta vẫn đang ngồi dự yến tiệc bình thường.” Kiều Trinh rất bất ngờ, còn có loại pháp thuật này, nàng chỉ là tu sĩ vừa Trúc Cơ, chỉ có lực lượng hơn phàm nhân, pháp thuật cơ bản là cách không ngự vật, tung ra nội kình, chưởng pháp nhỏ, còn chưa có kim đan nên không sử dụng được phép thuật nguyên tố, còn vị Chu tiền bối này phất tay có thể chế tạo ảo giác đánh lừa toàn bộ mọi người, đây là pháp thuật cao siêu bao nhiêu chứ? Nàng cẩn trọng nhìn Chu Cương Liệt, hơi thẳng lưng lên, “ Tiền bối giúp đỡ, vãn bối khắc ghi ân tình, không lẽ ngài vẫn chưa ưng ý với đền đáp của Quốc Vương? Vậy thì dễ nói, vãn bối hứa sẽ tăng phần thưởng lên gấp ba.” Nghe nàng nói, hắn chỉ cười nhẹ. “ Phàm trên đời làm gì có chuyện vô công mà giúp đỡ, cái gì cũng nên có giá của nó, tiền bạc ta cũng không thiếu.” “ Vậy... vậy tiền bối muốn gì?” Kiều Trinh hơi nhăn mày, hình ảnh vị tiền bối đức cao vọng trọng hôm qua giờ tan tành, đây cũng là một tu sĩ vì lợi ích thôi, nếu hắn muốn khống chế Vân Lạc Quốc hay thậm chí làm Quốc Vương, nàng cũng vô sức chống lại. “ Ta muốn nàng.” Chu Cương Liệt chỉ về phía Vương Phi. Kiều Trinh bất ngờ ngỡ ngàng, hắn đang nói cái gì? Muốn mình? Nàng yên lặng đứng dậy lui người về phía sau. “ Tiền bối đừng nói giỡn.” Chu Cương Liệt búng tay một cái, cả thân hình Vương Phi bỗng chốc bị định thân, cứng đơ đứng đó, ánh mắt nàng tràn ngập hoảng sợ. Chu Cương Liệt tiến tới, mạnh bạo ôm lấy thân thể nàng, miệng nàng vẫn có thể nói chuyện, kinh hoảng hô lên. “ Tiền bối, người đang làm gì? Ngươi muốn làm gì? Buông ta ra.” Chu Cương Liệt nựng cái má nàng, cười dâm, “ Làm gì? Tất nhiên là ta muốn cưỡng hiếp nàng rồi, vương phi xinh đẹp, hé hé.” Kiều Trinh ánh mắt hoảng sợ tột cùng, đây đâu phải tiền bối tu tiên ăn nói hàm hậu, khiêm nhường hôm qua, rõ ràng là một tên sắc ma dâm tặc. Nàng bất lực, nước mắt trào ra, nức nở khóc, nàng vô tình rước phải tai hoạ vào hại đến Vân Lạc Quốc rồi. “ Ui, đừng khóc, khuôn mặt xinh đẹp này phải cười lên, nàng khóc ta đau lòng lắm.” Chu Cương Liệt đưa miệng xuống liếm lấy giọt nước mắt lăn dài trên má nàng. “ Ngươi, ngươi là ác ma, dâm tặc, thả ta ra, cầu xin ngươi, ta là người đã có chồng, không thể....” Kiều Trinh bất lực van cầu. Chu Cương Liệt chả quan tâm, ôm chầm lấy thân thể vương phi, tay sờ mó cặp vú cùng mông nàng. “ Hê hê, Vương Phi yên tâm, theo hầu hạ ta, trở thành nô lệ tình dục cho ta là cơ duyên của nàng, ta sẽ khiến nàng mạnh hơn nữa.” “ Ta không cần, van xin ngươi, tha cho ta.” Kiều Trinh vô cùng bất lực, nàng muốn cắn lưỡi tự sát cũng không thể làm được. Chu Cương Liệt loay hoay cởi áo nàng ra, nhưng bộ trang phục này cầu kì hết sức, hắn cởi hoài không được, bực mình, hắn nắm hai vạt áo xé toang ra. Cả áo khoác ngoài và áo trong trở thành vải vụn, bầu vú to trĩu nặng che giấu phía sau cái yếm tơ vàng, nó to đến nỗi cái yếm không che hết, hai bờ vú lộ ra hai bên. Hắn tiếp tục nắm lấy váy nàng, xé ra, đôi chân dài miên man, bờ mông đẫy đà, cái mu cao ngất phía sau quần lót lộ hết ra. Ánh mắt Kiều Trinh tràn đầy xấu hổ, giãy dụa, nhục nhã, đau đớn, nàng bị một tên dâm tặc xé toang quần áo bại lộ da thịt trước mặt chồng, con gái và cơ số bách quan ở dưới. Họ vẫn không thấy gì, vui vẻ ăn uống hát hò. Chu Cương Liệt liếm mặt nàng, cắn nhẹ vào vành tai, môi hắn tìm đến môi nàng, ngậm lấy và hôn, lưỡi hắn bá đạo tìm vào trong, tách hai hàm răng cố gắng cắn chặt của nàng ra, đuổi theo cái lưỡi đinh hương, quấn lấy nó, nút lưỡi nàng, Kiều Trinh muốn cắn đứt lưỡi hắn nhưng không được. Lần đầu tiên có người đàn ông hôn nàng mãnh liệt như vậy. Kế tiếp, hắn liếm xuống cổ, giật phăng cái yếm xuống, bộ ngực bạo mãn bại lộ hoàn toàn. “ Không”, nàng vô vọng hét lên. Cặp vú quá cỡ, vểnh lên đầy kiêu hãnh, hai núm vú thụt vào trong, hai tay hắn nắn bóp, thật đã tay, ngón tay khều khều kích thích hai núm vú, chúng trở nên to và săn cứng, thò ra ngoài. Chu Cương Liệt há miệng ngậm đầu vú Kiều Trinh, bú nút chụt chụt, một tia sữa chảy ra, hắn uống hết vào. Kiều Trinh đỏ bừng mặt, sao mình lại chảy sữa, nàng đã dứt sữa từ lâu rồi mà. Hắn ôm lấy vòng eo thon gọn, thò lưỡi liếm cái lỗ rốn nàng. Hắn bế nàng lên, đặt trên bàn, sờ mó hai chân trần, rồi liếm từng ngón chân, liếm lên tới đùi. Liếm luôn cả gò mu cao múp phía sau lớp quần lót, rồi cởi nó ra. Kiều Trinh xấu hổ tột cùng, nàng đã hoàn toàn khoả thân trước mặt toàn trường, nếu có ai nhìn thấy, nàng sống không nổi. Mu lồn múp rụp, thảm cỏ đen mượt cắt tỉa gọn gàng, dưới một chút là hai mép môi đỏ mọng, che lấy môi nhỏ bên trong, hắn nâng háng nàng lên, nhìn kĩ. “ Quả là cái lồn của mĩ nhân Vương Phi, chăm sóc rất kĩ nha.” Hắn buông lời thô tục, thè lưỡi liếm dọc khe lồn nàng, Kiều Trinh nhắm chặt mắt, không dám nhìn, một cảm giác nhồn nhột, hắn liếm tới đâu nàng nổi da gà tới đó. Vạch hai mép môi ra, cái hột le nhỏ nhắn e ấp phía trên, hắn đưa răng cắn lấy kéo ra khiến nàng giật thót, “Ư...” vô thức rên lên một tiếng, sau đó hoảng hồn ngậm chặt miệng. Chu Cương Liệt tiếp tục bú liếm, thò lưỡi vào sâu trong lỗ lồn mà khuấy đảo, cơ thể nàng phản ứng theo bản năng, dâm thủy ứa ra, hắn quệt lấy đưa đến trước mặt nàng, cười haha. “ Miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể nàng đã phản bội nàng, xem này, nước lồn chảy lênh láng thế này, nàng đã nứng lắm rồi phải không? Con dâm nữ.” Kiều Trinh mở miệng chối đây đẩy, “ Không, là do ngươi, ác ma, ngươi chết không được tử tế.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com