Phần 11
Mải nói chuyện nên đi nhầm đường, lại toàn gặp đường một chiều, hai người đi lòng vòng nửa ngày trời mới đến nơi. Lúc cuối cùng cũng được xuống xe, anh than thở:
- Thực ra anh vẫn không thích lái xe lắm. Đi bao lâu cũng không quen nổi.
New buột miệng nói ra mà không kịp suy nghĩ:
- Ừ, nhìn anh lái xe mệt muốn chết. Anh hẳn là yêu người yêu mình lắm nhỉ? Sẵn sàng làm những thứ mà mình không thích.
Nói xong cậu cũng biết mình lỡ lời, lén liếc mắt ngó anh.
Chủ đề lại một lần nữa chuyển về chuyện người yêu cũ khiến Tay có chút trầm ngâm. Dù thật sự anh đã yêu cô ấy rất nhiều, nhưng cũng không phải anh chưa từng yêu ai, cũng không phải yêu người kia chưa đủ nhiều, mà mãi đến lúc yêu cô ấy rồi, anh mới biết hóa ra yêu là như vậy. Nên nói vì cô mà thay đổi nhiều thói quen, vì cô mà làm nhiều điều mình không thích không phải không đúng, nhưng đúng hơn có lẽ là anh sợ sự ngốc nghếch và vô tâm của mình khiến người anh yêu thương lại một lần nữa rời xa anh. Bao nhiêu tình cảm và nỗi tiếc nuối đối với người kia đều trở thành lý do để anh hết lòng vì cô ấy, thay đổi đến mức quên đi bản thân mình là ai, đến mức nó lại trở thành lý do cho mối quan hệ tan vỡ của hai người. Cả hai lần đều là anh đã sai, một lần là vì không rõ lòng mình, một lần là không biết cách yêu. Kết cục này, anh lại chẳng có thể trách ai ngoài chính bản thân.
Nhưng mọi chuyện cũng không phải xảy ra mới ngày một ngày hai. Mối quan hệ của họ đi đến đoạn cuối cùng đã có rất nhiều vết rạn nứt, cả hai đều mệt mỏi, thời điểm đến thì chia tay, cũng là thuận theo tự nhiên. Đến lúc biết rõ lỗi lầm nhưng quá muộn để sửa chữa, trong lòng đều chưa có người khác nhưng cũng không thể chứa được đối phương nữa, chia tay cũng không phải cái gì đó quá khổ sở. Thậm chí mỗi người đều có chút thầm thở dài nhẹ nhõm.
Bây giờ khi nhắc đến cô ấy, không phải anh không còn buồn, nhưng cũng không thấy quá đau lòng. Nói ra được một lần thì lần sau cũng dễ dàng hơn, có lẽ đến một ngày nào đó anh thực sự có thể bình tĩnh khi nhắc đến cô ấy. Anh nhún vai:
- Thì cũng đâu thể hẹn hò bằng taxi được. Anh lại sợ cô ấy đi làm mệt mỏi, lại còn phải đưa đón anh... Mà có thích nhiều mấy thì bây giờ cũng thành bạn gái cũ rồi, không phải sao.
Giọng anh nghe vô cùng thản nhiên, nhưng New lại thấy trong lòng khó chịu. Cậu giả vờ ghen tị, chọc anh vui lên:
- Lúc trước cũng đi nhờ xe của em mấy năm, mà có bao giờ thấy anh định học lái xe để giúp em đỡ mệt đâu. Đưa đón anh lại rõ là xa chứ.
Không biết cậu nói thật lòng hay chỉ giả bộ nhưng đúng là cũng mới vừa nãy thôi, anh cũng có chút ghen tị với bạn gái cậu.
- Anh tưởng em thích lái xe mà. Với lại sau này chẳng chuyển ra ở gần em rồi còn gì.
- Nhưng anh vẫn không chịu học lái xe vì em.
Anh gắt gỏng:
- Anh không học còn không phải vì muốn đi nhờ xe của em à!
Một lời vừa nói ra khiến không khí lập tức rơi vào ngượng ngùng. Đó có thể chỉ là một câu đùa thông thường thôi nhưng chẳng hiểu sao New lại không thể đáp lại. Tay thì lại chẳng dám nói thêm, chỉ sợ càng bôi lại càng đen. Hai người kẻ đi trước, người đi sau, đều không biết nói gì.
Nhưng đến lúc biết rõ điểm đến ngày hôm nay, không khí ngượng ngùng đều biến thành chết lặng. Tay nhìn công viên Disney Land với những chùm bóng bay treo cao, biểu ngữ hoa lá sặc sỡ, xa xa là cung điện cổ tích nguy nga với màu sắc cũng nổi bật không kém. Hai đầu mày nhăn tít lại:
- Em đừng đùa anh chứ.
- Ai đùa anh làm gì. – New xông xáo đi về phía trước, chứng tỏ cậu nghiêm túc hoàn toàn.
- Tuổi hai đứa cộng lại cũng được bảy chục rồi, em cứ nhất định phải là chỗ này mới được à.
Lần cuối Tay đến DisneyLand chắc là tầm 10 năm trước. New cũng vậy mà thôi, lần cuối hình như là lần cùng Off và Tay đi Disneyland ở Tokyo.
- Chẳng phải anh bảo đi đến chỗ nào mà em chưa đi còn gì. Nè nó đây.
Đúng là anh đã bảo thế nhưng lại không ngờ là nơi như thế này. Mấy chỗ đã đi trong hai ngày qua toàn là những chỗ mà cậu đi dễ có trăm lần rồi. Anh đi bên cạnh cảm giác như mình chỉ là thay thế cho người vốn dĩ hay đi cùng cậu thôi. Vì vậy mới muốn cùng đi chỗ nào mới lạ một chút, lúc ra khỏi nhà cậu còn giục anh rối rít làm anh quên cả đeo kính áp tròng, anh còn tưởng nơi nào đó rất thú vị chứ. Quả thật thú vị đến không nói nên lời.
- Thôi, anh không vào đâu.
New kéo tay anh:
- Đi nào, đằng nào cũng mất công đến đây rồi.
Tay nhất quyết không chịu, dùng cả cơ thể giữ cậu lại:
- Không vào được không, vào đây thì còn gì là tôn nghiêm của một nhân vật phản diện như anh nữa.
- Anh sợ cái gì nào? – New biết thừa anh đang nghĩ gì – Thực lòng anh muốn vào đây lắm đúng không, đừng có giả vờ mình chín chắn lắm.
Em muốn anh nói thế nào đây, sao em ấy không thấy hai người đàn ông đi vào chỗ này trông rất kỳ lạ à? Lòng thầm nghĩ nhưng anh lại chẳng dám nói ra. New nhìn anh với vẻ thấu hiểu, vỗ lưng anh, giọng ngọt ngào như dỗ dành trẻ con:
- Đi hẹn hò với em một hôm thì sao nào. Ai dám chỉ trỏ anh em đánh người đó thành đầu heo cho anh, được không?
Anh vẫn một mực lắc đầu, thế này lại càng không ổn, anh thì rõ là độc thân rồi, nhưng còn cậu:
- Này anh cứ giống nữ phụ xấu xa nhân lúc nữ chính vắng mặt mà quyến rũ nam chính ấy. – Rồi anh cao giọng, tỏ ra chính khí lẫm liệt – Dù có làm người xấu cũng xấu xa đường hoàng chính chính, việc lén lút thế này anh không làm được.
New an ủi:
- Không sao đâu, hôm nay cho anh làm nam phụ si tình một lần. Kiểu nhân vật luôn ở bên an ủi nữ chính lúc buồn, lúc nam chính có mặt thì lại tự lùi về một bên, một lòng vì nữ chính. Kiểu nam phụ này lúc nào cũng được khán giả thương hết, sẽ không sợ bị người khác chỉ trỏ đâu. Thế đã được chưa? Nào, quyết đoán lên đừng có ưỡn ẹo như thế.
Anh vẫn cố gắng vớt vát:
- Ai mà thèm, nếu có anh cũng phải được làm nam chính chứ. Mà nếu gặp fan anh thì sao? Anh biết giấu mặt vào chỗ nào.
New bèn kéo anh vào bên đường mua cho anh một cái khẩu trang hình hàm răng hầm hố nhìn rất gây sự chú ý, vừa đeo cho anh vừa bảo:
- Đây để anh giấu mặt. – Rồi lại kéo tay anh đặt tay mình lên, nắm lấy – Còn đây, cho anh làm nam chính một lần.
Nói rồi dứt khoát lôi anh đi thẳng vào trong, không cho anh có bất kỳ sự chống cự nào.
Không thể đọ lại sức với con gấu bự này, anh chỉ đành yếu ớt lẩm bẩm trong bất mãn:
- Khẩu trang này vẫn chưa đủ dày. Em có thể chỉ cho anh biết chỗ nào bán loại mà em đang đeo không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com