Chương 7: Ước Mơ Của Anh
Tay trước kia không biết nấu ăn, hay nói đúng hơn là anh không biết quá nhiều, món anh làm thành công nhất là gỏi đu đủ mà nội đã từng dạy anh.
Thế nhưng bắt đầu từ hôm ở quán ăn đó, Tay đã không nghe lời New nói mà uống hết cốc cacao lạnh, anh đã trở về tự nấu cho mình một nồi cháo thịt bằm, không vì lí do gì hết, chỉ là chợt nhớ ra bản thân chưa ăn gì cả ngày hôm đó thôi.
Cuối cùng kết quả chắc chắn là chẳng ra làm sao, Tay không hiểu rõ ràng anh đã làm y như trong video hướng dẫn rồi mà nồi cháo của anh trông cứ như một đống tạp nham cháy khét.
Cảm xúc ứ nghẹn trong ngực mang từ quán ăn về không giữ được nữa, nó làm anh đau đến không thở nổi, hình ảnh cậu chạy về phía một người khác, chìm đắm trong vòng tay của người khác khiến Tay cảm tưởng như bị lăng trì.
Anh hất văng nồi cháo xuống, khiến phần cháo hỏng trong nồi vương vãi đầy đất.
Hỗn loạn.
Như lòng anh lúc đó.
Tay điên cuồng trong công việc, giữa trăm bề bận rộn như thế, vậy mà anh lại quyết định đăng ký một lớp dạy nấu ăn, chỉ bởi vì Tay nhìn thấy story Joss up lên IG, là cảnh New đang híp mắt ăn một chén soup do hắn tự nấu.
Dáng vẻ khi đó của cậu hạnh phúc đến mức làm cõi lòng anh run lên.
Tay nghiêm túc học, người đàn ông hơn 30 tuổi động tới việc bếp núc mà bản thân không quen thuộc, dù bàn tay có trầy xước tróc da cũng không ngừng lại.
Món đầu tiên anh làm thành công là một chiếc brownie vị chocolate, anh trang trí nó thật đẹp mắt, xếp gọn lên đĩa rồi đặt xuống bàn ăn trong bếp, khi đó cả người anh đều lấm lem bột bánh, thế nhưng anh vẫn ngồi xuống ghế, đẩy chiếc bánh về phía đối diện, tươi cười nói: "Anh làm được rồi này, em xem có giống vị em thích không?"
Trả lời anh chỉ có khoảng không trầm nặng.
Anh vẫn giữ nụ cười như thế, rồi chậm chạp kéo chiếc bánh trở lại phía mình: "Không thì để anh ăn thử xem nhé." Anh ăn từng miếng bánh nhỏ, khoé mắt cũng dần đỏ ửng lên, nước mắt như không thể kiềm lại được nữa, lăn dài trên đôi gò má cao.
Ngọt, mà cũng đắng.
Bánh ngọt lắm, Tay nghĩ chắc chắn Hin của anh sẽ thích vị ngọt này, thế mà không biết tại sao anh càng ăn lại càng thấy đắng.
Vị đắng này, không phải đến từ chiếc bánh anh đang ăn.
Anh gục đầu, bàn tay che đi đôi mắt đong đầy nước, bờ vai trước kia luôn rắn rỏi, giờ đây lại run lên từng hồi.
Anh biết đời này New sẽ không bao giờ nếm được món ăn mà anh làm cho cậu.
Tay ngồi một mình trong gian bếp, oà khóc như một đứa trẻ.
Từ đó Tay thành thạo rất nhiều món ăn, rõ ràng anh chỉ ở một mình, nhưng lại thường làm rất nhiều món, anh ăn không hết, thế nên Tay quyết định mang chỗ thức ăn đó đến những ngôi chùa gần nhà, phát cho mấy đứa trẻ khó khăn ở đó, cũng tiện đi lễ Phật.
Tay tín Phật, người Thái tin rằng chỉ cần cùng người mình thương lên chùa thành tâm cầu khấn, kiếp sau họ chắc chắn sẽ gặp được nhau, vậy mà lần nào anh cũng chỉ có một mình.
Mỗi lần anh đến chùa, cần để lại tên người làm công đức Tay đều nắn nót viết tên New, từng chữ từng chữ một, nâng niu đến cả cái tên nhỏ bé, anh mong rằng mọi phước lành mà anh thành tâm cầu khấn đều sẽ đến với người anh yêu.
Sợ rằng gặp được anh chính là điềm xấu duy nhất trong cuộc đời của cậu rồi, Tay cười cười nghĩ vậy.
Tác phẩm thuộc về tác giả Wave, yêu cầu không reup dưới mọi hình thức!
New chăm chú nhìn người con trai đang bận rộn trong căn bếp nhỏ kia, nhìn động tác của anh thì việc anh biết nấu ăn không phải nói chơi.
Nhìn thành quả là biết, từng đĩa thức ăn bắt mắt được đặt ở trên bàn, New chấm cho người bạn mới của mình 10 điểm không nhưng!
Đối với một người thích ăn uống nhưng lại kén ăn như New, tìm được món hợp khẩu vị với cậu rất khó, cậu rõ là người miền Nam nhưng lại không ăn được cay, cậu không ăn được da cá, không ăn đồ dầu mỡ, không ăn hành lá...
Vậy mà nhìn bàn đồ ăn này xem, nó hoàn toàn hợp khẩu vị của cậu! Thậm chí còn có đồ ngọt tráng miệng kìa, quá tuyệt vời!!!
New nắm chặt đôi đũa trong tay, nhìn bạn mới bưng thêm hai ly nước đến trước mặt, hai mắt New sáng bừng nói với anh: "P'Tay, sau này ai lấy được anh chắc chắn sẽ hạnh phúc suốt đời luôn đó, anh cũng quá giỏi rồi."
Đặt nước xuống bàn, Tay cười nhìn cậu: "Thật không? Chỉ là vài món ăn thôi mà."
New lắc đầu: "Không đâu, con trai biết nấu ăn bây giờ rất hiếm đó, anh chắc chắn sẽ ghi điểm trong mắt mọi người."
"Được rồi, đừng khen anh nữa, ăn đi." Anh không cần ghi điểm trong mắt ai cả, anh chỉ muốn bản thân hiện hữu trong đôi mắt em thôi.
Nhìn cái đầu nhỏ cặm cụi ăn uống, Tay cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, dịu dàng len lỏi vào trái tim anh. Thì ra chỉ mỗi việc nhìn cậu ăn uống thôi cũng đủ làm anh hạnh phúc đến vậy.
Trước kia mỗi lần nấu ăn, anh đều sẽ tưởng tượng ra hàng trăm nghìn khung cảnh khi cậu ăn bên cạnh anh, khi cậu ăn những món anh làm. Cứ thế, Tay vừa ăn vừa tìm xem lại những video đi vi vu ăn uống của hai người, anh xem nhiều đến mức có thể trả lời lại từng câu mà bản thân nói trong video khi New hỏi anh.
New ăn được một hồi, cậu bỗng phát hiện ra bạn mới của mình ăn rất ít, cũng rất chậm, bèn liếm môi gọi: "P'Tay, anh.."
Chưa kịp dứt câu, người đối diện đã lên tiếng trước: "Em cứ gọi tên anh thôi, chúng ta học chung khoá mà phải không? Hãy cứ xem anh là bạn, gọi thế khiến anh cảm thấy mình già lắm đấy."
New chớp mắt nhìn anh, ngập ngừng một lát rồi mới gọi lại: "Ừm.. Tay?"
Thế rồi cậu nhận lại là nụ cười tươi tắn của người kia, cậu thấy anh gật đầu trả lời.
"Ơi, anh đây."
Không biết tại sao New lại cảm thấy hơi ngại, ngay cả câu định hỏi cũng quên mất, cậu hơi né tránh nghiêng mặt qua hướng khác để giảm bớt sự xấu hổ của bản thân, bỗng tầm mắt chạm tới chiếc máy ảnh trầy xước được đặt trên bàn học kia, New vô thức hỏi.
"Tay này, sau này anh muốn làm gì? Ý em là, ước mơ của anh ấy?" Thích chụp ảnh, chắc là liên quan đến nghệ thuật nhỉ?
Câu hỏi khiến bàn tay đang cầm đũa của anh khẽ run lên, từng hình ảnh như cơn ác mộng quấy phá từng đêm bỗng chốc ùa về trong tâm trí.
"Thế rồi một ngày em chợt phát hiện..."
"Ước mơ tươi sáng ấy của anh..."
"Vậy mà chẳng chứa nổi bóng dáng em."
Tay hít một hơi thật sâu, dằn lại cảm xúc sợ hãi vừa bùng lên, anh bình tĩnh nói: "Vậy em thì sao? Em nói trước rồi anh sẽ nói, thế nào?"
New ngẫm nghĩ một hồi rồi nhìn thẳng vào anh, cười trả lời: "Em nghĩ mình sẽ học lên cao hơn, rồi làm một giáo viên? Em không biết nữa, em thích công việc giảng dạy."
Thấy Tay vẫn im lặng gắp vào bát cậu từng miếng thịt nguội, New có chút hờn dỗi, sao anh ấy chưa nói về ước mơ của bản thân? Cậu đã nói trước rồi mà.
Tay để ý thấy khuôn mặt có xu thế sắp xị ra của đứa nhỏ, anh cười khẽ vươn tay xoa đầu cậu: "Ước mơ của anh ấy à? Cái này bí mật."
Nghe được câu trả lời không như ý, mặt New chính thức xị hẳn xuống, môi mềm hơi dẩu ra, dùng đũa đâm đâm miếng thịt trong bát. Bởi vì sống trong môi trường giáo dục tốt nên cậu thật sự không tìm ra được từ ngữ xấu xí nào để trách Tay không giữ lời.
Chỉ có thể lầm bầm nói: "Sao anh lại hư như thế? Rõ ràng em đã nói ước mơ của bản thân cho anh rồi mà."
New đương như không nhận ra được rằng, cậu ở bên cạnh anh thật sự rất buông thả, đối với một người mới quen bất kỳ, New sẽ không để lộ ra sự trẻ con như thế.
Nhìn hành động của cậu, ý cười nơi đáy mắt anh càng sâu hơn, Tay làm ra dáng vẻ có phần khó nói, mím môi nhìn cậu: "Anh sợ rằng ước mơ của anh sẽ làm cho nhiều người không thích, anh cũng không mong em thấy phiền phức vì nó."
New ngẩn người, nghiêm túc hỏi lại: "Nó có vi phạm pháp luật hả?"
Tay lắc đầu: "Không phạm pháp."
Nghe thấy vậy cậu lập tức phấn chấn: "Không phạm pháp thì anh cứ làm thôi, đó là điều anh mong muốn mà phải không? Chỉ cần không gây hại cho người khác, em sẽ ủng hộ anh!"
Tay ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, anh khàn giọng hỏi: "Thật sao? Chỉ cần không phạm pháp, em sẽ ủng hộ anh sao?"
Cậu gật mạnh đầu khẳng định: "Chắc chắn rồi."
Thế rồi cậu thấy người con trai trước mặt nở nụ cười, nó xán lạn, đẹp đẽ, như thể tia nắng sớm ban mai vậy. Anh cười dịu dàng đến thế, và trong mắt anh lúc này đều tràn ngập hình bóng cậu: "Cảm ơn em, vậy khi nào thực hiện được nó, anh sẽ nói cho em biết đầu tiên được không?"
Mình là người đầu tiên sao?
Suy nghĩ nhỏ bỗng hiện lên trong đầu New như thế, cậu trai vui vẻ gật đầu, mong chờ đối với ước mơ sau này của bạn mới: "Vậy hứa nhé, em phải là người biết đầu tiên!"
"Chắc chắn rồi, anh hứa."
Thấy đứa nhỏ lại quay về trạng thái vui vẻ tiếp tục ăn uống, ánh mắt vốn mang theo tia nhẹ nhàng của anh dần tối lại, sự cố chấp trong đáy mắt như muốn hoá thành xiềng xích, quấn chặt lấy đứa nhỏ ngoan ngoãn kia.
Nếu như em đã nói vậy, anh sẽ không kiêng kị gì mà làm.
Anh sẽ chậm rãi cuốn lấy em, chiếm chọn lấy em, để em là của riêng anh, em nói sẽ ủng hộ mà phải không, Hin?
Ước mơ của anh, chỉ đơn giản là em thôi.
Khi Tay dọn dẹp chén đĩa đi ra, đã thấy đứa nhỏ gục trên bàn ngủ thiếp đi, xem ra cậu đã uống thuốc và thuốc cũng đã phát huy tác dụng của nó, trong nhiều loại thuốc thường hay có Barbituric - nhóm thuốc có chức năng an thần và ức chế hoạt động của hệ thần kinh trung ương.
Xem nhịp điệu hít thở của cậu thì có lẽ liều lượng Barbituric trong thuốc của cậu khá nhiều nên New thật sự ngủ rất sâu.
Tiến tới ôm lấy cả người cậu lên, cơ thể bị tác động nhưng cậu lại chẳng phản ứng gì, điều này khiến Tay hơi để tâm, anh đặt cho bản thân một lưu ý rằng sau này mỗi khi New uống thuốc anh sẽ không để cậu một mình được, nguy hiểm luôn rình rập xung quanh đứa nhỏ.
Anh chẳng phải là minh chứng tốt nhất hay sao?
Nhìn xem em ấy chẳng có một chút phòng bị nào hết này.
Ký túc xá của Tay theo dạng mở, là hai giường đơn chứ không phải loại giường tầng thường thấy, cơ sở vật chất của Chula luôn tốt như thế.
Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, rồi bản thân cũng nằm xuống, từ từ ôm cả người cậu trong lòng, chặt chẽ như một con ác long ích kỷ muốn giữ kĩ bảo vật chân quý nhất của nó.
Có trời mới biết anh khao khát cảm giác này bao lâu, được ôm chọn lấy người này trong lòng, cảm nhận hô hấp của cậu, cảm nhận hơi ấm của cậu, để thấy rằng anh không phải đang nằm mơ, anh thật sự đang ôm lấy người này.
Tay cúi đầu nhìn New, dáng người gầy yếu vì bệnh, đôi môi luôn mang một màu sắc nhợt nhạt, làn da trắng đến phát sáng, nốt ruồi nho nhỏ trên chóp mũi, anh yêu toàn bộ của cậu, yêu đến điên cuồng, yêu đến mất lí trí.
Kain trở về đã là buổi chiều, cậu ta vừa mở cửa bước vào phòng đã bị cảnh tượng trước mắt doạ cho hết hồn, sao.. sao thằng bạn trời đánh của mình lại ôm bạn mới ngủ thế?!
Chúng nó làm gì nhau rồi?! Ôi bạn mình vãi thật, tiến triển này cũng hơi nhanh đó?!!!
Ngay lúc Kain tính kêu lên bày tỏ nỗi lòng thì Tay bỗng mở mắt, đôi mắt không hề có một tia buồn ngủ, cứ thế nhìn chằm chằm Kain như một lời cảnh cáo.
Kain lập tức cười cười, nhẹ giọng nói: "Tao không thấy gì hết, thật đó, tao về lấy giày xuống sân bóng thôi, đi luôn đây, không thấy gì hết trơn á." Nói xong vớ lấy đôi giày ngay cửa rồi chân như bôi dầu chạy mất, như thể đằng sau có thú dữ đuổi theo vậy.
Mấy người không hiểu đâu, cái ánh mắt đó trìu mến lắm, như kiểu chỉ cần tôi lớn tiếng một chút là có thể vinh hạnh được bay từ ban công ký túc xá xuống tận lầu một luôn á.
Tôi không có sợ nó, cái này người ta gọi là kẻ thức thời đấy có hiểu không!
Tay nhìn người trong lòng đắm đuối, cảm tưởng như anh đang lên cơn nghiện, mà liều thuốc phiện đó lại đang nằm ngay cạnh. Nhưng Tay là một con nghiện tỉnh táo, anh biết kiềm chế bản thân mình.
Đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại chăn gối thẳng thướm giống y như ban đầu, anh không thể để New có suy nghĩ rằng anh là một tên đồi bại lợi dụng cậu lúc cậu không phòng bị được.
Mặc dù anh đúng là như thế thật.
Anh cần chuẩn bị cho tốt, còn không đến 2 tháng nữa là đến lễ diễu hành của đội trống rồi, anh nghĩ rằng trước lúc đó anh nên đưa New về gặp nội để xin thuốc, cũng như để nội gặp em.
Người mà anh thích, nội chắc chắn sẽ thích cậu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com