Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: 232: Điều hiển nhiên(1)-(9)_249: Chặn nó(1)-(5)(9)

P/s: 7237 từ yayyyy~ follow me nha iu mn(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥

--------------------------------------------------

Trong giờ nghỉ.

Cale đang tựa vai vào Pateson rồi được Fredo đút cho ăn. Giả sử ai đó không biết về cậu chắc sẽ nghĩ vị thiếu gia rác rưởi lại đang sỉ nhục người khác, sau đó tránh xa để bản thân không bị vạ lây. Thực chất là Cale chỉ quá lười để ngồi thẳng dậy.

Những người khác chỉ có thể nhìn cảnh này với sự ghen tị, họ cũng muốn được Cale dựa vào hoặc đút đồ ăn cho cậu. Trong khi đó Clopeh nhìn chằm chằm vào Cale với ánh mắt biến thái.

Thời gian nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua. Mọi người quay lại với màn hình đã bật lên một lần nữa.

[Chương 240: Tôi sẽ... cậu (5)]
[Ban đầu, lẽ ra Hẻm Chết phải bị phá hủy bởi những quả bom ma thuật từ các thùng chứa lớn.

Bùuuuuuuuum-

Các vách đá bắt đầu vỡ ra.

Những mảnh vỡ bắt đầu lấp đầy hẻm núi sâu.

"S- sao việc này-"

Những hiệp sĩ của Liên minh Bất khuất khẩn trương xuống ngựa sau khi cảm nhận thứ rung chấn vượt khỏi dự đoán của chúng. Chúng siết chặt bộ dây cương trong tay, thế nhưng, khi nhìn những gì đang xảy ra trước mặt, chúng thậm chí còn không nhận ra điều đó.

Những người thuộc phe Vương quốc Breck cũng vậy. Những binh lính muốn tránh khỏi ảnh hưởng từ bom ma thuật nhanh chóng đứng dậy sau khi bị ngã bởi chấn động từ vụ nổ.

"Nó từ phe chúng ta-"

Những binh lính không thể không run lên trước những gì mà đồng minh của họ đã làm. Ánh mắt của họ đều đổ dồn về một hướng khi họ quay lại.

Họ nhìn Cale và nhóm của cậu - những người duy nhất đang nhìn vụ nổ với vẻ mặt bình tĩnh.

Nó chỉ là một phần của Hẻm Chết có độ dài hàng trăm kilomet. Vài kilomet đó của hẻm núi đầy những đất, đá và bụi.

"Kế hoạch của Liên minh Bất khuất đã thành công."

Rosalyn cười lớn dù kế hoạch của kẻ thù đã thành công.]

"Chà, sức phá hủy thế này...!?" Tasha không khỏi che miệng lại vì sốc. Những người khác cũng há hốc mồm. Mắt của Rosalyn đang phát sáng theo đúng nghĩa đen khi cô nhìn thấy Cale có vẻ tự mãn. Bằng cách nào đó mà cậu có thể trông đáng yêu với mọi biểu cảm. Cô phấn khích nắm chặt tay lại và hét lên trong lòng. Thật đáng tiếc vì bây giờ hai người họ mới gặp nhau. Rosalyn cố để che khoé miệng đang điên cuồng nhếch lên của mình nhưng không thành công.

Trong khi đó mắt Cale cũng phát sáng y hệt người chị gái mới nhận của cậu. Cậu vẫn nhớ lời đồng ý của con rồng vàng Eruhaben, rằng ông sẽ làm ra thứ trong màn hình đó cho cậu. Cậu vỗ đôi cánh rung rinh của Raon rồi mỉm cười hạnh phúc. Eruhaben đột nhiên thấy đau đầu. Thứ này đâu phải đồ chơi gì đâu. Rõ là thứ đồ nguy hiểm. Ông lắc đầu. Rồng vàng đã hiểu tại sao Cale lại luôn xui xẻo rồi, vì cậu luôn đặt bản thân vào nguy hiểm. Rồi bằng cách nào đó lại kết thúc bằng việc ho ra máu rồi bị thương nữa. Eruhaben không khỏi vỗ đầu cậu nhóc tóc đỏ. Bọn họ sẽ phải hạn chế những điều như thế này trong tương lai. Phòng trường hợp Cale muốn phá hủy thứ gì đó sau này, ông sẽ đảm bảo rằng nó an toàn đối với cậu. Hoặc họ sẽ làm hết còn Cale chỉ việc ngồi đó ra lệnh là được.

[Vì sao?

Đó là bởi vì cô có thể trông thấy một bức tường lửa xanh thẫm đang nuốt chửng phần vách đá đã vỡ nát.

Ngọn lửa màu xanh sáng rực trong đôi đồng tử đỏ của Rosalyn.

'Những ngài Rồng thật sự rất tuyệt vời.']

"Tất nhiên. Rồng là tuyệt nhất!" Rasheel phát biểu. Anh chàng ngồi ngay cạnh con rồng lai Dalziel. Ngay cả chính anh cũng không ngờ là hai người họ sẽ trở nên thân thiết chỉ sau một đoạn thời gian ngắn như vậy. Anh liếc nhìn Cale, tất cả là nhờ cậu nhóc này. Mặc dù tức giận với thực tế rằng vẫn còn một con rồng lai còn sống trên đời này, nhưng không phải Rasheel tức giận với sự tồn tại của con lai. Mà anh chỉ thấy ghê tởm với con rồng nào đã vô trách nhiệm với một sinh mạng như vậy.

Có lẽ những con người hay thậm chí pháp sư tôn thờ rồng sẽ nói rằng rồng là loài cao ngạo và coi thường những kẻ yếu kém. Mặc dù quan điểm đó cũng đúng ở một mức độ nào đó, nhưng chỉ cần nhìn những con rồng đang ở trong căn phòng này mà xem. Ít nhất thì họ sẽ không khiến bản thân bị đánh giá là hạn hẹp vì họ sẽ chỉ nhìn nhận sự việc bằng đôi mắt của mình. Đó cũng chính là điểm được coi là cao ngạo của những con rồng. Vì họ chỉ tin vào giác quan của họ và không bao giờ bị lung lay vì kinh nghiệm và sự trải đời ở những con rồng đã được trui luyện trong suốt kiếp sống của họ.

Họ cũng được coi là những sinh vật ích kỷ. Chà, đánh giá của những con người thậm chí có thể tự tay giết chết người thân của họ vì quyền lực không đáng để những con rồng để tâm đến.

[Mặc dù bên trong không ổn vì đã dùng quá nhiều mana, Rosalyn vẫn không thể ngưng cười. Vào lúc đó, cô nghe thấy một giọng nói khẽ bên tai.

"...Tiểu thư Rosalyn, giờ tôi sẽ đặt cô xuống nhé."

Rosalyn giật mình. Cô vẫn đang được vai của Cale đỡ lấy.

Cô hơi xoay đầu. Và cô thấy tay cậu đang run rẩy.

'...A, cái người yếu ớt này đã-'

Nhận ra cô đang được một người yếu đuối mang đi, Rosalyn cảm thấy cực kỳ có lỗi. Cô nhanh chóng rời khỏi vai Cale.]

"Ôi trời dongsaeng, không cần phải làm vậy đâu." Rosalyn cười khúc khích. Cô thấy cậu bé lườm cô và cô chỉ cười nhiều hơn.

Choi Han cười khan vì sự tương tác của hai người họ. Có lẽ Rosalyn không nhận ra nhưng thay vì cạnh tranh với anh và những chàng trai khác, cô đã thật sự hành động như một người chị gái với Cale. Đó là điều bất lợi nếu tiếp cận người mình thích trong vai trò là gia đình. Nhưng Choi Han chợt cứng đờ, vì thậm chí với vai trò là gia đình anh cũng khó mà ở cạnh cậu được. Kiếm sư tóc đen gục đầu xuống, Alberu thật sự đã thấy tai cún của anh gục xuống. Hoàng thế tử day trán mình. Anh nhìn Pateson vẫn luôn làm ghế dựa cho Cale với khuôn mặt mãn nguyện mà không khỏi đau đầu. Đối thủ không những mạnh mà còn có thế lực mạnh mẽ. Quả là đáng gờm.

Người ở trung tâm của cuộc chiến đó chỉ nhìn họ với ánh mắt không mấy ấn tượng. Sự thật cũng đúng vậy. Rốt cuộc thì Cale và những người này chưa từng tiếp xúc nhiều với nhau. Cậu chỉ từng đọc về Alberu trong một vài văn bản thông tin khi còn nhỏ, mặc dù khả năng của Record cho phép bộ não của cậu ghi nhớ mọi thứ nhưng đó thật sự chỉ là những thông tin không mấy quan trọng. Trừ thông tin về mẹ của vị hoàng tử đầu tiên là người có nước da rám nắng, mọi người nghĩ bà là người miền Nam ra thì thực sự không có gì đặc biệt.

Bud và Pateson thì hoàn toàn không có thông tin về họ.

Còn về Choi Han lại càng không muốn biết. Dù cậu nói cậu không sợ anh chàng đó nhưng không ai lại thích bị đánh trừ những tên biến thái. Giống như tên điên hiệp sĩ hộ mệnh. Cale lia mắt nhìn sang cái đầu màu trắng rồi ngay lập tức rụt ánh mắt lại.

'Mẹ kiếp!'

Cale thề là cậu đã thấy ánh mắt của tên đó dán chặt vào cậu một cách biến thái khi mắt hai người chạm nhau. Cale vô thức thấy rợn người. Cậu xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà của mình.

[Sau đó cô quan sát cậu, dự rằng sẽ thấy cậu cau mày vì mệt mỏi. Rồi cô lại do dự.

Gương mặt cực kì bình thản của cậu đang nhìn về bức tường lửa xanh thẫm.

'Cầu đã bị chặn rồi.'

Hẻm Chết kéo dài hàng trăm kilomet. Cây cầu của kẻ địch đáng ra phải xuất hiện ở giữa phần hẻm núi đã không thể được dựng lên bởi bức tường lửa màu xanh này.

Tất nhiên, kẻ địch có thể thử làm điều tương tự ở những vách núi khác quanh Hẻm Chết.

Vậy nhưng Long Nộ đã được gài khắp nơi trên những vách núi sẽ chặn chúng lại mỗi lần như thế.]

Không có gì lạ khi Long Nộ được gài khắp các vách núi ở hẻm chết. Cale ở bên kia chắc chắn đã lường trước được trận chiến này cả năm trước. Trong một thời gian dài như thế thì cậu sẽ phải tận dụng sao cho khoảng trống đó có ích nhất cho họ.

Alberu cười khúc khích. Sau đó anh chợt thấy ánh nhìn kỳ lạ của dì mình Tasha. Nó làm anh nhớ ra chuyện gì đã xảy ra khi anh và Cale khác nói chuyện về vấn đề này qua thiết bị liên lạc. Mọi người chỉ cười vào mặt anh ta. Anh có thể thề rằng đó chính xác là lần đầu tiên anh bị người khác cười vào mặt. Nhưng anh cũng chẳng làm gì được khi thấy đám trẻ con cũng vui vẻ ra trò và Cale cũng vậy.

["Tiểu thư Rosalyn."

"Vâng, thiếu gia Cale. Bây giờ, Lữ đoàn Pháp sư có thể từ từ hạ gục những kẻ địch trên bầu trời."

Rosalyn đưa tay ra lệnh cho Lữ đoàn Pháp sư và bảo họ chuẩn bị những thần chú tấn công tầm xa. Cô nói tiếp với tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

"Lệnh cho những hiệp sĩ và binh lính xếp thành hàng đối diện với vách núi để chúng ta có thể phát hiện và ngăn chặn kẻ địch làm điều tương tự lần nữa."

Bây giờ đây sẽ là một cuộc chiến kéo dài.

Nhóm của Cale đã chặn được đường của quân địch, tuy nhiên điều này cũng có nghĩa là phe Vương quốc Breck cũng chỉ có thể tấn công phe bên kia bằng ma thuật. Dù họ có những cá nhân thật mạnh mẽ bên mình, số lượng đó không đủ để xử lý hàng trăm ngàn kẻ thù.

Hơn nữa, Rosalyn muốn giành chiến thắng với số thương vong ít nhất có thể.]

"Giờ vấn đề ở đây là lực lượng của quân đồng minh không thích hợp để đánh một trận lâu dài." Hơn nữa là thắng một trận lâu dài với số thương vong ít nhất. Cale trầm ngâm. Bên họ có nhiều người mạnh mẽ, nhưng ngay cả như vậy cũng không đủ để đánh lâu với quân số chênh lệch thế kia. Như đã nói từ trước thì khả năng rồng lai sẽ xuất hiện trong trận chiến vượt ngưỡng 50%.

"Chúng ta nên đánh nhanh thắng nhanh trước khi Dalziel đến nơi." Cậu không thể mạo hiểm với tiết tấu chậm như vậy được. Nhất là trong tình trạng bất lợi thế kia. Trách nhiệm của cậu là bảo đảm quân mình an toàn mà không phải liều lĩnh xông lên phía trước. Vì họ cần hàng phòng thủ để bảo vệ hai đứa trẻ Lock và Raon nữa.

Dalziel giật thót. Anh cúi đầu với vẻ áy náy. Dù đó là bản thân khác nhưng về cơ bản họ là cùng một người. Nhưng anh có hơi thắc mắc vì Cale nghe có vẻ chắc chắn rằng anh sẽ đến. Ngay cả những người khác cũng tò mò.

"Thiếu gia Cale, tại sao cậu lại chắc chắn Dalziel-nim sẽ đến hẻm núi chết?" Alberu hỏi. Hạn chế về trí nhớ và ghi chú mà anh đã lấy được từ các chương trước không đủ để trả lời câu hỏi này. Trong khi những người còn lại trong phòng như Litana, Harol, Rosalyn,... cũng rơi vào tình trạng tương tự.

"Cale, sao Dalziel lại đến đó thế? Em tò mò lắm ấy!" Hong trèo lên vai Cale rồi dụi má nhóc vào mặt cậu. Cậu nhóc nhìn cậu bằng ánh mắt long lanh khiến Cale không thể cưỡng lại được.

"Mọi người vẫn nhớ trận chiến ở vương quốc Caro chứ?" Cale thong thả nói. Sau khi thấy họ gật đầu cậu liền từ từ nói tiếp.

"Raon luôn tàng hình mỗi khi nhóc ấy ở cạnh tôi. Sức mạnh cổ đại và sức mạnh của rồng có một điểm chung là chúng đều giống như thiên nhiên." Cậu liếc mắt nhìn vẻ ham học hỏi như đang nghe giảng bài của những người khác đặc biệt là Dalziel vì câu chuyện liên quan đến anh. Cale thấy Sheritt cười tự hào cùng với những con rồng xung quanh cậu. Dodori đang vội vàng ghi chép gì đó vào cuốn sổ của cậu nhóc. Cậu còn thấy Mila nhìn cậu trìu mến. Ừ thì những kiến thức này là kiến thức cơ bản của những con rồng. Nhưng Cale đã biết trước nhờ đọc những cuốn sách mà Jour đem theo từ nhà ngoại của cô. Nên trong suy nghĩ của Cale đó chỉ là kiến thức mà ai cũng biết.

Cậu lắc đầu rồi tiếp tục nói trong ánh mắt mong đợi của Rosalyn và những người khác.

"Có lẽ. Tôi không chắc nhưng Dalziel có lẽ sẽ nhầm lẫn tôi với một con rồng." Cale có vẻ mặt kỳ lạ khi nói điều này. Cậu cảm thấy mọi người sẽ nghĩ cậu là đứa tự kỷ mất thôi. Ấy thế nhưng khi cậu nhìn họ, Cale chỉ nhìn thấy vẻ đột nhiên hiểu ra của họ. Cale nghiêng đầu khó hiểu, không ai thấy câu này hơi lạ à?

"Lần đó nhóc con này vẫn là một con rồng con chưa trải qua kỳ trưởng thành đầu tiên. Bởi vậy nên khả năng Dalziel bị thu hút bởi sức mạnh của rồng là rất lớn." Eruhaben giơ tay phát biểu. Nhưng ông chợt nhíu mày lại. Có một lỗ hổng trong lập luận này.

Mọi người đều biết rằng tấm khiên của con rồng con sẽ bao bọc khiên bạc trong mọi trận chiến. Thế nên việc một con rồng lai phát hiện ra sức mạnh của Raon là điều bình thường. Nhưng cũng không thể vì thế mà kết luận Dalziel sẽ đến hẻm núi chết được.

Đó cũng là điều khiến Cale không thể chắc chắn 100% được. Cậu nhìn vẻ hốc hác của rồng lai mà không khỏi nghi ngờ. Đáp lại ánh mắt của cậu, Dalziel nhắm chặt mắt lại rồi sau đó mở ra. Anh nhìn Sheritt đang vỗ vai để động viên mình. Dalziel mở miệng.

"...T-Tôi là một con rồng lai được tạo ra bằng những quả tim rồng." Cơ thể anh run lên vì áp lực mạnh mẽ từ những con rồng khác. Nhưng anh vẫn tiếp tục nói dù cho có run rẩy như sắp chết đi. Cảm giác tội lỗi lại bủa vây lấy anh khiến anh thấy như mình sắp chết ngạt.

Hộcc!!

'Tạo ra từ cái gì cơ?' Pendrick tưởng như anh đang nghe nhầm. Tại sao lại có những kẻ như vậy tồn tại? Sao anh ta dám!? Mắt anh đỏ ngầu và đầu óc anh lộn xộn vì những suy nghĩ đó. Anh chỉ có thể cố gắng để mình bình tĩnh lại, anh không thể mất kiểm soát khi chưa nghe hết câu chuyện. Ít nhất từ những gì họ đã thấy thì Dalziel không phải kẻ mạnh đến nỗi giết chết được một con rồng.

Cale bặm môi lại để ngăn tiếng chửi rủa thốt ra khỏi miệng. Dalziel là một người đàn ông trưởng thành có mái tóc vàng và đôi mắt vàng. Nếu không phải ngay từ đầu cậu đã thấy được con người của rồng vàng Eruhaben thì có lẽ cậu sẽ nhầm tưởng anh là con trai ông rồi. Cale nhìn những con rồng đang giận giữ và những người khác há hốc mồm. Chỉ mỗi chúa tể rồng là có vẻ mặt bình thường khiến cậu nghi ngờ liệu có phải bà đã biết chuyện này từ trước.

"Anh đã ăn bao nhiêu quả tim rồng rồi?"

Dalziel ấp úng.

"5...5 quả. Quả tim gần đây nhất là của một con rồng xanh."

"OLIENNE!!?" Eruhaben hét lên tức giận khiến Dalziel hơi co người lại. Anh trốn ra sau lưng Sheritt theo phản xạ rồi bị ánh mắt thích thú của chúa tể rồng nhìn chằm chằm. Cale nhìn cảnh ấy, mắt cậu giật nhẹ rồi bắt đầu đánh giá lại rồng lai từ đầu đến chân. Người đàn ông bị cậu quan sát chỉ có thể đứng im như tượng đá.

"...Kể xem nào." Sau một hồi thì cậu bật ra câu ấy rồi dùng mắt mà ra hiệu cho Dalziel.

Rồng lai nuốt nước bọt.

"...Tôi là một đứa trẻ bị gia đình mình bán cho White Star khi còn nhỏ. Ông ta đã đưa tôi đi trong tình trạng hôn mê và khi tôi tỉnh dậy tôi đang ở trong một hang động tối om." Cơ thể anh run lên khi câu chuyện dần xâm nhập hơn. Anh có thể nhớ rõ trong hang động tối tăm đầy mùi máu đó tràn ngập những dụng cụ thí nghiệm khác nhau. Điều duy nhất mà anh nhớ được là một kẻ có mái tóc đỏ đeo mặt nạ trắng bước đến và mọi thứ tối sầm lại.

Raon không khỏi giật mình, một trải nghiệm tương tự đến thế đến từ một con người đã ăn trái tim của 5 con rồng. Sinh mệnh của 5 con rồng.

"Tên tâm thần đó! Hắn dám làm thế!!?" Rasheel nghiến răng giận dữ. Anh không thể trách một đứa trẻ bị gia đình mình bỏ rơi rồi bị đem đi làm thí nghiệm cho được. Bởi một đứa trẻ như Dalziel không thể nào chống chọi lại được với kẻ điên như White Star. Anh cũng nghe thấy tiếng những con rồng xung quanh anh gầm gừ một cách đáng sợ.Tiếng rít qua kẽ răng khiến người nghe rợn người.

Cale chớp mắt. Cậu kéo con rồng lai đến bên cạnh để anh ngồi xuống. Cậu nhóc Lock nhường chỗ cho anh. Họ đều rõ ràng một điều rằng hiện tại người cần được an ủi nhất là Dalziel. Không khí trầm trọng trong căn phòng có thể khiến những người yếu tim nghẹt thở. Nhưng trong căn phòng này chỉ toàn những người mạnh mẽ nên họ không bị ảnh hưởng nhiều từ nỗi sợ hãi của những con rồng. Tất nhiên là trừ tên bá tước hèn nhát Deruth Henituse. Ngay cả những đứa trẻ cũng không run rẩy như ông ta.

Dalziel hít vào một hơi run run.

"Rồng đỏ là con rồng đầu tiên. White Star đã thay tim của đứa trẻ đó với trái tim của tôi. Đứa trẻ đó...đó...l-là đứa con trai khác của chúa tể rồng." Dalziel dừng lại. Hơi ấm bàn tay đang xoa đầu anh của Cale khiến anh muốn khóc. Rồi một bàn tay nhỏ nhắn xoa lưng anh. Dalziel nhìn sang, anh thấy Sheritt nhìn anh với vẻ cay đắng và thấu hiểu. Trong khi đó mọi người đều có vẻ bàng hoàng.

"...Ta có anh trai?" Raon chớp cặp mắt xanh thẳm của nhóc ấy rồi nhìn đi nhìn lại mẹ mình, Dalziel và nhân loại của nhóc. Sheritt gật gật đầu trong sự hối tiếc vì không thể làm được gì để cứu con trai mình. Cả hai đứa con của bà. Một đứa đã chết ngay sau khi nở và đứa còn lại phải chịu cảnh bị con người lạm dụng từ khi chào đời. Bà là một người mẹ vô dụng.

Rồng con bay đến vỗ vai Dalziel. Nhóc con hiểu mà. Không ai là không hiểu cả. Rằng rồng lai đã bị ép phải ăn những quả tim rồng để trở thành một công cụ có giá trị và bị kẻ khác biến thành vật thí nghiệm trong khi còn chưa nhận thức được đầy đủ về thế giới. Nó thật đáng buồn.

"Không sao hết. Chúng ta sẽ cùng nhau đánh bại tên khốn đó. Chỉ cần sống khỏe mạnh đến ngày đó." Cale gật đầu với Dalziel. Cách cậu xoa đầu anh và cách cậu an ủi anh giống như những bậc cha mẹ đang cố gắng để khiến con cái họ vui vẻ. Dalziel cảm thấy muốn khóc. Sau từng ấy năm cuối cùng thì anh đã có được cái tên của mình nhờ một người mà anh chỉ mới gặp. Rồng lai vùi đầu vào cái ôm của Cale và những con rồng khác. Anh có thể cảm thấy nước mắt rỉ ra từ khoé mắt ngấm vào vai áo Cale. Anh cảm thấy hơi ấm ngấm vào lưng rồi tuôn ra khắp người. Cơ thể anh, cơ thể của một con rồng lai luôn lạnh ngắt và tưởng như sắp chết lần đầu tiên có được nhiệt độ.

Liệu anh có thể gọi thiếu gia Cale là cha không? Liệu anh có xứng đáng với điều đó không?

["Quân địch rồi sẽ rút lui trong một trận chiến dài vì thiếu tiếp tế. Phía Bắc luôn thiếu lương thực vào mùa xuân. Còn Vương quốc Breck không có vấn đề như vậy."

"Chúng ta sẽ không cho phép điều đó xảy ra."

"Cái gì?"

Một giọng nói hiếm hoi cứng nhắc trả lời cô.

"Ta không thể để nó trở thành một trận chiến dài hơi được."

"Thiếu gia Cale?"

Tim của Rosalyn lại bắt đầu đập nhanh hơn. Gương mặt Cale có vẻ thư giãn, nhưng mắt của cậu lại ánh lên nỗi bất an.

Bất an.

Từ này thật sự không phù hợp với Cale. Đó là lý do khiến Rosalyn cũng trở nên lo lắng. Lúc ấy, Cale quay lưng lại với cột lửa màu xanh thẫm.

"Phải nhanh chóng chăm sóc chúng."

Trận chiến của Cale chỉ mới bắt đầu.

Từ bây giờ, đây là một cuộc chiến chạy đua với thời gian.

Cale không thể ngừng chiến đấu vì một người nào đó. Đó là người mà Rosalyn đã từng nghe đến nhưng chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng Cale đã chứng kiến sức mạnh của người đó trước đây.

Cale gọi một người đã chuẩn bị từ sớm.

"Mary."

Người khoác chiếc áo choàng đen tiến về phía Cale. Bầu trời tối sầm lại vì màn đêm đang đến gần, giờ chỉ còn được soi sáng bởi ánh sáng màu xanh từ bức tường lửa.

Cale ra lệnh ngay khi cô nhìn về phía những kẻ đó.

"Hãy loại bỏ hết."]

"Tôi hiểu rồi thiếu gia Cale. Xin hãy trông đợi vào sức mạnh của tôi." Mary thì thầm với giọng nhỏ mà chỉ cô và Tasha nghe thấy. Người dì của cô chỉ mỉm cười hạnh phúc vì cuối cùng cháu gái cô cũng thực hiện được mong muốn của nó.

[Giải quyết tất cả.

"Mary, những đôi cánh kia cũng có xương bên trên nữa đó."

"A."

Mary thở hắt ra.

Rosalyn cũng ngạc nhiên khi cô nhìn Cale.

Xương của wyvern đã chết. Một chiêu hồn sư có thể khiến những khúc xương chuyển động. Khoảnh khắc một hình ảnh hiện lên trong đầu Rosalyn.

Chiêu hồn sư dưới áo trùm mũ đen mỉm cười.

"Tôi hiểu rồi."

Giọng nói máy móc của cô vang vọng trong khu vực. Cùng lúc đó, những sợi chỉ đen bắt đầu thoát ra khỏi tay Mary.

Phạch, phạch.

Một con Wyvern xương đen đập cánh. Và rồi nó đạp vào mặt đất và bay lên.

Cale ngẩng đầu.

Ai đó rơi xuống từ trời cao và hướng về wyvern đen đang bay đó.

Bộp.

Cơ thể wyvern khẽ rung.

Tuy nhiên người đáp lên lưng nó không hề lung lay chút nào. Choi Han, bậc thầy kiếm thuật với mái tóc đen, nắm lấy xương cổ của wyvern khi họ tiến về bên cạnh ngọn lửa xanh thẫm.

Một bầy quạ bay bên cạnh cậu. Hàng trăm con quạ đã tạo nên một con đường đen trên bầu trời. Như thể chúng đang tạo ra mặt đất mới trên không trung.

Một trong những con quạ đậu lên vai của Choi Han.
Sau đó nó mở miệng và một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Đây là lệnh của Cale-nim."]

"Oh" Choi Han thốt lên đầy phấn khích. Hệt như con cún con vẫy đuôi vui mừng vì nhìn thấy chủ. Vẻ mong đợi đó làm những người ngồi cạnh phải thấy kỳ lạ với tính cách hai mặt của anh ta.

[Đó là giọng của chú thuật sư người Hổ, Gashan.

Con quạ là con vật quen thuộc được người đó sử dụng để truyền đi giọng nói của chủ nhân.

Và có nhiều hơn một thứ quen thuộc như thế.

Những người Hổ trong bộ võ phục trắng đang ở trên cao nhìn xuống bức tường lửa xanh. Những con quạ cũng ra lệnh cho họ, những người đang băng bó lại các vết thương nhỏ.

"Cánh của kẻ địch đều là những thứ còn sót lại của vật đã chết. Hãy phá hủy tất cả cánh."

Những thứ còn sót lại của vật đã chết.

Những người Hổ chắc chắn hiểu được ý nghĩa đằng sau những từ này. Ánh nhìn của họ dồn về Choi Han và wyvern đen đang bay lên từ phía sau.

Quạ, quạ.

Đàn quạ đen đã truyền đi mệnh lệnh lại bắt đầu cưỡi gió và di chuyển. Choi Han theo dõi chuyển động của chúng và bay lên trước khi rút kiếm ra.

Keng.

Luồng aura đen phát ra từ nó. Choi Han nhìn thấy vài người bay bên cạnh cậu và những người đó đi xuống.

Ba người Cá voi mỉm cười với Choi Han trước khi trở lại mặt đất. Cậu nghe được giọng nói của Cá voi Sát thủ, Archie.

"Một ngọn lửa của Rồng có hơi khó cho chúng tôi. Chúng tôi đành chăm sóc mặt đất vậy."

Choi Han phản hồi với một cái gật đầu thoáng qua trước khi bay nhanh hơn lên trời. Archie lắc đầu trước phản ứng xấu xa của Choi Han.

'Tên này cũng không bình thường.']

"Ờ, chắc chắn rồi." Cale đồng tình. Cậu không thèm để ý cái bản mặt như sắp khóc của anh chàng tóc đen.

Rosalyn nhướng mày với Choi Han. Cô bày ra bộ mặt như đang nói Cale đã đúng khiến Choi Han không khỏi muốn kiểm điểm lại bản thân mình. Anh rất mạnh mẽ và anh cũng đủ đẹp trai. Vì ý nghĩ như vậy nên trên khuôn mặt Choi Han hiện lên một nụ cười tự mãn khiến Rosalyn cảm thấy khó hiểu.

'Choi Han có vui vì Cale nghĩ rằng cậu ấy không bình thường không?'

Rosalyn lắc đầu, Cale đúng là có khả năng làm người khác phải 'không bình thường' vì cậu. Ngay cả chính cô, ai lại nhận người ta làm dongsaeng ngay khi mới quen biết không được bao lâu thế chứ? Cô chỉ có thể nói là cậu nhóc Cale quá đáng yêu trong mắt cô. Bởi vậy nên Rosalyn mới tranh thủ thời cơ nhận cậu làm em trai trước khi những người cũng mong muốn điều đó lấy cắp mất cậu. Cô có thể thề với ước mơ trở thành ma tháp chủ của mình rằng có không ít cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ ghen tị. Rosalyn vén một sợi tóc qua tai đầy điệu bộ. Dẫu có vậy thì họ cũng chẳng làm được gì cả. Cô chỉ việc tận hưởng niềm hạnh phúc được Cale gọi là noona rồi lờ đi những ánh mắt ghen ăn tức ở đó là được. Chẳng phải việc của cô.

[Anh nghe thấy một tiếng ồn lớn khi anh nghĩ vậy.

Bang!

Aura đen cắt xuyên không trung.

"Ugh!"

Cơ thể những Người lùn Lửa bị đẩy lùi.

Tất cả đều nhìn xuống vũ khí trong tay. Chúng bị chém ra thành từng mảnh bởi aura và rơi xuống.

Rắaaaaaac.

Và ngay tiếp đó, những mảnh vỡ bị ngấu nghiến bởi bức tường lửa màu xanh thẫm. Aura đen thật khủng khiếp, nhưng những Người lùn Lửa còn sợ bức tường lửa đó gấp bội.

"... Sao, sao có thể có ngọn lửa như thế được?"

Một Người lùn Lửa đang nắm cái tay cầm của một chiếc rìu vô thức nuốt nước bọt.

Kế hoạch của chúng đã thất bại.

Một ngọn lửa xuất hiện ở nơi đáng ra phải có là một chiếc cầu.

Vì chúng là tộc Người lùn Lửa, chúng có thể cảm nhận rất rõ sự khốc liệt của ngọn lửa ấy.

Có con người nào có thể tạo ra thứ chất lỏng chứa đầy sức mạnh thuần khiết như thế này chứ?]

"Tất nhiên là vậy rồi. Người đã tạo ra thứ đó là ông nội Haben của chúng ta cơ mà." Raon hét lên phấn khích. Mọi người cười rộ lên.

Eruhaben bị sốc bởi sự vô lễ của đứa nhóc.

"Nghe này nhóc con, ta đã sống lâu hơn nhóc vậy nên nhóc phải gọi ta là Eruhaben-nim." Rồng vàng dạy bảo thằng nhóc đã học được cách gọi người ta bằng biệt danh của cha nhóc ấy.

"Không! Ông nội Haben là ông nội Haben! Còn nữa, ta là Raon Miru vĩ đại và hùng mạnh! Ta không phải nhóc con nhé!" Rồng đen hét to rồi nhóc bay đến ngồi trên đầu của rồng cổ đại.

"Aigoo...Cuộc đời tội nghiệp của tôi." Eruhaben than thở. Ông nhìn thấy chúa tể rồng đang nhìn ông và con trai bà với ánh mắt đầy hứng thú. Ông còn thấy con trai mình đang nhìn họ với vẻ trống rỗng. Rồng vàng chỉ biết quay đầu qua một bên với đôi tai đỏ bừng. Nhưng ông cũng thấy tự hào vì được khen nữa.

[Những Người lùn Lửa bị vây quanh bởi cảm giác sợ sệt lạ lẫm. Không, nó thật ra là một nỗi sợ chúng đã biết đến từ lâu.

Chúng biết rằng không con người, Người lùn, người Thú hay Elf nào có thể tạo ra một ngọn lửa thuần khiết như vậy.

Sự tồn tại có thể tạo ra ngọn lửa đó chỉ có thể là sinh vật mà chúng luôn lo sợ.

Nhưng chúng không thể rút lui.

"... Không. Chúng ta cần tự giải quyết việc này. Chúng ta không thể mãi mãi sống dưới ách cai trị của người khác."

Để vượt qua nỗi sợ, để thoát khỏi sự cai trị của kẻ khác, tộc Người lùn Lửa đã làm ra những điều mà chúng không nên làm. Chúng điều khiển đôi cánh và di chuyển lần nữa. Nhưng chúng không thể giấu được sự thật rằng chúng đang run rẩy.

Có ít hơn 30 người Hổ và bậc thầy kiếm thuật.

Mặt khác, vẫn có hàng trăm người từ Liên minh Bất khuất đang bay trên không trung.

Vẫn có những sinh vật đang bảo vệ Người lùn Lửa.

Baaaaaang!

Những người Gấu đụng vào Choi Han.

"Mấy tên điên kia! Một cột lửa á?! Các ngươi định đốt cháy toàn bộ Hẻm Chết luôn hả?!"

Một người Gấu hét lên với Choi Han khi hắn vội vã nhìn quanh. Những Người lùn Lửa trông có vẻ bị sốc vì cột lửa và sự vô hiệu của những quả bom ma thuật.

'Đây là lý do tại sao những tên khốn nô lệ không bao giờ có thể thay đổi!']

"Hừ!" Litana cười lạnh. Thật không biết được bao giờ thì thế giới này mới bớt được những kẻ chuyên nô dịch những người yếu thế hơn dưới quyền chúng. Là một người luôn bảo vệ kẻ yếu, Litana ghét cay ghét đắng những chuyện bẩn thỉu như vậy. Cùng quan điểm với cô còn có Witira, nữ hoàng cá voi tương lai. Hai cô gái đều là những người cai trị tuyệt vời.

Hoàng thế tử Alberu lại có vẻ mặt trầm ngâm. Mối quan hệ của tộc người lùn lửa với liên minh phương Bắc là một điểm yếu mà họ có thể tận dụng. Nếu thành công, sẽ không có những bộ cánh xương xuất hiện bên trận doanh của kẻ địch nữa. Thay vào đó, họ sẽ là những người làm chủ cuộc chơi. Alberu cười với vẻ nham hiểm đầy mưu mô khiến Tasha phải vội vàng ôm Mary rồi tránh xa anh.

[Những người Gấu nhìn tộc Người lùn Lửa như thể chúng là rác rưởi vì đã tuyên bố rằng chúng có thể hoàn thành việc này, nhưng giờ thì lại đang kinh hãi đằng kia.

Những người Hổ đang chảy máu, nhưng vẫn tiếp tục hạ gục từng người Gấu một.

'Mấy tên thần kinh...'

Người Gấu cắn chặt môi.

Sẽ có tộc Sư Tử ở lục địa phía Đông và tộc Gấu ở lục địa phía Tây. Đó là thỏa thuận khiến chúng đồng ý tiêu diệt tộc Sói ở lục địa phía Tây và tộc Hổ từ lục địa phía Đông, nhưng sao mọi việc lại rối rắm như thế này?!

'Kẻ địch cũng bắt tay với tộc Cá voi.'

Chúng đã lên kế hoạch trao đại dương cho những người cá và sử dụng điều đó thành lợi thế cho Arm, vậy mà những người Cá voi đã làm rối tung mọi thứ.

Hắn phải biết mọi việc sẽ trở nên kỳ lạ ngay khi họ xuất hiện.

Dù vậy, những người Gấu, cuối cùng đã tìm ra dòng chảy của sự việc, không thể dừng lại.

Thiết bị liên lạc bằng hình ảnh bên thắt lưng hắn sáng lên và mệnh lệnh từ vua của tộc Gấu được truyền tới.

- Đánh đi. Hãy kiên trì.

Những con gấu thông minh không thể đi ngược lại mệnh lệnh của người cai trị.

Tên đó là một quản đốc trung cấp, nên chúng phải nghe khi hắn cao giọng ra lệnh cho chúng.

"Giết lũ quạ trước! Làm vậy để bọn người Hổ không thể tự do di chuyển!"

Một tiếng động lớn truyền đến tai chúng ngay thời điểm đó.

Baaaaaang!

Người Gấu nhìn về phía trước.

Hắn có thể thấy thuộc hạ của mình đang chiến đấu với aura đen của Choi Han.

'Một tên điên.']

"Huh!? Coi bộ não của chúng vẫn còn cứu được nhỉ!? Nói đúng thế mà!?" Pateson chế nhạo tên kiếm sư. Anh ta phải phát điên lên thì mới dám ra tay đánh Cale được. Dù cho Cale có nói gì thì đó cũng không phải cái cớ để giải quyết mọi thứ bằng bạo lực.

"Ờ, cá voi bé nói hay lắm! Đây, ăn bánh táo đi này!" Rồng đen ngồi lù lù trên đầu Eruhaben mà nói. Nhóc lấy thêm vài cái bánh táo cho Pateson với vẻ nhanh nhảu dễ thương. Cale lặng lẽ đồng ý bằng cách nhét bánh vào tay anh trong khi lườm Choi Han thêm lần nữa.

"Há, đằng ấy nói chuẩn quá đi! Bud tôi đây đồng tình với cậu quá ấy." Vua lính đánh thuê giơ chai rượu lên làm động tác như đang cụng ly rồi uống một ngụm hết nửa chai. Glenn chỉ biết trừng mắt nhìn tên bạn thân ngu ngốc của mình. Tất nhiên việc có cùng ý kiến với Cale là chuyện tốt nhưng có nhất thiết phải đồng ý với đình địch không?

Pateson cười khúc khích rồi anh đảo mắt và nhìn thấy hoàng thế tử đang giơ ngón tay tán thành với anh. Ngay cả những người khác cũng có vẻ mặt nói rằng cá voi lai đã nói đúng. Điều này đã khiến Choi Han trở thành địch nhân của toàn bộ mọi người một lần nữa. Anh chỉ biết ngồi im lặng.

[Aura đen đang bắn lên trời tựa như bức tường lửa xanh thẫm. Trái với gương mặt trông hiền lành của chủ nhân nó, aura đen lại vô cùng bạo lực và hỗn loạn. Bậc thầy kiếm thuật dường như đang cố tình để aura điên cuồng phóng đi.

'...Hắn trông hiền lành thật, nhưng ngươi không thể đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó mà.']

"Ôi trời lại đúng nữa nè! Noona, coi bộ đám gấu cũng không đến nỗi đâu nhỉ?" Hong hỏi chị gái mình. Cô bé On gật gật đầu. Cô chỉ biết thầm thấy thương hại cho người nào đó như bị trúng thêm một đòn ngay tim kia. Nhưng đừng hiểu lầm, cô ước gì tên khốn đó bị đánh hội đồng thêm trận nữa cho bõ ghét.

Cale giật giật môi.

'Thật là một đám trẻ con hung ác. Nhè ngay chỗ đau của người ta mà nói mới vui cơ!?' Nghĩ vậy thôi, chứ thực ra trong lòng Cale thấy vui vì có người nói giúp cậu ấy mà.

[Người Gấu khẽ chạm hai nắm đấm vào nhau.

Tang.

Hắn nghe được tiếng ồn khi đôi găng tay của mình va chạm. Cùng lúc đó, đôi cánh của hắn bắt đầu chuyển động.

Hắn lao thẳng đến trung tâm chiến trường.

Baaaaang!

Găng tay của hắn đập vỡ một phần cánh xương của wyvern.

Người Gấu xoay đầu để nhìn Choi Han. Hai người họ chạm mắt. Hắn mỉm cười với Choi Han trước khi ra lệnh cho những người Gấu gần đó.

"Tiêu diệt lũ wyvern!"

Đây là một trận chiến trên không.

Những người Hổ và bậc thầy kiếm thuật đang ở trên cùng một con thuyền. Chúng chỉ cần phá hủy thứ đã giúp mấy tên kia di chuyển.

Người Gấu trông thấy Choi Han khẽ cắn môi.

'Đây hẳn là cách đúng rồi.'

Đôi mắt của người Gấu tối sầm lại khi hắn né một luồng aura đen bay tới.

"Ugh!"

Aura rất nhanh. Tuy nhiên những người Gấu vẫn tiếp tục tấn công vào cơ thể của con wyvern.

Bùm, bùm! Bang!

Mỗi lần như thế, bộ xương wyvern giơ những móng vuốt của mình và cố gắng chém lên những người Gấu gần đó. Nhưng nó quá chậm.

Móng của wyvern không thể chạm vào những người Gấu, ngoại trừ để lại vài vết xước nhỏ trên cánh của chúng.

"Kahahaha! Ngươi nghĩ cánh làm từ kim loại và xương sẽ bị gãy vì mấy cái móng ngu xuẩn đó hả?"

Người Gấu phá lên cười trước những điều mà chiêu hồn sư trên mặt đất đang cố làm để bảo vệ con wyvern. Nhưng hành động của cô khiến bậc thầy kiếm thuật tóc đen không thể lấy lại cân bằng và loạng choạng.

Một công đôi việc cho bọn người Gấu.]

"Họ đang kéo dài thời gian à?" Alberu hỏi một cách nghi ngờ. Không đời nào cặp đôi đã phối hợp ăn ý ở trận chiến ở Henituse lại mất kết nối đến mức này được.

"Chắc chắn rồi." Lần này Ron là người trả lời anh. Ông già có nụ cười hiền lành trên môi nhìn anh với ánh mắt đầy sự đe doạ. Rằng nếu không ngừng tiếng hay thu hút sự chú ý của Cale nữa thì đừng trách ông. Baecrox cũng đúng lúc đang lướt thanh đại kiếm trên đá mài dao. Giữa những tia lửa văng tung toé, tay đầu bếp vừa ngẩng đầu lên có cái nhìn sắc lẹm.

Alberu nhướng mày, anh mỉm cười thân thiện rồi gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi phớt lờ họ.

Người chứng kiến tất cả những thứ này có một vẻ phức tạp trên khuôn mặt khi cậu nhìn hai người đã từng đồng hành cùng cậu trong quá khứ. Nhưng trực giác nói với Cale rằng họ sẽ còn đồng hành cùng cậu trong tương lai nữa.

["Ai quan tâm nếu ngươi có thể dùng aura chớ? Ta chỉ cần né thôi!"

Người Gấu lại một lần nữa tránh đi aura của Choi Han. Đúng, nơi mà bậc thầy kiếm thuật kia đã phô diễn sức mạnh của mình cho đến bây giờ là mặt đất. À, đôi khi cũng là nước, nhưng chưa bao giờ là bầu trời. Dù bậc thầy kiếm thuật này đã đánh nhau với Hiệp sĩ Hộ mệnh đã chết, Clopeh, nhưng lúc đó cậu ta cưỡi một bộ xương của Rồng chết chứ không phải một bộ xương wyvern đen như bây giờ.]

"Ồ! Đó là một cách tốt để anh ta lẩn trốn với vai trò là gián điệp của phe ta." Harol nhận xét.

['Ở trên trời, chúng ta có thể di chuyển tự do hơn!'

Người Gấu chắc chắn về điều đó, và điều này hẳn đã dẫn đến một thay đổi trong những hành động của hắn.

Bùm, bang!

Con wyvern chao đảo. Choi Han không thể dùng kiếm của cậu một cách đàng hoàng vì rung lắc, cũng không thể chặn lại những đòn tấn công của kẻ địch.

"Ugh."

Choi Han rên lên một tiếng. Wyvern tiếp tục vặn mình và dùng móng vuốt cào vào những người Gấu.
Dù vậy những móng vuốt đó vẫn không thể chạm đến người Gấu, trừ việc để lại vài vết xước.

"Hahaha! Vui thật đó! Ta sẽ ném ngươi và con wyvern kia vào ngọn lửa mà đồng minh của ngươi đã tạo ra!"

Người Gấu cười lớn đến mức lộ cả hàm răng nanh của hắn.]

"...Tôi rút lại lời mình nói lúc nãy. Đám ngu này hết thuốc chữa rồi." Pateson than thở thất vọng.

"Em cũng vậy meo meo~" Hong cũng nói.

["Ta không chắc lắm về điều đó đâu."

Lúc đó, giọng của Choi Han lọt vào tai người Gấu.
Cùng thời điểm ấy, Mary đang đứng trên mặt đất cũng lặng lẽ nói một điều.

"Nó đã sẵn sàng."

Ánh sáng đen ngòm bắt đầu chui ra từ hốc mắt trống rỗng của con wyvern đen.]
[Chương 240: Tôi sẽ... cậu(5)-END]

--------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com